Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 48 – Dường Như, Dì Có Một Chút Bị Con Làm Mê Đảo Rồi
Tại cuộc thi tâm lý kịch, nhờ có kịch bản xuất sắc của Lâm Tiễn cùng diễn xuất tinh tế của Thời Mãn, lớp các nàng dễ dàng lọt thẳng vào vòng chung kết. Trận chung kết sẽ diễn ra tại nhà hát vào tối thứ Sáu trước lễ Giáng Sinh, đồng tổ chức bởi Học viện Kinh tế – Tài chính và Học viện Quản trị – Kinh doanh. Theo sắp xếp, ba hàng đầu khán đài là để dành riêng cho khách quý. Hàng đầu tiên dành cho lãnh đạo nhà trường, hàng thứ hai và thứ ba phân chia cho Hội sinh viên cùng Ban tổ chức.
Lâm Tiễn trước đó đã đặc biệt nhờ vả Hạ Chi Cẩn tìm giúp mình một tấm vé mời, nàng muốn mời Tiêu Uyển Thanh đến xem vở diễn. Hạ Chi Cẩn không từ chối, một lời liền hào sảng đồng ý.
Quả nhiên trước trận chung kết ba ngày, Hạ Chi Cẩn không phụ kỳ vọng mà đem tấm vé đưa tận tay Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn thấy khuôn mặt Hạ Chi Cẩn có phần mỏi mệt, nàng nhẹ giọng quan tâm: “Mãn Mãn… dạo này vẫn không về nhà sao?” Thời Mãn gần đây liên tục nghỉ học, may mà kỳ thi giữa kỳ vẫn đạt đủ điểm qua môn, tập kịch cũng không vắng mặt buổi nào. Lâm Tiễn hỏi không được Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn ngày đó rút cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng là bạn bè, nàng cũng chỉ có thể lựa lời khuyên Thời Mãn không nên quá tuỳ hứng. Còn thì, nàng không dám, cũng không có lập trường nói nhiều lời. Cho nên, dù sốt ruột Hạ Chi Cẩn, nhưng Lâm Tiễn cũng lực bất tòng tâm.
Hạ Chi Cẩn thần sắc có chút ảm đạm, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Chưa trở về. Nhưng mà bây giờ chị đã biết em ấy ở đâu, nên cũng yên tâm phần nào.” Nàng dừng một chút, nhìn thấy nét mặt Lâm Tiễn điểm lo lắng, liền thu liễm lại vẻ rầu rĩ, nhẹ giọng trấn an nàng: “Không cần quá lo lắng, chị đã nói chuyện với mẹ em ấy. Thời a di gần đây bận rộn công tác ở nước ngoài, không thể phân thân, nhưng hai ngày nữa bà sẽ về nhà. Thứ Sáu đáp máy bay sẽ trực tiếp đến trường xem Mãn Mãn diễn kịch, đến lúc đó hai mẹ con cùng nhau nói chuyện một chút, hy vọng mọi thứ sẽ ổn hơn.” Nói đến mẹ Thời Mãn – Thời Kinh Lan, giọng nói Hạ Chi Cẩn khó nén được sự tôn kính.
Lâm Tiễn cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng thoáng có điểm ngạc nhiên. Nhắc tới Thời Kinh Lan, thái độ của Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn có vẻ như là hoàn toàn khác biệt. Lúc trước khi trò chuyện Thời Mãn có vô tình nhắc đến mấy mẹ lần, Lâm Tiễn mơ hồ cảm thấy tình cảm mẹ con nàng dường như không mấy êm đẹp. Nhẹ nhàng nhất mà nói, nàng không tài nào nhìn ra cảm giác ôn tình cùng thương kính mẹ trên mặt Thời Mãn.
Nàng do dự một chút, hơi tò mò hỏi Hạ Chi Cẩn: “Học tỷ, mẹ Mãn Mãn là người như thế nào?” Bà, hẳn là một nữ cường nhân? Thời Mãn biểu hiện bất thường như vậy đã hơn nửa tháng, giáo viên cũng mấy lần phê bình vấn đề chuyên cần của nàng, vậy mà bà vẫn điềm nhiên ở nước ngoài công tác, đến bây giờ mới trở về nhìn xem Thời Mãn?
