Bị Bắt Về Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 301: Hôm Nay Cũng Túng Dục Quá Độ


Đọc truyện Bị Bắt Về Sau Này Sinh Con Cho Hắn – Chương 301: Hôm Nay Cũng Túng Dục Quá Độ


Edit & Beta : Đoè
Nhưng mà rất nhanh Ninh Tu Viễn đã bị tống vào lãnh cung, mấy ngày nay Kiều Nguyên cũng không thèm liếc nhìn hắn đến lần thứ hai, cũng không muốn làm lại mấy cái hành động không đứng đắn trước đó với hắn.
Ninh Tu Viễn thay đổi biện pháp tạo ấn tượng tốt mới với Kiều Nguyên, hơn nữa còn đảm bảo rằng lần này Kiều Nguyên sẽ chủ động.
Bây giờ là giờ cao điểm, trên đường kẹt xe, hắn đang lái xe đến công ty đón Kiều Nguyên, vài ngày nữa Kiều Nguyên sẽ quay lại thành phố H, hắn định sẽ cùng đi tới đó với Kiều Nguyên.
Một mối quan hệ không bền chặt thì đừng mong nói tới lâu dài, nó chỉ đơn giản là cho kẻ khác một cơ hội.
Người bạn hay trò chuyện với hắn trên mạng, cũng là người thành phố H, nghe nói trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều ở nhà nuôi chó, nhàn đến hoài nghi nhân sinh.
Ninh Tu Viễn cảm thấy người này rất không đáng tin cậy, nhưng trong phim có rất nhiều, đầy đủ các thể loại.
Hai ngày trước người kia gửi cho hắn một bộ đồ hầu gái, còn dương dương tự đắc nói mình đã thử cùng với nóc nhà, đối phương còn ôm chặt lấy anh ta không buông, nóc nhà đã phải đầu hàng trước sự quyến rũ đầy nam tính của anh ta, quả thật sướng muốn chết.

Người kia còn nói, tình yêu là con dao hai lưỡi, có lợi cũng có hại, mà có hại ở đây là suốt ngày bị vị kia đòi “trả bài”, anh ta sợ mình sẽ tính dục quá độ.

????
Đây là đang trần trụi khỏe khoang.
Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, lựa chọn nhận link nhưng không trả lời tin nhắn.

Trước tiên phải lái xe đến trước cổng công ty ngồi chờ, Kiều Nguyên còn nửa tiếng nữa mới tan làm, bấm vào link được gửi ở bên dưới, một mình xem thì không thấy thú vị gì cả, khi nào Kiều Nguyên có thể….!”trả bài”, hắn cảm thấy sẽ rất mỹ mãn, nhưng bây giờ thì hắn chỉ có thể tự nghĩ về nó.

Bọn nhỏ đã được bảo mẫu đưa về nhà cũ, cha mẹ hắn rất thích hai đứa nhỏ đặc biệt là Ninh Kỳ, lúc hắn đưa hai đứa về, đã dạy Ninh Mặc, không được gây rắc rối cho ông bà nội.
Ninh Kỳ nói thẳng, “Cháu đích tôn của ta ngoan hơn con hồi còn nhỏ nhiều.”
Ninh Tu Viễn lập tức không muốn nói nữa.
Hiếm khi có được thế giới của hai người, Ninh Tu Viễn đang nghĩ làm thế nào để trải qua.
Có nên đến của hàng hoa rồi đặt một bó hoa thật lớn, sau đó là có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hay thử trải nghiệm cảm giác thú vị của một buổi hẹn hò tại một nhà hàng lãng mạn trong thành phố hay là đợi đến tận khuya để cùng nhau xem một bộ phim dành riêng cho hai người?
Tầng dưới công ty Kiều Nguyên có một nhà hàng, Ninh Tu Viễn đến hơn nửa tiếng vẫn không thấy người đâu, vừa lúc đoạn video ngắn trên điện thoại cũng đang phát, hắn xuống xe.
Khi chuẩn bị đi qua, hắn nhìn thấy bên cạnh cậu có một người phụ nữ ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, người phụ nữ kia hắn không xa lạ gì, người thường đi chung với Sầm Lễ thời còn học đại học, cô ấy là Hạ Lộ.
Hắn là tự mình đến đây, cũng không gửi tin nhắn báo trước với Kiều Nguyên.
Thấy một màn này, cả người Ninh Tu Viễn cứng đờ.
Dường như hai người họ đang nói với nhau về điều gì đó, Ninh Tu Viễn thấy trên mặt Kiều Nguyên mở một nụ cười khéo léo, khi cậu ở chung với hắn thì luôn tỏ ra rất lạnh lùng, càng đừng nhắc tới mấy ngày nay, cậu còn không thèm ngó ngàng gì tới hắn.

