Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 77
Ban đêm, trong phòng khách yên tĩnh, Tiêu Uyển Thanh thay quần áo ở nhà, thẳng lưng ngồi trên sô pha. Những đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng vô định trên điều khiển TV, không có mục tiêu mà ấn đổi kênh, TV bị tắt tiếng.
Trong bốn ngày mỗi tuần Lâm Tiễn về muộn, khi gần đến giờ Lâm Tiễn về, Tiêu Uyển Thanh sẽ đến phòng khách đợi. Thỉnh thoảng, khi Lâm Tiễn vẫn chưa trở về thời điểm cô thường nên trở về, trong lòng Tiêu Uyển Thanh sẽ có cảm giác bất an, một phút như một năm trôi qua. Nhưng nàng không dám tùy tiện gọi điện giục cô, nhiều lúc nàng nghĩ muốn gửi cho Lâm Tiễn một tin nhắn hỏi thăm, khi nhận được câu trả lời của Lâm Tiễn, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng kỳ thật có hơi mất mát. Nếu Lâm Tiễn nguyện ý để nàng đón cô, nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng nàng cũng không muốn miễn cưỡng, khi hài tử lớn lên, có thể luôn hy vọng tránh xa trưởng bối của mình, có nhiều tự do hơn cho riêng mình, nàng nên biết rõ bổn phận.
May mà Lâm Tiễn không để nàng nhọc lòng nhiều. Nói chung, cô luôn trở về 9 giờ rưỡi, lúc nào cũng về đúng vào giờ này.
Hôm nay, cũng là như thế.
Lâm Tiễn mở cửa nhìn thấy ánh sáng ấm áp quen thuộc từ phòng khách truyền đến.
Tiêu Uyển Thanh nhất định lại đang đợi cô.
Quả nhiên, cô bước vào phòng khách, nhìn thấy Tiêu Uyển Khánh quay đầu lại, nhướng mày cười với cô, nhiệt tình chào hỏi, “Tiễn Tiễn về rồi.”
Nụ cười nhẹ, sóng mắt ôn nhu của nữ nhân này giống như có thể xua tan đi cái lạnh khi đi trong đêm tối tàn phá cô. Lâm Tiễn không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ân, Tiêu a di, con về rồi.”
Biểu hiện của Tiêu Uyển Thanh không rõ ràng. Nàng chưa bao giờ cố ý nói những lời như đợi cô trở về, mà là mỗi lần như vậy, nàng sẽ xem TV trong phòng khách chờ cô. Lâm Tiễn dần dần hiểu ra.
Trước đây, Tiêu Uyển Thanh không có thói quen xem TV vào thời điểm này. Trong hai hoặc ba tuần liên tiếp, Lâm Tiễn mới phát hiện ra khi cô trở về muộn vào thứ Sáu và cuối tuần, thường thì Tiêu Uyển Thanh đều làm việc trong thư phòng.
Lâm Tiễn cảm thấy có chút áy náy vì việc cô về muộn đã ảnh hưởng đến công việc và nghỉ ngơi bình thường của Tiêu Uyển Thanh. Nhưng được người trong lòng quan tâm săn sóc như vậy, có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như mơ này khi về nhà liền trong lòng ngọt ngào, cảm thấy thập phần hưởng thụ.
Kỳ thật, nếu sự quan tâm của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng hơn khi cô trở về, thì có lẽ cô sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Tiêu Uyển Thanh không biết cô đang nghĩ gì.
Nàng thận trọng bóp chân, khống chế nỗi quan tâm quá mức đối với Lâm Tiễn, khống chế mình không thể quá phận, nắm chắc mình là trưởng bối của cô, đối với vãn bối khoảng cách phù hợp, e sợ mình quá mức gần gũi, hành động cũng quá mức quan tâm sẽ khiến Lâm Tiễn đang khao khát tự do ở tuổi này cảm thấy bị gò bó, khó chịu thiếu không gian riêng.
Nhìn thấy Lâm Tiễn đã về, nàng chỉ dám giả vờ nhìn Lâm Tiễn. Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô sáng lên dưới ánh đèn, giống như có một chút nước lấp lánh, ánh mắt cụp xuống, khi nhìn thấy vài vết ướt sậm trên chiếc quần bò màu xanh da trời, nàng không dấu vết cau mày.
Ngoài trời mưa to lắm sao?
Tiêu Uyển Thanh dời tầm mắt đi, lại dán chặt vào màn hình TV, thuận miệng nói với Lâm Tiễn: “Con bị mắc mưa sao? Đi tắm đi, đừng để cảm lạnh.”
