Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 56 – Sau Lưng Nàng, Pháo Hoa Nở Rộ Trong Đêm Đen
Lâm Tiễn từ tốn cắn từng ngụm sandwich, cảm thấy tương đối hài lòng với trù nghệ của mình. Nàng uống hơn nửa ly sữa tươi, liếm liếm bọt sữa còn dính trên môi, mỹ mãn tận hưởng cảm giác vui vẻ cùng ăn sáng với Tiêu Uyển Thanh. Bỗng như nhớ tới điều gì, nàng ngẩng đầu hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Dì Tiêu, dì đã nói với Ôn Đồng a di Tết Dương Lịch con muốn cùng hai dì đi Vạn Tuyền sơn trang ăn tất niên chưa? Ôn a di có đồng ý không?”
Tiêu Uyển Thanh vừa vặn uống hết ngụm sữa tươi cuối cùng. Cô đứng lên đem ly đĩa mang vào phòng bếp, trả lời nàng: “Đêm qua lúc dì nhớ ra đã quá trễ, sợ nàng ngủ rồi, nên không muốn quấy rầy nàng.” Cô rửa tay, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, cười nói: “Không biết cuối tuần giờ này nàng đã dậy chưa, để dì nhắn tin hỏi thăm một chút, khi nào đọc được nàng sẽ trả lời.”
Cô cầm điện thoại đặt trên bàn ăn, lưu loát mở hộp thư tìm đến người vừa liên hệ gần nhất, nhắn tin cho Ôn Đồng: “Dậy chưa? Mình chợt nghĩ đến, ngày 31 tháng 12, khả năng mình không thuận tiện ngâm suối nước nóng lắm.”
Cô đặt điện thoại xuống, vốn nghĩ thật lâu sau Ôn Đồng mới trả lời, không ngờ điện thoại vừa đặt xuống, màn hình còn chưa tối đi, Ôn Đồng đã lập tức nhắn tin tới.
“Đại di mụ ghé thăm? Không sao, chúng ta có thể đi ăn cơm, ngắm pháo hoa.”
Lâm Tiễn nuốt một ngụm sandwich, thu hồi tầm mắt: “Dì Ôn trả lời tin nhắn thật nhanh.”
Tiêu Uyển Thanh cười nói: “Có lẽ vừa tỉnh, điện thoại đặt trên đầu giường.” Mười ngón tay cô tiếp tục vũ động trên màn hình điện thoại, hỏi thăm Ôn Đồng: “Tiễn Tiễn Tết Dương Lịch không về nhà, vừa vặn nàng cũng muốn xem pháo hoa. Mình mời nàng đi cùng được chứ?”
Lần này, Tiêu Uyển Thanh cho rằng Ôn Đồng hẳn cũng sẽ trả lời ngay, cho nên cô cầm điện thoại trên tay, lơ đãng đọc báo xem tin tức trong lúc chờ đợi.
Nhưng mà, cô lại đoán sai rồi.
Năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại vẫn im ắng, một chút phản ứng cũng không có.
Lúc này Lâm Tiễn đã ăn xong, nàng rút khăn giấy lau miệng, nửa tùy ý nửa làm nũng hỏi Tiêu Uyên Thanh: “Dì Ôn không muốn con làm bóng đèn chen ngang hai dì sao?”
Tiêu Uyển Thanh dán mắt vào điện thoại đặt trong tay, không hiểu nhíu mày, khẽ lắc đầu trấn an Lâm Tiễn: “Chắc là nàng còn chưa nhận được tin nhắn. Có thể trả lời tin nhắn của dì xong liền rời giường đi rửa mặt rồi.” Cô đứng lên, vuốt tóc Lâm Tiễn, có chút giận dỗi: “Tiểu hải tử làm sao luôn dễ dàng suy nghĩ nhiều như vậy, Tiễn Tiễn nhà chúng ta gặp người người thích, Ôn a di nhất định hoan nghênh con còn không kịp.”
Cô tự nhiên thu lấy ly đĩa trên tay Lâm Tiễn, mang đến phòng bếp cho vào bồn, bắt đầu rửa cùng với ly đĩa của mình khi nãy.