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lãnh đạm của Hạ Chi Cẩn thoáng trở nên nhu hoà, mang theo ý vị kính trọng trả lời Lâm Tiễn: “Thời a di là một người rất tốt, rất ôn hoà. Chị rất kính trọng và cảm kích bà.”
Thật vậy, Thời Kinh Lan đã giúp đỡ gia đình nàng rất nhiều. Không có Thời Kinh Lan, chỉ sợ nàng không học được nổi cao trung, chứ đừng nói là đại học. Không có Thời Kinh Lan, nhà nàng sớm đã không còn một hạt gạo, dù cho bán hết sạch sẽ đồ đạc để chạy chữa, mẹ nàng cũng đã không sống được đến lúc nàng học cao trung. Có lẽ đối với Thời Kinh Lan, tất cả chỉ là tiện tay cứu người, nhưng những gì bà làm đã thay đổi cuộc đời của Hạ Chi Cẩn và em gái nàng. Trước khi qua đời, mẹ nàng tha thiết dặn dò nàng sống phải biết ơn biết nghĩa, về sau phải hết lòng báo đáp Thời a di. Còn có, nàng phải học tập Thời a di, lớn lên làm một người có ích, biết giúp đỡ người khó khăn.
Thậm chí về sau, lúc nàng mất mẹ, mất đi bờ vai nâng đỡ lớn nhất cuộc đời, chính Thời Kinh Lan đã đưa nàng về nhà. Bà nói, từ nay, con hãy coi nơi này là nhà của mình, làm cho nàng từ một cô nhi trôi dạt cuối cùng cũng tìm được chốn yên ổn nương thân.
Đối với ân tình của bà, Hạ Chi Cẩn ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên.
Cho nên, nàng trước nay luôn xem Thời Kinh Lan là đại ân nhân, là tấm gương để noi theo, thậm chí còn kính thương bà như là mẹ mình vậy…
“Ồ, vậy sao…” Lâm Tiễn buồn buồn nói.
Nàng luôn cảm thấy, Thời Kinh Lan trong mắt Hạ Chi Cẩn cùng Thời Kinh Lan qua lời kể của Thời Mãn, thật chẳng giống nhau chút nào.
❅❅❅
Lâm Tiễn cầm được vé mời trên tay, ngay đêm đó liền mở lời mời Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh thứ Sáu không bận công tác, tất nhiên là không do dự nhận lời nàng. Ngày diễn ra trận chung kết, Lâm Tiễn không chỉ là đạo diễn của vở kịch lớp nàng, mà còn là một trong hai người dẫn chương trình, cho nên cả buổi chiều hôm đó nàng bận rộn đến thiếu điều muốn phân thân. Nàng một bên đôn đốc diễn viên tập dợt lần cuối trước khi chính thức biểu diễn, một bên vừa trang điểm vừa xem kịch bản với bạn dẫn chương trình.
Vì vậy, sau khi tan sở, Tiêu Uyển Thanh ra ngoài ăn cơm tối xong liền lái xe đến trường đại học Kinh Nam, một mình tiến vào ghế ngồi bên trong nhà hát, tĩnh tâm chờ đợi.
Khán đài nhà hát chia ra làm hai cụm, ở bên giữa là lối đi rộng tầm 1 mét. Tiêu Uyển Thanh ngồi ở bên cụm trái, dãy thứ ba từ ngoài vào.
Cô vừa đến không lâu, Lâm Tiễn đã quan tâm gửi tin nhắn đến: “Tiêu a di, dì đã đến rồi sao?”
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười trả lời: “Con yên tâm, dì không có lạc đường. Đã đến nơi rồi.”
