[bhtt]dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn Nhiên

Chương 172


Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 172

Sau khi trở về từ thành phố cổ Bạch Ô, Tiêu Uyển Thanh thông báo trước cho người hàng xóm cũ nàng sẽ nộp đơn từ chức cùng rời thành phố.

Từ khi Tiêu Uyển Thanh vào làm việc, nàng dạy thay thành tích ngữ văn của lớp rõ như ban ngày. Mặc dù hiệu trưởng cũng là hàng xóm cảm thấy rất miễn cưỡng, nhưng nhìn thấy nàng sắp rời đi, thực sự không thể ở lại. Sau khi bày tỏ tiếc nuối cũng vui vẻ đáp ứng, không làm Tiêu Uyển Thanh khó xử.

Ngày thường ra ra vào vào, Lâm Tiễn cùng người hàng xóm này cũng có gặp nhau vài lần, thời điểm gặp nhau đều gật đầu khách sáo. Trước khi rời đi, Lâm Tiễn ngỏ ý muốn Tiêu Uyển Thanh chính thức đến thăm họ, đúng lúc Tết âm lịch muốn tới tặng một món quà nho nhỏ, cảm tạ họ đã chiếu cố Tiêu Uyển Thanh trong những năm qua. Kỳ thật, Tiêu Uyển Thanh cũng có ý muốn tặng họ một vài món quà năm mới để chính thức cảm tạ cùng chào tạm biệt, nhưng nàng không ngờ Lâm Tiễn lại hiểu ý chu đáo nghĩ đến chuyện này. Nếu là trước đây, Lâm Tiễn nhất định sẽ không nghĩ tới.

Trong chuyến thăm, Lâm Tiễn nho nhã lễ độ, tự nhiên hào phóng, cách nói năng cùng cử chỉ thong dong có chừng mực. Biết được Lâm Tiễn học cùng trường với Tiêu Uyển Thanh, cũng dưới ngòi bút công tác, bọn họ cũng xem phim truyền hình chuyển thể từ tác phẩm của cô, vị hiệu trưởng già hết lời khen ngợi. Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh nhìn biểu hiện Lâm Tiễn đối với người khác mang theo thành thục nàng chưa bao giờ thấy qua, trong mắt có vui mừng, có tự hào còn có ngưỡng mộ.

Trong những ngày này, nhà hàng xóm làm sủi cảo, làm điểm tâm, luôn gửi cháu trai nhỏ mang qua. Tiểu nam hài khoảng năm-sáu tuổi, trắng trẻo, mũm mĩm. Cùng Tiêu Uyển Thanh giao tình khá tốt. Mỗi lần gửi đồ, cậu luôn tìm Tiêu Uyển Thanh, ôm đùi nàng làm nũng, muốn nàng sờ sờ đầu mình, ở chơi một chút mới hài lòng đi về.

Lâm Tiễn mỗi lần nhìn bộ dáng dính người của Tiểu nam hài thì không khỏi đổ hũ giấm chua. Vì bảo hộ, cô phải ra tay thu hút hỏa lực lừa đứa nhỏ chuyển hướng chú ý đến chơi với cô.

Lâm Tiễn vẫn rất giỏi đối phó với hài tử, thường xuyên qua lại, làm quen với đứa nhỏ, dỗ được đứa nhỏ mà kêu cô một tiếng “Tỷ tỷ”, nhưng Lâm Tiễn không hài lòng, phải gọi cô là “A di” mới có thể. Tiêu Uyển Thanh ở một bên nhìn chỉ mỉm cười sủng nịch cùng bất đắc dĩ. Nghe qua kêu “A di” người ta liền không hài lòng, đây là lần đầu tiên nghe được gọi một tiếng “Tỷ tỷ” lại không hài lòng.

Thỉnh thoảng, Lâm Tiễn cùng tiểu nam hài chơi trò chơi, một lớn một nhỏ ngồi xếp bằng trên thảm, khuỵu gối, đầu đối mặt, nghiêng người cùng nhau chăm chú ghép hình cùng xếp khối. Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, ánh mắt ôn nhu như nước.

