Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 61
Chương 56: Tiêu a di, con đã thầm mến một người từ lâu.
Bên ngoài dãy cửa hàng xa hoa cạnh thang cuốn dẫn lên tầng hai, một nữ nhân thanh lệ trong trẻo, trường thân ngọc lập đang đứng lẳng lặng trước cửa kính, nghiêm túc đắn đo đánh giá hai chiếc khăn quàng cổ có kiểu dáng khác nhau.
Bàn tay nàng đặt trong túi áo khoác vàng nhạt, năm ngón thon dài bất giác dùng sức nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng. Tấm thẻ mỏng manh được nắm chặt, thậm chí cấn vào tay làm nàng cảm thấy mơ hồ đau đớn.
Trong nháy mắt, bên tai nàng lại vang lên lời nói ngạo mạn khinh thường của Thời Kinh Lan, đôi mắt trong trẻo như ánh sao loé lên chút ảm đạm cùng khổ sở.
Có lẽ, Thời Kinh Lan nói đúng a…
Cách đây mấy ngày, Thời Kinh Lan hiếm hoi được nghỉ ở nhà một ngày. Hạ Chi Cẩn cũng đã được nghỉ, mấy ngày nữa nàng theo thường lệ sẽ trở về nhà, cùng bà nội và em gái ăn Tết Âm Lịch.
Từ đêm hội diễn Thời Kinh Lan ngửa bài với nàng, ở trên cao ngạo mạn đưa ra bố thí cùng yêu cầu, Hạ Chi Cẩn đã hiểu rõ, Thời Kinh Lan rút cuộc không phải là Thời a di bình thản thiện lương mà nàng một mực yêu kính bấy lâu nay. Chỉ là, ân huệ và giúp đỡ của Thời Kinh Lan đối với gia đình nàng, nàng cũng không thể phủ nhận. Hạ Chi Cẩn, cuối cùng vẫn là một người biết lễ tiết.
Mấy ngày nữa nàng trở về, sợ là Thời Kinh Lan lại đi công tác bên ngoài. Vì vậy, nhân ngày đó Thời Kinh Lan nghỉ ở nhà, liền muốn cùng bà nói lời từ biệt.
Tổ trạch của Thời gia là nơi ở của phụ thân Thời Kinh Lan, tức là ông ngoại Thời Mãn. Còn toà biệt thự mà Thời Mãn cùng Thời Kinh Lan đang ở là do bà mua sau khi nhậm chức ở Tập đoàn Thời Tinh. Biệt thự toạ lạc ở một nơi rất gần nội thành, nhưng lại có thế tựa núi nhìn sông. Xung quanh, rải rác từng cụm biệt thự độc lập xoa hoa, tạo thành khu nhà giàu nổi danh ở Ngạn Giang thị. Tầng cao nhất của biệt thự Thời gia, theo sở thích của Thời Kinh Lan, cố ý dựng lên một vườn hoa mái vòm thuỷ tinh, bên trong khoe sắc đủ loại hoa Thời Kinh Lan tự mình chọn lựa, thậm chí còn có một thảm cỏ xanh nho nhỏ. Đôi lúc có ngày nghỉ ở nhà, Thời Kinh Lan ưa thích nhất một mình trên tầng thượng, chăm sóc cỏ hoa, phẩm trà ngắm cảnh. Thời Mãn lúc đùa vui còn tự giễu, thời gian nàng và mẹ ở chung còn không nhiều bằng thời gian bà dành cho đám hoa cỏ bảo bối của bà.
Đúng như dự đoán, Hạ Chi Cẩn lên tầng thượng liền thấy cửa phòng khép hờ, hẳn là có người bên trong.
Nàng đứng ngoài, lễ phép đưa tay gõ cửa, nhẹ giọng thông báo: “Thời a di, con có thể vào không?”
Vừa dứt lời, nàng liền nghe thấy Thời Kinh Lan gợn sóng bất kinh, đáp lại: “Vào đi.”
Nàng đẩy cửa bước vào, đập vào tầm mắt là Thời Kinh Lan một thân ưu nhã khoác trên mình chiếc váy lụa mỏng, hai chân giao nhau, nghiêng người tựa mình trên ghế. Đôi chân thon dài óng ánh như ngọc bại lộ trong nắng ấm, đường cong trôi chảy trắng nõn như ẩn như hiện, đây là bộ dáng thong dong vũ mị Hạ Chi Cẩn chưa từng gặp qua.
Trong khoảnh khắc, Hạ Chi Cẩn thất thần nghĩ. Mãn Mãn, kỳ thực rất giống mẹ.