Lâm Tiễn đang muốn đuổi theo Tiêu Uyển Thanh, lại thấy điện thoại cô đặt trên bàn nhẹ rung, màn hình phát sáng. Lâm Tiễn ghé mắt nhìn qua, trên màn hình báo hiệu có tin nhắn đến.
Lâm Tiễn cầm điện thoại, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bếp thông báo: “Dì Tiêu, điện thoại của dì phát sáng. Có phải dì Ôn trả lời tin nhắn không?”
Tiêu Uyển Thanh mở vòi nước rửa ly đĩa, hai tay còn dính nước, nghe tiếng liền quay đầu nhìn Lâm Tiễn, tín nhiệm nói: “Chắc là dì Ôn của con trả lời tin nhắn rồi, mật khẩu điện thoại là 5566, con mở ra đọc xem.”
Lâm Tiễn sửng sốt một chút, nàng nhìn bóng dáng tú lệ của Tiêu Uyển Thanh đang đưa lưng về phía mình, khoé môi không khỏi nở rộ một mạt sáng sủa tươi cười, sóng mắt như nước.
Một Tiêu Uyển Thanh mang tâm phòng bị trùng trùng, hiện tại đã tin tưởng nàng đến vậy sao?
Lòng Lâm Tiễn mềm nhũn, nhẹ giọng ứng lời: “Dạ.” Sau đó, ngón tay nàng kẽ chạm màn hình, chậm rãi gõ mật khẩu.
Đầu tiên rơi vào tầm mắt Lâm Tiễn là hình nền điện thoại, một bức hoạt hình trong trẻo vẽ đôi vợ chồng trẻ tuổi ấm áp, mang theo một tiểu cô nương đang vui vẻ đuổi bắt bướm. Lâm Tiễn lặng lẽ nhìn màn hình, đáy lòng dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
Nàng ấn mở tin nhắn, quả nhiên là Ôn Đồng hồi âm.
Ôn Đồng nhắn: “Được. Vé vào cửa mình có thể nhờ bạn bè tìm thêm một tấm. Tuy nhiên, khả năng không lấy thêm được phòng nghỉ ở sơn trang.”
Lâm Tiễn đọc lên cho Tiêu Uyên Thanh nghe. Tiêu Uyển Thanh không quay đầu lại, ôn nhu đáp: “Con giúp dì trả lời nàng, không sao, xem xong pháo hoa mình và cậu trở về, đường đi cũng không xa lắm.”
Ôn Đồng nhận được tin nhắn, trả lời cô: “Như thế cũng được. Mình nhường lại phòng cho người bạn vậy.”
Lâm Tiễn trả lời tin xong, nhìn lên số lượng 386 tin nhắn ở góc bên phải, ánh mắt thoáng trầm ngâm, trong nháy mắt cảm thấy nặng nề. Nhưng chỉ thoáng qua, liền thu hồi lại tâm tình. Nàng thấy Ôn Đồng không còn trả lời, liền quy củ đóng giao diện, khoá màn hình.
Nàng để điện thoại xuống, vui vẻ chạy đến gần Tiêu Uyển Thanh, hai tay ôm lấy tấm eo thon của cô từ phía sau, dán lên đầu vai cô, dịu giọng cảm tạ: “Cảm ơn dì Tiêu, dì thật tốt.”
Hơi thở ấm áp phả vào cần cổ trắng ngần của Tiêu Uyển Thanh khiến cô có chút run rẩy. Cảm thấy, theo nhịp thở của nữ hài, cần cổ có chút tê tê dại dại.
Tê dại, phảng phất một đường theo kinh mạch, thấm ngược vào tim…
Cô có chút mất tự nhiên mà ngọ nguậy trong vòng ôm của Lâm Tiễn, chỉ là rút cuộc cũng không có giãy giụa. Cuối cùng, cô thuận theo nội tâm muốn gần gũi Lâm Tiễn mềm ấm, dùng má khẽ cọ lên trán nàng, trêu ghẹo nói: “Vé là do Ôn a di của con lấy được. Muốn cảm ơn, hẳn là phải cảm ơn nàng.”
