Bạn đang đọc [bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ – Trữ Viễn – Chương 16
Một ngày nghỉ ngơi ngược lại khiến Mạc Tịnh Ngôn càng thêm mỏi mệt, khi nàng trở lại đoàn quay phim cơ hồ tất cả mọi người đều bị vẻ mặt tiều tụy làm cho sợ hãi mà kêu lên một tiếng.
“Wow, Mạc tỷ, chị như thế này làm sao trang điểm a.” Vương Tử Hựu là người đầu tiên châm chọc, ánh nhìn có chút hả hê xem Mạc Tịnh Ngôn mắt thâm quần, biết rõ còn cố hỏi. Mạc Tịnh Ngôn cười lạnh:
“Thế nào, đầu hết đau rồi hả?”
Vương Tử Hựu sửng sốt, nàng làm sao biết mình đau đầu? Ngày hôm qua đến bây giờ đau đầu không hề giảm xuống. Đang lúc Vương Tử Hựu như lạc vào sương mù, đột nhiên phát hiện trên cổ Mạc Tịnh Ngôn dán hai cái băng cá nhân, tuy nàng dùng tóc dài che khuất bên vai, nhưng vẫn bị mắt sắc như dao của Vương Tử Hựu thấy được.
Tuy dán tới 2 cái băng cá nhân, nhưng nhìn theo đường viền có thể nhìn thấy màu đỏ sậm mập mờ hiện trên làn da trắng nõn của Mạc Tịnh Ngôn, Vương Tử Hựu trong lòng cả kinh, đây là… dấu hôn?
Mạc Tịnh Ngôn cảm nhận được ánh mắt Vương Tử Hựu nhìn chằm chằm vào cổ mình, nghĩ đến dấu hôn trên đó thì lập tức nổi giận, bực tức liếc nàng, hung thần ác sát nói ra một câu: “Nhìn cái gì!” Nếu không phải hôm qua ngươi say rượu đùa giỡn điên khùng thì ta cũng không chật vật đến như vậy! Tuy là có chút hơi chướng mắt một chút, nhưng vạn nhất bị truyền thông đeo bám chụp hình….Nhưng hai cái băng cá nhân kia hoàn toàn giống như là giấu đầu hở đuôi, tự chui vào rọ, là chứng cớ gian tình rất có sức thuyết phục! Đến lúc đó tạp chí lớn nhỏ đều viết…Cũng chính là do tiểu quỷ này gây nên họa! Nói xong Mạc Tịnh Ngôn lại đối với Vương Tử Hựu hừ lạnh: “Hứ” một tiếng quay người, rất khí thế mà bước đi. Để lại Vương Tử Hựu một mình đứng đó, trong lòng bị dày vò đau khổ.
“Thì ra là… nàng đã có người yêu rồi sao? Nói là có chứng sợ hãi yêu đương đều là giả dối ư? Ai…” Vương Tử Hựu chính là hài tử không uống rượu thì thôi, mà đã uống là không nhớ gì cả.
Hôm nay quay ngoại cảnh, khung cảnh sẽ được quay phi thường náo nhiệt.
Mạc Tịnh Ngôn khi đang trang điểm lợi dụng chuyên viên trang điểm không để ý hung hăng dậm phấn lên trên cổ mình, ý đồ che đi dấu hôn, hủy thi diệt tích – – vì không thể dán hai cái băng cá nhân để quay phim! Kết quả khuôn mặt nàng cùng làn da hoàn toàn không đồng nhất với nhau, chuyên viên trang điểm quay trở lại tiếp tục trang điểm cho Mạc Tịnh Ngôn, thấy màu da của Mạc Tịnh Ngôn hôm nay thật quỷ dị, vì muốn phối hợp tốt với màu sắc ở cổ nên đánh phấn trên gương mắt nàng trắng lên rất nhiều, có người không biết còn tưởng hôm nay Mạc Tịnh Ngôn làm khách mời cho bộ phim Thiện Nữ U Hồn.
Đoàn làm phim “Nguyên vị” bắt đầu náo nhiệt quay phim, lôi kéo rất nhiều quần chúng vây lấy xem, ngay khi Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn xuất hiện tiếng thét chói tai bốn phía nổi lên. Bởi vì lần trước Vương Tử Hựu gặp fans đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, cho nên lần này công ty điều động rất nhiều nhân viên an ninh bảo vệ nghiêm ngặt, bên ngoài ba tầng, bên trong ba tầng đem hiện trường quay phim đóng lại chặt chẽ, trận thế kia giống như trong phim Holywood, người dân không rõ sự việc còn tưởng rằng đang quay bộ phim xã hội đen.
Lần này tình tiết quay là hai người chiến tranh lạnh, Mạc Tịnh Ngôn đi siêu thị, Vương Tử Hựu đang ở nhà chờ xe bus phía đối diện, nhìn thấy nàng, cảm xúc kích động, định băng qua đường chạy đến, kết quả bị xe đụng phải.
Tình tiết này nguy hiểm, K đạo diễn đề nghị dùng thế thân.
“Không cần thế thân, tôi tự mình đóng được rồi.” Vương Tử Hựu lại nói như vậy
“Thế nhưng cô chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, vạn nhất có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì thế nào?” K đạo diễn khuyên nàng – – tuy đoàn làm phim có mua bảo hiểm, nhưng dù sao an toàn của diễn viên vẫn tương đối trọng yếu.
Vương Tử Hựu liếc mắt nhìn Mạc Tịnh Ngôn, thấy nàng không nói gì, cũng không có ý muốn nói, trong nội tâm quyết định: “K thúc, làm một diễn viên, tự nhiên sẽ muốn mình hoàn thành hết thảy, khán giả cũng không muốn thấy diễn xuất không thành ý, hơn nữa tôi có học Taekwondo, thần kinh phản xạ cũng không kém, không việc gì đâu.”
