Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 149
Khoảng cách một ngàn dặm từ thành phố Ngạn Giang đến phim trường, Hạ Chi Cẩn cuối cùng cũng quay phim xong, thật vất vả Tết nguyên đán có thể nghỉ hai ngày lại bị kêu đi quay phim.
Rõ ràng là đêm giao thừa, nhưng cả đoàn không có không khí lễ hội. Mọi người hòa mình vào cuộc sống bận rộn, theo trật tự trong hỗn loạn. Vai trò của nhân vật chính hiện tại đã kết thúc, vai phụ bước vào giai đoạn, đoàn phim sẽ quay đến nửa đêm.
Trời đã về khuya, gió bắc buốt giá. Phó Chỉ Quỳnh đã phân công một trợ lý của mình cho Hạ Chi Cẩn. Ngay khi đạo diễn kêu kết thúc, Hạ Chi Cẩn liền nhịn không được ho khan hai tiếng, trợ lý Tiểu Liễu nhanh chóng chạy nhanh đưa chiếc áo khoác dày nặng, bao kín Hạ Chi Cẩn.
Mấy ngày trước, Hạ Chi Cẩn quay một cảnh dưới nước, suốt mùa đông, cô ở dưới nước lên xuống hơn nửa tiếng đồng hồ, đêm đó liền bị sốt cao. Hạ Chi Cẩn không muốn làm chậm tiến độ của đoàn phim ngày hôm sau, cô đã uống thuốc, trang điểm che khuất thần sắc có bệnh rồi tiếp tục diễn, kết quả là cô bị sốt liên tục trong nhiều ngày, hôm nay mới đỡ hơn một chút.
Hạ Chi Cẩn chào đạo diễn, lịch sự nói “Cảm ơn, chúc mừng năm mới” với các diễn viên cùng nhân viên xung quanh. Sau đó gọi Tiểu Liễu cùng nhau trở về khách sạn, chuẩn bị hành lý lên đường ra sân bay.
Tính tình Hạ Chi Cẩn so với Phó Chỉ Quỳnh tốt hơn, cô khiêm tốn, hành sự đúng mực. Tiểu Liễu đã ở với cô gần hai tháng, coi cô như cố chủ cùng em gái mà đối đãi. Cho đến khi họ chuẩn bị lên xe xuất phát, Tiểu Liễu không khỏi lo lắng: “Bệnh tình của em vẫn chưa thuyên giảm. Cuối cùng cũng có thể dừng lại một chút. Em không thực sự muốn nghỉ ngơi trong khách sạn hai ngày sao?”
Đeo khẩu trang, Hạ Chi Cẩn chỉ lộ ra đôi mắt mệt mỏi cùng ý cười, khàn giọng nói đùa, “Liễu tỷ, đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu. Trở về đi, tâm tình tốt thì bệnh có thể tự khỏi mà không cần thuốc a. Hơn nữa, Liễu tỷ, chị không muốn trở về gặp bạn trai sao?”
Tiểu Liễu nhịn không được, nở nụ cười: “Chị đây không lo lắng em mệt bệnh càng thêm nặng sao?” Trong lòng lẩm bẩm, ta đây muốn trở về gặp bạn trai, vậy ngươi vội vàng trở về gặp ai a?
Tiểu Liễu biết Hạ Chi Cẩn có một cô em gái tên Thời Mãn cũng rất để ý, khi Hạ Chi Cẩn đang diễn, cô thường giúp Hạ Chi Cẩn nhận các cuộc gọi từ nàng. Đôi khi, cô sẽ cảm thấy đó chỉ là lời nói của em gái nhưng có điểm quá mức bình thường đi? Nhưng làm trong ngành này, tất cả mọi người đều biết không nên hỏi về một số điều mà ta không quản. Tiểu Liễu tò mò mà cũng không dám chủ động hỏi.
Khi đến sân bay chờ chuyến bay, Tiểu Liễu thấy Hạ Chi Cẩn gọi hai cuộc điện thoại nhưng khộng có người tiếp, liền quan tâm, nói: “Làm sao vậy?”