Nhìn thấy Hạ Chi Cẩn đến gần, Thời Kinh Lan mới thong thả ngồi dậy, đôi chân trần dẫm trên tấm thảm mềm mại, đi đến bàn trà đoan chính ngồi xuống, mở ra bộ trà cụ, đôi mắt tĩnh mịch lướt qua Hạ Chi Cẩn: “Ngồi đi. Uống loại trà nào?”
Hạ Chi Cẩn thu hồi tâm tình, sắc mặt lạnh lẽo khẽ cúi đầu, đôi mắt đặt trên bàn trà bằng gỗ lim, nhàn nhạt từ chối: “Không cần. Thời a di, con muốn đến chào dì, vài ngày nữa con sẽ về quê ăn Tết với bà ngoại và em gái. Việc cơm nước của Mãn Mãn, con cũng mời a di đến lo cho nàng rồi.”
Thời Kinh Lan phảng phất không để ý đến lời cự tuyệt của Hạ Chi Cẩn, cũng không màng đến tầng khí kháng cự tản mát trên thân nàng, thản nhiên mở ra một bao trà, lơ đãng đáp lời: “Vậy sao…”
Khuôn mặt nho nhã nội liễm của Thời Kinh Lan toát lên vẻ trầm tĩnh, thong thả chậm rãi trút trà vào ấm, cúi đầu ưu nhã thưởng thức vị trà.
Trước thái độ lãnh đạm của Thời Kinh Lan, Hạ Chi Cẩn có chút mất tự nhiên. Nàng lặng lẽ đứng im vài giây, cuối cùng không nhịn được, cất tiếng: “Nếu không còn chuyện gì khác, Thời a di, con xin phép đi xuống.”
Lúc nàng nhấc chân xoay người, Thời Kinh Lan bỗng không nóng không lạnh cất tiếng hỏi: “Không đem bọn họ lên thành phố ở cùng sao?
Bước chân Hạ Chi Cẩn ngừng lại, ngước mắt nghiêm túc nhìn về phía Thời Kinh Lan.
Thời Kinh Lan cũng ngồi đó nhìn nàng, mái tóc đen nhánh ngày thường vấn cao, giờ đây tuỳ ý rơi lả tả trên vai khiến cho bà bớt đi vài phần cao lãnh cùng đoan túc, ý vị nội liễm ôn hoà càng trở nên mềm mại. Nhưng rồi, Hạ Chi Cẩn nhìn thấy đôi mắt bà tĩnh mịch như đầm nước cổ, phảng phất không có chút ý cười, liền lần nữa thanh tỉnh mà nhận ra. Tất cả ấm áp bình thản của nữ nhân này, đều chỉ là biểu hiện giả dối dưỡng thành ở chốn thương trường.
Giọng nói của nàng hoá lạnh, đáp lời: “Không cần, bọn họ ở nhà cũng rất tốt.”
Khoé môi Thời Kinh Lan khẽ cong, nụ cười phảng phất, dường như muốn nghiêm túc tìm kiếm đáp án mà hỏi Hạ Chi Cẩn: “Con không dùng khoản tiền kia, là muốn chờ hai năm sau chia tay Thời Mãn sẽ trả lại cho ta sao?”
Hạ Chi Cẩn cắn môi nhìn bà, không nói gì.
Trước sự trầm mặc của nàng, Thời Kinh Lan tiếc nuối thở dài: “Chi Cẩn, con ở Thời gia bao nhiêu năm rồi, làm sao một chút cũng không giống người Thời gia, làm ăn khôn khéo khắc vào xương cốt?”
Thời Kinh Lan u tĩnh nhìn Hạ Chi Cẩn, ngữ khí ôn hoà tựa trưởng bối muốn bảo vệ vãn bối, dạy dỗ nàng: “Con đã nhận lời ta, ở bên cạnh Thời Mãn, vậy số tiền kia là con xứng đáng được nhận. Điều này rất công bằng. Nếu kết quả đã chú định vô pháp thay đổi, con phải học cách giành được phần lợi ích lớn nhất.”
Đôi mắt bình tĩnh của Hạ Chi Cẩn rút cuộc nổi gợn sóng. Nàng nắm chặt tay, mơ hồ khắc chế không được lửa giận cùng không cam lòng quay cuồng trong đáy mắt. Nàng muốn lớn tiếng nói cho Thời Kinh Lan biết, nàng không phải vì tiền, cũng không phải vì ân, mới ở bên Thời Mãn. Nàng muốn nói với Thời Kinh Lan, tình cảm không phải là giao dịch thông thường có thể dùng tiền mua được.