Lâm Tiễn rất nhanh nhắn lại, có điểm nghịch ngợm lại càn quấy: “Tiêu a di, dì chuẩn bị… để con làm mê đảo nha!”
Tiêu Uyển Thanh nhịn không được, bật cười. Đứa nhỏ này…
6 giờ 45 phút, còn 25 phút nữa khai mạc, người xem đã bắt đầu lục tục tiến vào khán đài, trên sân khấu đèn cũng đã bật sáng. Dãy ghế của Tiêu Uyển Thanh dần được lấp đầy chỗ trống, chỉ còn lại hai chiếc ghế bên phải nàng.
Tiêu Uyển Thanh lấy máy chụp hình ra, bắt đầu loay hoay điều chỉnh tiêu cự, trong lòng khấp khởi chờ mong. Đêm nay, Lâm Tiễn hẳn là sẽ rất lộng lẫy.
Cô vừa chụp thử mấy tấm hình, quay sang đã nhìn thấy chủ nhân của hai chiếc ghế trống bên phải từ từ đi tới. Là Hạ Chi Cẩn, cùng một vị phu nhân trang điểm tinh xảo, cao quý ưu nhã.
Tiêu Uyển Thanh đặt máy ảnh xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Chi Cẩn, dịu dàng lên tiếng chào: “Là con à…”, rồi sau đó, tầm mắt cô lướt qua Hạ Chi Cẩn, dời đến vị phu nhân xinh đẹp kia. Trùng hợp, người kia cũng đang quay sang dò xét nhìn cô.
Hạ Chi Cẩn khẽ mỉm cười, dường như so với mấy lần gặp trước càng cẩn trọng, nhẹ giọng trả lời cô: “Con chào Tiêu a di.” Tiếp đến, nàng nghiêng đầu cung kính nói với vị phu nhân kia: “Dì, đây là Tiêu a di của Lâm Tiễn.” Rồi nàng mới quay sang Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, đây là mẹ của Thời Mãn.”
Lúc Hạ Chi Cẩn nghiêng người giới thiệu, Tiêu Uyển Thanh đã nhận ra vị kia – là người đứng đầu danh sách những người có ảnh hưởng lớn nhất Ngạn Giang thị năm vừa rồi, chủ tịch tập đoàn Thời Tinh, Thời Kinh Lan.
Khi đó, để toà soạn được phỏng vấn Thời Kinh Lan, chủ biên đã phải xuất hết vốn liếng ngoại giao khắp nơi. Cuối cùng, sợ phạm phải sai lầm, Tiêu Uyển Thanh tự mình đi phỏng vấn, bản thảo cũng là cô tự tay soạn ra. Đến ngày phỏng vấn, Thời Kinh Lan trước sau vẫn giữ thái độ ôn hoà, cởi mở trò chuyện, làm cô còn có chút ảo giác ngây thơ rằng Thời Kinh Lan thật bình dị gần gũi. Vạn lần không nghĩ đến, khi gửi bản sơ thảo sang cho Thời Tinh xét duyệt, Thời Kinh Lan bỗng trở nên vô cùng khắt khe, bắt bẻ từng ly từng tí. Cô chiều theo yêu cầu của Thời Kinh Lan, trước sau tổng sửa đổi lại tới 6 lần mới chật vật lọt qua vòng thẩm định, còn thiếu chút nữa là mài đến chết mòn!
Bởi vì chuyện này, Tiêu Uyển Thanh đối với Thời Kinh Lan khắc sâu ấn tượng, quả là tiếu diện lão hổ a! (bên ngoài tươi cười, nhưng thực chất là một lão hổ).
Cô quay sang Thời Kinh Lan, khẽ gật đầu, lễ phép: “Xin chào, Thời đổng.”
Thời Kinh Lan sắc mặt ôn hoà, quay sang nhìn Tiêu Uyển Thanh gật đầu, cũng mỉm cười đáp: “Chào Tiêu chủ biên, không ngờ Tiêu a di vừa tốt vừa ôn nhu mà Thời Mãn luôn nhắc tới chính là cô. Mãn Mãn nhận chiếu cố của cô nhiều, hy vọng không quá làm phiền.”