Lâm Tiễn say đắm cúi đầu, vì biết Tiêu Uyển Thanh không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được rõ, nên lén lút đem đôi môi mỏng khe khẽ chạm vào mấy sợi tóc vương trên vai cô, khép mắt. Giọng nói bình thản, từ tận đáy lòng thốt ra: “Cảm ơn, Ôn a di.”
Cảm ơn Ôn a di. Cảm ơn dì bồi Tiêu Uyển Thanh nhiều năm như vậy.
Nhưng trong tình yêu, vốn không có trước sau.
Chúng ta, ai cũng hào phóng không nổi rồi.
Cho nên, cũng thực xin lỗi dì, Ôn Đồng.
Trong căn phòng ngủ lờ mờ còn chưa kéo màn cửa, Ôn Đồng kéo gối, sợi tóc hỗn độn, tựa người trên giường. Nhờ ánh đèn màn hình còn chưa vụt tắt, nàng nghiêng đầu sâu kín nhìn vật nhỏ đặt trên tủ đầu giường. Là một ngọn hoa đăng chế tác tỉ mỉ, hoa văn lưu loát nhất bút nhất họa đều do chính tay nàng làm. Thân đèn màu hồng phấn, đáy lại đen nhánh, chính giữa có sợi tua rua tinh xảo. Bên dưới sợi dây treo một tờ giấy màu đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn rõ thấy bút tích bên trên.
Một hồi lâu, Ôn Đồng ném điện thoại đi, mắt nhìn chỗ khác, ý cười trên môi vì thu được tin nhắn sáng sớm từ Tiêu Uyên Uyển đã sớm tan biến, thay vào đó là đắng chát cười khổ.
Có thể, vẫn là chưa đúng thời điểm a.
Nàng khép mắt tự an ủi.
❅❅❅
Ngày 31 tháng 12, Tiêu Uyển Thanh quả nhiên tới kỳ như Lâm Tiễn dự đoán. Vì không ngâm nước nóng, chỉ đi xem hoa đăng buổi chiều, cho nên đến chạng vạng tối Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn mới xuất phát.
Ôn Đồng cùng các nàng không thuận đường nên cũng không cố ý đi cùng nhau. Ba người định ước điểm hẹn, sẽ gặp nhau ở sơn trang cùng ăn cơm.
Đến cửa sơn trang, Tiêu Uyển Thanh mới phát hiện ở đây so với tưởng tượng còn đông hơn rất nhiều, dòng người xếp hàng soát vé vào cổng kéo dài tấp nập. Tiêu Uyển Thanh không khỏi có vài phần ngạc nhiên, chỉ là đại hội pháo hoa, lại long trọng náo nhiệt như vậy sao?
Cô lái xe vài vòng, mới thật khó khăn tìm được chỗ đậu xe cách sơn trang không quá xa. Xe vừa ngừng, hai người bước xuống đã bị gió đêm thốc đến lạnh cóng. Tiêu Uyển thanh vô thức khép tay xoa xoa.
Một giây sau, đôi tay lạnh buốt của cô đã rơi vào lòng bàn tay ấm áp của Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn cầm lấy năm ngón tay mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng đặt vào túi áo lông ấm áp của mình, nghiêng đầu cười nói: “Lại đến lúc lò sưởi nhỏ phát huy tác dụng rồi.”
Tiêu Uyển Thanh mi nhãn nhu hoà, không chút giãy giụa, tập mãi đã thành thói quen.
Cô dùng tay kia, cẩn thận giúp Lâm Tiễn cài lại khăn quàng cổ có chút trượt xuống, hoà nhã nói: “Đi thôi, lò sưởi nhỏ.”
Lò sưởi nhò nhìn cô minh diễm mỉm cười, làm cho tay cô không ngừng ấm áp. Trái tim, cũng ấm áp run lên.
Đến cửa VIP, Tiêu Uyển Thanh theo lời Ôn Đồng đọc số điện thoại của nàng, hai người liền thông suốt thẳng bước đi vào sơn trang.