Lâm Tiễn mím môi, trong lòng như nghẹn lại.
Tiêu a di kỳ thật phong khinh vân đạm a! Lúc này theo hoàn cảnh bình thường phải nên đi tới sờ mặt lau mưa cho cô sao? Uổng phí cô bất chấp cơn mưa nhỏ ngửa đầu lên cố ý cho mưa xối vào mặt.
Cô bực bội rũ cái đầu nhỏ xuống, trong lòng có chút không vui nghĩ là buổi trưa vừa chợp mắt, Tiêu Uyển Thanh vẫn lén xoa đầu cô khi cô đang ngủ, thật thân mật khiến cô cảm thấy như hai người đang có tiến triển vậy! Bây giờ người đã ướt đẫm rồi, tại sao Tiêu Uyển Thanh lại bình tĩnh lạnh nhạt như vậy?
Cơ hồ kế hoạch có khả năng thất bại tăng lên.
Trong lúc trầm mặc, một bóng đen dài được bao bọc hương thơm quyến rũ, từng chút một tiến đến gần Lâm Tiễn, từ từ che khuất ánh sáng trước mặt cô, bao phủ cô trong bóng tối.
Tiêu Uyển Thanh vẫn cảm thấy độ ẩm lạnh thực không thoải mái. Nàng chịu đựng, nhìn Lâm Tiễn bất động, rốt cuộc đau lòng đã lấn át tất cả. Nàng tắt TV, rút
khăn giấy trên bàn cà phê, đứng trước mặt Lâm Tiễn, nhẹ nhàng lau nước mưa trên mặt cô, thấp giọng hỏi: “Lần sau trời mưa, dì đón con được không? ” Như mang theo một chút khẩn cầu.
Lâm Tiễn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, trong lòng chợt dâng lên ngọt ngào, khóe môi dần dần nổi lên. Môi mỏng khẽ mở, trong lòng rất vui mừng, nhưng lại muốn từ chối: “Tiêu a di, dì có ghét bỏ con phiền toái quá không?”
Tiêu Uyển Thanh thấy cô không từ chối quan tâm quá mức của mình, đôi mắt của nàng dịu lại. Nàng vươn tay hãi gãi mũi Lâm Tiễn, chế nhạo cô, “Con đang nói cái gì vậy?” Nàng chạm vào mái tóc đen ẩm ướt của Lâm Tiễn, lại thúc giục: “Mau đi tắm đi”.
Lâm Tiễn nhấp môi, cười đắc ý.
Hẳn là, vẫn có chút tiến triển!
Tối thứ bảy, Lâm Tiễn nóng lòng không chờ nổi mà yêu cầu Tiêu Uyển Thanh thực hiện lời hứa phần thưởng hẹn hò mà nàng đã hứa với cô.
Cái gọi là hẹn hò thực ra rất đơn giản, chỉ là hai người cùng nhau đi ăn cơm và xem phim. Lâm Tiễn trước giờ chưa từng yêu ai chứ đừng nói đến một mối quan hệ, cô chỉ xem quá nhiều phim tình cảm, trong lòng luôn ngây thơ cảm thấy việc xem phim cùng nhau, đặc biệt là xem phim với người yêu giống như kỳ diệu lạ thường. Rạp chiếu phim là thánh địa hẹn hò, muôn vàn câu chuyện tình yêu, tất cả đều nảy mầm từ không gian tăm tối này.
Sau khi ăn xong, đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó cả hai đến rạp chiếu phim trên lầu bốn để lấy vé xem phim. Đứng ở cửa sổ xếp hàng mua bắp rang và trà sữa, Lâm Tiễn chọc vào lời nói của Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh nói với cô đã năm- sáu năm nàng không bước chân vào rạp chiếu phim, hai năm nay thịnh hành phim 3D, nàng còn không có xem qua.
Lâm Tiễn đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Cô mang theo một chút vui mừng không tự chủ được mà chứng thực Tiêu Uyển Thanh: “Ôn a di lúc rảnh rỗi không mời dì đi xem phim sao?”
Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến trải nghiệm bi thảm khi đi xem phim cùng Ôn Đồng mấy lần, không khỏi cười nhẹ, đối với Lâm Tiễn đáp: “Trước kia có đi với nàng vài lần, sau này thì không còn tin nàng nữa.”
Lâm Tiễn không hiểu chuyện, nghi hoặc hỏi: “Ân?”