Tiêu Uyển Thanh duy trì lễ phép, khách khí nói: “Thời đổng quá lời rồi. Là Lâm Tiễn nhà ta vẫn luôn được lệnh ái cùng Chi Cẩn chiếu cố, làm phiền hai nàng rồi.”
Trong lúc hai người còn đang đẩy đưa khách sáo, ánh đèn sân khấu bỗng dưng tắt ngúm. Tiếng người huyên náo cũng đi theo ánh sáng mà đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Buổi diễn chuẩn bị bắt đầu rồi.
Bóng tối từ từ tản đi, trên sân khấu, ánh đèn màu trong nháy mắt phụt sáng. Ngay sau đó, hai ngọn đèn pha rọi thẳng xuống mặt sàn, một thiếu nữ trẻ tuổi yểu điệu, nhẹ nhàng gót sen, từ trong cánh gà thướt tha tiến ra sân khấu.
Nàng mặc một bộ lễ phục hở vai màu đỏ thẫm, tà váy trước ngắn sau dài, phần đuôi váy thật dài lướt trên mặt sàn, nhẹ nhàng tôn lên vóc dáng ưu nhã thon gầy của nàng. Mái tóc của thiếu nữ đen như mun, ở phía sau tinh xảo vấn cao, phía trước phiêu tán mấy lọn tóc uốn thành từng cuộn sóng lớn, tuỳ tiện rớt rơi như đàn bướm chập chờn đậu trên xương quai xanh. Nàng đeo một đôi khuyên tai dài hoa lệ, lấp lánh phản chiếu ánh đèn sâu khấu.
Ưu nhã mỹ lệ, lại không mất đi nét tươi tắn thanh xuân, nàng chính là Lâm Tiễn. Là một Lâm Tiễn mà Tiêu Uyển Thanh chưa bao giờ thấy qua.
Trong đôi mắt ôn nhuận của Tiêu Uyển Thanh, ngập tràn đều là bóng dáng của Lâm Tiễn, ngập tràn đều là kinh diễm đến run người. Trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí quên mất cả việc nâng hai tay lên, cầm máy chụp ảnh ghi lại hình ảnh Lâm Tiễn xinh đẹp đến nao lòng.
“Kính thưa ban lãnh đạo, các thầy cô…” Lâm Tiễn vững vàng điềm nhiên nhìn xuống khán đài, khéo léo mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, muôn phần rạng rỡ.
“Các bạn học sinh thân mến…”, bạn dẫn nam của nàng, trên người mặc bộ tây phục màu đen, liền theo sát phía sau.
“Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ!” giọng nữ thanh thuý êm đềm hoà thanh cùng giọng nam ôn tồn trầm lắng.
Hạ Chi Cẩn nhích tới gần Tiêu Uyển Thanh tươi cười, từ tận đáy lòng tán dương: “Tiêu a di, đêm nay Lâm Tiễn thật xinh đẹp.”
Tiêu Uyển Thanh chăm chú nhìn thiếu nữ nhu nhuyễn động lòng người đang toả sáng trên sân khấu, đôi mắt ôn nhu dịu dàng như dòng nước, sóng sánh vỗ bờ. Cô khẽ cúi đầu, qua ống kính nhìn xuyên qua đám nam sinh hàng trên đang giơ điện thoại lên, phóng to màn hình, ngắm nhìn nụ cười sáng bừng của Lâm Tiễn. Cô thong thả vui vẻ, kiêu ngạo gật đầu, nhẹ giọng than: “Uhm, thật rất xinh đẹp.”
Đầu môi khoé mắt của cô mang theo nét nhu tình đến chính mình cũng không phát giác được, khẽ nâng máy ảnh hướng về Lâm Tiễn, từng chút từng chút, chăm chú lại nghiêm cẩn thu lấy từng chút phong tư mê người của nàng.
Lớp Lâm Tiễn là lớp thứ năm trình diễn.
