Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 156
Sau khi Lâm Tiễn rời đi, thiên đường từng có ấm áp cùng vui vẻ này đã trở thành thế giới cô tịch cô đơn mình nàng.
Tiêu Uyển Thanh cố nén tiếng khóc, chật vật dựa vào cánh cửa đang đóng chặt, đôi mắt đỏ hoe. Tóc nàng dán vào gò má sưng đỏ đầy nước mắt, vòng tay ôm đầu gối, vùi đầu vào bên trong, cảm giác bất lực ủy khuất như tiểu hài tử.
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng cố nén tiếng khóc yếu ớt không nên có ở tuổi này. Cơ thể nàng bởi vì mới khóc mà vẫn còn đang run rẩy, đại não của nàng cố tình áp chế đã từ từ khôi phục lại tỉnh táo.
Tình trạng thân thể của Lâm Mẹ vừa rồi rất không ổn, lòng Tiêu Uyển Thanh bất an lo lắng.
Nàng đỡ tường loạng choạng đứng lên. Đột nhiên, cảm thấy buồn nôn, khó chịu nôn khan đến khóe mắt chảy nước mắt. Cuối cùng, nàng cũng cố gắng đi về phòng ngủ, gọi điện cho Lâm Tiễn, gửi tin nhắn để hỏi thăm tình hình. Ngay sau đó, nàng nhận ra Lâm Tiễn vừa đi quá vội nên không mang theo điện thoại.
Nàng không thể liên lạc với Lâm Tiễn … Sự thật này khiến cả trái tim của Tiêu Uyển Thanh trong phút chốc trở nên trống rỗng, hoảng loạn hư không mà kích động. Tiếng gầm thét bên tai giống như càng ngày càng dồn dập, khiến nàng lại muốn nôn mửa.
Sẽ không, nàng nặng nề đi về phía phòng ngủ, thì thầm tự an ủi mình.
Trong phòng ngủ, bức ảnh trên đầu giường, nàng và Lâm Tiễn cười rạng rỡ. Tiêu Uyển Thanh dựa lưng vào giường, ngã nửa người xuống, vòng tay qua gối của Lâm Tiễn, chống cằm lên, lưu luyến hít thở hơi thở do Lâm Tiễn để lại, đôi mắt ướt át, đầu ngón tay vuốt ve tấm ảnh hai người chụp chung, cổ họng nghẹn đến phát đau.
Nàng sai rồi, nàng là người đã làm mất lòng tin của Lâm Mẹ, thực xin lỗi. Lâm mẹ chỉ trích nàng cũng không có gì đáng trách. Cảnh tượng đã từng xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng cuối cùng cũng trở thành hiện thực, giống như tự hành hạ bản thân vậy. Tâm trí của Tiêu Uyển Thanh không thể kiểm soát được việc nhớ lại ánh mắt cùng lời nói mang theo thất vọng cùng chán ghét của Lâm Mẹ, cảm giác tội lỗi cùng ghét bỏ bản thân khiến nàng như bị cho vào bếp nướng chín, sống không bằng chết.
Việc nàng cùng Lâm Tiễn ở bên nhau cũng là nàng sai rồi. Nàng không giữ được ranh giới cùng lòng tham của mình trong phút chốc lại càng sai. Ánh mắt của Lâm Mẹ thậm chí còn khiến nàng cảm thấy mình thật bẩn thỉu, việc này đã làm hoen ố Lâm Tiễn vốn luôn thuần khiết.
Nhưng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù có chết cũng không hối hận. Biết tất cả những điều sai trái, biết ngàn vạn lần không nên, nàng vẫn không thể không yêu Lâm Tiễn.
Từ bỏ khó hơn kiên trì, nàng vừa nghĩ đến vẻ mặt chấp nhất của Lâm Tiễn, vừa nghĩ đến việc từ bỏ rồi chạy trốn đã khiến trái tim nàng đau đến tê tâm liệt phế.
Rõ ràng, cũng giống như tất cả những cặp tình nhân khác trên thế giới này, hai người yêu chân thành, nỗ lực mà sống, nghiêm túc chờ mong, vì cái gì lại phải chết trong đêm lạnh giá trước bình minh.
Có thể nàng không phải là người thích hợp với Lâm Tiễn, nhưng ngoài cha mẹ cùng người thân, nàng nguyện là người yêu Lâm Tiễn nhất trên đời.