Lâm Tiễn chơi một lúc, không khỏi nhìn Tiêu Uyển Thanh một cái để an tâm. Thỉnh thoảng ở tiểu nam hài ghép thành hình sẽ tìm Tiêu Uyển Thanh để nàng khen ngợi, Lâm Tiễn sẽ giở tính hài tử tranh giành cảm tình, để Tiêu Uyển Thanh cũng phải khen mình. Mỗi lần nhìn bộ dáng vui đùa của hai người, đôi mắt ôn nhuận của Tiêu Uyển Thanh giống như có một khát vọng, quá đỗi ôn nhu. Toàn tâm Lâm Tiễn đều đặt trên người nàng, chậm rãi nhận ra, âm thần để trong lòng.

Trường mẫu giáo đóng cửa sớm hơn cấp hai và cấp 3. Cha mẹ của nam hài tử đã nghỉ đông. Thừa dịp lễ Tết này, họ mang nam hài tử xuất ngoại du lịch. Chờ họ trở về, Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn hẳn đã trở về thành phố Ngạn Giang.

Trong lần gặp cuối cùng, Tiêu Uyển Thanh mua rất nhiều đồ chơi cho nam hài tử, trịnh trọng đưa tiểu nam hài về nhà. Nàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, dặn dò cậu sau này phải nghe lời ông bà, sau này tan học không về nhà một mình, phải ăn ngoan chóng lớn.

Đến tối, Tiêu Uyển Thanh tắm rửa xong lau tóc khô rồi trở về phòng. Lâm Tiễn đang cầm máy tính bảng, không biết đang xem gì. Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh bước vào, cô cong mày, nhấc chăn bông lên, chạy xuống giường lấy máy sấy tóc. Sau đó kéo Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống bên giường, quỳ xuống ngồi sau nàng, vừa nói chuyện với Tiêu Uyển Thanh vừa nhẹ nhàng giúp nàng sấy tóc.

Tóc đã sấy khô, Tiêu Uyển Thanh ngồi đến mệt mỏi, vô thức an tâm ngả vào vòng tay của Lâm Tiễn. Khóe môi Lâm Tiễn nở nụ cười, đặt máy sấy xuống, ngồi thẳng vững vàng, ôm lấy eo của Tiêu Uyển Thanh để nàng có thể dựa vào thoải mái hơn.

Ôm ôn nhuyễn ngọc trong tay, Lâm Tiễn cảm thấy giống như có cái gì sắp trào ra. Cô dùng chóp mũi cọ cọ mái tóc mềm mại thơm tho của Tiêu Uyển Thanh, đột nhiên thấp giọng khẩn cầu nàng: “Phán Phán, con muốn có hài tử.”


Hoàn toàn đột ngột, Tiêu Uyển Thanh ngoài ý muốn mà sửng sốt một chút. Nhưng động tác ôm của nữ hài quá mức ôn nhu, ngữ khí khẩn cầu quá mức lưu luyến, Tiêu Uyển Thanh bất giác mềm nhũn.


Nàng xoay người sang một bên, thân mật nép vào vòng tay của nữ hài, dựa vào bờ vai của cô, ngẩng đầu ôn thanh hỏi: “Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”

Lâm Tiễn sờ sờ mặt của Tiêu Uyển Thanh, ôn nhu nói, “Phán Phán, dì rất thích hài tử, phải không?”

Mắt Tiêu Uyển Thanh chớp động, trầm mặc không nói.

Kỳ thật, thay vì nói nàng rất thích hài tử, thì nàng thích nhìn bộ dáng Lâm Tiễn chơi cùng hài tử hơn. Cảnh tượng như vậy quá mức ấm áp tốt đẹp. Nàng nhìn ra được Lâm Tiễn thực ra rất thích hài tử, mặc dù cô rất thích chọc ghẹo hài tử, nhưng cũng kiên nhẫn dịu dàng đến không ngờ. Cho nên, thỉnh thoảng không khỏi cảm thấy áy náy cùng tiếc nuối.

Tiêu Uyển Thanh không nói lời nào, Lâm Tiễn coi như nàng ưng thuận.

Bên môi Lâm Tiễn nở nụ cười, tiếp tục nói: “Kỳ thật, trước đây con không thích hài tử. Có hài tử hay không cũng không quan trọng. Nhưng nhìn thấy vẻ dịu dàng của dì đối với hài tử. Con cũng không khỏi mềm lòng”.