Nhân vật nữ chính Thời Mãn cũng được tỉ mỉ trang điểm. Quần áo của nàng khá giản dị, phù hợp với bối cảnh đời thường của câu chuyện, nhưng khuôn mặt nàng so với bình thường càng xinh đẹp hơn một phần, khiến người ta mê đến không dời nổi tầm mắt. Trên sân khấu, nàng là Thời Mãn, lại dường như không phải Thời Mãn. Nàng như đứa trẻ được nuông chiều, yếu ớt, lại bướng bỉnh, giơ tay nhấc chân, tựa như không dùng chút kỹ thuật nào, tựa như tất cả đều chính là thiên tính bẩm sinh của nàng. Giờ này, khắc này, nàng không phải đang biểu diễn, mà là thật sự sống với nhân vật của mình.
Mỗi giờ, mỗi khắc, đều làm xúc động nhân tâm.
Cảnh cuối cùng, ánh đèn trên sân khấu tắt ngúm, chỉ có một ngọn đèn pha ảm đạm chiếu rọi Thời Mãn. Nàng ngồi liệt trên sân khấu, che mặt thảm thiết khóc đến tê tâm liệt phế, hoà cùng với tiếng dẫn chuyện bi thương: “Thời gian, thời gian! Chậm lại một chút! Xin đừng làm cha già đi. Con nguyện đem tất cả, để đổi lấy cha sống đời bên con!”, trực tiếp xát muối vào tim tất cả mọi người, trong phút chốc ai cũng đỏ hoe khoé mắt.
Tiêu Uyển Thanh cúi đầu, lặng lẽ giấu đi giọt nước mắt khẽ rơi từ khoé mắt. Dư quang phảng phất nhìn, cô thấy Hạ Chi Cẩn cắn chặt đôi môi, trong ánh sáng nhợt nhạt của khán phòng, trên mặt nàng còn lóng lánh một vệt nước mắt.
Thời Kinh Lan mặt không biến sắc nhìn chằm chằm con gái trên sân khấu, đáy mắt tĩnh mịch như đang suy nghĩ điều gì. Một hồi lâu, nghe thấy tiếng sụt sịt nhẹ bẫng của Hạ Chi Cẩn, thở dài, từ trong giỏ xách lấy khăn giấy đưa cho nàng. Hạ Chi Cẩn cũng không thẹn thùng, đưa tay đón nhận.
Cuối cùng, vở kịch kết thúc. Cả khán phòng đồng loạt đứng lên vỗ tay, rõ ràng so với những vở diễn trước còn muốn nồng nhiệt hơn rất nhiều, tiếng vỗ tay kéo dài miên man không dứt.
Tiêu Uyển Thanh nâng máy ảnh, ống kính dừng trên người Lâm Tiễn. Nàng đang đứng giữa sân khấu, một mực trấn định tự nhiên, dẫn đầu đoàn diễn viên chuẩn bị cúi đầu chào khán giả.
Trong khoảnh khắc đưa tay bấm máy, cô cảm thấy Lâm Tiễn phảng phất như có chung dự cảm, tinh chuẩn nhìn thẳng vào ống kính của cô, hàng lông mi cong vút khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, rực rỡ đào hoa.
Hơi thở của Tiêu Uyển Thanh ngừng lại, trong đầu sôi nổi hiện lên câu thơ: “Mạch mạch nhãn trung ba, doanh doanh hoa thịnh xứ.” (Sóng mắt đưa tình, yêu kiều ở nơi ngập tràn cỏ hoa).
Dường như, dì có một chút bị con làm mê đảo rồi…
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Tiêu a di tự thôi miên bản thân thôi: Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, này rất bình thường, ta đây là bình thường thưởng thức.
Làm một cái đã từng phải bị gửi lưỡi dao tiểu đáng thương tác giả, gần nhất thấy tiểu khả ái nhóm nói tốt ngọt, lộ ra dì cảm động mỉm cười.
Vui vẻ, ngủ ngon, moah moah.