Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 152
Trong căn phòng dành cho khách ở căn hộ của Thời Kinh Lan, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh giường. Ôn Đồng vò mái tóc vừa mới sấy xong, dựa vào trên giường, ảo não thở dài một hơi.
Thời Kinh Lan quả thực là một người nghiện công việc. Ai lại đi xem biểu diễn đầu giao thừa xong về đến nhà liền vào thư phòng điên cuồng tăng ca?
Ôn Đồng mới tắm xong vừa sấy tóc, ở trong phòng đợi mãi không thấy bóng dáng của Thời Kinh Lan, nhịn không được đi vào thư phòng, mang theo vẻ mong đợi ám chỉ hỏi nàng: “Còn chưa ngủ sao?”
Thời Kinh Lan bị phân tâm làm việc, giương mắt liếc Ôn Đồng một cái, nữ nhân xinh đẹp mới tắm rửa xong, bất động thanh sắc đáp: “Cô đi ngủ trước đi, phòng cho khách đồ vật đều đầy đủ hết, tôi có chút việc muốn vội vã xử lý.”
Ôn Đồng không biết chính mình có biểu hiện ra ngạc nhiên cùng thất vọng rõ ràng quá hay không, cho nên giây tiếp theo, cô thấy rõ trong đôi mắt màu hổ phách của Thời Kinh Lan có chút ý vị. Ôn Đồng trong nháy mắt bình tĩnh lại, rút hết cảm xúc đã xuất hiện, khoác lên vẻ lãnh đạm, bình tĩnh đáp lại: “Được, vậy tôi đi ngủ trước, ngủ ngon.” Sau đó, cô xoay người, vội vã bước ra khỏi thư phòng.
Ôn Đồng vặn vẹo chăn, nâng trán hối hận: Chính mình vì cái gì mà đi theo Thời Kinh Lan lên lầu?! Lại chính mình vì cái gì suy nghĩ bậy bạ muốn phát sinh chuyện gì?! Rõ ràng không phải không ăn chay, nhưng như thế nào có thể sống cùng Thời Kinh Lan? Hai lần xe đến đây liền khống chế không được?!
“Rầm” một tiếng, Ôn Đồng khó chịu ngã xuống, chuẩn bị yên ổn ngủ. Từ tận đáy lòng, cô thầm cảnh cáo bản thân: Đối với người như Thời Kinh Lan từng bị đồn gặp dịp thì chơi lên giường với vô số người, chính mình không thể phân biệt được lời mời hay lời từ chối cũng quá mức buồn cười đi?
Buồn cười khi cô ấy đã ở ngoài xã hội nhiều năm như vậy, sẽ có lúc lại không phân biệt được rõ ràng. Ngày mai, dậy sớm, đi sớm, về sau không quay lại đây nữa.
Nhưng không lâu sau khi cô nằm xuống được hai giây, tiếng gõ cửa nhẹ nhịp nhàng đột nhiên vang lên. Sau đó, là giọng nói trầm thấp của Thời Kinh Lan: “Ngủ chưa?”
Ôn Đồng cau mày nhìn chằm chằm cửa phòng, hai tay ôm chăn bông trên người, chỉ nghe thanh âm, không khỏi nuốt nước miếng. Cô phải thừa nhận giọng nói của Thời Kinh Lan rất hợp với nàng. Nhất là khi cảm xúc đang động tình…
Không phải, không biết Thời Kinh Lan qua đây là có chủ ý gì. Cô hạ quyết tâm quên đi, hay giả vờ như không nghe thấy? Ôn Đồng lý trí nghĩ.
Thật lâu sau không đợi phản ứng của cô, ngoài cửa đã im ắng. Ôn Đồng có chút thất vọng không thể hiểu được, cho rằng Thời Kinh Lan đã rời đi.
Giây tiếp theo, cửa trực tiếp mở ra.
Qua ánh sáng yếu ớt, Ôn Đồng có thể nhìn thấy nữ nhân xõa tóc uốn, mái tóc dài xõa trên vai xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, trong bóng đêm phác họa lên một bóng dáng xinh đẹp mê người. Nàng lặng lẽ đứng ở cửa, thu ánh mắt chính xác trong bóng tối, đối diện với cô.
“Cô còn chưa ngủ.” Đây là một câu khẳng định.
Ôn Đồng bất đắc dĩ ngồi dậy một chút, lãnh đạm đáp: “Tôi liền đi ngủ. Có việc gì sao?”