Hai người cùng nhau đến nhà hàng, trai tài gái sắc, nhìn xung quanh cứ ngỡ như một đôi tình lữ.
Lại nhớ đến ở trước mặt hắn Kiều Nguyên luôn nhấn mạnh rằng cậu là đàn ông,…..!Kiều Nguyên không muốn sống chung với hắn sao?
Ninh Tu Viễn hiếm hoi gửi cho Kiều Nguyên một tin nhắn, nghĩ đến những trường hợp hắn từng đọc trên mạng, cảm giác cũng như không thể chịu đựng nổi khi nói về chuyện tình cảm….
Ninh Tu Viễn: Tôi ở dưới lầu công ty em, em đang ở đâu ??
Cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa, cảm thấy câu hỏi này có hỏi nghiêm túc, lại thêm icon ở đằng sau.
Những trường hợp hắn đã từng thấy, ít nhất người khác đã trả lời, nhưng hắn đợi ba mươi giây và Kiều Nguyên không hề trả lời lại hắn.

Ninh Tu Viễn cả người tỏa ra mùi chua lòm, trực tiếp hỏi điện thoại cho Kiều Nguyên.
Hay lắm, điện thoại đã tắt máy.

Trong nháy mắt, Ninh Tu Viễn nghĩ ra rất nhiều thứ.
Thời đại học Hạ Lộ đã từng tỏ tình với Sầm Lễ, khi ấy Sầm Lễ tựa hồ cũng có hảo cảm với cô, nếu không vì hắn chặt đứt liên hệ giữ hai người, chỉ sợ bọn họ đã sớm ở bên nhau.
Còn tưởng rằng Hạ Lộ đã biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Sầm Lễ, cô luôn đứng trước mặt chất vấn hắn, hay nói nhưng lời tốt đẹp về Sầm Lễ nữa.
Nhưng hình ảnh trong quá khứ cứ nối tiếp nhau chiếu lại, Hạ Xuyên cũng từng nói với hắn rằng, Hạ Lộ vẫn thường xuyên hỏi thăm tình hình của Sầm Lễ.
Như vậy…!cô ấy định theo đuổi Kiều Nguyên thêm lần nữa sao ???
Nhìn phản ứng và thái độ vừa rồi của Kiều Nguyên, căn bản không giống như sẽ từ chối.
Ngực hắn như có tảng đá đè nặng đến không thở nổi, mũi cay xè, tay run lên bần bật, tâm trạng bi thương, có phải Kiều Nguyên sẽ dành hết sự quan tâm của mình cho người khác không ?…!Vậy hắn có nên tới quấy rầy hai người hẹn hò không ???
Sau khi nghĩ lại, Kiều Nguyên cũng chưa bao giờ đồng ý sẽ ở bên hắn, ngay cả cái danh xưng người yêu này, không biết có được tính hay không, không đánh không phận.
Bất kể Kiều Nguyên có ở nơi đâu, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu.
Ngồi đối diện là một người phụ nữ, Kiều Nguyên có chút bài xích nào cả.
Ninh Tu Viễn bước tới, Hạ Lộ nhìn thấy hắn thì rất kinh ngạc.
…….Biểu tình của Hạ Lô có chút kì quái, tuy rằng đã từng được người khác nhắc tới, nhưng chân chính gặp mặt lại là một chuyện khác.
Sắc mặt Kiều Nguyên hơi mất tự nhiên, “Sao anh lại đến đây?”

“…!Nghĩ em sắp tan làm, cho nên lái xe tới, gọi cho em thì báo tắt máy, sau đó nhìn thấy hai người cùng đi vào nhà hàng này.” Giọng điệu vừa chua chát vừa đáng thương.
“Điện thoại em hết pin, bọn em đang nói chuyện.” Kiều Nguyên nói.
….!Quả nhiên, lại là lý do này, giống hệt như trên mạng nói.

Hắn thậm chí còn không có cơ hội để trải nghiệm các loại cao cấp hơn.

Cả người lâm vào nổi bi thương trôi dạt trên sông, không thể phủ nhận chuyện Kiều Nguyên đang hẹn hò với người khác.
Rồi lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Lộ.
Hạ Lộ giới thiệu, “Đây là bạn trai tớ.
Ninh Tu Viễn:”…”
Lúc này Ninh Tu Viễn mới phát hiện, người phục vụ đã chuẩn bị sẵn ba bộ dụng cụ ăn uống đặt trên bàn, chỉ là Kiều Nguyên sắc mặt không quá đẹp.
Trước mặt người ngoài Kiều Nguyên vẫn treo nụ cười khéo léo trên môi, Ninh Tu Viễn ở thành phố L cũng người mang sức ảnh hưởng lớn, phải giữ mặt mũi.
Kiều Nguyên nhờ phục vụ chuẩn bị thêm một bộ đồ dùng.