Đôi mắt sáng của Hạ Chi Cẩn tối sầm lại một chút, dừng lại hai giây, thấp giọng nói: “Không có gì, vốn dĩ muốn tạo kinh hỉ cho Mãn Mãn, nhưng gọi nàng mà không có ai trả lời.” Ban đầu cô không xác định, sợ Thời Mãn thất vọng, cho nên nói với Thời Mãn ngày mai mới trở về. Nhưng cuối cùng, cô không thể kìm chế mong muốn được gặp Thời Mãn sớm hơn, ở thời gian cho phép đặt chuyến bay muộn nhất.
Thông báo chuẩn bị lên máy bay, Hạ Chi Cẩn tắt điện thoại, như đang nói với Tiểu Liễu, lại như đang tự an ủi mình: “Không sao, đi thôi, trở về liền tốt.” Cô có chút không rõ, Thời Mãn không nghe thấy. Hay … giận cô liền cố tình không trả lời.
*
Đã gần mười hai giờ, bầu không khí đêm giao thừa ở thành phố Ngạn Giang sôi động hẳn lên, kể từ sau đêm chung kết, hầu như tất cả khán giả đều đứng đồng ca.
Lúc đầu, Lâm Tiễn lo lắng mình quá kích động sẽ dọa đến Tiêu Uyển Thanh, nhưng cô thấy Tiêu Uyển Thanh thoải mái hơn cô nghĩ. Cho dù những người hâm mộ xung quanh có hò hét cuồng nhiệt đến đâu, Tiêu Uyển Thanh vẫn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng còn theo cô ngâm nga hai câu. Lâm Tiễn dần hoàn toàn nhẹ nhõm.
Lâm Tiễn vẫy chiếc gậy ánh sáng theo nhịp điệu, quay đầu sang ngang nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh đang vận động đầy cảm xúc qua ánh đèn màu mờ ảo, nhìn nàng lắc lư cây gậy bằng một tay, vén lên những lọn tóc mái rối trước trán, khó có được nụ cười nhẹ nhàng tùy ý, nụ cười trong mắt Lâm Tiễn không khỏi tăng lên.
Khi bài hát đến đoạn điệp khúc, bầu không khí trở nên nóng hơn, Lâm Tiễn ghé sát tai Tiêu Uyển Thanh, lớn giọng gọi nàng: “Tiêu Phán Phán, con muốn nghe dì hát.”
Khi Lâm Tiễn đến gần, Tiêu Uyển Thanh ngừng ngâm nga, bịt tai bên kia, tập trung lắng nghe lời thì thầm của nữ hài. Nghe vậy, nụ cười rạng rỡ nở trên khóe môi nàng.
Nàng quay đầu lại thấy Lâm Tiễn mi mắt cong cong đang nhìn nàng. Nhìn nhau một cái, Lâm Tiễn quay đầu lại, nhấc lên lỗ tai nhỏ nhắn. Tiêu Uyển Thanh yêu thương đưa tay lên chạm vào đầu nhỏ của Lâm Tiễn, mỉm cười gần.
“Nếu không phải ngươi ở bên cạnh ta, người khác tất cả đều nhìn không thấy, ta đã quen với việc nhớ ngươi. Ta muốn nói yêu ngươi, yêu ngươi cho ngươi tất cả ánh mắt …” Lâm Tiễn che tai bên kia lắng nghe, cả thế giới giống như yên lặng. Hạ xuống, bên tai chỉ có tiếng hát nhẹ nhàng êm ái của người yêu, cũng như hơi thở ấm áp phun vào tim.
Cô không khỏi quay đầu lại, áp trán vào trán Tiêu Uyển Thanh. Trong bóng tối, cô nhìn rõ ánh mắt dịu dàng của người yêu, trong nhịp sống hối hả, cô nghe rõ nhịp tim từng nhịp đập sôi động. Giữ lấy ta, ta ở bên ngươi, ta ở trong tim ngươi, ngươi ở trong tim ta.
Đếm ngược đến năm mới đã bắt đầu, nhưng trời cũng bắt đầu mưa nhẹ, khán giả trên khán đài không cảm nhận được, người trên sân cũng lộ ra vẻ huyên náo. Người chủ trì ổn định hiện trường, nói: “Trời mưa rồi. Chúng ta cùng nghênh đón cơn mưa đầu tiên trong năm mới này. Đây là một tín hiệu tốt a. Xem ra trong năm tới, cuộc sống của chúng ta sẽ được an khang thịnh vượng.”