Trước đây, toà soạn Tiêu Uyển Thanh đã từng tổ chức tiệc ở đây. Gọi là sơn trang, kỳ thực lại giống một làng du lịch thu nhỏ. Nơi này, có đầy đủ suối nước nóng, bể bơi, trò chơi giải trí, lại có phong cảnh hữu tình. Chỉ là, phong cảnh tuy đẹp, nhưng cũng không tính là quá đặc biệt. Tiêu Uyển Thanh kỳ thực trước nay đối với lễ tất niên đều không có quá nhiều chờ mong. Nhiều năm nay, cô luôn ngại phiền phức, vậy nên mỗi lần Ôn Đồng muốn cô ra ngoài đón tất niên, cô đều uyển chuyển chối từ.
Nhưng lần này, đi qua đoạn đường thông lộ, đến lúc chính thức bước chân vào sơn trang, Tiêu Uyển Thanh trong nháy mắt liền có kinh diễm.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, giờ phút này màn đêm đã dần buông. Trong ấn tượng của Tiêu Uyển Thanh, đoạn đường này cũng không có gì đặc sắc, vẫn là lặng lẽ yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn đường phát ra ánh sáng leo lét từ trên cao.
Nhưng hôm nay, trên con đường rợp tán cây xanh rộng tầm ba mét lại treo đèn đuốc sáng trưng, cảnh vật hai bên náo động nhộn nhịp. Hai bên đường, cây dừa cổ thụ cao vút rũ xuống rực rỡ, chế tác đẹp đẽ, tạo thành hình cổng vòm hoa đăng. Hoa đăng trong đêm tối phát tán ánh sáng hoa mỹ, từng ngọn nối tiếp nhau chập chùng không dứt, phóng tầm mắt nhìn mãi cũng không thấy được điểm cuối cùng.
Dưới cổng vòm, dòng người nối liền không dứt, rất nhiều khách vãng lai ghé qua đều dừng lại tỉ mỉ nhìn ngắm. Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn cũng không phải là ngoại lệ, vốn định dừng xem một chút thôi. Vậy mà con đường có vài trăm mét, hai người đi đến 20 phút mới lưu luyến rời đi.
Cổng vòm cuối cùng không tối tăm như trong tưởng tượng, ngược lại càng là tráng lệ. Lâm Tiễn đưa mắt nhìn, lọt vào tầm mắt là đình đài lầu các, đan xen tinh tế vô số lồng đèn đỏ thẫm, ngay ngắn trật tự treo ở chính giữa, tản ra ánh sáng ấm áp lại vô cùng xinh đẹp. Trong nháy mắt, Lâm Tiễn cảm thấy các nàng dường như đã lạc vào thế giới hoa đăng, hoả thụ ngân hoa (đèn đuốc rực rỡ), đẹp đẽ mê người.
Lâm Tiễn trong lòng kinh diễm, đồng thời không khỏi trầm mặc. Hôm nay chỉ có đại hội pháo hoa sao? Nếu như hôm nay nàng không tới, Ôn Đồng sẽ định làm gì?
Nàng đi theo bước châm trầm ổn của Tiêu Uyển Thanh, phảng phất vô tâm dò hỏi: “Tiêu a di, hôm nay chỉ có đại hội pháo hoa thôi sao? Vì sao lại có nhiều hoa đăng như vậy?”
Tiêu Uyển Thanh thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ, ấm giọng trả lời Lâm Tiễn: “Dì cũng đang suy nghĩ, hôm nay không phải là Tết Nguyên Tiêu, làm sao nơi này lại giăng đèn kết hoa, biển sáng trùng trùng như vậy.” Các nàng rút cuộc đi đến nhà hàng đã hẹn ước cùng Ôn Đồng, Tiêu Uyển Thanh cười nói: “Chúng ta một hồi hỏi nàng sẽ biết.”
Lâm Tiễn mấp máy môi, nắm chặt bàn tay mười ngón giao nhau cùng Tiêu Uyển Thanh, gật đầu nói: “Dạ.”