Suốt cả bữa ăn Ninh Tu Viễn không dám xen vào một lời.
Đợi Hạ Lộ nắm tay bạn trai rời đi, Kiều Nguyên bắt một chiếc taxi bên đường về nhà.
“…Em đừng giận mà? Vì lo lăng a cho em nên muốn tới công ty đón em về nhà.” Ninh Tu Viễn cố gắng biện minh.
Một buổi hẹn công tác làm ăn đã bị Ninh Tu Viễn biến thành hiện trường tranh giành tình cảm, trên bàn cơm Ninh Tu Viễn ra sức lấy lòng gắp thức ăn cho cậu, khiến mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ, Kiều Nguyên nhíu chặt mày, vẫn không muốn phản ứng với Ninh Tu Viễn, cậu không thích bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng Ninh Tu Viễn liến biến cậu trở nên nổi bật trong đám đông.
Bọn họ đều là đàn ông, mấu chốt là Kiều Nguyên còn nghe thấy bàn bên cạnh nhỏ giọng bàn tán về hai người, còn nói cái gì mà áo trắng nằm dưới, bấy giờ Kiều Nguyên mới cúi đầu nhìn xuống mình đang mặc áo sơmi trắng, còn Ninh Tu Viễn mặc áo khoác bóng chày màu xám đen.
Ninh Tu Viễn lại nói, “Tôi không biết cô ấy đã có bạn trai…Thời còn học đại học cô ấy thích em, đương nhiên là tôi sợ em bị người khác cướp đi.”

“Vậy anh cũng phải để ý hoàn cảnh cũng quanh chứ?” Kiều Nguyên tức giận nói.
Lại cúi đầu nhìn xuống, trước kia mặc áo sơmi thì thấy bình thường còn giờ thì…!lại nói,”Em phải về công ty một chuyến, anh đi mua áo sơmi trắng thay đi.”
“Ò.” Ninh Tu Viễn cũng không biết tại sao Kiều Nguyên lại đưa ra yêu cầu này.
Gần đó có một số cửa hàng quần áo, Ninh Tu Viên ngẫu nhiên chọn một cái, lúc gặp lại Kiều Nguyên lần nữa, thì cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói.=]]]]
Tâm trạng Kiều Nguyên đã khá hơn.
Đêm đến Kiều Nguyên nhăn mày nhìn cửa phòng, ngày mai công ty còn có nhiều việc phải xử lý, cậu không có thời gian để ở cùng Ninh Tu Viễn.
Sau khi Kiều Ngạn qua đời, mọi việc đều do cậu gánh vác, tuy rằng cậu không có tình cảm gì sâu sắc với người anh trai trên danh nghĩa kia, nhưng sau cùng thì hai người là anh em huyết thống, lại nhớ đến Bạch Thành Úc, lòng không nhịn được cảm thấy chua xót.
Sau cái chết của Bạch Thành Úc, nhiều người vẫn không thể chấp nhận được sự thật, khoảng thời gian trước nhiệt độ cơ thể Tiểu Tâm không được bình thường, cậu đã đến bệnh viện một lần, bắt gặp có hai y tá đang rỉ tai nhau chuyện của Bạch Thành Úc.
Lúc nói, giọng họ trở nên nghẹn ngào.
Bệnh viện Tiểu Tâm đến là nơi làm việc trước đây của Bạch Thành Úc, trong đó có một hộ sĩ tên Tiểu Viên, cậu có chút ấn tượng về cô gái này, mấy năm trước trời đông giá rét cậu đến bệnh viện tìm anh chính Tiểu Viên đã đưa cho cậu một cốc nước ấm, để xua tan đi cơn buốt lạnh khắp người cậu.
Hồi học đại học cậu không dám kết bạn với ai, chỉ có Bạch Thành Úc biết mối quan hệ của cậu và Ninh Tu Viễn, dù rất ít lời, nhưng cậu chỉ nói với mỗi Bạch Thành Úc, nhưng người đàn ông ôn hoà dịu dàng khi đó đã không còn nữa.
Bạch Thành Úc không thích hoa mân côi, mà thích nguyệt quý, có lẽ bởi vì trong lòng anh luôn mang theo hy vọng, anh luôn nói còn sống là còn hy vọng.
Nhưng mà trên thế giới, sẽ có rất nhiều chuyện không như ta mong muốn.
Ngày hôm sau Kiều Nguyên đến nghĩa trang, Bạch Thành Úc không có người thân, bó hoa rực rỡ đặt trước mộ đã héo úa theo thời gian, Kiều Nguyên nhớ rõ Bạch Thành Úc từng nói với cậu rằng, sau cơn mưa trời sẽ sáng.
Bạch Thành Úc đã phải trải qua những gì, cậu không thể hiểu hết được.
Cậu chỉ nhìn thấy quá khứ của họ qua những bức ảnh và đoạn băng ghi hình.
Kiều Ngạn tỉ mỉ thiết kế một phòng dành cho trẻ em trong căn biệt thự, sau này cậu tìm thấy một cặp nhẫn nam đặt trong ngăn tủ phòng ngủ của Kiều Ngạn, một chiếc nhẫn nằm trong hộp đựng tinh xảo, mặt trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ cái “Q&B”
Chữ Q trong họ Kiều phiên âm ra là [Qiao], chữ B trong họ Bạch phiên âm ra là [Bai]..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.