“Phán Phán, trước đây con luôn cảm thấy nữ nhân vì nam nhân mà đã hy sinh quá nhiều. Vì cái gì vẫn có những nữ hài ngốc, cam tâm tình nguyện sinh con sớm cho nam nhân để trói buộc năm tháng tươi đẹp của mình. Nhưng bây giờ con mới hiểu. Con muốn sinh cho dì một tiểu hài tử, con hiểu được điều này thật tốt đẹp. Không phải vì trói buộc đối phương mà sinh hài tử, mà là chính mình, vì chính mình yêu đối phương mới thành loại khao khát muốn sinh cho đối phương.”

Khuôn mặt của nữ hài giống như được một tầng ánh sáng nhu hòa bao quanh, mơ hồ có chút thành thục nhu tình mê người, tâm Tiêu Uyển Thanh dao động. Nàng ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi Lâm Tiễn, xúc động nỉ non nói, “Tiễn Tiễn, dì biết tâm ý của con, dì hiểu rõ. Kỳ thật, dì không thích hài tử đến vậy. Bởi vì con mới có mơ tưởng, mới có thể tiếc nuối, mới có thể nghĩ nếu một ngày có được hài tử đáng yêu cùng xinh đẹp như con thì thật tốt.”

Nàng cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: “Tiễn Tiễn, chờ chúng ta trở về, mọi chuyện ổn định rồi lại bàn bạc, được không? Hơn nữa, con còn nhỏ. Nếu muốn, cũng là dì sinh đi.”

Đây là một chuyện lớn, Lâm Tiễn vẫn còn trẻ, Tiêu Uyển Thanh không biết có phải do Lâm Tiễn nhất thời xúc động hay không, có thật sự muốn sinh tiểu hài tử hay không, có thực sự sẵn sàng nuôi dưỡng một tiểu hài tử hay không. Hơn nữa, sự nghiệp của Lâm Tiễn hiện đang trong giai đoạn thăng hoa, cô có thể được coi là một nửa của công chúng, nàng không muốn cô hy sinh sự nghiệp, cũng không muốn Lâm Tiễn sau này phải đối mặt với những lời phê bình từ người khác.

Lâm Tiễn biết đây là chuyện lớn, Tiêu Uyển Thanh đã quen săn sóc chu đáo, chỉ bằng vài lời không thể thỏa hiệp được. Cô chỉ muốn cho nàng biết ý tưởng là cô ý nguyện, cũng là cô quyết tâm, kỹ càng tỉ mỉ mới quyết định chu toàn.

Cô quay đầu lại, triền miên hôn môi Tiêu Uyển Thanh, ép tới toàn thân nàng mềm nhũn ngâm khẽ một tiếng. Cô buông tay ra, để Tiêu Uyển Thanh yếu ớt ngã trên tấm chăn mềm mại.

Thâm tình nhìn Tiêu Uyển Thanh nhu mị thẹn thùng, cúi xuống thân, hôn má nàng, nói nhỏ: “Không cần. Phán Phán, con không muốn dì phải vất vả như vậy. Hơn nữa, con muốn một hài tử giống như dì, muốn sủng ái nàng, muốn nhìn nàng lớn lên, đặc biệt đặc biệt muốn.”

Sau đó, cô ngồi thẳng dậy, dùng hai tay nắm lấy vạt áo ngủ rồi cởi chiếc áo phông rộng dài. Ánh sáng lờ mờ chiếu vào cơ thể trắng trẻo của cô, trong nháy mắt cổ họng Tiêu Uyển Thanh chợt động, mặt đỏ bừng.

Lâm Tiễn lại cúi xuống, nhìn người dưới thân bằng ánh mắt thâm tình đến như muốn tích ra thủy lại mang theo nhiệt độ tình triều, cảm thấy mỹ mãn. Cô liếm vành tai của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng trêu chọc nàng: “Hơn nữa, Phán Phán, dì ghét bỏ vì con còn nhỏ sao?”