Tiêu Uyển Thanh giải thích: “Sở thích của dì có thể không giống nàng. Đồng Đồng có vẻ nghĩ xem những bộ phim tình cảm dài với bạn bè trong rạp chiếu phim là quá kỳ quái. Hơn nữa, thoạt nhìn nàng trông hào hoa phong độ nhưng khi xem phim, rất dễ cảm động, sợ xấu hổ cho nên không muốn xem bộ phim ngôn tình với dì, kết quả là mỗi lần xem phim cùng nhau dì đều bị nàng lừa xem phim kinh dị, phim hoạt hình trẻ con, phim chiến tranh, từ đó dì không bao giờ muốn đến rạp với nàng nữa”. Tiêu Uyển Thanh như nhớ lại gì đó, cười than thở:” Lần nào cũng bị dọa sợ, nàng lâu lâu lại lấy chuyện này ra trêu chọc dì”.
Lâm Tiễn không nhịn được cười, tựa hồ liền biết tại sao Ôn Đồng không theo đuổi được Tiêu Uyển Thanh nhiều năm như vậy.
Trong khi nói chuyện, đội ngũ tiến lên rất nhiều. Lâm Tiễn tự nhiên duỗi tay ra nắm bàn tay mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, đan vào các ngón tay của nàng, đưa nàng tiến lên một bước. Cô quay đầu lại, đôi mắt trong veo sáng ngời, nói với Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di đừng sợ, hôm nay chúng ta cùng nhau xem phim tình cảm. Cho dù cùng nhau xem phim kinh dị, con cũng phải khác Ôn a di.”
Lâm Tiễn cung kính hứa: “Con sẽ bảo vệ dì, không làm dì sợ.” Đến lượt hai người, Lâm Tiễn còn chưa kịp nhìn vào mắt Tiêu Uyển Thanh, đã bị người phục vụ thúc giục gọi món. Khóe môi cô vẫn còn nguyên nụ cười trong trẻo mê hoặc khi nói chuyện với Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh lắng nghe lời bảo đảm ngây ngô của cô, nhìn vào đường nét mềm mại của cô, cảm thấy nhiệt độ cơ thể thiêu đốt truyền từ những ngón tay, siết chặt ngón tay không thể nhận thấy, đôi mắt không thể che giấu tia nhu tình.
Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đang ngồi ở khu vực chờ ở cổng soát vé của rạp chiếu phim, nàng chán nản nhìn Hạ Chi Cẩn gõ bàn phím điện thoại để trả lời các câu hỏi của học sinh, nàng vô tình nhìn lên thấy Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn. Nàng muốn đi lên chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đứng cạnh nhau ở cửa sổ, không quan tâm đến người xung quanh mà nói cười vui vẻ, nàng vô thức dừng động tác lại.
Một lúc sau, nàng thấy Lâm Tiễn không biết đã nói gì, Tiêu Uyển Thanh dùng đôi mắt nhu tình lặng lẽ nhìn Lâm Tiễn. Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Thời Mãn dần dần hiện lên một tia giảo hoạt.
Hạ Chi Cẩn cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của học sinh, ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn đứng cách đó không xa. Cô nhắc Thời Mãn: “Mãn Mãn, chị nhìn thấy Tiêu a di với Lâm Tiễn.”
Thời Mãn gật đầu cho biết nàng cũng đã nhìn thấy. Sau đó ẩn ý kéo Hạ Chi Cẩn vào một góc khuất.
Hạ Chi Cẩn xoa đầu nàng, hỏi “Em làm sao vậy? Không đi chào hỏi một chút sao?”
Thời Mãn cười như tiểu hồ ly, không quan tâm đến ánh mắt của người bên cạnh, đặt cằm lên vai Hạ Chi Cẩn yếu ớt không xương dựa trong vòng tay của người yêu, ôn nhu nói: “Đồ ngốc, hai người đó khó có thời gian hẹn hò, chúng ta đi chào hỏi làm cái gì?”
“Hẹn hò?” Hạ Chi Cẩn có chút khó tin nghiền ngẫm cụm từ này, cô biết Lâm Tiễn thích Tiêu Uyển Thanh, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy Tiêu Uyển Thanh sẽ vượt qua ranh giới trưởng bối và vãn bối đáp lại Lâm Tiễn. Cô bất giác quay đầu về phía Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh lúc này đang ngồi đối diện.
Lâm Tiễn đang ngồi quay lưng về phía này, Hạ Chi Cẩn không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô. Tiêu Uyển Thanh đối mặt với hai người, nhưng sắc mặt của nàng không hề bị che khuất.
