Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 37 – Đêm Nay Ánh Trăng Thật Đẹp (2)
Từng hàng cọ cao vút đổ bóng thật dài xuống mặt đường, trầm mặc lắng nghe tiếng cười nói của khách bộ hành. Sóng biển lấp lánh phản chiếu ánh bạch nguyệt quang, vỗ về từng cơn sóng như hòa cùng tiếng cười nói của các nàng, nhịp nhàng lên xuống.
Đi thêm mấy chục phút, Lâm Tiễn phát hiện hai bên đường càng lúc càng đông người. Mấy lần nàng phải dừng lại chờ người ta qua đường rồi mới tiếp tục đi tới.
Thêm một lần dừng lại, Lâm Tiễn lơ đãng nhìn quanh hai bên đường, phát hiện cảnh tượng phía trước tựa hồ có chút khác biệt. Nơi đó đèn đuốc sáng trưng, kẻ qua người lại đông đúc, còn có loáng thoáng tiếng nhạc truyền tới.
Lâm Tiễn tò mò hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, nơi trước mắt hình như là rất náo nhiệt?”
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy liền quay sang nhìn, trong bóng tối, cô cảm thấy con phố sáng rực ánh đèn kia có phần quen thuộc, hàng chân mày tú lệ có chút trầm xuống. Cô nhẹ giọng trả lời Lâm Tiễn: “Đây là khu phố đi bộ khá nổi tiếng ở Nam khu, gọi là Nam Lộ. Bên trong có bán rất nhiều món ăn vặt ngon miệng, lại còn có nhiều quán cà phê và quán bar độc đáo. Ban đêm thường vô cùng náo nhiệt. Du khách đến Nam khu nhất định phải ghé qua nơi này.”
Lâm Tiễn có chút động tâm. Vừa nghe Tiêu Uyển Thanh giới thiệu, nàng thậm chí đã mơ hồ ngửi thấy hương vị thơm ngon mê người của đồ ăn vặt, bụng lập tức rột rột kêu đói, nước bọt ứa đầy miệng. Nàng đề nghị:”Chúng ta qua xem một chút có được không?”
Tiêu Uyển Thanh nắm chặt bàn tay, một lúc lâu sau mới ấm giọng đáp ứng: “Được, chúng ta qua xem một chút.”
Lâm Tiễn dẫn xe vào bãi, khóa cổ cẩn thận rồi cùng Tiêu Uyển Thanh đi đến khu phố kia.
Lâm Tiễn đang hưng phấn kích động, nhất thời không phát hiện vẻ mặt nhợt nhạt của Tiêu Uyển Thanh lúc này, nụ cười dịu dàng thường ngày trên môi cô cũng tắt ngúm.
Khu Nam Lộ quả nhiên rất đông đúc, đứng ở đầu bên này có thể thấy được cả biển người ồn ào chen chúc chật cả dãy phố. Có những hàng quán, người đứng xếp hàng chờ mua bên ngoài dài đến cả mét. Tiếng rao hàng cùng tiếng nói cười ầm ỹ của dòng người càng làm cho Lâm Tiễn thêm phần hưng phấn.
Lâm Tiễn thừa cơ nắm chặt lấy tay Tiêu Uyển Thanh, nghiêng đầu giảo hoạt giải thích: “Nơi này thật đông người, đừng để bị lạc a.”
Tiêu Uyển Thanh dịu dàng không giãy giụa, thậm chí còn khe khẽ nắm lấy tay nàng, gật đầu đáp ứng: “Uhm.”
Lâm Tiễn liền cảm thấy mỹ mãn nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, sóng vai cô tiến vào bên trong. Một mặt quan sát đánh giá hai bên hàng quán, một mặt lơ đãng hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì trước kia đã tới nơi này sao?”
Bước chân Tiêu Uyển Thanh chậm lại một nhịp. Cô nhìn về phía con đường quen thuộc, nhìn thấy những ngọn đèn vẫn sáng rực như trong trí nhớ, đôi mắt thoáng trở nên ảm đạm. Một lúc sau, Lâm Tiễn mới nghe được thanh âm Tiêu Uyển Thanh nhàn nhạt trả lời: “Đã tới một hai lần mà thôi.”
Lúc này Lâm Tiễn mới phát giác Tiêu Uyển Thanh có chút khác thường. Nàng dừng bước quay lại nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy cô ngẩn ngơ nhìn con đường tấp nập phía trước, đáy mắt lộ ra nét ủ dột cùng bi thương.
Lâm Tiễn không biết, con phố này là nơi chứng kiến mối tình đầu của Tiêu Uyển Thanh, một lần rạng rỡ bắt đầu, rồi lại một lần cô tịch kết thúc.
