Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 147
Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ ảo, hai chân Lâm Tiễn đặt sát vào Tiêu Uyển Thanh dưới lớp chăn bông mỏng. Cô nửa ngồi nửa nằm, nép vào vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, vui sướng nhìn món quà quý giá mà nàng tặng cô.
“Phán Phán, lúc nhỏ dì đã trắng trẻo, hồng hào như vậy a.” Lâm Tiễn vuốt ve bức ảnh chụp nữ hài, yêu thích không buông tay.
Tiêu Uyển Thanh đặt tay lên eo Lâm Tiễn, mắt nàng rơi vào cuốn album trong tay Lâm Tiễn. Nàng cắn môi, có chút ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên đối với Tiêu Uyển Thanh, người luôn khắc chế sống nội tâm, có thể đem tất cả quá khứ cho người khác mà không hề bảo lưu. Nàng nhìn bản thân còn non nớt trong bức ảnh, lại nhìn nụ cười thâm tình của Lâm Tiễn, ý cười trên khóe môi dần dần tăng lên.
“Ân, trước kia mẹ dì cũng thường nói mỗi lần đưa dì đi chơi, người khác đều khen dì trắng trẻo, hỏi bà đã cho dì ăn gì.” Tiêu Uyển Thanh sợ Lâm Tiễn bị cảm lạnh, liền đem áo choàng đang nửa hở giúp cô khép lại, cười đáp.
Lâm Tiễn nghiêng người nhìn Tiêu Uyển Thanh, chỉ thấy nét mặt của nàng có tia hoài niệm, còn có tia ôn nhu, nhưng đã không có tia đau buồn mà cô đã thấy vô số lần.
Lâm Tiễn không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên má Tiêu Uyển Thanh, nụ cười trong mắt càng thêm mê người. Tiêu Uyển Thanh cuối cùng đã có thể tự nhiên nói với cô về quá khứ cùng cha mẹ nàng như vậy.
Cô tiếp tục xem những bức ảnh, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh mũm mĩm ôm một nữ hài khác khoảng bốn hoặc năm tuổi, không màng nữ hài giãy dụa đến bộ mặt dữ tợn mà hôn lên má người ta.
Lông mày Lâm Tiễn đột nhiên giật giật, hai mắt mở to, quay đầu tức giận hỏi Tiêu Uyển Thanh, “Nàng là ai? Dì đây là đang làm gì a?”
Tiêu Uyển Thanh bị Lâm Tiễn thình lình bất mãn dọa cho sửng sốt một chút, mới chậm nửa nhịp nhận ra Lâm Tiễn đang ghen. Nàng chọc vào khuôn mặt căng phồng của Lâm Tiễn, cười biện giải: “Đó là một bằng hữu ở trường mẫu giáo của dì. Dì không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Dì từng nghe mẹ dì nói đối phương là một nữ hài rất tinh nghịch. Tấm hình này chụp trong buổi họp phụ huynh nhưng đối phương định chuyển trường, lúc đó nàng làm thân với dì một chút liền đòi dì hôn, dì cũng hôn nhưng nàng cố tình làm ra bộ dáng quái dị như vậy, giống như bị dì cưỡng hôn, khiến mọi người xung quanh phải bật cười mà chụp lại.”
Lâm Tiễn nghe vậy tự nhiên xoay người lại.
“Bức ảnh này được chụp ngay sau bức ảnh trước.” Trong bức ảnh, Tiêu Uyển Thanh buông nữ hài ra, chu môi ủy khuất nhìn đối phương, lã chã muốn khóc.
“Dì thấy các bậc phụ huynh xung quanh đang cười dì, cho nên liền biết là đang gạt dì, xấu hổ thiếu chút nữa phát khóc.”
Lâm Tiễn nhìn tiểu đáng thương trong bức ảnh, trong lòng khẽ động, nhưng cũng không nhịn được cười. Cô xoa xoa khuôn mặt nữ hài, khẽ thì thầm: “Con rất muốn có một cỗ máy thời gian.” Giá như nữ hài được nàng hôn là cô.
Đôi mắt nhu hòa của Tiêu Uyển Thanh càng thêm nhu hòa hơn. Nàng xoa xoa mái tóc trên má Lâm Tiễn, nhẹ giọng an ủi nàng: “Cỗ máy thời gian hiệu Phán Phán được chế tạo dành riêng cho Tiễn Tiễn xuất phát. Xin hỏi Tiễn Tiễn muốn đến đoạn nào trong ký ức của nàng.”