Mọi người nghe xong đều mừng rỡ, không khỏi rét run, tiếp tục đếm ngược vừa cười vừa vỗ tay dưới trời mưa nhẹ.
Thời Kinh Lan lúc nào cũng đạm nhiên ngồi nghiêm chỉnh, cùng nhiệt nóng bốn phía không hợp nhau. Lúc này, cuối cùng nàng cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn lên những con số trên màn hình lớn, trong lòng giống như đang đếm ngược.
Ôn Đồng giơ tay tán thưởng, lại vô tình chạm vào mu bàn tay của Thời Kinh Lan, bị nhiệt độ tay nàng làm cho run lên. Cô vô thức cúi đầu nhìn bàn tay của Thời Kinh Lan, chỉ thấy đầu ngón tay mảnh khảnh, móng tay đã có màu tím nhạt.
Cô vừa định nói gì đó, tiếng chuông đột ngột vang lên, tiếng pháo hoa cùng pháo nổ vang lên khắp quảng trường.
Năm 2013, năm mới đã đến.
Thời Kinh Lan nhìn lên pháo hoa trong chốc lát, quay đầu đối mặt với Ôn Đồng, trên mặt ôn hòa nở nụ cười nhẹ, nói nhỏ: “Chúc mừng năm mới.”
Tiếng nói xung quanh quá lớn, Ôn Đồng không nghe rõ lời của Thời Kinh Lan, nhưng từ khẩu hình nàng có lẽ có thể biết được nàng đang nói Chúc mừng năm mới.
Giống như đây là lần đầu tiên Ôn Đồng nhìn thấy nụ cười chân thành của Thời Kinh Lan. Nụ cười trong đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của nàng rất nhẹ nhưng rất ôn nhu, giống như lớp mặt nạ cao lãnh nặng nề cuối cùng cũng tan biến, lộ ra bên trong mềm mại vô hại.
Ôn Đồng nhìn chằm chằm nụ cười của nàng trong giây lát, híp mắt lại lộ ra ý cười, chân thành chúc nàng một năm mới vui vẻ.
Cô vô thức siết chặt năm ngón tay của mình, sau khi do dự một lúc, cô vươn tay dưới ánh mắt kinh ngạc của Thời Kinh Lan, nắm lấy đôi tay như băng của nàng. Ôn Đồng nắm tay Thời Kinh Lan đưa ra trước mặt, cúi đầu thổi một hơi nóng, ngẩng đầu cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
Thời Kinh Lan nhìn chằm chằm vào Ôn Đồng, ánh mắt vốn không chút dao động của nàng hiện tại lại có chút dao động không thể nhận thấy.
Khoảnh khắc tiếng chuông giao thừa vang lên, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh gần như cùng lúc nhìn nhau, cùng nói câu “Chúc mừng năm mới”. Sau đó, cả hai như được ăn ý của nhau làm ngọt, nhìn nhau cười, nương bầu không khí xung quanh, thoải mái hào phóng mà ôm nhau.
Thời Mãn ở hàng sau, thấy rõ động tác của Ôn Đồng nắm tay Thời Kinh Lan ở hàng trước cùng động tác của Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh ôm nhau. Cô lau đi làn mưa lạnh lẽo tạt vào mặt, quay đầu nhìn Trần Chỉ vẫn đang thưởng thức pháo hoa bên cạnh, trái tim bất giác có chút chột dạ, cảm giác lạnh lẽo như thấm vào tim.
“Chúc mừng năm mới.” Thời Mãn giao nắm đôi tay để sưởi ấm, lắng nghe tiếng cười sôi nổi xung quanh, nhắm mắt yên lặng nghĩ tới Hạ Chi Cẩn.
Đến gần một giờ đêm thì bữa tiệc mới kết thúc. Hiện trường có quá nhiều người, nhìn những bóng dáng đông đúc phía trước, Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh và Thời Mãn sợ đông đúc, tất cả đều im lặng chờ đợi đến cuối cùng.
Khi xuống sân khấu, Thời Kinh Lan đi ngang qua, dừng bước nhàn nhạt hỏi nàng: “Trở về thế nào?”