Không cam lòng a … Tiêu Uyển Thanh không thể kìm lại được nữa, lại khóc không thành tiếng.
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, những cảnh ở bên Lâm Tiễn cứ hiện lại trong tâm trí nàng, có vui có buồn, có khóc có cười, đó là những báu vật quý giá nhất mà nàng thu hoạch được trong đời.
Coi như là nàng không biết xấu hổ, hết lần này đến lần khác phạm sai lầm đi. Môi dưới của Tiêu Uyển Thanh bị cắn quá mạnh, một ít máu rỉ ra, nhưng nàng không nhận ra bất cứ điều gì. Một lúc lâu sau, nàng hít hít mũi, vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh mắt kiên định đỡ tủ đầu giường xuống giường, nàng mới chậm rãi đi lấy quần áo trong tủ, đi vào phòng tắm chải đầu.
Trên mặt sưng đỏ, mặc dù trang điểm cũng không thể che đậy. Tiêu Uyển Thanh mím môi, cười khổ một tiếng rồi từ bỏ.
Nàng thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc rồi lấy khẩu trang từ trên nóc tủ ra, mặc kệ cảm giác đau đớn do khẩu trang cọ vào da, chắn gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ẩm ướt hơi ửng đỏ.
Nàng cầm túi xách, lấy chìa khóa xe, đôi tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt tay nắm cửa, do dự một lúc trước cửa. Cuối cùng, nàng xoay mạnh rồi mở cửa, đối mặt với Lâm Tiễn không chút do dự, hướng về phía tình yêu mỏng manh của hai người mà xuất phát.
Nàng không biết Lâm Tiễn trở về nhà sẽ phải chịu đựng những gì, nhưng nàng không thể để Lâm Tiễn chịu đựng một mình.
Lần này, Tiêu Uyển Thanh chỉ có thể đi một mình trên đại lộ dài từ Nam ra Bắc này. Trong nửa đoạn đường đầu tiên, vào ngày sinh nhật của Lâm Tiễn lần trước, nàng đã cùng cô đi dạo một lần. Sau đó, trên con đường dẫn đến đi ngang qua nhà Lâm gia, Tiêu Uyển Thanh đã nhiều năm không đặt chân đến.
Con đường đã được chuyển hướng cùng mở rộng nhiều lần, ngôi nhà cũng bị phá bỏ xây dựng lại nhiều lần, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì nàng nhớ. Sau khi đi trên con đường mà nàng thường đi cùng Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh dừng lại ở ngã ba đường, nhìn dòng xe cộ không ngừng từ mọi hướng, dòng người hối hả ở hai bên đường, đột nhiên sững sờ.
Rốt cuộc, nàng không nhận ra đường về nhà, nàng là một người không nhà để về. Trong phút chốc, Tiêu Uyển Thanh như có điều gì đó hoàn toàn tan vỡ trong lòng, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt.
Nàng sợ hãi, hoảng loạn, thậm chí muốn tránh thoát lần nữa, thoát khỏi cái gọi là hiện thực khủng khiếp này, thoát khỏi cơn ác mộng đã bao trùm nàng bao năm nay. Nhưng lần này, nàng không thể, nữ hài của nàng vẫn đang đợi nàng.
Nàng nín thở để kìm lại tiếng nức nở, đôi tay run run bật điều hướng rồi lúng túng gõ địa danh mà lẽ ra nàng phải quen thuộc nhất, nhưng giờ lại thấy xa lạ. Nàng nhìn những dòng quanh co trên bảng điều hướng, rồi nhìn vào ghế trống bên cạnh, lau nước mắt rồi lại lên đường.
Khi xe chạy ngang qua đại lộ dẫn đến nhà nàng mà khi còn nhỏ nàng đã đi không biết bao nhiêu lần, nửa đêm mơ thấy không biết bao nhiêu lần mà ướt đẫm chăn gối, nàng ngẩng đầu nhìn xa xa tiểu khu có những ngôi nhà bên trong, tim mãnh liệt run lên.
Lúc này, trong hoàn cảnh này, nàng không khỏi nhớ lại cảnh bỏ nhà ra đi năm đó, nhớ tới vẻ mặt tuyệt vọng cùng tức giận của cha mẹ cùng Lâm Mẹ năm đó, nhớ tới bản thân cũng là người kiên định cùng chấp nhất như Lâm Tiễn hiện tại. Nàng bóp tay lái, mũi chua xót, đột nhiên không biết mình đúng hay sai.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi, để nàng trở nên ích kỷ một lần nữa, để nàng tranh thủ một lần nữa đi.
