Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 35 – Dì Có Thể Ôm Con Chặt Một Chút, Được Không? (2)
Về đến nhà Tiêu Uyển Thanh đã hơn bảy giờ, trờ đã tối hẳn.
Lâm Tiễn đẩy cửa bước vào, phòng khách tối đen làm nàng tưởng Tiêu Uyển Thanh còn chưa về. Nàng vừa khép cửa chuẩn bị sờ soạng đổi giày, liền nghe thấy tiếng Tiêu Uyển Thanh bước đến, nhu giọng kêu lên: “Tiễn Tiễn?”. Ngay sau đó phòng khách sáng bừng, Tiêu Uyển Thanh bước tới mở đèn, nở nụ cười rạng rỡ.
Lâm Tiễn thấy cô khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: “Con đã về, Tiêu a di.” Dừng một chút, nàng nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của Tiêu Uyển Thanh, trên người còn mặc váy áo tựa như mới trở về nhà, liền quan tâm hỏi: “Dì ăn cơm chưa?”
Tiêu Uyển Thanh đi đến gần Lâm Tiễn, tự nhiên mà giúp nàng lấy ra đôi dép lê, đặt trước mặt nàng, ấm giọng cười đáp: “Dì ăn rồi. con ăn chưa?”
Lâm Tiễn chớp chớp mắt không muốn lừa dối cô, nhưng cũng không muốn làm phiền Tiêu Uyển Thanh phải động thủ nấu nướng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ăn no rồi mới trở về.”
Nàng mang đồ Chu Thấm gửi về thả trên tủ, ngồi xuống chuẩn bị đổi giày, bỗng nhiên như chợt nghĩ ra điều gì, ngừng tay ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, hiện tại dì có thời gian không?”
Tiêu Uyển Thanh nhìn nàng, đại khái có thể đoán được Lâm Tiễn muốn nói gì, trêu chọc nói: “Hôm nay con lớn nhất, con muốn, cái gì cũng có.”
Âm cuối thấp nhu thật động lòng người, năm ngón tay Lâm Tiễn đang nắm lấy dây giày bất giác khẽ run rẩy. Trái tim, cũng là khẽ run theo. Một hồi lâu, nàng đứng lên hướng Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì có dám ngồi lên con cừu nhỏ của con không?”
Tiêu Uyển Thanh mặt giãn ra, ôn nhu đưa tay sờ sờ cái mũi của nàng, không cần nghĩ ngợi: “Có cái gì không dám, là muốn hiện tại đi sao?” Thấy Lâm Tiễn nhẹ gật đầu, cô liền ngồi xuống, không chút do dự mà bắt đầu đổi giày.
Lâm Tiễn nhịn không được nghiêng đầu, nghịch ngợm hù dọa: “Khả năng lái xe của con kỳ thực cũng không phải là tốt lắm a, Tiêu a di, dì không sợ sao?”
Tiêu Uyển Thanh thay giày xong đứng lên, vuốt nhẹ mái tóc mềm của nàng, nương theo lời nói đùa nở nụ cười đáp: “Dì sẽ bảo vệ con.”
Lâm Tiễn thẫn người nhìn Tiêu Uyển Thanh ở sát bên cạnh, mặt bỗng trở nên nóng bừng. Rõ ràng là nàng không uống rượu, nhưng sao lại cảm thấy có chút say…
Say đắm chìm vào đôi mắt dịu dàng ôn nhu như dòng nước ấm của Tiêu Uyển Thanh.
Lâm Tiễn hốt hoảng dời ánh mắt, xoay người, mở cửa nói: “Chúng ta đi thôi.”
Chu Thấm vốn có hỏi qua Tiêu Uyển Thanh, liệu dùng xe điện ở tiểu khu này có thuận tiện không, chờ Tiêu Uyển Thanh khẳng định là có, Chu Thấm mới yên tâm mua xe. Sau khi biết chuyện, Tiêu Uyển Thanh liền liên hệ tiểu khu sắp xếp chỗ đậu xe và biển số xe chuyên dụng, vậy nên xe vừa đến, đã có biển số sẵn sàng. Hiện tại, xe điện đang đậu ở bãi giữ xe hai bánh của tiểu khu.