“Con kêu tài xế đến đón.” Thời Mãn nói rồi lấy điện thoại ra, gõ hai lần vào nút home mà màn hình cũng không có phản ứng, chỉ thấy điện thoại không biết đã tắt nguồn từ lúc nào. Nàng nhìn Thời Kinh Lan, lại nhìn thấy Ôn Đồng phía sau đề xuất với Tiêu Uyển Thanh đi ăn tối, thở dài, bất đắc dĩ bói, “Điện thoại của con hết pin rồi. Mẹ, mẹ giúp con gọi cho chú Trần qua đi, hay để tài xế của mẹ đưa con về cũng được.”
Thời Kinh Lan cau mày, kêu Thời Mãn mượn điện thoại của Trần Chỉ nhập một dãy số, trả lời: “Lão Trương ở bãi đậu xe đối diện. Khi nào về thì gọi cho hắn. Trên đường chú ý an toàn.”
Sau đó, nàng quay đầu lại chào hỏi Tiêu Uyển Thanh, sau đó thu dọn áo khoác, ung dung bước đi.
Ôn Đồng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thời Kinh Lan cùng Thời Mãn, đại khái nghe ra Thời Kinh Lan để lại tài xế cho Thời Mãn. Cô sửng sốt nhìn Thời Kinh Lan đang đi ra ngoài, có chút tức giận lại có chút buồn cười, nhưng cuối cùng cũng không yên tâm, tạm biệt Tiêu Uyển Thanh: “Quên đi, mình đi trước, mình đưa Thời tổng trở về.”
Lâm Tiễn đột nhiên cười đến ái muội, Tiêu Uyển Thanh cũng cười theo, trêu chọc Ôn Đồng nói: “Đi nhanh đi, sẽ không đuổi kịp.”
Ôn Đồng phất tay, sải bước chạy ra bên ngoài đuổi theo.
Ôn Đồng rời đi, nhưng ý tưởng ăn tối của Ôn Đồng khiến Trần Chỉ đang đứng bên cạnh cảm động. Cô trong buổi biểu diễn đã cổ vũ quá sức, bụng đã sớm đói mà kêu.
“Có muốn tìm một chỗ ăn chút gì không?” Trần Chỉ vừa đi ra ngoài vừa đề xuất, nắm tay Thời Mãn. Cô còn không nấu được mì, về nhà chắc ba mẹ đã lăn ra ngủ rồi, không ăn gì thì sợ chỉ có thể uống chút nước nóng cho no
bụng.
“Mình sao cũng được.” Thời Mãn nghĩ đến chuyện trong nhà, tâm tình không cao hứng trả lời.
Tiêu Uyển Thanh không nói, mà là dùng ánh mắt dò hỏi Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nhẹ nhàng hỏi nàng: “Ăn một chút đi?” Cô cũng có chút đói.
Tiêu Uyển Thanh nghe theo cô, nói: “Được, vậy đi ăn một chút đi.”
Mới gần nửa đêm, các cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa hoặc có người đến trước, xem ra xếp hàng một lúc cũng khó.
“Mình có bằng hữu phía trước có mở cửa hàng. Lúc này hẳn vẫn đang mở cửa. Các cậu muốn đến đó không?”, Thời Mãn hỏi.
“Có gì ăn không? Có thể ăn là được rồi.” Trần Chỉ nhìn xếp hàng dài gọi món ở cửa kính nhà hàng phía trước, không muốn kén ăn.
Thời Mãn cười nói, “Tất nhiên là có, vậy thì đi thôi.”
Nhưng điều mà bọn họ không bao giờ ngờ tới, cửa hàng mà Thời Mãn nói thực chất là một quán bar. Còn chưa đi vào, có thể nghe thấy tiếng người ồn ào cùng âm nhạc sôi động.
Trong quán bar, ánh đèn rực rỡ cùng âm nhạc sôi động khiến trái tim Lâm Tiễn như sắp nhảy ra ngoài. Trần Chỉ và Lâm Tiễn lần đầu tiên đến quán bar, hai người đứng ở cửa, nhìn nhau, giống như Lưu bà bà đi lạc vào đại quan viên. Tiêu Uyển Thanh trấn định siết chặt lòng bàn tay đang có chút ngốc của Lâm Tiễn, mỉm cười trìu mến an ủi cô.