Lâm Tiễn “xì” một tiếng cười ngọt ngào, trêu chọc Tiêu Uyển Thanh nói: “Phán Phán, dì càng ngày càng biết dỗ người a.” Cô vẫn là có chút suy tư: “Vậy thì bằng hữu này, về sau hai người còn liên lạc không?”
Tiêu Uyển Thanh lắc đầu an ủi cô, nói, “Sau khi nàng chuyển trường thì đã không còn liên lạc nữa. Không xem mấy bức ảnh này dì còn không nhớ bộ dạng của nàng a.”
Lâm Tiễn lúc này mới yên tâm.
Nhưng cô tiếp tục lật xem hai bức ảnh, nhìn thấy rất nhiều ảnh của Tiêu Uyển Thanh cùng hài tử khác, cô không khỏi đau lòng nói: “Phán Phán, khi còn bé dì đã rất nổi tiếng rồi a. Thanh mai trúc mã nhiều như vậy.”
Tiêu Uyển Thanh cười vì hũ dấm của cô đổ lâu như vậy. Nàng cười giải thích cho cô từng người một, nói với cô người này đã chuyển đi, người kia sau này đã tuyệt giao, tất cả đều rõ ràng.
Những bức ảnh trong album kéo dài cho đến khi Tiêu Uyển Thanh tốt nghiệp đại học, cỗ máy thời gian Phán Phán đã cẩn thận đưa cô trở lại những khoảng thời gian đó. Tiêu Uyển Thanh có thể được coi là biện giải từng câu hỏi của cô. Lâm Tiễn đã thu hoạch được rất nhiều.
Cuối cùng cô cũng biết Tiêu Uyển Thanh khi còn nhỏ trông như thế nào, nàng đã sống như thế nào, nàng đã gặp những người như thế nào, nàng đã đi trên con đường nào, nàng đã nhìn thấy phong cảnh gì và nàng đã cười lẫn khóc vì cái gì.
Cô thấy Tiêu Uyển Thanh trước đây tràn đầy năng lượng, rất nhiều bằng hữu, cô càng hiểu rõ Tiêu Uyển Thanh đã tuyệt vọng biến mình thành hòn đảo cô độc như thế nào.
Lâm Tiễn rất cảm động trước dũng khí cùng tình cảm của Tiêu Uyển Thanh có thể phá vỡ cái lồng luôn nhốt nàng.
Tình cảm là chuyện của hai người, có thể từng bước đi đến hiện tại, dần dần đưa hai trái tim đến gần nhau hơn, điều này liên quan đến nỗ lực của hai người, càng là nỗ lực của Tiêu Uyển Thanh.
Lúc vừa ăn cơm xong, Lâm Mẹ hỏi về công việc của Tiêu Uyển Thanh, biết được nàng đã nộp đơn từ chức rồi, chuẩn bị đợi bàn giao sẽ đến Tụ Tinh nhận việc cùng Ôn Đồng. Không chỉ mẹ cô mà ngay cả Lâm gia gia cũng khen ngợi nàng. Sau đó, coi đây là cơ hội, từ từ phản ứng, hài lòng của họ với thái độ sống đã thay đổi của Tiêu Uyển Thanh không thể nói thành lời.
Sau đó, Lâm Tiễn hiểu lý do thực sự tại sao Tiêu Uyển Thanh đột nhiên muốn thay đổi công việc, không chỉ vì lợi ích của riêng nàng, mà còn vì tình cảm của hai người.
Từ ậm ừ đến hiện tại tích cực đối mặt, cùng nhau nỗ lực, phản ứng của Tiêu Uyển Thanh dành cho cô cùng những nỗ lực của nàng trong mối quan hệ này, Lâm Tiễn đều xem vào trong mắt mà ghi tạc trong lòng.
“Phán Phán, những vì sao mà thúc thúc hái cho dì còn không?” Trong bức ảnh vừa rồi, có một chiếc đèn ông sao mà Tiêu Uyển Thanh đã từng nhắc đến.
“Vẫn còn.”
Lâm Tiễn vòng tay ôm Tiêu Uyển Thanh, đôi mắt cô ôn nhu như nước: “Phán Phán, tết âm lịch năm nay chúng ta cùng nhau trở về xem nhé? Con không lớn lên cùng dì, nhưng con muốn thấy nơi mà dì lớn lên.”