“Nên hỏi người đại diện của cô một chút xem.”
“Không cần, quay ngay thôi.” Vương Tử Hựu hoàn toàn có thể tưởng tượng Đại Nguyên nghe được chuyện nàng muốn đích thân đóng cảnh nguy hiểm sẽ phát điên đến mức nào, dứt khoát là tiền trảm hậu tấu.
Mạc Tịnh Ngôn đứng ở đó nhìn Vương Tử Hựu cùng K đạo diễn thảo luận một hồi về hướng xe chạy cùng đủ loại lưu ý, trong lòng không khỏi cảm khái, hiện giờ nữ minh tinh trẻ tuổi đích thân mạo hiểm thật sự quá ít, không chỉ nói đến cảnh tai nạn xe cộ có mức độ nguy hiểm cao, cho dù bình thường đánh nhau nhiều nữ minh tinh cũng sẽ phi thường chủ động yêu cầu dùng thế thân – – đương nhiên cho dù bị đạo diễn ghét bỏ nhưng cũng khối người vẫn dùng người thế thân.
Nhìn bóng lưng của Vương Tử Hựu, Mạc Tịnh Ngôn có một loại cảm giác khác thường: “Đứa nhỏ này, sao phải liều mạng như vậy?”
“Bạch Khiết…Bạch Khiết…” Vương Tử Hựu đêm đó ánh mắt mê ly mập mờ gọi tên đột nhiên xuất hiện trong đầu Mạc Tịnh Ngôn, chỉ trong chốc lát lại nghe thấy một tiếng phanh gấp thật chói tai, ngẩng đầu lên nhìn, Vương Tử Hựu từ thân xe ngã xuống đất.
“CUT, rất hoàn mỹ.” K đạo diễn đối với khả năng diễn xuất của Vương Tử Hựu vô cùng tán thưởng, nhân viên công tác tranh thủ thời gian chạy đến kiểm tra Vương Tử Hựu có bị thương không, Vương Tử Hựu bụm đầu gối cười cười, tựa hồ đã trầy da rồi.
“Không sao.” Vương Tử Hựu phủi bụi trên người, theo thói quen tìm kiếm Mạc Tịnh Ngôn, hai người đối mặt nhau. So với mấy lần trước nhìn nhau tương đối ngắn, nhưng lúc này đây hai người vẫn nhìn về đối phương, Mạc Tịnh Ngôn không biết giờ phút này mình suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt kia của Vương Tử Hựu nhìn nàng, mang theo u buồn không đoán ra, giống như muốn nhìn vào lòng mình. Cái loại ánh mắt mòn mỏi này khiến tim Mạc Tịnh Ngôn đập mạnh, bỗng nhiên nên làm cái gì cũng không nghe được, cảm giác cũng hoàn toàn biến mất, chỉ bị ánh mắt của Vương Tử Hựu trói buộc, tâm cứ như vậy mà sa vào.
“Mạc tỷ, Mạc tỷ, chị bị sao vậy?” Người trợ lý quay phim trẻ tuổi thấy Mạc Tịnh Ngôn sững sờ hồi lâu, vỗ vai nàng một cái, Mạc Tịnh Ngôn lúc này mới đột ngột hoàn hồn:
“Không có gì, không có gì…”
“Mạc tỷ mệt sao?” Chàng trai này thành thật quan tâm chăm sóc, Mạc Tịnh Ngôn đối với hắn cười cười.
Mạc Tịnh Ngôn đợi chuẩn bị quay, một bên hóa trang, một bên nhìn chuyên viên tạo hình vẽ miệng vết thương trên tay Vương Tử Hựu, miệng vết thương kia vẽ y như thật, máu tươi chảy đầm đìa y như đang bị thương thật, Mạc Tịnh Ngôn trong lòng bỗng có chút sợ hãi.
Vương Tử Hựu nằm trên đường, quay phim, nàng chậm rãi đứng lên, toàn thân dường như mệt mỏi rã rời.
Mạc Tịnh Ngôn liều lĩnh lao ra, túi đồ mua từ siêu thị cũng bị ném trên mặt đất, lạc mè, nước ngọt rơi vương vãi trên mặt đất. Ngay thời điểm đó nàng lao xuống đường, chạy nhanh về phía trước, đem Vương Tử Hựu ôm vào trong lòng, Vương Tử Hựu có chút sững sờ, mà Mạc Tịnh Ngôn nước mắt rơi xuống thành dòng.
Nhân vật Tiểu Như này vẫn là người sống nội tâm, nàng không có kinh hô khi Tiểu Nguyệt gặp chuyện, nhưng Mạc Tịnh Ngôn dùng ngôn ngữ cơ thể khẩn trương hối hận, tiếc nuối biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế, đặc biệt rất sắc sảo nước mắt chảy như suối, suy sụp rất đúng lúc. K đạo diễn đối với người bên cạnh nói: “Thấy không? Diễn viên giỏi phải diễn được như thế, không cần nói, nhưng còn hơn hàng vạn lời thoại.”
Vương Tử Hựu bị Mạc Tịnh Ngôn ôm vào trong lòng, cảm xúc hoàn toàn bị chi phối, đuổi theo thân ảnh hư ảo của Mạc Tịnh Ngôn nhiều năm như vậy, những tháng ngày chua xót cùng biệt khuất thoáng một cái đều hiển hiện rõ lên, trên kịch bản không đòi hỏi nàng phải rơi lệ, nàng kiềm chế không được mà nước mắt trào ra như suối.