Tiêu Uyển Thanh bị cô liếm mà run lên, lông mi dài rung lên như cái quạt nhỏ, xấu hổ lẩm bẩm: “Không có…”


Lâm Tiễn khẽ cười một tiếng, sườn ngã xuống bên cạnh hong Tiêu Uyển Thanh, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo nàng ôm chặt, hôn nàng một cái lại tiếp tục: “Vậy thì con không còn nhỏ nữa phải không? Vậy thì để con sinh đi. Phán Phán, con đã hiểu mọi thứ từ việc sinh con đến việc hài tử ra đời như thế nào, ổn định cuộc sống cùng cả vấn đề giáo dục sau này nữa. Đừng lo, con không nhất thời xúc động, việc này là do con đã tìm hiểu rất nhiều, cân nhắc kỹ lưỡng rất lâu mới đưa ra quyết định này. Ở Trung Quốc, gia đình như chúng ta khẳng định không bình thường, nhưng đứa nhỏ có người mẹ tốt như dì, có tình yêu thương của chúng ta. Con tin lại quyết tâm có thể cho đứa nhỏ lớn lên khỏe mạnh cùng hạnh phúc như những đứa trẻ khác.”

Thần sắc của Lâm Tiễn là chân thành cùng ôn hòa, lời nói của cô tựa châu ngọc, hiển nhiên là đã cân nhắc. Trái tim của Tiêu Uyển Thanh ấm áp, nàng ôm Lâm Tiễn lại, chỉ cảm thấy ấm áp.

Nàng cũng không phản bác nữa, nhẹ nhàng nói, nửa cảm khái nửa mềm giọng nói: “Tiễn Tiễn, con nghĩ xa như vậy a.”

Lâm Tiễn biết Tiêu Uyển Thanh dao động, thả lỏng, lại có chút trẻ con, thấp cười nói: “Đó là, tên của đứa nhỏ con cũng nghĩ tới rồi.”

“Ân?”

“Họ Lâm, tên là …” Lâm Tiễn đắc ý.

Lâm Tiễn chưa kịp nói xong, Tiêu Uyển Thanh đã ngắt lời cô, cười nói: “Rõ ràng là con gả cho dì, tại sao đứa trẻ lại mang họ của con a?” Nàng thực sự không để ý vấn đề này, đứa nhỏ mang họ ai cũng không quan trọng, cũng đều là bảo bối của nàng. Nàng vừa nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Lâm Tiễn, rất đáng yêu, không khỏi muốn trêu chọc.

Lâm Tiễn nghe vậy, đôi mắt sáng ngời đảo quanh, mày đẹp cong lại, khóe môi gợi lên một nụ cười xấu xa. Cô dùng hai tay chống đỡ ngồi dậy, nửa quỳ gối áp Tiêu Uyển Thanh ở dưới thân, đùi chen vào giữa hai chân của nàng, ái muội nói: “Dì nói xem tại sao?”

Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú Lâm Tiễn, chuyên chú lại thâm tình, giống như Lâm Tiễn là cả thế giới trong mắt nàng. Nàng đưa tay ra, dùng ngón tay cái xoa xoa đôi môi mê người của Lâm Tiễn, khẽ mỉm cười, giả vờ vô tội nói: “Dì không biết.”

Lâm Tiễn ngậm lấy ngón tay nàng, dùng răng nhẹ nhàng cắn, vuốt mái tóc dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Uyển Thanh, cùng nàng môi lưỡi giao triền, cười nói: “Vậy thì con sẽ nói cho dì biết tại sao.”

Trong lòng cô tràn đầy nhu tình, muốn Tiêu Uyển Thanh được vui sướng, muốn nói với Tiêu Uyển Thanh rằng: Phán Phán, dì xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất. Con sẽ nỗ lực để lớn lên thành cây đại thụ cao chọc trời, cho dì mọi thứ mà dì muốn, cho dì một tiểu hài tử ngoan nhất, cho dì một cuộc sống yên bình cùng một ngôi nhà ấm áp nhất.

*

Một tuần trước Tết âm lịch, Tiêu Uyển Thanh đã thu thập xong đồ đạc ở Nghi Binh, tính thời gian đóng gói gửi trở lại thành phố Ngạn Giang. Sau đó, cũng tính thêm tiền thuê nhà và các khoản vi phạm hợp đồng, rồi cùng Lâm Tiễn bắt máy bay trở về quê hương.

Trong suốt sáu năm, Tiêu Uyển Thanh không bước chân vào thành phố này nữa, mọi thứ không còn như những gì nàng nhớ.