Chiếc xe màu trắng mới tinh, thoạt nhìn vừa thanh tú lại đáng yêu, Lâm Tiễn rạo rực nhìn ngắm nó, thỏa mãn cực điểm. Duy nhất không đúng chính là, Chu Thấm chỉ chuẩn bị có một chiếc mũ bảo hiểm.
Lâm Tiễn cầm mũ bảo hiểm, cởi khóa rồi cẩn thận đội cho Tiêu Uyển Thanh, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng giữ lại.
Tiêu Uyển Thanh lắc đầu, ấm giọng cự tuyệt: “Con mang.”
Đôi mắt Lâm Tiễn tinh tường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Uyển Thanh, nhíu mày hỏi cô: “Hôm nay là sinh nhật ai?”
Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ nhìn nàng khẽ cười một tiếng, không nói gì. Đáp án không cần nói cũng biết.
Lâm Tiễn liền cảm thấy mỹ mãn, nói: “Hôm nay có phải hay không Thọ Tinh lớn nhất? Dì có phải hay không liền nghe lời nàng nói?” Nàng giơ tay lên, một lần nữa đội mũ cho Tiêu Uyển Thanh. Lần này, Tiêu Uyển Thanh bất đắc dĩ đứng nhìn, lặng lẽ không nói gì, chỉ dung túng cho động tác của nàng.
Đội mũ ngay ngắn xong, Lâm Tiễn khẽ cúi đầu nhẹ nhàng giúp Tiêu Uyển Thanh điều chỉnh quai mũ, cẩn thận cài nút, xong rồi mới thỏa mãn nhìn cô tán dương: “Thật đẹp a. Bạn nhỏ Tiêu a di, dì thật ngoan!”
Tiêu Uyển Thanh ngần này tuổi lại được một tên tiểu bối tán dương “Thật ngoan!”, gương mặt trắng nõn không nhịn được liền ửng đỏ. Cô cắn môi, thẹn thùng vờ tức giận nói: “Không biết trên dưới, ai mới là bạn nhỏ?”
Lâm Tiễn mỉm cười không đáp, chỉ nhẹ nhàng quyến luyến cách lớp mũ bảo hiểm trộm vuốt ve khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh.
Thẳng đến khi xe ra khỏi tiểu khu, rẽ vào khúc quanh, tiến vào đường lớn, Lâm Tiễn mới đột nhiên lại lần nữa mở miệng nói chuyện.
Gió đêm thổi vù vù, Tiêu Uyển Thanh lại đội mũ bảo hiểm nên khó nghe rõ được Lâm Tiễn đang nói gì. Bất đắc dĩ, cô đành phải ôm eo Lâm Tiễn, tiến sát lại gần nàng, thoáng chút lên giọng hỏi: “Con vừa rồi mới nói cái gì?”
Lâm Tiễn cúi đầu nhìn vòng tay Tiêu Uyển Thanh ôm nàng, ôn nhu như ngọc, lại mềm mại tựa cây cỏ. Cuối cùng, là cười khẽ trả lời: “Con không có nói gì.”
Thật ra, nàng vừa mới nói: “Con nói, muốn mang dì trở lại làm tiểu hài tử a.”
Tiêu Uyển Thanh không nghe thấy. Có lẽ, không nghe thấy vậy cũng tốt.
Lâm Tiễn khóe miệng nở rộ nụ cười, như có như không, thấp nhu tỏ vẻ đáng thương hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì có thể ôm con chặt một chút, được không? Con… có chút lạnh.”
Đêm tháng 11, con đường lớn dọc ven biển mang theo gió biển ướt lạnh thấu xương, từng đợt từng đợt táp vào khiến người ta không khỏi rùng mình.
Tiêu Uyển Thanh không chút nghi ngờ: “Được!” Nói xong, cô siết chặt vòng tay đặt trên eo Lâm Tiễn, thân thể càng gần sát nàng, ý chừng muốn dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình ủ ấm cho nàng.
Đôi mắt Lâm Tiễn liền ánh lên nét vui vẻ đầy giảo hoạt, khóe môi không nhịn được mà khởi lên một đường cong, thỏa mãn thở than.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Lâm · giảo hoạt · ăn đậu hủ · tiểu hồ ly · Tiễn.
Lâm Tiễn: Lễ Tình Nhân tác giả không phát đường, ta chính mình cấp chính mình thảo phúc lợi hảo.