❅❅❅
Tiêu Uyển Thanh không gạt Lâm Tiễn, cô thật sự chỉ đến đây không quá hai lần. Lần đầu tiên chính là, cô cùng Ôn Đồng, còn có… Nhan Giai, ba người cùng đến đây.
Khi đó ba người các cô đều là nghiên cứu sinh hệ tiếng Trung, Ôn Đồng và cô học cùng lớp, Nhan Giai lại học khác lớp. Nhan Giai tốt nghiệp đứng hạng nhất, lại còn có bối cảnh du học danh giá, vừa vào làm nghiên cứu sinh liền được khoa trọng dụng. Tiêu Uyển Thanh và Ôn Đồng mấy lần tham gia hoạt động ngoại khóa đều được Nhan Giai dẫn dắt, từ từ cùng nhận thức lẫn nhau.
Không biết từ khi nào, Nhan Giai bắt đầu lộ liễu theo đuổi cô. Ban đầu Tiêu Uyển Thanh còn không thể tưởng tượng được, nhưng rồi dần về sau, không biết là do cảm động trước sự chủ động nhiệt tình của Nhan Giai, hay là do hấp dẫn trước sự ưu tú của nàng, Tiêu Uyển Thanh đã bất tri bất giác sa lầy vào lưới tình. Chỉ là, từ bé luôn nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi, Tiêu Uyển Thanh không dám, cũng không thể tiếp nhận việc mình có cảm tình với người cùng giới. Cho nên cô một mực đè nén chính mình, hết lần này đến lần khác cự tuyệt Nhan Giai, nửa bước cũng không dám vượt qua Lôi Trì.
Lần đó, Nhan Giai cầu khẩn Tiêu Uyển Thanh cho nàng một cơ hội cuối cùng, cấp nàng một ký ức tốt đẹp. Nhan Giai hy vọng lễ Giáng Sinh có thể cùng cô ra ngoài du ngoạn. Tiêu Uyển Thanh không đành lòng cự tuyệt, nhưng lại sợ hãi không dám làm gì quá phận, liền thỉnh cầu Ôn Đồng cùng đi theo.
Ở quán bar ngoài trời trên con phố này, trước mắt bao người, Nhan Giai đã say đắm nhìn cô, vì cô hát một khúc “Tương Tự Tình Yêu”. Chỉ là, chưa hát xong liền đã khóc không thành tiếng. Đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn Tiêu Uyển Thanh nghẹn ngào: “Em sợ hãi, chị không miễn cưỡng em. Chúc em hạnh phúc…” Rồi sau đó, nàng bật dậy chạy ra ngoài.
Trong nháy mắt, tâm Tiêu Uyển Thanh như thể bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, đau đến khó tự kiềm chế. Cô rút cuộc không màng tới Ôn Đồng, không màng tới ánh mắt khiếp sợ của những người khác, run rẩy đuổi theo ôm chặt lấy người con gái đang đứng dưới ngọn đèn đường, quay lưng về phía cô nghẹn ngào khóc nấc. Hai người không ai nói gì, chỉ dùng cái ôm này mà lặng lẽ tiếp nhận lẫn nhau…
Khi đó cô đã cho rằng, cả đời này khó khăn lắm mới có thể gặp được một người mà song phương đều có tình cảm với nhau. Chỉ cần trong lòng có nhau, khó khăn nào cũng có thể vượt qua được. Cô là vì tình yêu, vì chính mình, cũng là vì Nhan Giai mà khởi lên can đảm…
Nhưng thực tế cuối cùng lại cho thấy.
Ngây thơ chính là điều xa xỉ đối với một người trưởng thành.
Lần cuối cùng đến đây, là Ôn Đồng cùng đi với cô. Tiêu Uyển Thanh ngồi ở quán bar từ chạng vạng đến tận nửa đêm, nhìn nơi từng có thân ảnh thân quen của Nhan Giai đàn hát, rồi lại rót cho mình từng ly, từng ly rượu đắng… Đầu cô rất đau, ngực nhói thật khó chịu, cuống họng cùng bao tử bị dày vò đến tê liệt, nhưng thế nào cũng không so được một phần vạn nỗi thương tâm trong lòng. Ôn Đồng cuối cùng tức giận gào lên “Cậu nháo đủ chưa. Cậu ở đây sống dở chết dở, cũng sẽ có ai đau lòng cậu sao?”, rồi kéo cô rời khỏi.
Đúng rồi, có ích gì đâu. Hôm đó là ngày tân hôn đại hỷ của Nhan Giai.