Tiêu Uyển Thanh ôm cô, ánh mắt như sóng nước. Thật lâu sau, nàng hôn lên trán cô, nhẹ giọng đáp ứng: “Được.”
Khi nghe thấy câu trả lời, tình yêu tràn đầy của Lâm Tiễn đột nhiên bùng phát, khiến mũi cô hơi đau. Cô nhỏ giọng hứa hẹn: “Phán Phán, khi nào chuẩn bị xong, con sẽ dẫn dì đi gặp thúc thúc cùng a di. Con muốn nói với họ con sẽ nỗ lực để họ yên tâm. Từ đây về sau, con sẽ chăm sóc con gái của họ, sẽ không bao giờ để nàng cô đơn nữa.”
Nữ hài dùng tiếng nói ngây ngô, kể về những đảm đương vượt quá tuổi của mình, khiến cho màn sương trong mắt Tiêu Uyển Thanh tích tụ thành nước, khống chế không được nước mắt rơi từ khóe mắt.
Tiêu Uyển Thanh vùi đầu vào cổ Lâm Tiễn, nghẹn ngào nói: “Được, họ nhất định sẽ rất thích con.” Từ lâu, nàng đã tự hỏi mình có làm sai điều gì không. Không cố chấp như vậy thì mọi chuyện sẽ khác. Sau cái chết của bà nội, Tiêu Uyển Thanh đã lâu không gặp họ.
Lâm Tiễn vuốt má hôn nhẹ lên tóc nàng, khẳng định: “Sau này ba mẹ con nhất định cũng sẽ rất thích dì làm con dâu.”
Tiêu Uyển Thanh đột nhiên bật cười, ngẩng đầu lên xấu hổ nói, “Tiễn Tiễn!”
Thời điểm nàng ngẩng đầu lên, Lâm Tiễn quỳ lên, cúi người cung kính hôn lên mắt nàng, hôn lên nước mắt mặn chát. Cô cởi dây buộc áo ngủ, lộ ra chiếc váy ngủ mỏng manh, thâm tình hỏi nàng: “Phán Phán, muốn con được không?”
Bàn tay của Tiêu Uyển Thanh trên lưng Lâm Tiễn run lên. Nàng nhìn chăm chú vào nữ hài, những con sóng đen cùng tia thâm tình dâng lên trong đôi mắt, chứa đầy nội tâm phức tạp, ẩn nhẫn lại khắc chế.
Nàng cắn cắn môi, ôm chặt Lâm Tiễn trong tay, hít mũi, áp vào tai nữ hài, khó nhọc thổ lộ: “Tiễn Tiễn, dì chưa sẵn sàng …”
Nàng không phải là người xưa, nhưng Lâm Tiễn đối với nàng giống như một bảo bối vô giá, nàng không cho phép bản thân mình có được dễ dàng như vậy.
“Tiễn Tiễn, con đáng giá được những thứ tốt đẹp nhất. Dì muốn cho con ổn định cùng hạnh phúc, dì muốn tặng hoa tươi cùng chúc phúc. Hiện tại dì không đáng.” Tiêu Uyển Thanh thấp giọng giải thích.
Lâm Tiễn đương nhiên cảm động trước người yêu coi trọng bản thân mình như vậy, nhưng cô cũng có chút bất lực. Tính tình của Tiêu Uyển Thanh, cô lại biết rõ. Cô biết Tiêu Uyển Thanh không chịu muốn cô là có ý tứ gì.
Nếu là cô trước đây, cô có thể sẽ oán giận hiểu lầm Tiêu Uyển Thanh muốn chừa một đường lui. Nhưng bây giờ, cô lại tràn đầy đau lòng.
Cô xoa má Tiêu Uyển Thanh, thở dài: “Phán Phán, con chờ dì, nhưng dì phải biết rằng, dì luôn đáng giá. Từ lúc yêu dì, tất cả những gì con có đều là của dì, chỉ là của dì.”
Tiêu Uyển Thanh không biết cảm giác an toàn cùng hạnh phúc lớn nhất đối với cô, chính là vô luận thế nào Tiêu Uyển Thanh sẽ không bao giờ rời bỏ cô. Tiêu Uyển Thanh chịu muốn cô liền có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn lợi hại. Cô thậm chí có thể khẳng định, nếu cô khăng khăng, Tiêu Uyển Thanh cuối cùng sẽ thỏa hiệp.
Nhưng cô càng hiểu những khó khăn trước mắt cùng gian nan về thân phận của Tiêu Uyển Thanh, cô càng hiểu được suy nghĩ của nàng, cô càng ân cần càng không thể tạo thêm áp lực cho nàng.