Thời Kinh Lan khẽ cười một tiếng, mở cửa bước vào. Nàng ngồi ở mép giường vén một góc chăn bông của Ôn Đồng, bình tĩnh nhìn xuống cô, nói: “Chăn bông của tôi hơi lạnh, chăn bông của cô có ấm không?”
Bóng dáng lả lướt hấp dẫn của Thời Kinh Lan như ẩn như hiện trong bộ đồ ngủ mỏng, Ôn Đồng thậm chí có thể thấy bộ đồ ngủ của nàng đang ở trạng thái chân không.
Cổ họng cô trượt xuống, hai tay giấu dưới chăn khẽ rung lên, nhắm mắt thỏa hiệp: “Vào đi.” Bước vào trong chăn.
Thời Kinh Lan giống như đã nghe thấy cái gì đó khó tin, nụ cười nhẹ nở trên môi. Nàng nhìn chằm chằm Ôn Đồng, ái muội lặp lại: “Vào?” Nàng thong thả lên giường, đùi trần duỗi vào trong chăn bông, bàn chân lạnh lẽo tựa vào bắp chân ấm áp của Ôn Đồng. Sau một lúc, nàng nghiêng người nói nhỏ vào tai Ôn Đồng: “Ân? Quản lý Ôn muốn tôi vào đâu?” Giọng điệu nhẹ nhàng mê người.
Ôn Đồng khó có thể tin liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi hỏi cái loại này vẻ mặt Thời Kinh Lan đầy khí thế, máu toàn thân liền sôi lên. Cái tên biến thái này! Ôn Đồng đột nhiên ngồi dậy, xoay người ngồi ở trên chân Thời Kinh Lan, đè nàng lên ván sau giường.
“Cô định làm gì?” Thời Kinh Lan cố ý hỏi, nhìn chằm chằm vào Ôn Đồng đang gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy nhỏ vụn nụ cười.
“Làm cô ấm lên.” Ôn Đồng cúi đầu, hôn lên khóe môi nàng, nhẹ giọng đáp. Tay cô chậm rãi vươn vào góc váy của Thời Kinh Lan, liêu nhân mà chơi đùa vòng eo thon thả của nàng.
Mọi thứ đang rơi vào cảnh đẹp thì điện thoại của Thời Kinh Lan đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên bần bật. Thời Kinh Lan theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, Ôn Đồng khẽ cắn nàng đang có chút mất tập trung, độc đoán yêu cầu: “Không cần để ý.” Lúc này điện thoại giống như muỗi bay ngang qua.
Nhưng mà người cuồng công việc như Thời Kinh Lan lại hoàn toàn khác với cô. Cuộc gọi càng bất thường thì càng có khả năng đó là một cuộc gọi rất quan trọng. Nàng tránh môi Ôn Đồng, đưa tay lấy điện thoại.
Người gọi trên màn hình khiến lòng nàng như thắt lại.
Ôn Đồng không hài lòng, giảo hoạt khẽ cắn tiểu khả ái trước ngực Thời Kinh Lan để trả thù, cắn xong rồi liếm nhẹ. Thời Kinh Lan không kịp phòng bị, theo bản năng hít nhẹ một tiếng. Sau đó, nàng cắn chặt môi nghẹn giọng, ẩn ý bất đắc dĩ nhẹ nhàng đẩy đầu Ôn Đồng ra.
Nàng sợ Ôn Đồng quấy rối, không quan tâm đến lạnh, người trần truồng rời giường, đi được vài bước thì dừng ở chỗ Ôn Đồng không với tới nghe điện thoại.
“Là con, Thời a di.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên trong điện thoại, giọng cô gái lúc này vẫn luôn trong trẻo nhưng lại khàn khàn có chút mệt mỏi.
Thời Kinh Lan vô thức căng thẳng giọng nói, hỏi cô, “Ta biết, có chuyện gì vậy?” Vì Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn ở cùng nhau, nàng đã lâu không nhận được cuộc gọi từ Hạ Chi Cẩn.
Cô gái ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó hít một hơi dài rồi giải thích. Thời Kinh Lan cẩn thận lắng nghe, đôi môi đỏ mọng dần dần mím lại thành một đường thẳng.
Ôn Đồng thấy cuộc điện thoại mà nàng trả lời thật sự quan trọng, sợ nàng trần truồng sẽ bị cảm lạnh, cho nên cô xuống giường lấy áo khoác mặc cho nàng.
Một lúc sau, Thời Kinh Lan cúp máy. Nàng thu thập quần áo trên người, quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy giải thích với Ôn Đồng: “Hiện tại tôi có việc phải đi ra ngoài, cô ngủ đi.”