Thời Mãn nói vài câu với người phục vụ, sau đó người phục vụ rời đi. Nàng xoay người nói với đám người Lâm Tiễn: “Đi thôi, chúng ta vào hộp trên lầu, đợi lát nữa sẽ có người mang đồ ăn vào.”
Nàng dẫn Tiêu Uyển Thanh và ba người họ trên con đường quen thuộc. Một nữ nhân thành thục quyến rũ không biết từ nơi nào đi ra đón, quen thuộc mà trêu ghẹo Thời Mãn, “Cô chủ nhỏ đến vào ngày đầu tiên của năm mới là muốn tuần tra công việc sao? Thế còn bảo bối Chi Cẩn của em đâu, không phải nàng không thích em đến nơi này sao?” Hai năm trước, quán bar này là một phần đầu tư mà Thời Kinh Lan đã đưa cho nàng khi dùng toàn bộ cho việc rèn luyện.
Thời Mãn nở nụ cười, không thèm ý, thản nhiên nói: “Em đói bụng, nhớ thủ nghệ của tỷ tỷ cho nên tới ăn cơm.”
“Em cho rằng đây là nhà ăn khuya sao?” Nữ nhân đối nàng bất mãn hỏi. Nhưng như miệng dao găm tâm đậu phụ, nàng quay lại vừa đi vừa trả lời: “Tỷ tỷ đi chuẩn bị Hồ Bài, thật là, chờ ở đây.”
“Ân, cảm ơn tỷ tỷ.” Thời Mãn nhìn bóng dáng nữ nhân rời đi cười ngọt ngào.
“Thời tổng thâm tàng bất lộ, thất lễ thất lễ.” Lâm Tiễn cùng Trần Chỉ nhìn Thời Mãn với ánh mắt kính đại lão bản, cùng nhau chấp tay trêu ghẹo nói.
Thời Mãn bị chọc cười, mặc kệ bọn họ, chen vào giữa Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh, nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng nói: “Tiêu a di, đi thôi.”
Lâm Tiễn lập tức phá công, tức giận nói: “Này! Mãn Mãn, cậu buông ra!”
Thời Mãn, Tiêu Uyển Thanh cùng Trần Chỉ không khỏi bật cười thành tiếng.
Sau khi đóng cửa hộp lại, cách ly với tiếng ồn bên ngoài, Tiêu Uyển Thanh bất động thanh sắc giãn mày. Nhưng không nghĩ tới hộp rất lớn, được trang bị đầy đủ thiết bị KTV, Trần Chỉ ở buổi biểu diễn vừa rồi hát chưa đủ, thấy micro liền lập tức phấn khích, chạy đến đài hát nhấp vài bài hát. Bài hát đầu tiên, lại bắt đầu điên cuồng truyền ra tạp âm.
“…” Lâm Tiễn lắng nghe giai điệu chó kêu chuột chạy của Trần Chỉ, cau mày thống khổ bên tai Tiêu Uyển Thanh nói, “Về sau con tuyệt đối sẽ không đi KTV với cậu ấy nữa. Thật đáng sợ a.”
Tai của Tiêu Uyển Thanh cũng hơi đau, nghe vậy không nhịn được cười, đưa tay lên giúp Lâm Tiễn xoa nhẹ lông mày.
“Trần Chỉ, mình đau đầu a.” Thời Mãn không chịu nổi nữa, buồn bực mắng.
Trần Chỉ chu môi, hít hít mũi, sau khi đắc ý hát hết bài đầu tiên, cô tự nhận ra: “Vậy thì mình không hát nữa. Mãn Mãn, đến hát đi.”
“Mình bị tiếng hát của cậu làm tổn thương sức lực rồi.” Thời Mãn tối nay không có nhiều hứng thú, vặn lại, “Tiễn Tiễn, lên đi, xoa dịu thần kinh của mình a.”
Lâm Tiễn nhìn màn hình lớn phía trước, sau đó nhìn Tiêu Uyển Thanh, đột nhiên ngồi ở bên cạnh Thời Mãn, bịt tai nói gì đó.
Tiêu Uyển Thanh chỉ nhìn thấy khóe môi Thời Mãn cong lên, rồi nói “không sao đâu”, liền đứng dậy ra khỏi hộp. Nàng tò mò hỏi Lâm Tiễn, nhưng Lâm Tiễn chớp chớp mắt, quay đi.