Trên đường trở về khách sạn, cô càng đi càng tỉnh, cay đắng từng chút từng chút khắc sâu vào lồng ngực đến phiếm đau. Tiêu Uyển Thanh cắn chặt môi, không cho phép mình rơi thêm một giọt nước mắt. Cô từ đáy lòng tự nói với mình, kết thúc rồi, cứ như vậy đi…
Từ đó về sau, cô chưa từng một lần quay lại con phố này.
Tiêu Uyển Thanh không hiểu vì sao hôm nay cô lại có dũng khí đến đây. Dường như, từ khi Lâm Tiễn đến ở nhà cô, sinh mệnh Tiêu Uyển Thanh như cây khô được một lần nữa tắm ánh nắng mặt trời.
Tiêu Uyển Thanh tự giễu nghĩ, có lẽ là mình đã lây nhiễm sức sống thanh xuân của Lâm Tiễn mất rồi.
Tiêu Uyển Thanh thu lại tâm tình, nghiêng đầu nhìn nữ hài bên cạnh, vừa vặn cũng gặp được Lâm Tiễn trùng hợp quay đầu nhìn mình. Nữ hài hướng về cô, hơi cong khóe môi, vui vẻ hỏi: “Tiêu a di, con có thể ăn thịt nướng kia không?”
Thường ngày, Chu Thấm vẫn luôn nghiêm ngặt trong việc ăn uống của Lâm Tiễn, không cho nàng ăn hàng quán lề đường hay thức ăn nhanh. Lúc trước Chu Thấm cũng đã từng dặn dò qua Tiêu Uyển Thanh như vậy. Chỉ là hôm nay, nhìn thấy đôi mắt trong suốt chờ mong của nữ hài trước mặt, Tiêu Uyển Thanh có điểm mềm lòng, phá lệ nói: “Có thể ngẫu nhiên ăn một lần, nhưng mà, không thể để cho mẹ con biết a.”
Lâm Tiễn lập tức vui vẻ ra mặt, một bên nịnh nọt tán dương Tiêu Uyển Thanh: “Con biết Tiêu a di tốt nhất mà.” Một bên vừa nhún vừa nhảy đến quầy hàng phía trước gọi liền ba xâu thịt nướng.
Bên cạnh có hai người đang đút kem cho nhau, họ ăn từng ngụm kem, hơi thở bốc thành khói nước tụ trêи chóp mũi bờ môi. Lâm Tiễn kinh ngạc đứng nhìn, cao hứng dò hỏi: “Xin chào, xin hỏi kem này mua ở đâu?”
Đối phương vô cùng thân thiện, kiên nhẫn chỉ cho nàng một quán nhỏ phía xa: “Là ở chỗ đó.”
Lâm Tiễn ngước đôi mắt sáng ngời nhìn Tiêu Uyển Thanh, còn chưa cất lời, cô đã khéo hiểu lòng người nói: “Con đi mua kem đi, dì ở chỗ này chờ con.”
Lâm Tiễn cười khoe hàm răng trắng, vui sướng hớn hở: “Được, con sẽ trở lại ngay. Tiêu a di, dì muốn ăn vị gì?”
Tiêu Uyển Thanh vốn định nói cô không muốn ăn, nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm túc trông chờ của Lâm Tiễn lại thay đổi chủ ý, hòa nhã nói: “Nguyên vị, hoặc là vị trà xanh đi.”
“Được… Con đi một lát sẽ trở lại.” Nữ hài nhanh như chớp liền chạy đi.
Tiêu Uyển Thanh nhìn thân ảnh hoạt bát của nàng biến mất vào đám đông, gương mặt lặng lẽ nhu hòa không nói lời nào.
❅❅❅
Thịt nướng làm nhanh hơn nhiều so với Tiêu Uyển Thanh tưởng tượng. Lúc cô cầm thịt nướng trên tay, Lâm Tiễn vẫn chưa trở về. Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ một chút rồi chủ động đi tìm nàng.
Vừa vặn Lâm Tiễn cũng đang nhận lấy hai ly kem từ chủ quán. Nàng quay người lại liền nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh, tay cầm xâu thịt nướng vẫy vẫy, rạng rỡ đối nàng mỉm cười.
Lâm Tiễn bất giác liền cong mi. Nàng cầm một ly kem đưa cho Tiêu Uyển Thanh, rồi lấy thìa múc một ngụm nhỏ, nhưng không hướng chính mình mà là thản nhiên đưa đến khóe miệng Tiêu Uyển Thanh, mềm mại nói:”Tiêu a di, dì thử xem.”
