Bạn đang đọc [bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ – Trữ Viễn – Chương 14
“Chị tại sao hỏi như vậy?” Vương Tử Hựu ánh mắt sáng lên mang theo một tia cảnh giác tiến gần tới Mạc Tịnh Ngôn.
“Tôi nghe nói, công ty kỳ thật không muốn cô quay bộ phim này, là chính cô tìm đến K đạo diễn xin diễn thử. Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ, cô tại sao lại phải quay bộ phim này? Chủ đề đồng tính không phải là rất nhạy cảm sao?”
Vương Tử Hựu lấy khăn tắm lau tóc ướt tiện tay ném lên ghế sofa, động tác có chút mạnh. Mạc Tịnh Ngôn chớp mắt mấy cái, nàng không phải là vì đối với vấn đề nhạy cảm này mà nổi giận chứ?
“Chị muốn biết sự thật?” Vương Tử Hựu vén vén mái tóc ướt sủng, vài giọt nước nhỏ xuống. Mạc Tịnh Ngôn thấy nàng chậm rãi đi về phía mình, trên mặt tươi cười lại phảng phất đâu đó chút khí thế khiến người ta sợ hãi, Mạc Tịnh Ngôn không nhịn được lui về sau một bước, không nghĩ phía sau lưng nàng là ghế sofa, chân nàng mền nhũn, lập tức ngồi xuống ghế sofa.
Vương Tử Hựu vươn hai tay đặt trên thân ghế sofa ở hai bên Mạc Tịnh Ngôn, đem cả người nàng đều ở trong vòng tay của mình.
“Tôi sở dĩ nhất định phải diễn bộ phim này, tất cả đều bởi vì…”
Vương Tử Hựu càng lúc càng đến gần, Mạc Tịnh Ngôn không còn đường lui ngồi trên ghế, nàng quay đầu cố gắng tránh né hơi thở nóng hổi của Vương Tử Hựu mập mờ thổi đến. Tiểu quỷ này có phải hay không muốn làm tiếp cảnh thân mật như lúc trên trường quay đây? ! Mạc Tịnh Ngôn rất muốn đẩy nàng ra, nhưng sợ nàng sẽ không nói tiếp nửa câu sau, đành phải tiếp tục nhẫn nại để nàng thân mật quá đáng.
“Bởi vì sao? Nói mau!” Mạc Tịnh Ngôn hai tay ngăn ở giữa hai người, dự định chỉ cần Vương Tử Hựu mở miệng nói xong sẽ hung hăng đem cái người thích chủ nghĩa cơ thể thân mật kia đảy xa bảy mười vạn tám ngàn dặm, bất kể nàng có phải là Taekwondo đai đen hay không, miễn sao đẩy càng xa càng tốt là được.
Vương Tử Hựu nói: “…Bởi vì tôi thích…”
Tim Mạc Tịnh Ngôn đập mạnh điên cuồng. Nàng vì cái gì mà nói chậm như vậy? Như máy móc đang nới lỏng dây cót! Nàng không phải là cố ý đấy chứ? Như vậy, cuối cùng nàng sẽ nói cái gì đây, nàng nói nàng thích gì? Không biết vì sao Mạc Tịnh Ngôn cảm giác, Mạc Tịnh Ngôn với tư thế mập mờ những lời sắp thốt lên… giống như… rất giống lời thoại trong phim lúc nhân vật chuẩn bị tỏ tình!
Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên quay mặt nhìn về phía Vương Tử Hựu, nàng cần phải nhìn thẳng vào ánh mắt nàng ấy, nàng muốn nhìn rõ rốt cục người này nói thật hay nói giỡn, hơn nữa nàng không thể một lần nữa mất khí thế, lần nào cũng bị tiểu quỷ nhỏ hơn mình năm tuổi trấn áp. Vương Tử Hựu không kịp phòng bị ánh mắt bị quan sát thốt ra: “Bởi vì tôi thích nhân vật khó, có tính khiêu chiến.”