Một lúc sau, Thời Mãn quay lại, theo sau là một người phục vụ cầm một chiếc đàn accordion. Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh, đứng dậy đón lấy đàn accordion.
Cô ngồi trên ghế đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, điều chỉnh vị trí của đàn accordion cùng vị trí của micro đặt trước mặt, nhìn chằm chằm vào nàng, mặt mày ôn nhu nói: “Phán Phán, còn nhớ lần đầu tiên thấy con chơi đàn accordion là khi nào không?”
Trần Chỉ và Thời Mãn ngồi trên mép ghế sofa nhìn Lâm Tiễn, rồi nhìn Tiêu Uyển Thanh, trong mắt có ý cười. Linh hồn cp của hai người đang bùng cháy.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào nữ hài thanh tú trước mặt, đôi mắt như nước, nàng gật đầu cho thấy nàng vẫn nhớ.
“Vậy thì dì có nhớ rõ lúc đó con nói, sau này khi con gả cho dì, ngày nào con cũng chơi cho dì nghe không?” Lâm Tiễn cắn môi, có chút ngượng ngùng nói. “Giáng sinh năm ngoái con muốn tặng tác phẩm này cho dì. Lúc đó, con đã thích dì không thể kiềm chế.”
Tiếng nhạc du dương vang lên, năm ngón tay thon dài của Lâm Tiễn đang gõ trên phím đàn. Tiêu Uyển Thanh đắm chìm trong tiếng nhạc, bộ phim như từ từ hiện ra trước mắt nàng, dưới bầu trời u ám, bên ngoài lầu có mưa to, Đồng Tuyết để chân trần khóc thút thít chạy ra ngoài ôn lấy Thu Nguyệt, nàng nghĩ đến mình cùng Lâm Tiễn giống như vậy, nghĩ đến hai người đi đến đường này, mũi dần dần lên men.
Khi tiếng đàn dần lắng xuống, Lâm Tiễn nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, trìu mến thốt lên câu cô đã viết trên giấy mà chưa bao giờ đưa ra: “Bầu trời mơ hồ có sấm sét, nhưng ta mong gió cùng mưa sẽ giữ ngươi lại đây.”
Cổ họng của Tiêu Uyển Thanh nghẹn lại, nàng đứng dậy, quên mất sự tồn tại của Thời Mãn và Trần Chỉ, đi đến bên cạnh Lâm Tiễn, đưa tay ra ôm nữ hài vào lòng.
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại Lâm Tiễn: “Dù trời không mưa, ta cũng sẽ ở lại đây.”
Lâm Tiễn ngẩng đầu lên nhìn cằm mịn màng mê người của nữ nhân, xúc động gọi nàng: “Phán Phán.”
Tiêu Uyển Thanh hít hít cái mũi, kìm nén chua xót trong lòng, cọ cọ mũi Lâm Tiễn, nhếch miệng cười nói: “Con không phải muốn dì hát cho con nghe sao?” Nàng ngẩng đầu lên, tự nhiên hào phóng mà phiền toái Trần Chỉ đang ngồi cạnh đài hát, nói: “Tiểu Chỉ, giúp dì đặt một bài hát được không?”
Nàng ôn nhu nói từng chữ: “Tiễn Tiễn, nghe này, dì sẽ hát con nghe.”
Khi khúc dạo đầu của bài hát vang lên, Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào micro, còn chưa mở miệng, Lâm Tiễn đã cảm thấy mình đang chìm trong ánh mắt ôn nhu thâm tình của người yêu.
“Nỗi nhớ là một điều rất mơ hồ, giống như một cái bóng…” Tiêu Uyển Thanh mở miệng, giọng nói thanh lãnh, trầm thấp lại mang chút linh hoạt kỳ ảo chảy ra từ cổ họng, Trần Chỉ đứng thẳng người, ánh mắt đầy kinh ngạc. Tiêu a di mới thật sự là thâm tàng bất lộ a.
“… Ta nguyện ý vì ngươi, ta nguyện ý vì ngươi, bị trời đày ở phía chân trời, chỉ cần ngươi chân thành, đáp lại tình cảm của ta, ta cái gì cũng đều nguyện ý …” Lâm Tiễn nghe thanh âm uyển chuyển động lòng người quanh quẩn bên tai, cả người cả kinh. Đáy lòng mềm nhũn, trong mắt đều là nữ nhân thâm tình lại mê người đang hát.
