Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 22


Bạn đang đọc Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện FULL – Chương 22


Thẩm Quyền biết rõ đây là cơ hội hoàn hảo, Mục Dư Tâm muốn lợi dụng Triệu Thủ gánh tội thay, hắn cũng đồng dạng muốn Mục Dư Tâm gánh tội dùm.

Hắn đi tìm Triệu Thủ trước, làm đối phương nghe theo sắp xếp, giả bộ cung cấp xe cùng biệt thự, nhưng thật ra hai thứ này đều là của Mục Dư Tâm.

Lúc Mục Dư Tâm bị Triệu Thủ bắt cóc trong toilet, cô ngay lập tức hiểu ra màn kịch được dàn xếp bởi Thẩm Quyền.

Cô phối hợp bị bắt, ngụy trang hoàn hảo thành kẻ yếu để Lương Chấp đi cứu, nhưng cô lại xem nhẹ Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền không rối rắm lâu, hắn đến bên tủ đầu giường, thổi tắt ngọn nến, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Tối đen là không thể nhìn thấy mấy thứ làm sôi ruột này, Thẩm Quyền nghĩ dù sao chỉ giết mỗi Lương Chấp, nhắm mắt cũng có thể làm xong.

Thẩm Quyền cúi người xuống, đưa tay s0 soạng, nếu hắn muốn đẩy tội giết người cho Mục Dư Tâm, dĩ nhiên phải chọn cách giết người của đối phương.

Hắn đụng phải mắt của Lương Chấp, tuy mang bao tay nhưng cảm giác khác thường dưới lòng bàn tay làm hắn nhanh chóng thu tay lại.

Sao lại thế này, hắn cảm nhận được cặp mắt của đối phương đang chuyển động.

Rất nhanh, hắn chợt nghe Lương Chấp nói: “Thẩm ca phải không?”
Thân mình Thẩm Quyền cu0ng cứng, không nhúc nhích.

Lương Chấp gian nan ngồi dậy, cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, do thân thể vô lực nên đành lựa chọn giả bộ bất tỉnh.

Lúc cậu bị Mục Dư Tâm chụp thuốc mê, cậu quả thật hoài nghi nhân sinh, bây giờ muốn giết cậu có cả sát nhân nữ?
Cậu tức đến muốn bóp hệ thống trong đầu một hồi lâu.


Cậu nhắm mắt, cảm giác có dây thừng quấn quanh cổ, đang nín thở chuẩn bị làm một cú phản kích, kết quả Mục Dư Tâm ngã xuống bên cạnh cậu.

Lương Chấp không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nếu người tập kích Mục Dư Tâm không phải phe mình, vậy thì không xong rồi.

Ai ngờ người nọ chậm chạp không lên tiếng, cũng không làm gì.

Lương Chấp cách mí mắt cảm giác phía trước tối sầm lại, xác định là nến bị thổi tắt, cậu ỷ vào bóng tối, mở mắt ra.

Lương Chấp mở miệng nhưng không được đáp lại, trong lòng cậu có chút sợ hãi, nhưng nếu đối phương là sát nhân, vậy không cần phải thổi tắt nến làm gì.

Lương Chấp lại hỏi: “Anh là Thẩm ca phải không?”
Thẩm Quyền nào dám mở miệng, hắn bây giờ mà cố giết Lương Chấp, sẽ lưu lại rất nhiều dấu vết xô xát.

Xác định giết không được, Thẩm Quyền xoay người đi thẳng ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Lương Chấp sửng sốt, đối phương chạy mất?
Lương Chấp nói: “Hệ thống, đây là tình huống gì vậy?”
Hệ thống nói: “Mặc kệ thế nào, mau báo cảnh sát đi.”
“A, đúng.” Lương Chấp kéo dây thừng trên cổ ra, xuống giường chuẩn bị ra ngoài tìm di động.

“Xạttt—” như là tiếng vật nặng bị kéo lê trên đất.