Dựa vào trí nhớ của mình, nàng lái xe đến tiểu khu nơi có Lâm gia, đậu xe. Nàng ngồi trong xe, xoa hai tay vào nhau một lúc lâu rồi hạ quyết tâm, đi về phía nhà của Lâm Tiễn.
Khi tầng thang máy lên cao, ánh mắt lộ ra bên ngoài của Tiêu Uyển Thanh càng ngày càng bất an, nhưng cũng càng ngày càng kiên định. Nàng đứng trước cửa nhà Lâm gia, nơi cánh cửa đang đóng chặt, vô thức nắm chặt một tay lại, tay kia từ từ nâng lên bấm chuông.
Tiếng chuông cửa rõ ràng vang lên trong hành lang vắng vẻ. Tiêu Uyển Thanh dưới lớp khẩu trang mím chặt môi, thắt lưng thẳng tắp.
Nàng đã sẵn sàng nghênh đón cơn thịnh nộ cùng chỉ trích sau khi mở cửa, thậm chí mặt dày mày dạn sẵn sàng bước vào.
Nhưng vài giây làm người thấp thỏm trôi qua, cánh cửa bất động, xung quanh yên lặng như tờ.
Tiêu Uyển Thanh cau mày, lại do dự giơ tay lên bấm chuông cửa. Nàng dựng tai không bị thương hay bị ù lên, tập trung vào chuyển động trong nhà.
Vài giây sau, trong phòng không có tiếng bước chân, cũng không có người đáp lại.
Ngón tay trên nút chuông cửa của Tiêu Uyển Thanh dần dần co lại thành nắm đấm.
Không có tiếng bước chân, xem ra không có ai ở nhà. Nhưng, sau một thời gian dài, không thể nào mà hai người kia vẫn chưa về đến nhà.
Nàng nghĩ đến trạng thái của Lâm Mẹ khi bà rời đi, một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu nàng, khiến nàng trợn tròn mắt trong giây lát.
Không để ý đến những người khác, nàng vội vàng rút điện thoại từ trong túi ra, dùng đầu ngón tay nhanh chóng vuốt màn hình khóa, bấm số điện thoại của Lâm Mẹ.
Lúc quay số, nàng nghe thấy tiếng bíp nhịp nhàng của máy móc ở đầu bên kia. Sau đó nàng nhớ mình đã gọi cho ai. Nhưng mọi thứ vào lúc này không phù hợp với lo lắng của nàng về Lâm Mẹ và Lâm Tiễn. Nàng chống lại nỗi sợ hãi cùng xấu hổ, mong chờ cuộc gọi được kết nối, mong đợi giọng nói giận dữ mắng mỏ của Lâm Mẹ vang lên bên tai.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục, điện thoại không bị cắt nhưng cũng không được nhấc máy. Tiêu Uyển Thanh treo trái tim lên cao, bất ổn.
Vài giây trước khi chuông tự động ngắt, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
Tim Tiêu Uyển Thanh thoáng chốc hạ xuống, khóe môi nở nụ cười nhẹ. Nàng vừa mở miệng liền nhận ra giọng nói của mình nghẹn ngào, khàn khàn: “Tỷ tỷ…”
“Là anh, Lâm Triêm.” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam trầm thấp mà nàng không ngờ tới.
Tâm Tiêu Uyển Thanh lộp bộp một chút, cả người như đông cứng lại. Trong lòng nàng dấy lên một điềm báo gì đó, nàng thì thào: “Tỷ tỷ đâu…”
“Nàng đã bị Tiễn Tiễn làm ngất trên đường trở về. Vừa mới cấp cứu, khi ổn định sẽ chờ kiểm tra thêm.” Lâm ba áp lực thấp đáp.
Tim ông lúc này vẫn đang đập, không thể diễn tả được nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn khi nhận được cuộc gọi khóc lóc của Lâm Tiễn. May mà vợ ông ngã xuống trước cửa bệnh viện, được cấp cứu kịp thời, Lâm mẹ nhanh chóng tỉnh lại, ý thức bình thường, giọng nói rõ ràng, nhưng quá mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Điều mà Tiêu Uyển Thanh sợ nhất rốt cuộc đã xảy ra. Nàng không dám chớp mắt chờ câu trả lời của Lâm ba, nghe xong lời này của ông, nàng là thở phào nhẹ nhõm, thân thể không tự chủ được ngã xuống, bả vai đập vào khung cửa ổn định thân thể.