Cô nghĩ, cô mới là người nguyện ý, là người cái gì cũng đều nguyện ý vì nàng.
“A a a a, Tiêu a di hát một bài nữa đi!” Sau khi bài hát kết thúc, Trần Chỉ ngay lập tức trở thành một fan hâm mộ được gọi là điên cuồng.
Lâm Tiễn không kìm được mà vươn tay ra ôm Tiêu Uyển Thanh, ngẩng mặt lên hôn nàng. Tiêu Uyển Thanh nhìn hai người đang ăn dưa trên sô pha, vô thức nghiêng đầu, nụ hôn nhiệt liệt của Lâm Tiễn rơi xuống má nàng.
Nàng cắn môi nhìn Trần Chỉ và Thời Mãn đang phấn khích. Sau đó, hậu tri hậu giác đột nhiên thẹn thùng, đôi tai nhỏ đỏ bừng bại lộ trong không khí.
Nàng hắng giọng, vô thức chạm vào đôi tai đang nóng bừng của mình, thì thầm: “Dì vào toilet một chút.” Nàng vừa nói vừa ngượng ngùng bước ra ngoài.
Lâm Tiễn không hôn được Tiêu Uyển Thanh, đã rất ngạc nhiên. Giây tiếp theo, cô nhìn Thời Mãn và Trần Chỉ, tức khắc hiểu rõ. Cô nhướng mày nói: “Mình cũng vào toilet một chút.” Sau đó, không để ý đến biểu hiện ái muội của Thời Mãn và Trần Chỉ, cô nhanh chóng đi theo.
Tiêu Uyển Thanh vừa mới vào toilet, bật vòi nước trên bồn rửa, Lâm Tiễn bước vào, đóng sập cửa khóa lại.
Tiêu Uyển Thanh kinh ngạc quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, một hơi thở quen thuộc xâm nhập vào mũi nàng, một thân thể ấm áp áp bức nàng, gắt gao ôm nàng nhiệt tình hôn.
Nụ hôn của nữ hài vừa bá đạo lại vừa ôn nhu, lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh nhịn xuống ngượng ngùng, mở mắt ra nhìn hàng mi dài đang kề sát mình, đôi mắt ôn nhu như nhỏ ra nước. Nàng ôm sát cổ Lâm Tiễn, lòng đầy tình yêu, chủ động nhiệt liệt đáp lại cô, làm nữ hài càng thêm nhiệt tình.
“Cốc- cốc- cốc…” Ngoài cửa có tiếng gõ cửa dồn dập.
Lâm Tiễn sững sờ một lúc, còn muốn tiếp tục, nhưng Tiêu Uyển Thanh đã quay sang một bên đẩy cô, ra hiệu cho cô mở cửa. Lâm Tiễn chu môi hôn lên những vệt nước bên cạnh đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh, giúp nàng vuốt tóc mới kéo nàng cùng nhau mở cửa.
Người ngoài cửa kỳ quái nhìn bọn họ, lẩm bẩm nói: “Khóa cửa làm cái gì a…”
Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh nhìn nhau, cười xấu hổ, cúi đầu chạy nhanh ra ngoài.
“Chúng ta trở về thôi, con sẽ gửi tin nhắn cho Trần Chỉ.” Trên lối nhỏ, ánh mắt Lâm Tiễn nóng rực mà đề.+
“Được.” Tiêu Uyển Thanh nghịch mái tóc hơi rối của Lâm Tiễn, mặt mày ôn nhu đáp ứng.
Hai người đan chặt những ngón tay vào nhau bước ra khỏi quán bar, bước vào màn đêm mờ ảo, đi trong cơn mưa nhẹ. Lâm Tiễn mở chiếc áo khoác dài bao lấy Tiêu Uyển Thanh.
Đèn neon phía trước nhấp nháy, Lâm Tiễn bên tai hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Phán Phán, nguyện vọng năm mới của dì là cái gì?”
Đôi mắt ôn nhuận của Tiêu Uyển Thanh nhắm lại, mở miệng nói:
“Mỗi năm đều giống ngày hôm nay, mỗi tuổi đều giống ngày hôm nay.”