Khi Lâm Tiễn mua bỏng ngô cùng hai cốc trà sữa. Cô hỏi Tiêu Uyển Thanh muốn hương vị gì, nàng tỏ vẻ cái gì cũng uống được. Lâm Tiễn vốn muốn mua hai cốc coca, nhưng đôi mắt cô chợt đảo, đột nhiên nhếch mép.
Cô đổi ý gọi hai cốc trà sữa có hương vị khác nhau.
Phim còn mười lăm phút nữa mới khởi chiếu, hai người tìm một chỗ ngồi xuống khu vực chờ cách cửa soát vé không xa, Lâm Tiễn thản nhiên nhét ống hút vào cốc trà sữa, giơ tay đưa trước mặt Tiêu Uyển Thanh, kèm theo lời nói: “Tiêu a di thử hương này đi. Con nghe đồng học trong lớp nói rất ngon.”
Tiêu Uyển Thanh nhìn động tác thân mật của Lâm Tiễn, đôi mắt có thủy quang nhộn nhạo. Trong đám đông, Lâm Tiễn lại không biết xấu hổ như vậy, nàng cúi đầu uống trà sữa hành động có quá mức thân mật không. Tiêu Uyển Thanh bèn duỗi hai tay cầm ly trà sữa, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, cười nhẹ đáp: “Thực ngon, nhưng có vẻ hơi ngọt.”
Lâm Tiễn lập tức cau mày, bất mãn cường điệu “Aiz” một tiếng.
“Vậy Tiêu a di, uống cốc này đi, đây là vị trà xanh, hẳn là hợp với khẩu vị của dì hơn.” Môi và răng áp vào nhau, cô nhanh chóng dùng một tay đẩy cốc trà sữa kia qua, cầm lấy cốc trà sữa mà Tiêu Uyển Thanh vừa uống.
Tiêu Uyển Thanh chưa kịp phản ứng lên tiếng ngăn Lâm Tiễn lại, nàng đành trơ mắt nhìn Lâm Tiễn giơ cốc lên, môi mỏng mở nhẹ, hàm răng khẽ mở, chiếc cổ trắng ngần rũ xuống, hút một ngụm trà sữa.
Lâm Tiễn cong mày, cổ họng chuyển động lên xuống đầy mê hoặc. Cô ngây ngô cười, nhẹ nhàng đánh giá: “Con thấy vị ngọt vừa phải.” Sau đó, cô vẫn theo thói quen nói, thè đầu lưỡi non hồng ấn vào ống hút, vô thức cắn.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào ống hút còn in màu hồng nhạt, nhìn nó tỏa sáng bóng dưới ánh đèn. Sau đó, mắt nàng bất giác lướt qua đôi môi đỏ mọng của nữ hài đối diện.
Không thể biết đó là nước bọt của nàng hay là của Lâm Tiễn …
Trong phút chốc, đầu óc Tiêu Uyển Thanh như muốn nổ tung, nhịp tim đột nhiên hỗn loạn. Dưới đáy mắt không thể che giấu diễm quang, e lệ dịu dàng giống như sắp nhỏ nước. Vành tai nhỏ lộ ra trong không khí trong chốc lát đỏ lên như rỉ máu.
Nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng Lâm Tiễn nữa, một bên thấp thỏm tự phỉ nhổ chính mình, một bên không thể kiểm soát được bản thân.
Đây … đây là … hôn gián tiếp sao?
Hạ Chi Cẩn đã chứng kiến
toàn bộ quá trình thay đổi biểu cảm của Tiêu Uyển Thanh, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng thờ ơ hiếm khi tỏ ra kinh ngạc.
Tuy cô hơi trì độn trong chuyện tình cảm, cô cũng nhận thấy bầu không khí bất thường giữa Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn cùng với phản ứng quá rõ ràng của Tiêu Uyển Thanh. Cô sững sờ hỏi Thời Mãn, “Lâm Tiễn có phát hiện ra không?”
Thời Mãn cười sằng sặc: “Đừng nhìn Tiễn Tiễn bày mưu tính kế, bản thân cậu ấy hẳn là được hôn gián tiếp vừa thẹn vừa mừng tự đáy lòng đốt pháo. Chị không nghe câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường sao?”
Nàng vui vẻ hôn lên má Hạ Chi Cẩn, cười đắc thắng nói: “Tiễn Tiễn nợ em một ân huệ lớn rồi.”