“…” Mạc Tịnh Ngôn lòng dạ ác độc hung hăng trầm xuống, chẳng biết vì sao lại có chút thất vọng, cảm giác thất vọng không biết sao lại biến thành tức giận, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Một đứa nhỏ có tiền đồ, nhưng sao không tránh xa tôi một chút? Cô cho rằng bây giờ là còn quay phim sao?” Nói xong liền đẩy nàng ra, từ trên ghế sofa xoay người đứng lên. Vương Tử Hựu cũng không biết đang giận cái gì, một cổ tức giận không tên chạy lên não, đối với bóng lưng Mạc Tịnh Ngôn hô: “Chị với tôi đâu có liên quan đến nhau, dựa vào cái gì mà hỏi những thứ này?
Chuyện riêng của tôi cần báo cáo với chị sao? Chị bất quá là vì muốn đóng “Nguyên Vị” mà phải ủy khuất bản thân yêu thích tôi, đừng tưởng rằng như vậy là đã có tư cách can thiệp vào cuộc sống của tôi!”
Mạc Tịnh Ngôn quay đầu cười lạnh nói: “Tôi biết rõ lòng tự trọng của cô rất lớn, nhưng không cần bắt được ai cũng cắn xé. Đúng vậy, tôi thật ủy khuất chính mình bắt buộc bản thân phải đi thích người như cô, không có khí chất, không có nhân tính, không có lễ phép, lời nói của cô ác độc như vậy, nếu người nào thích cô thì đúng tà tự chuốc lấy khổ!”
Nói xong những lời mới rồi, Vương Tử Hựu quả thật có chút hối hận, nàng chỉ đang giận chính mình lâm trận lùi bước, nàng vốn không định nói cái gì thích nhân vật có tính khiêu chiến cao, nhưng không hiểu sao lời nói ra khỏi miệng tựa hồ lại biến đổi hoàn toàn? Chỉ vì đối mặt với Mạc Tịnh Ngôn nên phải rút lui sao?
Vừa mới nãy muốn nói lời xin lỗi lại không nghĩ đến Mạc Tịnh Ngôn lại dùng lời ác độc để đánh trả. Vương Tử Hựu quả thật không kiềm chế được, “Tốt! Chỉ mong chị không phải là người tự chuốc lấy khổ kia!”
Đối diện với cơn giận dữ của Vương Tử Hựu, Mạc Tịnh Ngôn tiếp tục cười lạnh: “Cám ơn, tôi đã sớm nói vì bộ phim này mà tôi phải thân thiết với cô, muốn tôi thật sự thích cô là một chuyện tuyệt đối không thể! Cái này cô có thể yên tâm?”
Vương Tử Hựu ném thêm một câu “Tốt lắm” xong liền bước vào phòng mình, dùng sức đóng lại.
Mạc Tịnh Ngôn xuôi tay nhìn lên trời: “Ai đến nói cho mình biết nữ nhân này rốt cuộc là sinh vật ở hành tinh nào không? Chỉ muốn quan tâm nàng, tại sao lại biến thành như vậy? Cho nên kết quả cuối cùng chính là vĩnh viễn sẽ không có biện pháp nói chuyện cùng với nàng ư? Vô luận là bất kỳ đề tài gì cũng sẽ dùng cãi nhau làm Ending?”
Vương Tử Hựu ở trong phòng mình nằm lên gối, rõ ràng không muốn như vậy! Vì cái gì lúc nào cũng mất bình tĩnh gây gỗ với nàng? Tiếp tục như vậy nàng sẽ ngày càng chán ghét mình… Vương Tử Hựu mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào phòng, muốn cho đêm lạnh khiến mình yên tĩnh một chút. Tỉnh táo nhớ lại lời của Mạc Tịnh Ngôn…Có lẽ là nàng vô tình, có lẽ là khi nàng nổi giận không lựa lời mà nói, nhưng từng câu từng chữ đều khiến Vương Tử Hựu nhói tim. Hai tay đặt lên bệ cửa sổ, từ độ cao này nhìn xuống, có thể trông thấy thành thị vàng son choáng ngợp.
“Kỳ thật tôi rất muốn nói, tôi sở dĩ gia nhập ngành giải trí, làm diễn viên, dốc sức liều mạng leo lên vị trí này, còn tiếp nhận đóng bộ phim có đề tài mẫn cảm đều là vì chị Mạc Tịnh Ngôn…” Vương Tử Hựu nói ra những lời này cho chính mình nghe, tâm lại đau đớn không thôi.