Cô nhếch khóe môi, đặt bàn tay ấm áp vào trong áo ngủ của Tiêu Uyển Thanh, cắn nhẹ vào tai nhỏ của nàng, khẽ ngượng ngùng hỏi: “Nhưng dì không thể để con chờ lâu được, con nhịn quá mức sẽ không thoải mái.”
Mắt Tiêu Uyển Thanh từ từ tràn ra một nụ cười ôn nhu. Nàng câu lấy cổ Lâm Tiễn, hôn lên môi cô, trong lúc triền miên nán lại nỉ non nói với cô, “Được.”
*
Tháng 12 là tháng may mắn về tình yêu, sự nghiệp, việc học của Lâm Tiễn.
Trong mười ngày đầu, Tiêu Uyển Thanh chính thức từ chức tạp chí ZC, nghỉ ngơi nửa tháng, chờ đợi chính thức gia nhập Tụ Tinh. Hơn nửa tháng kể từ khi nàng nghỉ ngơi ở nhà, Lâm Tiễn cảm thấy mình như rơi vào bể mật.
Tiêu Uyển Thanh có thời gian, thay đổi một mẹo nhỏ để làm cho cô một bữa ăn ngon. Tan học sớm hay muộn, Tiêu Uyển Thanh đích thân đến đón cô, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Buổi tối, Lâm Tiễn đang học, viết bản thảo, trong khi Tiêu Uyển Thanh bận việc riêng, đến giờ liền làm đồ ăn tối. Sau khi ăn bữa tối, Lâm Tiễn tràn đầy năng lượng, cô cần tiêu hóa năng lượng bắt đầu tập thể dục. Nói chung, hôm sau không có lớp buổi sáng, Tiêu Uyển Thanh cuối cùng đều dung túng cô. Cuối tuần, hai người một ngày lái xe ra các vùng ngoại ô cùng danh lam thắng cảnh xung quanh để chơi, một ngày thì ra khu đô thị ăn tối, mua sắm, xem phim.
Những ngày này quá mức dễ chịu, tập thể dục vẫn như thường, Lâm Tiễn vẫn được cho ăn no nê, quần đều chật cứng. Khi cô phát hiện ra sự thật này, cô đã kéo quần không cài cúc của mình nhảy đến bên Tiêu Uyển Thanh, khóc trong hoảng loạn, Tiêu Uyển Thanh bóp bụng cô, trêu chọc: “Con hiện tại thật mập mạp a.” Thực ra hiện tại Lâm Tiễn không hề mập chút nào. Chỉ là trước đây cô gầy, bỏ công việc làm gia sư bán thời gian bắt đầu viết văn, có lẽ vì áp lực quá nhiều mà cô sụt mấy cân liền.
Tiêu Uyển Thanh xem trong mắt, cảm thấy đau lòng.
Lâm Tiễn chu môi, lớn như vậy lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng, kiên quyết nói: “Con muốn giảm cân!”
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, Tiêu Uyển Thanh ôm cô vào lòng. Nữ nhân ôm nàng ngồi ở trong lòng, hai tay đặt ở bụng dưới của cô, nhẹ nhàng sờ soạng, cười đến trấn tĩnh cô, nghiêm túc nói: “Hiện tại liền rất tốt, trước kia quá cấn người a.”
Lâm Tiễn nghi ngờ hỏi nàng: “Thật sao?”
“Thật.” Giọng điệu dứt khoát, chân thật đáng tin.
Lâm Tiễn thoáng yên tâm, thưởng thức tay nàng đang chơi đùa trên bụng cô, không khỏi cong môi trêu chọc: “Phán Phán, con nghĩ dì đã tính kế từ lâu rồi a.”
Tiêu Uyển Thanh cười khẽ bên tai cô, hô hấp phun vào tai cô, trong lòng Lâm Tiễn rạo rực.
Trong nửa cuối năm, Lâm Tiễn nhận được phí viết bản thảo cho bài báo ngắn gửi cho tạp chí, đồng thời nhận được học bổng do một trong hai nơi duy nhất trong trường tài trợ. Lâm Tiễn vui vẻ ngay lập tức sung công, đả động nàng thẹn thùng, hạnh phúc mở khóa biểu hiện mới của nàng.