Mặc dù là tình địch, Lâm Tiễn cũng không khỏi từ tận đáy lòng tán dương một câu. Ôn Đồng, dung nhan quả thực xuất chúng. Các nàng bước lên lầu hai của quán ăn, nhìn thấy bên trong đông nghẹt người. Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh không tốn quá nhiều sức, ở giữa biển người liền nhìn thấy Ôn Đồng thần sắc phi thường nổi trội. Nàng đang ngồi tựa đầu vào cửa sổ, nghiêng đầu dõi mắt nhìn xa xăm.
Hai người đi đến trước mặt Ôn Đồng, Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng gõ bàn, trêu chọc: “Ngoài cửa sổ có phong cảnh gì đặc sắc khiến cậu phải chăm chú nhìn như vậy?”
Ôn Đồng lúc này mới quay người lại, cười một tiếng. Tầm mắt của nàng tùy ý đảo qua khuôn mặt tươi cười của Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn, một giây sau di dời ánh mắt, bỗng ngừng lại ở đôi bàn tay hai nàng đan xen siết chặt, đặt trong túi áo Lâm Tiễn.
Cổ họng Ôn Đồng bỗng nhúc nhích, không nhịn được ngẩng lên nhìn Lâm Tiễn.
Ánh mắt nhàn nhạt vững vàng của Lâm Tiễn nhìn lại nàng, giọng nói thanh thản ân cần chào hỏi: “Ôn a di, chào buổi tối.”
Ôn Đồng khẽ gật đầu, di chuyển ánh mắt.
Tiêu Uyển Thanh không phát giác điểm dị thường, thản nhiên kéo tay Lâm Tiễn cùng ngồi đối diện Ôn Đồng, sau đó mới buông lỏng bàn tay đang đặt trong túi áo nàng, rút ra để ngay ngắn trên bàn.
Ánh mắt Ôn Đồng sáng rực không nhịn được lại nhìn lên cánh tay thon dài trắng nõn của Tiêu Uyển Thanh. Một lát sau, nàng mới thu hồi ánh mắt, nhếch môi lộ ra biếng nhác ý cười, không thèm đếm xỉa giễu cợt: “Tiêu đại chủ biên khiến người ta chờ đợi thật lâu a.”
Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng nói: “Đúng ra là không đến trễ, nhưng mình lại bị phía ngoài giăng đèn kết hoa thu hút.” Cô đem nghi vấn hỏi ra: “Nơi này chỉ có đại hội pháo hoa thôi sao? Dường như bài trí rất long trọng thì phải.” Dư quang lướt qua, nhìn thấy trên ngón trỏ của Ôn Đồng dán băng cá nhân, Tiêu Uyển Thanh lập tức quan tâm: “Tay cậu làm sao vậy?”
Ôn Đồng nhẹ nhàng vuốt ngón trỏ, nghĩ đến ngọn hoa đăng hôm nay vô pháp đưa ra đã bị cất vào hộp, cùng với một câu kia nhiều năm nay không thể nói thành lời. Đôi mắt bất giác ảm đạm rũ xuống.
“Không việc gì, hai ngày trước không cẩn thận bị đinh ghim sách đâm vào tay.”
Nàng mở lò nướng, bật nồi lẩu, trả lời câu hỏi của Tiêu Uyển Thanh: “Mình đến nơi mới biết, nguyên lai hôm nay còn có lễ hội hoa đăng. Hình như là cùng Bộ Văn hoá tỉnh hợp tác để tuyên truyền văn hoá phi vật thể, nhân dịp năm mới làm thử một lần, nếu đạt hiệu quả tốt đến Tết Nguyên Tiêu sẽ mở rộng quy mô, tổ chức thêm một lần nữa.”
Tiêu Uyển Thanh thấy Ôn Đồng không có việc gì mới yên tâm, khẽ nói: “Ra vậy.” Nàng nghiêng đầu trêu ghẹo Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn cũng thật có nhãn phúc.”
Ánh mắt Lâm Tiễn loé sáng, đối Ôn Đồng cười: “Là nhờ phúc của Ôn a di. Con cảm ơn Ôn a di.”