Máy bay hạ cánh, Tiêu Uyển Thanh xuống máy bay, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Nhìn vào công trình xây dựng hoàn toàn khác nhau ở mọi phía, trong lòng mạc danh ưu thương, nói, “Nơi này mọi thứ đều thay đổi”.

Lâm Tiễn một tay kéo va li, tay kia nắm tay Tiêu Uyển Thanh, thấy tâm tình nàng có chút phiền muộn, cô chạm vào mu bàn tay nàng, ôn thanh nói: “Nhưng dì không có thay đổi gì cả.”

Cô quay đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, đặt hai bàn tay vào ngực mình, đôi mắt sáng như sao, lông mày cong lên an ủi nói: “Lâm Tiễn cùng với nhà của chúng ta, đều không thay đổi.”

Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn nhìn nhau, cảm nhận nhịp tim của nữ hài dưới tay mình, cuối cùng cong môi cười. Còn muốn nói gì đó, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một giọng nữ từ tính vừa xa lạ vừa quen thuộc: “Tiêu…”

Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn quay đầu lại, thấy Ôn Đồng mặc áo khoác nhung, một tay vịn vào lan can, tay kia đút vào túi áo, nghiêng đầu mỉm cười với hai người.

Cô đã trở nên thành thục hơn, vóc dáng vẫn còn khá nổi bật, khí chất toàn thân đã lắng xuống, có một số nét điềm tĩnh đã từng thấy ở Thời Kinh Lan. Nhưng giữa đôi lông mày, Tiêu Uyển Thanh vẫn quen thuộc với bộ dáng nhu hòa vui tươi khi Ôn Đồng giao thiệp với bằng hữu.

Tiêu Uyển Thanh nhìn cô, mắt đột nhiên ẩm ướt. Nàng bước nhanh lên cùng Lâm Tiễn, lần đầu tiên đứng trước mặt nhiệt tình mà mở rộng vòng tay ôm Ôn Đồng.

Mắt Ôn Đồng còn mang theo ý cười, nhưng nhìn ánh mắt Tiêu Uyển Thanh, chợt nước mắt lắng động. Cô mở vòng tay ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, không thể che giấu được phấn khích cùng nhớ nhung của mình, cô có chút nghẹn ngào mà oán giận, “Gần nhất là thấy cậu cùng Lâm Tiễn còn vui vẻ. Không biết là mình đang đợi các người sao? Còn dong dong dài dài đến mấy năm như vậy.”

Tiêu Uyển Thanh nhịn không được mà bật cười, vỗ vỗ lưng cô: “Mình sai rồi, làm cậu đợi lâu.”

Ôn Đồng mang theo giọng mũi khẽ “Hừ” một tiếng, ngửi được mùi hương quen thuộc mà yên tâm, khóe môi chậm rãi cong lên, cuối cùng sảng khoái nói: “Mọi chuyện tồi tệ đều qua rồi, Tiêu.”

Lâm Tiễn chu môi, nhìn Ôn Đồng ôm Tiêu Uyển Thanh không buông, nhịn không được trêu đùa: “Ôn a di, dì còn muốn ôm bạn gái của con bao lâu nữa a? Con sắp ghen rồi.”

Tiêu Uyển Thanh cùng Ôn Đồng đồng thời bật cười. Sau đó hai người buông ra. Ôn Đồng liếc mắt một cái, vui đùa uy hiếp: “Lâm Tiễn con được lắm, qua cầu rút ván sao? Con muốn tự mình đi bộ trở về phải không?”

Lâm Tiễn sợ hãi câu cánh tay Tiêu Uyển Thanh, ủy khuất nói: “Phán Phán, dì bỏ con lại được sao.”

Tiêu Uyển Thanh thoải mái gãi mũi Lâm Tiễn, sủng nịch nói: “Không bỏ được, đừng sợ.”

Ôn Đồng một bộ chịu thua lắc đầu, mạnh miệng lại mềm lòng giúp Lâm Tiễn kéo hành lý, xoay người nói: “Nhanh về thôi, muộn nhất định sẽ bị kẹt xe.”

Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn mỉm cười đi theo sau.

Bởi vì nghĩ Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn mới trở về, tại đây từ biệt, chắc hẳn có rất nhiều điều muốn nói, nên sau khi Ôn Đồng đưa hai người đến tầng dưới tiểu khu của Tiêu Uyển Thanh, cô cự tuyệt nàng mời vào nhà.