Ôn Đồng kinh ngạc, hiện tại là mấy giờ còn muốn đi ra ngoài. Cô đưa tay ra lấy quần áo, vô thức khó có được săn sóc nói: “Đi đâu? Tôi đưa cô đến đó.”
“Không cần.” Thời Kinh Lan từ chối. Sợ Hạ Chi Cẩn sẽ không muốn có thêm người lạ chứng kiến thời điểm cô yếu đuối đáng hổ thẹn này. Nhưng để Ôn Đồng đợi ở ngoài gần hết đêm không ngủ lại có chút không đành lòng. “Ngủ đi, tôi tự lái xe qua.” Sau đó, nàng không chút do dự sải bước ra khỏi phòng.
Thực sự, phi thường vô tình. Ôn Đồng liếm môi, nhìn về hướng Thời Kinh Lan đã rời đi, bất giác có chút mất mát nở nụ cười gượng gạo.
*
Lúc nửa đêm, Lâm Mẹ đang suy nghĩ về mối quan hệ của Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn, giống như có hai kẻ trong lòng bà đang điên cuồng vùng vẫy, một người bảo bà tin sự thật, một người nói với bà điều đó là không có khả năng. Mặc dù mọi chuyện đều nói cho bà biết, có thể chân tướng là thật, nhưng bà không thể lừa mình dối người mà nghĩ: Sẽ không, bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, Tiêu Uyển Thanh không phải người như vậy, giữa chừng nhất định phải có hiểu lầm.
Không chờ được dù chỉ một khắc, bà muốn hung hăng nện vào cửa của Tiêu Uyển Thanh. Cuối cùng dừng lại ở thời điểm chiếc chìa khóa sắp cắm vào lỗ khóa.
Nửa đêm âm thầm đột nhập có ý gì? Bọn họ lúc này hẳn là đã ngủ rồi, bà còn có thể hỏi cái gì? Hoặc là, bà sẽ bí mật mở cửa nhà bọn họ? Bà không thể làm như vậy.
Lâm Mẹ thu lại chìa khóa, giữ chặt trong lòng bàn tay, vì dùng lực quá mạnh nên chiếc chìa khóa đã bị kẹt trong lòng bàn tay, để lại một vết hằn sâu, nhưng bà không để ý. Bà hít sâu một hơi, dựa vào cửa, mệt mỏi ngồi xổm xuống, mở to hai mắt, yên lặng chờ ở cửa.
Lâm Ba đã gọi hai cuộc cho bà, nhưng bà đều không trả lời, chỉ trả lời một tin nhắn: “Khi nào về tôi sẽ nói với ông.”
Mỗi phút, mỗi giây, giống như kéo dài vô tận. Lâm Mẹ trong lòng cầu nguyện vô số lần, trời sẽ sáng lên, nếu không ác mộng sẽ mau tỉnh lại. Bà thậm chí không dám nghĩ sâu xa, nếu như, nếu như mọi thứ là sự thật, thì bà phải làm như thế nào.
Bà là người đã gửi gắm Lâm Tiễn, là gửi gắm sai người a. Đích thân bà đã gửi gắm cho Tiêu Uyển Thanh.
Sắc trời cuối cùng cũng từ từ sáng lên, đến bảy giờ rưỡi, Lâm mẹ cuối cùng cũng lo lắng nghiến răng, dùng chìa khóa mở cửa bước vào nhà của Tiêu Uyển Thanh.
Trong nhà yên tĩnh, người trong nhà giống như còn đang ngủ. Lâm Mẹ đặt món quà vào phòng khách, nhẹ bước đến phòng ngủ của Lâm Tiễn.
Bước vào lối đi, chỉ liếc mắt một cái, cửa phòng Lâm Tiễn chỉ trong nháy mắt đã mở ra … Trái tim Lâm Mẹ chợt lộp bộp một chút. Đúng như bà đã đoán, giường của Lâm Tiễn không có ai … Tâm Lâm Mẹ lạnh đi một nửa.
Rõ ràng là Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh ngủ với nhau.
Ngủ với người cùng giới không có gì lạ, nhưng Lâm Tiễn luôn là hài tử tương đối độc lập, ngủ với trưởng bối cũng có chút kỳ quái. Lâm Mẹ cầm tâm cố hết sức an ủi chính mình không được nghĩ nhiều.
Nhưng lần này, khi nhìn đồ đạc trong nhà của Tiêu Uyển Thanh với một góc nhìn khác, bà thấy có quá nhiều đồ đôi.
Lâm Mẹ nặng nề ngồi xuống sô pha, mí mắt hơi rũ xuống. Trong lúc lơ đãng, dư quang như là quét tới cái gì, bà đột nhiên mở to mắt khó tin.