Nhưng rồi, trước nụ cười phảng phất như nhìn thấu hết thảy của Thời Kinh Lan, nàng chỉ chọn lựa trầm mặc mà xoay người rời đi.
Người như Thời Kinh Lan làm sao hiểu được? Bà ấy sẽ không thể hiểu.
Hà tất lại lần nữa, hai tay dâng lòng tự trọng đáng thương của mình lên để cho kẻ cao quý giàu sang này châm chọc mỉa mai.
Nhục nhã, một lần là đủ rồi. Làm người, cần phải biết điều.
Thời Kinh Lan không buông tha nàng, lúc nàng sắp bước ra khỏi cửa, giọng nói thấp nhu lười biếng lại lần nữa cảm khái: “Chi Cẩn, con ngạo mạn như vậy, thật sự có đang thích Thời Mãn sao?”
Bà nhàn nhạt khinh thường ra lệnh: “Cầm tiền rồi, coi như ta đưa cho con tiền tiêu vặt của Thời Mãn. Ta không muốn để mối tình đầu khó khăn mới có được của nó, vì sự túng quẫn của con mà phải chịu uỷ khuất, trải qua trong chật vật.”
Hạ Chi Cẩn đứng ở cửa lớn, đưa lưng về phía hừng đông, tấm lưng đơn bạc thẳng tắp. Một hồi lâu, nàng mới lại nhấc chân, từng bước từng bước nặng nề đi xuống bậc thang.
Hành lang tối đen như mực, từng chút từng chút đem toàn bộ thân người nàng nuốt sống.
Nàng có không nhiều, nhưng nàng nguyện ý đem tất cả cho Thời Mãn. Chỉ cần nàng có, chỉ cần Thời Mãn muốn.
Nàng vẫn tự nhủ, mình không thẹn với lương tâm.
Chỉ là giờ phút này, đứng trước tủ kính, Hạ Chi Cẩn lại đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Dù cho nàng dốc hết tất thảy đem cho Thời Mãn, kỳ thực đối với Thời Mãn vẫn thật là ấm ức, có phải không?
❅❅❅
Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đi dạo một vòng cảm thấy có chút mệt, quyết định đi thang cuốn lên khu ẩm thực tầng ba ăn cơm trưa. Trên thang cuốn, Lâm Tiễn lơ đãng nhìn xung quanh, dư quang dường như lướt qua một bóng hình quen thuộc. Nàng lập tức kéo tay Tiêu Uyển Thanh, tỏ ý bảo cô dừng bước.
“Tiêu a di, kia có phải là Chi Cẩn tỷ không?” Lâm Tiễn nghi hoặc lên tiếng.
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy liền dừng bước, dõi mắt theo ánh nhìn của Lâm Tiễn. Trước tủ kính mấy tầng cao ngất, nữ hài tú lệ nghiêng người, mơ hồ có chút sầu muộn, đúng là Hạ Chi Cẩn.
Cô nhẹ gật đầu: “Uhm, là Chi Cẩn.”
Lâm Tiễn lập tức hưng phấn, nàng kéo tay Tiêu Uyển Thanh hướng về phía cửa hàng: “Thật khéo nha. Để con đến chào các nàng, đến lúc con về lại Nam khu sẽ không gặp được bọn họ trước kỳ nghỉ đông rồi.” Nàng đinh ninh nơi nào có Hạ Chi Cẩn, nơi đó nhất định cũng sẽ có Thời Mãn kề bên.
Không ngờ, lần này Lâm Tiễn đoán sai.
Trước cửa tiệm, bên người Hạ Chi Cẩn lại vắng vẻ. Dường như chỉ có Hạ Chi Cẩn lẻ loi một mình.
Lâm Tiễn kéo cánh tay Hạ Chi Cẩn còn đang đứng thất thần, mỉm cười hỏi nàng: “Chi Cẩn tỷ, thật trùng hợp. Chị đang làm gì ở đây?”
Hạ Chi Cẩn ngẩng đầu xoay người, lúc này mới phát hiện Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đã đứng cạnh bên tự lúc nào. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng có chút nhu hoà, hồi phục lại nhợt nhạt ấm áp, đáp lời: “Tiêu a di, Tiễn Tiễn, hai người cũng đi mua đồ sao? Con đang giúp Mãn Mãn chọn khăn quàng cổ.”
Lâm Tiễn nghe thấy tên Thời Mãn, lại đảo mắt nhìn quanh, có chút nghi hoặc: “Vậy Mãn Mãn đâu? Chỉ có một mình chị ở đây sao?”