Tiêu Uyển Thanh biết tâm ý của bạn tốt nên không khách khí. Hơn nữa Ôn Đồng càng không khách khí hơn, cùng nàng định hai ngày nữa muốn lại đây ăn cơm, chỉ ra Tiêu Uyển Thanh sẽ đích thân nấu đón tiếp cô, nàng đương nhiên đáp ứng.


Đứng ở cửa nhà xa cách đã lâu, Lâm Tiễn đưa chìa khóa, ánh mắt ôn nhu ra hiệu Tiêu Uyển Thanh mở cửa. Tiêu Uyển Thanh nhận chìa khóa, tay nàng mạc danh run lên. Nàng dùng hai đầu ngón tay cầm chiếc chìa khóa tra vào ổ, bàng hoàng cảm thấy mình đang cầm chìa khóa để mở khóa định mệnh của mình.

Thấy nàng vẫn chưa nhúc nhích, Lâm Tiễn đưa tay lên nắm mu bàn tay nàng, cùng nàng dùng lực xoay chìa khóa.

Bánh răng nhẹ nhàng xoay tròn, vô thanh vô tức, xoay chuyển khối sắt lạnh lẽo cùng năm tháng vô tình.

Cánh cửa mở ra “cạch” một tiếng, Tiêu Uyển Thanh nhìn nghiêng về gương mặt nhu hòa của nữ hài, giống như nghe thấy xiềng xích mà số phận trói buộc nàng cuối cùng “loảng xoảng” một tiếng, hoàn toàn vỡ tan …

Tất cả đồ đạc trong nhà thực sự không thay đổi như Lâm Tiễn đã nói, giống như khi nàng rời đi. Lâm Tiễn bảo tồn giữ gìn rất tốt.

Trong căn nhà này, nàng đã sống một mình gần mười năm. Lâm Tiễn đã sống một mình sáu năm. Nó chứng kiến ​​thanh xuân của nàng và Lâm Tiễn, chứng kiến ​​hai người từ non nớt đến trưởng thành, cũng chứng kiến ​​tương ngộ cùng biệt ly của hai người.


Tiêu Uyển Thanh quyến luyến vuốt que hàng ghế sofa, tranh tường, máy hát đĩa trong nhà. Đứng trước cửa sổ nhìn hoàng hôn đỏ đang dần buông xuống giữa các tòa nhà bên ngoài cửa sổ, mắt dần đỏ lên.

Làn gió hoàng hôn thổi tung màn cửa sổ trắng xóa hai bên, thổi bay mái tóc dài của Tiêu Uyển Thanh, nàng đối diện với ánh đèn đỏ ấm áp, môi lộ ra một đường vòng cung nông. Lâm Tiễn nhìn bóng lưng của Tiêu Uyển Thanh dưới đèn ấm áp, mái tóc dài của nàng tung bay trong gió, tấm lưng xinh đẹp, không hề chớp mắt.

Tiêu Uyển Thanh giống như cảm nhận được gì đó, quay lưng lại mỉm cười.

Giống như một thế giới xa vời, tựa như ảo mộng …

Một màn này, một cái ngoảnh đầu nhìn lại này, cô đã đợi rất lâu … Lâu đến mức cô sợ mình sẽ tiêu hao hết quãng đời còn lại, sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.

Trong lòng giống như có cái gì đang chảy, làm ướt át, nhịn không được từ phía sau ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, vòng tay qua eo nàng, càng ôm càng chặt, giống như cô muốn cảm thụ hết ấm áp chân thật trong lòng.

Lâm Tiễn đặt cằm lên vai Tiêu Uyển Thanh, bỗng nhiên cảm thấy mình ủy khuất lại hạnh phúc mà khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt pha lê trượt dài trên má cô, nghẹn ngào nói: “Phán Phán, chúng ta đã về nhà.”

Nước mắt Tiêu Uyển Thanh lập tức trào ra ngay.

Nàng xoay người lại, ôm lấy vóc dáng gầy gò, mỏng manh nhưng ấm áp đáng tin cậy của nữ hài, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng rồi nói: “Ân, chúng ta về rồi”+

“Tiễn Tiễn, dì cuối cùng cũng có nhà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.