Ôn Đồng đang thử nhiệt độ lò nướng, ngồi dậy nghịch ngợm gõ lên trán Lâm Tiễn, cười nói: “Đừng khách sáo. Đi, cùng dì chọn món ăn, để Tiêu a di của con ở lại giữ bàn.”
Lâm Tiễn hân hoan đáp ứng.
Đến lúc nguyên liệu nấu ăn đem lên, Ôn Đồng và Tiêu Uyển Thanh ăn ý cùng nhau bật lò nướng thịt, thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu. Lâm Tiễn lặng yên nghe, lâu lâu mới chen vào một hai câu, nhưng miệng cũng không hề nhàn rỗi.
Mỗi đợt thịt chín, việc đầu tiên Tiêu Uyển Thanh làm chính là thản nhiên gắp miếng ngon nhất cho vào chén của Lâm Tiễn, vậy nên nàng cũng không cần tự động thủ đưa đũa vào lò nướng.
Cho đến lúc tôm trong lẩu gắp ra, Tiêu Uyển Thanh rũ cần cổ tuyết trắng, mười ngón thon dài chăm chú lột vài con thả vào chén Lâm Tiễn, dịu dàng nói: “Con ăn thử xem có bị chín quá không.” Ôn Đồng rút cuộc nhịn không được, nửa thật nửa đùa lên tiếng: “Cậu không phải vẫn luôn cảm thấy bóc vỏ tôm phiền phức, nên trước nay đều không chịu ăn mấy món có vỏ thế này sao?”
Tiêu Uyển Thanh vẫn không nói gì, Lâm Tiễn nghiêng đầu nhìn cô, ngọt ngào nở nụ cười. Nàng gắp một con tôm từ trong nồi lẩu, ấm giọng: “Vậy sau này con giúp Tiêu a di bóc tôm nha, kỹ thuật bóc tôm của con tốt lắm đó.” Vừa nói chuyện, nàng vừa gọn gàng bóc vỏ một con tôm, cho vào chén Tiêu Uyển Thanh, đắc ý nói: “Dì xem, cả đuôi tôm vẫn còn nguyên vẹn kìa.”
Tiêu Uyển Thanh cúi đầu nghiêm túc nhìn, trên môi nở ra một nụ cười thản nhiên, trêu ghẹo Lâm Tiễn: “Xem ra lò sưởi nhỏ có bàn tay không những ấm mà còn rất khéo léo nha.”
Lâm Tiễn có chút thẹn thùng, chớp mắt.
Ôn Đồng nhìn các nàng, cắn cắn môi, nửa lẫy nửa đùa lẩm bẩm: “Tiêu a di, con cũng muốn ăn tôm…”
Lâm Tiễn cực kỳ nhanh chóng cười đáp Ôn Đồng: “Ôn a di, con giúp dì bóc.”
Chỉ hai ba giây sau, một con tôm tươi rói đã rơi vào chén của Ôn Đồng. “Ôn a di, dì ăn đi.”
Năm ngón tay của Ôn Đồng đặt trên chén có chút nắm chặt, nàng gượng cười, cúi đầu nói: “Cảm ơn con, Lâm Tiễu Tiễn.” Nói xong, nàng gắp con tôm cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Có lẽ vì tâm trí không yên, nàng ăn đến thật nhạt nhẽo…
Một bữa cơm, các nàng chậm rãi ăn từ buổi chiều cho đến tận đêm. Gần tới mười giờ, ba người mới no tròn bụng rời nhà hàng, bắt đầu dạo chơi công viên ngắm hoa đăng.
Một đường từ nhà hàng đi xuống, Lâm Tiễn mới nhận ra, các nàng tại lối vào nhìn thấy hoa đăng cũng chỉ là một góc nhỏ mà thôi. Con đường dẫn đến hồ nước khói toả mịt mờ mới thật sự là thế giới hoa đăng, ngập tràn quang ảnh.