Điều duy nhất không suôn sẻ là cô cố tình đăng lại một hướng dẫn về hôn nhân đồng tính mà chỉ Lâm Mẹ mới có thể nhìn thấy trong vòng bạn bè của cô, lợi dụng sự kiện hiện tại ở Pháp sắp thông qua hôn nhân đồng giới. Lâm Mẹ phản ứng nhanh như cô mong đợi, nhưng lo lắng bảo cô đừng đăng bài này trong vòng kết nối bạn bè.
Lâm Tiễn cau mày hỏi bà: “Tại sao?”
“Rất dễ khiến người ta suy đoán con có khả năng, ảnh hưởng không tốt.” Lâm Mẹ nghiêm túc trả lời cô.
Lông mày Lâm Tiễn nhíu chặt, do dự một hồi, mới ngập ngừng hỏi bà: “Mẹ, mẹ có phải là phản đối hôn nhân đồng tính không?”
Lâm Mẹ nhanh chóng trả lời: “Mẹ không có. Mẹ không ủng hộ hay phản đối.”
Lâm Tiễn thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Mẹ nghi ngờ bổ sung: “Tiễn Tiễn, con có quen biết bằng hữu nào như vậy không?”
“Con có vài người bạn thích người cùng giới, làm sao vậy?” Lâm Tiễn hít sâu, lo lắng gõ những chữ này.
Bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiễn Tiễn, mẹ không phản đối việc con kết bạn với ai, mẹ cũng không có ý kiến gì với nhóm người này. Lựa chọn cùng cuộc sống của người khác mẹ không quản được, nhưng Tiễn Tiễn, kết bạn là được, không thể theo họ hồ nháo, đã biết chưa? “
Trái tim của Lâm Tiễn như chìm xuống đáy.
Nói là không có ý kiến, nhưng thực ra vẫn đầy thành kiến. “Mẹ, con nghĩ chúng ta cần có thời gian nói về chủ đề này. Con nghĩ quan điểm của chúng ta hơi khác một chút.” Lâm Tiễn kìm nén chính mình có chút chột dạ, cố gắng biến mình thành một người trung lập khách quan.
“Được, mẹ cũng nghĩ chúng ta cần nói chuyện này.” Lâm Mẹ không nghĩ nhiều về chuyện này, ngoại trừ việc bà và Lâm Tiễn có bất đồng về một vấn đề giống như trước đây, cần phải thảo luận.
Nhắc mới nhớ, mặc dù Lâm Mẹ kiểm soát chặt chẽ cuộc sống của Lâm Tiễn, nhưng bà vẫn tôn trọng biểu đạt của Lâm Tiễn. Khả năng tranh luận của Lâm Tiễn cũng được trau dồi theo quan niệm của bà và Lâm Ba.
Sau giờ học, Lâm Tiễn vẫn còn chìm đắm trong thất vọng, bước ra ngoài lớp học cùng Thời Mãn và Trần Chỉ. Oan gia ngõ hẹp, cô đối mặt với Trương Tư Siêu, Trương Tư Siêu âm trầm nhìn cô, vẻ mặt cô vô biểu tình đáp lại hắn. Đường Mạt đang nói chuyện phiếm về Trương Tư Siêu, nhưng Lâm Tiễn không có ý định nghe.
Bước ra khỏi khuôn viên trường, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy xe của Tiêu Uyển Thanh từ xa. Trong nháy mắt, Lâm Tiễn đột nhiên cảm thấy mây mù đều bị tiêu tán. Chỉ cần nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh đang ngồi trong xe, cô đã tìm thấy sức sống cùng dũng khí.
Những trở ngại đã được lường trước từ lâu, cô đã rất bối rối. Mẹ cô tuy có thành kiến nhưng không quá kích. Lâm Tiễn nghĩ, đây chỉ là lần đầu tiên thử, luộc con ếch trong nước ấm, từ từ tính toán, cuối cùng mọi chuyện nhất định sẽ được giải quyết.
Cô đột nhiên nở nụ cười, quay đầu vẫy tay với đám người Thời Mãn, tốc độ thay đổi sắc mặt khiến cho Thời Mãn, Trần Chỉ và Đường Mạt đều kinh ngạc.
“Sức mạnh của tình yêu thực sự rất lớn a…” Trần Chỉ nói.
Lâm Tiễn tức giận đẩy cô ra, sau đó không nhịn được nữa, bỏ qua ánh mắt mơ hồ của bọn họ, vui vẻ chạy về phía Tiêu Uyển Thanh, hướng tới tương lai vững chắc của cô.