Lương Chấp hơi dừng bước, cậu tưởng người bí ẩn quay lại, đành phải lui về phòng, trốn dưới gầm giường.


Tiếng kéo vật nặng vẫn bay vào tai Lương Chấp, cậu chịu không nổi âm thanh này, cả cánh tay nổi hết da gà.

Lúc này, âm thanh biến mất, Lương Chấp đoán đối phương đứng lại, “cạch”, đèn trong phòng mở lên.

Lương Chấp nhìn thấy một đôi chân, bên chân đặt một cây búa lớn.

– — người chết bị vật dạng như búa đập rất mạnh vào đầu dẫn đến tử vong.

– — người chết sau khi bị hung thủ đánh hôn mê, thì bị đập liên tục vào phần não, cơ bản là cả đầu bị đập nát.

Não Lương Chấp lúc này như bị xốc mạnh một cái, cậu sợ tới mức quên cả hô hấp, nhìn chằm chằm vào cây búa, trên đấy quả thật có vết đỏ sậm đáng ngờ.

Lương Chấp cảm thấy nếu không tìm ai để nói chuyện, chắc cậu sẽ sợ tới mức bật ra tiếng: “Hệ thống! Hệ thống! Đó là máu phải không? Tên này chính là hung thủ gây án ở khách sạn!”
Tình huống rõ ràng như vậy, hệ thống không cần dùng im lặng để trả lời: “Ừ, là tên đấy.”
Giọng nói bình tĩnh của hệ thống có tác dụng giảm bớt cảm xúc khẩn trương của Lương Chấp, cậu nói: “Sao tên này lại xuất hiện ở đây, có khi nào lúc chúng ta đuổi theo tên bắt cóc, hắn đã đi theo ngay phía sau? A! Vậy là hắn đã chuồn khỏi khách sạn từ sớm……!Tao đau đầu quá.”
Lương Chấp nhận ra hung thủ chắc chắn theo đuôi đến đây, phòng nhỏ như vậy, đối phương sớm muộn cũng tìm được chỗ mình trốn, cậu hỏi: “Hệ thống, mày cảm thấy tao tay không tấc sắt có thể qua được mấy chiêu trước cây búa đó?”
Hệ thống nói: “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử (*), huống chi cậu đã chết qua hai lần.”
(*) Xưa nay có ai mà không chết.

Lương Chấp: “……!Có ai sẽ ghét bỏ mình nhiều mạng đâu.”
Lương Chấp hít một hơi thật sâu, tìm đúng thời cơ lăn ra khỏi giường, tóm lấy hai chân tên sát nhân, dùng sức kéo mạnh.

Tên sát nhân té xuống đất ngay lập tức, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt cây búa, gã nhìn thấy Lương Chấp, ngay lập tức gồng tay vung búa sang.


Lương Chấp không dám cố đỡ, buông tay lùi ra sau, lúc này cậu cũng thấy được mặt thật của sát nhân.

Hung thủ làm mọi người khiếp sợ trong vụ án hoa bách hợp, thế mà lại là một tên đàn ông vừa lùn vừa mặt mũi bình thường.

“Trong camera ghi lại tên này rất cao mà.” Đây là điều Lương Chấp không thể giải thích.

Tên giết người này không tuân theo thiết lập nói nhiều của nhân vật phản diện, gã nhấc búa, vung hướng Lương Chấp.

Lương Chấp không thể tới gần, chỉ có thể trốn tránh từng nhát búa công kích, vách tường đã bị búa đập lủng vài chỗ.

Trán cậu bắt đầu lấm tấm mồ hôi và tim đang đập điên cuồng.

Cậu không kịp gửi địa chỉ cho Thẩm Quang Minh, nhưng đối phương chắc có thể dò định vị di động của cậu, việc cậu cần làm hiện tại là chống đỡ tới lúc cảnh sát đến.

Nhưng cậu đọc tiểu thuyết trinh thám bao nhiêu năm, làm sao không biết thiết lập “cảnh sát luôn tới trễ nhất” thường có, cậu cũng không phải nhân vật chính, chỉ sợ lúc cảnh sát tới nơi, bản thân đã thành quả dưa hấu thứ hai nát bét dưới đầu búa.