Hai bên hồ, giăng đầy lối đi là đủ loại kiểu dáng, muôn hình vạn trạng ngọn hoa đăng. Những ngọn hoa đăng trong gió đêm vũ động, so với ánh sao trong đêm tối còn muốn huyễn lệ chói mắt hơn.
Ôn Đồng, Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn ba người kề vai đi tới, lưu luyến ngắm nhìn ngọn hoa đăng mười hai con giáp sống động như thật, bên cạnh đèn cung đình tỉ mỉ trang nhã, còn có tổ hợp hoa đăng tráng lệ, tái hiện lại những toà nhà chọc trời tiêu biểu của thành phố.
Dọc đường thưởng thức, Ôn Đồng trong lúc lơ đãng đã rớt lại đằng sau Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn một bước. Lúc này mới nhận ra, không biết từ lúc nào, Lâm Tiễn lại nắm tay Tiêu Uyển Thanh để vào trong túi áo, hệt như lúc các nàng đến vậy.
Thân mật, khăng khít.
Gió đêm thổi qua, Ôn Đồng chậm rãi đút hai tay vào túi áo của mình, đột nhiên cảm thấy, có chút lạnh…
Không biết trải qua bao lâu, lúc mọi người đang ngẩng đầu ngắm nhìn ngọn hoa đăng khổng lồ cao tới 13m treo trên thác nước, một giọng nữ sinh xinh đẹp bỗng vang lên bên tai Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn! Cậu cũng ở đây?”
Ôn Đồng, Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh ba người đồng loạt xoay người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, chỉ nhìn thấy hai nữ hài dưới ánh đèn trẻ trung điệt lệ, một cao một thấp khoác lên mình cặp áo lông vũ trắng tinh như tuyết, hướng các nàng nhanh chân bước tới.
Là Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn.
Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh trông thấy các nàng, hàng mi khẽ cong, Lâm Tiễn cất tiếng chào hỏi: “Mãn Mãn, Chi Cẩn tỷ, thật trùng hợp nha. Hai người đến xem hoa đăng, hay là xem pháo hoa?”
Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đối Tiêu Uyển Thanh nhu thuận mỉm cười, đồng thanh ân cần hỏi han: “Con chào Tiêu a di.” Sau đó, Thời Mãn mới trả lời Lâm Tiễn: “Không phải, là mẹ mình dẫn bọn mình đi ăn cơm. Đến nơi mới phát hiện nơi này có hoa đăng, ăn tối xong cùng bà tách ra, bọn mình mới đến đây ngắm nhìn một chút.”
Ánh mắt nàng chạm tới Ôn Đồng, đang muốn lễ phép hỏi thăm nên xưng hô như thế nào, xa xa liền truyền đến tiếng chuông ngân vang. Trong đám người, bắt đầu không hẹn mà cùng hô lên: “10, 9, 8, 7, 6,…”
Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh nhìn nhau cười, vừa muốn phụ họa đám đông cùng nhau đếm ngược, giữa hồ bỗng vang đến một tiếng nổ kinh người. Đám đông bỗng trở nên im bặt sững sờ…
Thời Mãn bị tiếng động đột ngột làm giật mình, theo bản năng lui về một bước nép vào lòng Hạ Chi Cẩn. Hạ Chi Cẩn dù cũng bị kinh sợ, nhưng vẫn nhanh tay vững vàng ôm lấy thân thể mềm mại của Thời Mãn, hai tay ấm nóng vội vàng áp lên lỗ tai nhỏ của nàng.
Tiêu Uyển Thanh nhất thời không kịp chuẩn bị, cũng bị tiếng động làm cho hoảng sợ. Lâm Tiễn và Ôn Đồng gần như tại lúc tiếng nổ vang lên, đồng thời hướng Tiêu Uyển Thanh đi đến, cùng lúc đưa bày tay, theo bản năng muốn ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, che lỗ tai của cô, làm yên lòng cô.
Hết thảy đều diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Ôn Đồng hướng Tiêu Uyển Thanh tiến lên một bước, Lâm Tiễn cũng hướng Tiêu Uyển Thanh bước đến một bước. Một giây sau, lại chỉ có Lâm Tiễn vững vàng mà che lại đôi tai Tiêu Uyển Thanh.