Dưới chiếc bàn cà phê, có hai chiếc quần lót nằm rải rác, một chiếc bằng ren đen dành cho người trưởng thành, chiếc còn lại màu trắng – bà mua cùng Lâm Tiễn. Đối với người thích ngăn nắp cùng sạch sẽ như Tiêu Uyển Thanh, cái dạng tình huống gì đồ lót của nàng có thể rơi vãi ở nơi này.
Lâm Mẹ không dám nghĩ.
Bà quay đầu lại, nhìn thấy vài gói nhỏ hình chữ nhật màu hồng bên ngoài vứt trong thùng rác, trong lòng không khỏi cứng người. Bà ngồi xổm xuống, run rẩy nhặt một gói bao ngón tay từ trong thùng rác lên, nhìn thấy chữ les sáng lấp lánh trên đó, Lâm Mẹ toàn thân mềm nhũn, não như muốn nổ tung hoàn toàn.
Bà không còn quan tâm đến cái gọi là vô pháp cùng lễ phép nữa, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, xoay người lao thẳng về phía phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh, dùng sức vặn tay nắm cửa của Tiêu Uyển Thanh rồi mạnh mẽ đẩy ra.
Do cửa mở dùng lực quá nhiều nên đã trực tiếp đập vào tường gây ra tiếng nổ lớn.
Tối hôm qua, Lâm Tiễn thỏa mãn ầm ĩ đến nửa đêm mới buông Tiêu Uyển Thanh ra, lúc này cả hai đang ngủ say bỗng nghe thấy một tiếng động lớn, hai người hoảng sợ, cả hai đều rung lên theo phản xạ mà tỉnh dậy ngay lập tức.
“Làm sao vậy?” Lâm Tiễn sững sờ hỏi, cô đang nằm mơ sao?
Tiêu Uyển Thanh được ôm trong vòng tay của Lâm Tiễn, nàng vừa mới tỉnh dậy, cả người đều mê man. Nàng lắc đầu, vô thức thoát khỏi vòng tay của Lâm Tiễn, ngồi dậy để xem chuyện gì đang xảy ra.
Khi nàng ngồi dậy, vai cùng phần lớn da thịt lộ ra ngoài không khí, trên người chằn chịt những dấu vết ái muội.
Không còn cách nào để tự lừa dối bản thân nữa. Lâm mẹ đứng ở bên cửa, khi nhìn thấy tư thế ngủ ái muội của bọn họ cùng những dấu hôn trên người của Tiêu Uyển Thanh, máu lập tức dồn lên đỉnh đầu, đầu vang tiếng ầm ầm, hốc mắt muốn nứt ra.
Tiêu Uyển Thanh sờ sờ trán, vừa ngồi dậy, đột nhiên nhìn thấy Lâm Mẹ từ cửa đối diện nhìn thẳng vào bọn họ. Trong tích tắc, nàng hoảng sợ mà trút hết huyết sắc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lâm Mẹ lung lay thân mình, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, khó khăn đến gần bọn họ từng bước, run rẩy nghiến răng nói: “Cô rất tốt … rất tốt. Tiêu Uyển Thanh, cô giúp tôi chiếu cố con gái tôi như vậy sao?!”
Lâm Tiễn vốn dĩ ôm eo Tiêu Uyển Thanh làm nũng, khi nghe thấy tiếng động, cô hơi cứng người lại, sau đó mới nhận ra liền bật dậy khỏi giường. Nhìn thấy người, cô hoảng sợ kêu lên: “Mẹ?! Sao mẹ lại ở đây?!”
Tiêu Uyển Thanh theo phản xạ kéo chăn bông lên, gian nan cùng hổ thẹn chắn chăn ngang người. Nàng mở miệng, muốn nói với Lâm Mẹ cái gì đó, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Mẹ, cổ họng như bị vật gì đó chèn ép mà mất đi giọng nói.
Những vết đỏ trên khắp người Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn đã kích thích dây thần kinh vốn đã yếu ớt đến cực điểm của Lâm Mẹ sau khi chịu đựng cả đêm. Thái dương của bà đột ngột nhảy lên, cả người đều thở không nổi.
Bà tin tưởng Tiêu Uyển Thanh, giao con gái của mình cho nàng. Vì cái gì nàng có thể làm như vậy? Bà nắm chặt tay, đột nhiên giơ tay lên cao, dùng sức tát vào khuôn mặt thanh tú của Tiêu Uyển Thanh, thê lương nói: “Tiêu Uyển Thanh, cô thật vô sỉ!”