Hạ Chi Cẩn nghĩ đến Thời Mãn, thần sắc không khỏi lộ chút u buồn. Nàng mấp máy môi, giọng nói thất lạc: “Đêm tất niên Mãn Mãn nói nàng muốn một chiếc khăn quàng cổ. Là do chị chần chừ mãi tới bây giờ vẫn chưa mua tặng nàng, nên nàng tức giận.”
Trong đầu của nàng lại hiện ra hình ảnh nữ hài vung tay về hành lý của mình, đỏ bừng hốc mắt, đôi mắt xinh đẹp đào hoa ngân ngấn nước, chất vấn nàng: “Chị chỉ biết có em gái thôi! Hạ Chi Cẩn, có phải chị nghĩ em có tiền cái gì cũng có thể tự mua, cái gì cũng không thiếu, nên chị cái gì cũng không cần để tâm?”.
Trong lòng, lại nổi lên sắc bén đau đớn.
Nàng nên giải thích thế nào? Chị không phải không ghi nhớ trong lòng, nhưng chỉ là năng lực không đủ. Thật xin lỗi, để em phải đợi lâu.
Kỳ thực từ đêm tất niên hôm đó, nàng đã chuẩn bị để mua khăn quàng cổ cho Thời Mãn rồi. Nhưng mà, nàng không đủ tiền, nàng thậm chí còn không mua nổi nhãn hiệu thấp nhất mà Thời Mãn đã dùng qua. Nàng một mực chờ đợi, nhận được học phí của hai tuần này là đã có thể đủ tiền rồi. Nhưng mà, Thời Mãn lại trước nàng một bước, đưa ra bất mãn cùng uỷ khuất.
Nàng nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương ấm ức khóc thút thít, trong lòng cũng cảm thấy uỷ khuất đến không chịu nổi, hốc mắt nóng bừng, đầu mũi chua xót. Nhưng mà, nàng làm sao nói ra, làm sao nói được, rằng: “Mãn Mãn, chị không phải cố ý. Chị chỉ là mua không nổi.”
Nàng chỉ có thể lau nước mắt người kia, ấm giọng dỗ dành: “Ngày mai chị sẽ đi mua, có được không?” Nhưng nữ hài lại phảng phất đau đến thấu tâm, đẩy nàng ra, thất vọng đến cùng cực nhìn nàng một cái rồi bỏ về phòng, khoá trái cửa.
Buổi sáng giờ cơm, Thời Mãn cũng không chịu ra khỏi phòng. Hiển nhiên là vẫn còn tức giận, không muốn nhìn thấy nàng.
Lâm Tiễn nghe xong liền ngạc nhiên hỏi: “Không phải trước đây chị vẫn luôn đan một chiếc khăn quàng cổ sao? Đem nó tặng cho nàng là được rồi?”
Hạ Chi Cẩn thoáng kinh ngạc: “Làm sao em biết?”
Lâm Tiễn cười nói: “Mãn Mãn nói. Lúc trước nàng nói chị đang đan khăn quàng cổ, không biết có phải là muốn cho nàng kinh hỉ không. Mãn Mãn chờ mong rất lâu rồi.”
Trong nháy mắt, đáy lòng Hạ Chi Cẩn nổi cuộn sóng ngầm, dường như đã hiểu ra điều gì, thoáng chút đau lòng cùng ấm áp trào dâng, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Chẳng trách, lúc Thời Mãn biết được hành lý trong rương nàng đều mang về nhà, biết được chiếc khăn quàng cổ kia là nàng làm cho Hạ Chi Kỳ, liền trở nên thất vọng thương tâm đến vậy.
Nhưng mà… Nhưng mà…
Hạ Chi Cẩn cắn môi, thì thào giải thích: “Chiếc khăn quàng cổ kia là chị đan cho em gái. Chị đan không thạo, khăn nhìn không đẹp, chỉ có thể giữ ấm. Chi Kỳ ở quê quanh năm suốt tháng cũng không đi đâu. Còn Mãn Mãn, nàng làm sao có thể dùng được.” Tự tôn bóp nghẹt khiến Hạ Chi Cẩn không nói nên lời. Nàng thậm chí sợ hãi, chiếc khăn quàng cổ nàng mua nơi này, Thời Mãn mang lên cùng Thời Kinh Lan đi thăm người thân còn sẽ bị chê cười. Người nhà Thời gia, bạn bè của họ đều là những kẻ có tiền vênh váo hung hăng, nàng sớm đã gặp qua.