Cơn đau dữ dội ập đến, nhưng nàng thậm chí còn không có bản năng để thở. Nỗi sợ hãi, lo lắng, tự trách cùng xấu hổ đã bóp nghẹt trái tim nàng, nàng véo vào bờ vai đau nhức như tự trừng phạt bản thân, liên tục nghẹn ngào tự trách: “Xin lỗi, thực xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Lâm ca, chị thế nào rồi? Mọi người đang ở đâu?”
Bác sĩ kết luận sơ bộ Lâm mẹ bị ngất do tuột huyết áp cùng thiếu máu cục bộ cơ tim, đồng thời hỏi Lâm Mẹ có tiền sử bệnh tim mạch vành không, nhưng cụ thể hơn thì vẫn phải chờ kiểm tra toàn diện. Lúc này, thứ mà Lâm Mẹ cần là sự bình tĩnh, tĩnh tâm, cảm xúc vững vàng.
Sau khi Lâm Ba nghe Lâm Tiễn nói sơ qua, cả người sững sờ, nhất thời trong lòng tràn đầy tức giận cùng thất vọng giống như Lâm Mẹ, tức giận đến mức giơ tay đấm vào tường. Ông tức giận vì Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh không màng luân thường, càng tức giận vì Lâm Tiễn làm cho Lâm mẹ tức giận mới làm cho bà thành cái dạng này. Nhưng khi đau đớn qua đi, nhìn Lâm mẹ lo lắng cho nữ nhi như mình, lòng ông dần dịu lại.
Ông không có thành kiến với đồng tính luyến ái. Ông là không muốn Lâm Tiễn thích đồng giới, nhưng nếu Lâm Tiễn thực sự thích phải là nữ nhân, ông cũng không thể chấp nhận được. Nhưng ông còn không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận việc Lâm Tiễn làm Lâm Mẹ tức giận, không thể chấp nhận nỗi bốc đồng cùng ích kỉ của Lâm Tiễn.
Hơn nữa, Lâm Tiễn hiện tại bao nhiêu tuổi, cô có thực sự biết tình yêu là gì không, cô có thực sự chắc chắn mình là người đồng tính cùng sẽ không thích nam nhân nữa không?
Rốt cuộc, Lâm Tiễn là con gái ruột của ông, Tiêu Uyển Thanh cũng là đứa em gái mà ông nhìn lớn lên. Ông vẫn đối mặt với hai người họ, không thể nói gì quá khó nghe.
Lâm Ba nhíu mày kiếm, mệt mỏi chậm rãi nói: “Thấm Thấm cần phải duy trì tâm trạng ổn định. Hiện tại em không thích hợp tới.” Ông dừng lại, sau cùng oán giận nói, “Tiểu Thanh, anh thật sự không ngờ em lại như vậy, anh thật thất vọng về em”.
Lâm Ba luôn là người hiền lành dịu dàng, khi còn trẻ hơn Tiêu Uyển Thanh nhiều tuổi, lúc nhỏ cùng nàng chơi đùa, coi nàng như em gái. Sau khi lớn lên, nam nữ có khác biệt, xa cách một chút nhưng ông giống như người anh trai ôn hòa đáng tin cậy. Mỗi khi có việc cần, ông đều có trách nhiệm đứng ra giúp đỡ nàng.
Những lời nói bình tĩnh cùng kiềm chế của ông qua không khí như một mũi tên sắc nhọn, mãnh liệt đâm thẳng vào tim Tiêu Uyển Thanh, khiến trái tim nàng đau đớn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em thực có lỗi với hai người…” Tiêu Uyển Thanh buông đôi vai đã thâm tím ra, yếu ớt ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng.
“Ba…” Lâm Tiễn đứng lên từ chỗ ngồi trên lối đi, hai mắt đỏ hoe nhìn ông, kéo cẳng tay ông, nghẹn ngào cầu xin: “Ba, đừng nói nữa. Nàng cũng rất khó chịu, không ai muốn như vậy cả, chúng ta đều không muốn…” Nói xong giọng nói cô nghẹn ngào.
Trong lòng Lâm ba có điểm đau đớn, mở mắt ra thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng không nói gì, bỏ lại một câu “Mấy ngày nữa hẳn đến”, sau đó cúp điện thoại.