Nàng không phải loại nhu nhược không dám tỏ tình, trái lại, nàng vì thích Mạc Tịnh Ngôn, mà cố gắng không chùn bước để gia nhập giới nghệ sĩ, nàng tuyệt đối là con người của hành động.
“Từ rất lâu rất lâu tôi đã thích chị, chỉ là khi đó người thích chị có hàng trăm hàng vạn, tôi có là cái gì đâu? Tôi cho rằng chỉ cần tôi cố gắng, chỉ cần tôi có thể đi vào thế giới của chị, cố gắng trở thành một nữ nhân có mị lực, chị sẽ đối với tôi có vài phần kính trọng, nhưng kết quả thì vẫn như cũ…. vẫn cách xa người vạn dặm. Vừa mới biết chị quay lại studio, sau đó còn quay về khách sạn, cố ý mặc áo ngủ này… Thật sự là buồn cười vô cùng Vương Tử Hựu à, chính mình diễn một vai mà người khác hoàn toàn không có đem mình để vào mắt.” Vương Tử Hựu có chút bi thương, vì chính mình mở một chai rượu, vì bản thân mà cạn ly.
Một câu của Mạc Tịnh Ngôn “Tôi tuyệt đối sẽ không thích cô” lại khiến cho bao nhiêu dũng khí thổ lộ của Vương Tử Hựu hoàn toàn biến mất. Giống như tất cả tự tin đều tan thành mây khói, Vương Tử Hựu một mình nâng ly uống đến kiệt sức, ngã xuống giường trong lúc mơ mơ màng màng ngủ mất.
Không biết qua bao lâu nghe thấy có người gõ cửa phòng nàng, Vương Tử Hựu phiền chết, ôm đầu không để ý đến, ai ngờ tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, hơn nữa khí thế không có ý định bỏ cuộc. Vương Tử Hựu một cước đá văng cái mền, mạnh mẽ xoay người xuống giường muốn đi mắng người gõ cửa kia một trận, nhưng chân vừa chạm đất, thân thể này lại đung đưa. Chính mình rõ ràng đang ở trên mặt đất không phải trên thuyền, như thế nào lại cảm thấy lung lay đứng không vững? Vương Tử Hựu không có tâm tình nghĩ nhiều như vậy, vịn tường nổi giận đùng đùng lảo đảo chạy đi mở cửa.
Cửa “ầm” một tiếng mở ra, Mạc Tịnh Ngôn bỗng giật mình, không nghĩ Vương Tử Hựu khi mở cửa lại có thanh âm lớn như thế.
“À…Đại Nguyên gọi điện thoại cho cô, nói điện thoại cô luôn tắt máy, nên gọi tôi, nhờ tôi đến đây quan tâm cô….Cô uống rượu sao?” Kỳ thật khi vừa mới mở cửa Mạc Tịnh Ngôn đã ngửi thấy hơi rượu ào vào mặt, không nghĩ đến kẻ này chẳng những hút thuốc mà còn uống rượu, tuổi còn trẻ mà lại như thế, hiện tại còn là nhân vật mới…ai…
Mạc Tịnh Ngôn ở trong lòng thở dài hồi lâu, thấy Vương Tử Hựu tay cầm nắm cửa, khom người không nói gì, đôi mắt vô thần hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm Mạc Tịnh Ngôn.
Mạc Tịnh Ngôn lạnh cả người vội vàng nói: “Tốt thôi, cô không có gì là tốt rồi, tôi gọi điện thoại cho Đại Nguyên…”
Mạc Tịnh Ngôn mới quay người đã bị Vương Tử Hựu kéo vào trong lòng, Mạc Tịnh Ngôn kinh hãi, dùng sức giãy giụa thế nhưng Vương Tử Hựu hai tay xiết chặt đem nàng ôm vào trong ngực, không cho nàng có cơ hội thoát ra.
“Bạch Khiết…” cằm Vương Tử Hựu cọ vào cổ Mạc Tịnh Ngôn, bộ dáng giống như một con mèo.