Lương Chấp đạp phải đá vụn trên sàn, cả người trượt té xuống đất, cậu ngẩng đầu nhìn đã thấy đầu búa vung thẳng tới.

Cậu theo bản năng giơ hai tay lên, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện.

Có người bắt được nhát búa trí mạng.

Lương Chấp bỏ tay xuống nhìn, kinh ngạc mở miệng: “Khăn Quàng Đỏ!”
Nghe Lương Chấp la biệt danh đấy lên, khóe miệng Thẩm Quyền giật một cái, hắn lúc trước sao lại muốn dùng biệt danh này, nghe quái quái lại xấu hổ.

Hắn sau khi từ bỏ ý định giết Lương Chấp, tính quay về chỗ Triệu Thủ tiếp tục giả bộ bất tỉnh, nhưng không ngờ có người còn nhanh hơn cảnh sát, một kẻ lạ mặt đang tiến từng bước vào biệt thự.

Thẩm Quyền nhìn kẻ lạ mặt liền biết đối phương không đến đi dạo, dù sao nhìn qua cây búa kia cũng thấy không phải đồ chơi.


Phiền toái là gã đi vào phòng có Lương Chấp.

Thẩm Quyền cũng không trông cậy Mục Dư Tâm tỉnh lại để cứu Lương Chấp, cũng may hắn lúc trước cẩn thận, chuẩn bị thêm một bộ quần áo ngụy trang để ở biệt thự.

Lúc này hắn thay quần áo, đội mũ đeo khẩu trang rồi chạy đến cứu Lương Chấp.

Trước khi Lương Chấp bị chính tay hắn giết, cậu ta tuyệt đối không thể chết trong tay người khác.

Lương Chấp vội vàng trốn ra khỏi phạm vi vung búa, cậu nhìn thấy Khăn Quàng Đỏ đối phó với tên cầm búa có vẻ thành thạo, trong lòng không khỏi cảm thán với hệ thống: “Nhìn xem, cùng có dáng người cao lớn, sao Thẩm Quyền trông cũng như vậy mà không làm được gì?”
Hệ thống: “……” Kí chủ của nó sao tuổi còn trẻ mà mắt đã mù rồi?
Thẩm Quyền biết rõ cảnh sát sắp tới, hắn phải mau chóng giải quyết, hắn đưa tay nắm lấy thắt lưng gã đàn ông, dùng lực tay kinh người nhấc bổng gã lên, ném mạnh vào tường.

Gã đàn ông bị đập mạnh vào tường, vừa rớt xuống đã bị Thẩm Quyền dẫm lên xương cổ.

Thẩm Quyền nói: “Cựa quậy một chút là đạp gãy.”
Gã đàn ông lập tức không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền biết tên này sẽ không an phận như vậy, hắn trầm giọng nói với Lương Chấp: “Trong ba lô của cậu có cái gì trói thằng này lại không?”
Lương Chấp còn đang chấn động trước chuỗi đòn tấn công trâu bò của Thẩm Quyền, cậu nháy mắt hoàn hồn, nói: “Anh Đỏ chờ em! Em đi lấy.”
Lương Chấp chạy ra hành lang thì nhặt được gậy chích điện của cậu, thứ này có thể làm gã kia tạm thời mất sức, cậu quay người chạy về phòng.

Kết quả trong phòng chỉ có tên sát nhân nằm trên mặt đất, Lương Chấp nghi hoặc nhìn trái phải: “Anh Đỏ?”
Lúc này, sau gáy truyền đến một cơn đau, Lương Chấp lần này ngất thật sự.

Thẩm Quyền đứng phía sau tháo khẩu trang xuống, hắn nghe thấy tiếng xe chạy truyền đến từ bên ngoài, rồi nhìn lại mấy người nằm trong phòng, không nhịn được chửi thề.

“Đ1t mẹ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.