Vẻ mặt thiếu nữ sáng bừng nét thiên chân tươi đẹp làm Tiêu Uyển Thanh có chút sững sờ, ánh mắt cô chậm rãi trở nên mềm mại như dòng nước, ấm áp êm đềm. Cô cúi đầu xuống, chớp đôi hàng mi dày đen nhánh đáp lời: “Uhm.”
Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, ghé sát vào rồi ngậm lấy ngụm kem Lâm Tiễn đút cho.
Xa xa nơi quán bar, khúc dạo đầu của ca khúc dần kết thúc, giọng nam trầm ấm bắt đầu vang lên, ngâm nga than thở:”Nàng là nữ nhân tuổi ba mươi, đến nay còn chưa kết hôn. Khi nàng cười, đuôi mắt đã hằn vài vết chân chim…”
Cánh tay Lâm Tiễn đưa ra dần cứng đờ, đôi mắt trầm lắng chăm chú nhìn Tiêu Uyển Thanh. Nàng ngắm nhìn Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, thoáng lộ ra đầu lưỡi đỏ bừng. Ngắm nhìn đôi hàng mi dày đen như nhung, nhìn chóp mũi oánh nhuận như ngọc, nhìn sợi tóc mềm mại rũ trên trán Tiêu Uyển Thanh. Ngắm nhìn cô, môi son hé mở, nhẹ nhàng thở ra từng hơi, chỉ một thoáng sương khói đã mông lung phủ đầy khuôn mặt ôn nhu.
Trong mắt Lâm Tiễn mọi thứ xung quanh tựa hồ đều tan biến, chỉ còn lại Tiêu Uyển Thanh mờ ảo sau làn sương, phảng phất nhìn nàng mỉm cười, mỹ lệ tựa tranh.
Trái tim Lâm Tiễn bỗng chốc run rẩy, cổ họng ngạnh khô chăm chú nhìn Tiêu Uyển Thanh. Ánh mắt nóng rực tựa hồ muốn lưu lại thật nhiều ấn ký trên người cô.
Có lẽ là do cảnh đêm quá mỹ lệ, hay là, trái tim non nớt lầu đầu rung động quá sức mãnh liệt. Lâm Tiễn rút cuộc kìm nén không được. Nàng hơi khép mắt, đến gần Tiêu Uyển Thanh, thấp nhu mà nỉ non thổ lộ:”Tiêu a di, đêm nay ánh trăng thật đẹp…”*
“Ta thích vẻ dịu dàng chỉ có ở nữ nhân tuổi ba mươi…” Tiếng ca khàn khàn nương theo lời nàng vọng đến từ xa…
Trong nháy mắt, Lâm Tiễn tinh tế cảm thấy đáy mắt Tiêu Uyển Thanh ánh lên vẻ thảng thốt bàng hoàng.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
*Đêm nay ánh trăng thật đẹp: Natsume là nhà văn nổi tiếng của Nhật Bản, ông có thời gian ngắn từng là giáo viên dạy tiếng Anh tại 1 trường trung học ở quận Ehime. Một hôm, học sinh dịch câu I LOVE YOU trong tiếng Anh thành “愛しています” (tôi yêu bạn). Natsume lắc đầu: “Người Nhật Bản sẽ không nói như vậy đâu”.
Học sinh hỏi: “Vậy phải dịch như thế nào?”
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nên dịch thành 今夜の月はとても青いです (Ánh trăng đêm nay thật đẹp)”.
Về sau, 今晚的月色真美 (ánh trăng đêm nay thật đẹp) trở thành khẩu ngữ của người Nhật Bản nên khi họ muốn nói I love you họ sẽ bảo 今夜の月はとても青いです (Konya no tsuki wa totemo aoidesu).
【Tác giả có lời muốn nói】
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, là Nhật Bản tác giả hạ mắt tốc thạch một kinh điển, thổ lộ câu nói. Lâm Tiễn biết rõ, Tiêu Uyển Thanh hành vi tiếng Trung hệ sinh ra người, nhất định nghe hiểu được đấy.
Lâm Tiểu Tiễn lần thứ nhất tỏ tình, nhỏ nãi cẩu hình đấy…
Về sau, emmm…
Lâm Tiễn cười tủm tỉm: Tiêu a di, ngươi muốn không muốn tìm xem trêи người ta mặt khác chốt mở? (che mặt)
Cơm tất niên ăn đến lâu rồi điểm, cho nên đến muộn. Đêm giao thừa còn có tiểu khả ái tới xem sao? Chúc tiểu khả ái nhóm tân một năm, thân thể khỏe mạnh, vạn sự thắng ý, tình yêu ngọt ngào. Tân niên vui sướиɠ!