Một cụm pháo hoa xán lạn từ dưới nước bắn vọt lên, dưới bầu trời đêm nở rộ…
Đẹp đến, mũi Ôn Đồng có chút cay cay.
Nàng trông thấy, dưới bầu trời đêm có ngàn vạn đài pháo hoa hạ lạc, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh hai người dựa sát vào nhau. Lâm Tiễn từ phía sau che lỗ tai Tiêu Uyển Thanh, Tiêu Uyển Thanh lại dựa vào lòng Lâm Tiễn, nghiêng đầu, đôi mắt như nước, tươi cười tựa hoa, môi son khép mở cùng Lâm Tiễn trò chuyện.
Sau một lát, cô quay đầu lại, hướng về phía mình, giọng nói thanh nhuận dễ nghe: “Ôn Đồng, năm mới vui vẻ!”
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đến nao lòng của Tiêu Uyển Thanh, mạc danh cảm thấy ấm ức.
Nàng thậm chí so với Lâm Tiễn còn đưa tay ra nhanh hơn một chút. Dựa vào cái gì, cuối cùng có thể chạm đến cô, cũng không phải là nàng…
Bàn tay thất lạc của nàng chán nản, từng chút từng chút nắm chặt. Cuối cùng, đôi mắt nàng loé lên, gượng ép mỉm cười đối Tiêu Uyển Thanh nói: “Năm mới vui vẻ.”
Bởi vì, trong khoảnh khắc đó, Tiêu Uyển Thanh đồng thời cũng hướng về phía Lâm Tiễn, bước đến một bước a…
Đôi mắt nàng ẩm ướt ngước lên nhìn thấu mông lung màn đêm, cùng nữ hài trẻ tuổi đĩnh bạt thẳng tắp đối diện. Nữ hài, nửa ôm Tiêu Uyển Thanh, mơ hồ có chút chiếm hữu cùng tư thái phô trương, công khai chủ quyền, đôi mắt cũng trầm lắng nhìn lại nàng.
Phảng phất, có đợt sóng ngầm bắt đầu cuộn dâng…
Một hồi lâu, Ôn Đồng xoay người, lặng lẽ không một tiếng động, từng bước rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt lại gió buốt từng cơn kia.
Nàng ở một nơi vắng vẻ lặng lẽ tựa vào thân cây, nhìn từng vòng nước lan tròn dưới mặt hồ, trầm mặc đốt một điếu thuốc. Khói thuốc từng điểm bay lên, mà nàng vẫn đứng nhìn đến xuất thần, một ngụm cũng chưa hút.
Bỗng có người đến bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe như tiếng Hồ Cầm: “Có thể xin chút lửa không?”
Ôn Đồng lạnh lùng liếc mắt, trông thấy một nữ nhân quý phái, khí chất nội liễm, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài đen nhánh, ánh mắt tĩnh mịch lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.
Sau lưng nàng, pháo hoa nở rộ trong đêm đen…
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Dường như, trong vô thức, Tiêu a di đã chọn lựa rồi. Chương này dài siêu cấp vô địch, cuối cùng cũng xong ? mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha ❤️
【Tác giả có lời muốn nói】
Phát hiện cất chứa đột nhiên trướng thật nhiều, phiên một chút Weibo, quả nhiên là có tiểu khả ái hỗ trợ đẩy văn. Không biết là cái nào tiểu khả ái nha, vì ngươi dâng lên một cái siêu cấp đại moah moah, mua~ cám ơn ngươi, khom lưng.
Đêm nay này chương có điểm chiều dài điểm tạp, hơn mười một giờ mã xong rồi, tác giả quân cưỡng bách chứng, tổng muốn lại tu sửa chữa sửa mới có thể an tâm. Cho nên, liền lại như vậy vãn mới đưa đến tiểu khả ái nhóm trước mặt, thực xin lỗi, cho các ngươi đợi lâu.
Tác giả quân đã đã chịu trừng phạt, tháng này toàn cần không có, ô ô ô……
Ngủ ngon ~