Lâm Tiễn nghe nàng nói vậy, lập tức hận rèn sắt không thành thép, nhíu mày: “Chi Cẩn tỷ, Mãn Mãn là người, chỉ cần chị tuỳ tiện dùng cỏ đuôi chó đan cho nàng châu chấu, nàng cũng có thể cao hứng khoe khoang đến mấy ngày. Chị cho rằng, nàng thật sự muốn chị tặng khăn quàng cổ sao? Nàng muốn, chỉ là tâm ý của chị thôi.” Lâm Tiễn thở dài, giọng nói chầm chậm, mang chút mỉa mai: “Chỉ cần Chi Cẩn tỷ tặng, sợ là không cần bỏ công ra đan, tuỳ tiện đưa nàng vài sợi len, nàng cũng có thể háo hức quàng đi ra ngoài.”
Hạ Chi Cẩn có chút ngây người, khuôn mặt vốn trầm ổn thoáng chút hoang mang.
Tiêu Uyển Thanh dịu dàng vỗ vai Hạ Chi Cẩn, ôn nhu trấn an nàng: “Chi Cẩn, đối với Mãn Mãn, tâm ý của con so với bất luận thứ gì đều là vô giá.” Cô ngập ngừng một chút, nhớ lại đêm đó lúc Hạ Chi Cẩn tuyệt vọng ôm lấy mình, theo bản tâm thốt ra một câu nói không biết có tính là mạo phạm không: “Chi Cẩn, Mãn Mãn cái gì cũng có, cho nên nàng sẽ không để trong lòng những vật ngoài thân kia.” Cô dừng một chút, thấm thía nói: “Nàng để trong lòng, chính là con đó.”
Hạ Chi Cẩn thần sắc khẽ động, đôi mắt dần kéo lớp mù sương. Một hồi lâu, nàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tấm thẻ, khoé môi dần có chút ý cười nhợt nhạt.
Ánh mắt nàng ôn hoà, cảm tạ Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh: “Con hiểu rồi. Cảm ơn hai người.” Sau đó, nàng dường như không thể chờ được, xoay người nhấc chân, từng bước từng bước nhẹ nhàng, vội vã rời đi…
Lâm Tiễn khoé môi cong cong nhìn Hạ Chi Cẩn rời đi, Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh xoay người, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, mềm mại trêu ghẹo: “Dì không ngờ thì ra Tiễn Tiễn nhà chúng ta chính là chuyên gia tình ái nha. Phân tích đúng trọng tâm, đạo lý lại rõ ràng…”
Lâm Tiễn ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh rạng rỡ tươi cười, cắn môi, nửa đùa nửa tự giễu: “Con chỉ là, bệnh lâu thành thầy thuốc thôi.”
Nàng hiểu tâm tư Thời Mãn, hiểu được sự ấm ức của nàng ấy, bởi vì nàng và Thời Mãn chính là đồng bệnh tương lân. Mà bệnh lâu ngày, thì thành thầy thuốc vậy…
Tiêu Uyển Thanh nghe không hiểu rõ, nhưng nhạy cảm thấy được giọng nói nữ hài ẩn ẩn nghiêm túc cùng ưu thương, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, không còn ý vị vui đùa khi nãy, mang theo chút mạc danh thấp thỏm không yên: “Con nói sao?”
Lâm Tiễn vốn chỉ nhất thời cảm khái, không nghĩ sẽ nói thêm điều gì. Nhưng thoáng nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh mơ hồ biến sắc, có phần ngưng trọng hiếm thấy, đôi mắt nàng bỗng loé lên.
Lâm Tiễn thu hồi ánh mắt trong suốt, đôi hàng mi ẩn hiện nhàn nhạt u buồn, giọng nói thấp nhu, nửa thật nửa giả trả lời Tiêu Uyển Thanh: “Con và Mãn Mãn giống nhau, đã thầm mến một người từ lâu.”
“Khổ vì tương tư, bệnh lâu thành thầy thuốc…” Đôi mắt Lâm Tiễn sâu kín nhìn Tiêu Uyển Thanh, gằn từng chữ.
Khoé môi còn tàn lưu chút ấm áp vui vẻ của Tiêu Uyển Thanh thoáng ngưng trệ, ánh mắt đột nhiên biến đổi, trong lòng thảng thốt run lên.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Thực xin lỗi tiểu khả ái nhóm, ta lại đến chậm. Hôm nay, tạp văn tạp đến đầu đều phải trọc…… Cho các ngươi đợi lâu.
Viết đến Thời Kinh Lan, đột nhiên nhớ tới, bình luận tiểu khả ái nhóm trêu ghẹo Ôn Đồng cùng Thời Kinh Lan là lão niên tổ.
Ha ha ha ha ha, Thời nữ vương tỏ vẻ không phục.
Nàng rõ ràng cũng mới năm gần bốn mươi, như thế nào liền lão niên!
Ngủ ngon ~