Bạn đang đọc [bhtt]dư Sinh Vi Kỳ – Mẫn Nhiên – Chương 139
Lâm Tiễn trên đường đến văn phòng cố vấn, nhàm chán đoán rất nhiều khả năng, nhưng cô không nghĩ tới cuối cùng giáo viên tư vấn lại hỏi cô: “Lâm Tiễn, về đơn xin chuyển chính thức của em, kết quả được công bố lần trước, một số đồng học gay gắt phản đối mong em rút lui nên tôi đã đặc cách tìm em để tìm hiểu sự việc “.
Lâm Tiễn đứng trước mặt nam nhân, cô cảm thấy tim đập thình thịch. Cô nhíu mày, lễ phép trả lời: “Lão sư hỏi đi.” Cô tột cùng đã đắc tội với ai, như vậy coi cô là cái gai trong mắt, bầu phiếu phản đối còn chưa đủ, còn kháng nghị với lão sư.
“Bạn học đó đã báo cáo tác phong của em không đúng đắn, không phù hợp yêu cầu của một Đảng viên.” Người cố vấn nhìn Lâm Tiễn chằm chằm, nghiêm túc kể lại.
“Lão sư, người nói tác phong bất chính cụ thể là thế nào?”
Nam nhân đột nhiên trở nên có chút khó mở miệng. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Tiễn có chút không vừa lòng nhưng vẫn luôn bình tĩnh, giống như đang nói gì đó cực kỳ xấu hổ, cố ý hạ giọng nói: “Hắn nói em thích nữ sinh, là đồng tính luyến ái. Không những không thể làm gương cho quần chúng mà còn sẽ dạy hư đồng học, bại hoại đạo đức, phá hoại phòng cách học tập.” Khi từ” đồng tính “nói ra, trong mắt nam nhân hiện lên một tia khinh thường, Lâm Tiễn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tuy rằng thái độ của lão sư tư vấn không nói rõ, nhưng thành kiến cùng những lời vu khống ác ý được báo cáo, khiến Lâm Tiễn cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung trong chốc lát. Đây là lần đầu tiên cô nhận được ánh mắt kinh tởm như vậy của người khác. Trong phút chốc, cô cảm thấy đồng tính giống như là thứ vi rút cùng rác rưởi trong mắt người lão sư mà cô từng kính trọng.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cô bình tĩnh nghiến chặt răng, đứng thẳng trước mặt cố vấn.
Cô thẳng thắn bình tĩnh đối mặt với cố vấn, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng hỏi đối phương: “Lão sư, không nói đến bạn học này nói em là đồng tính luyến ái không đúng. Chỉ nói trong nội quy câu nào ở trên cho rằng đồng tính là trái với chuẩn mực? Nội quy của trường đại học chúng ta câu nào cho rằng đồng tính là làm bại hoại đạo đức, phá hoại phong cách học tập? Luật pháp nước ta có lên án không? Đồng tính luyến ái là bất hợp pháp, là phạm tội sao? Đồng tính luyến ái như thế nào có nghĩa là tác phong không đúng đắn?”
Ánh mắt Lâm Tiễn sắc bén, người cố vấn bị cô chất vấn mà choáng ngợp. Hắn cau mày, cố gắng đè nén áp lực của Lâm Tiễn, nghiêm nghị nói: “Lâm Tiễn, chú ý thái độ của em.”
Lâm Tiễn nghiến răng nghiến lợi hít một hơi thật sâu, đè nén oán hận trong ngực, nuốt xuống lời nói: “Xin lỗi, lão sư, em có chút kích động. Em tin tưởng lão sư có thể hiểu được tức giận bởi vì bị vu khống của em.”
Cô mơ hồ nói, vu khống trong ngôn ngữ của cô có nghĩa là đồng tính luyến ái tương đương với tác phong không đúng đắn. Nhưng điều mà lão sư cố vấn hiểu là cô được cho là người đồng tính.
“Lâm Tiễn, hôm nay tôi không gọi em tới đây không phải cùng em tranh luận, vậy em cứ nói cho tôi biết hắn lên án như vậy có đúng không?” Cố vấn cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút.
Hắn vẫn rất xem trọng cùng rất thích học sinh này. Nói thẳng ra, các sinh viên của Đại học Kinh Nam đều là những nhân vật xuất chúng, huống chi là gia cảnh của Lâm Tiễn. Nếu có thể, hắn sẽ sẵn sàng trở thành lão sư dẫn đường của cô, duy trì mối quan hệ tốt đẹp với một sinh viên rõ ràng có một tương lai tươi sáng như vậy. Trong xã hội ngày nay, quan trọng hơn nhiều thứ.
Chỉ cần Lâm Tiễn nói “Em không phải đồng tính luyến ái”, hắn có thể cho rằng việc này chưa từng xảy ra. Trong giới học thuật cùng giáo dục của thành phố Ngạn Giang, gia đình của Lâm Tiễn cũng có danh tiếng, hắn không muốn làm mất lòng cô.
Nhưng Lâm Tiễn lại ngạnh cổ, cứng rắn nhấn mạnh với hắn: “Lão sư, em thích ai là chuyện riêng tư của em không phải sao? Thầy sẽ hỏi các bạn học khác, “Người khác nói em thích XX” thầy cũng tin sao? Em cảm thấy được chính mình bị coi thường, nếu có thể, thầy có thể kêu cái người kháng nghị tới cùng em đối chất không? Nếu không, em chỉ có thể trả lời thầy. Em không có tác phong không đúng đắn. Bản thân em đã làm tốt công việc của mình như vậy lại bị lên án tác phong không đúng đắn, em không chấp nhận được. Nếu thầy vì chuyện như vậy mà hạ đơn chuyển chính thức của em, em chấp nhận quyết định của thầy, nhưng em không phục. “
“Em không phục vậy em muốn làm gì?” Lão sư cố vấn bắt đầu có chút cáu kỉnh với những lời nói như riêng tư cùng thiếu tôn trọng của cô. Có phát triển được cô hay không thực ra chỉ là do câu nói của cô, nếu hắn thực sự muốn có được cô, không phải vì tác phong không đúng đắn, hắn cũng có thể tìm ra hàng ngàn lý do.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lâm Tiễn mím môi, trong mắt dần dần bốc lên hơi nước, hốc mắt hiển nhiên đỏ bừng. Cô hít một hơi, cúi đầu, khàn khàn nói: “Em cũng không làm gì được. Em chỉ có thể nỗ lực hơn để được là chính mình, để lão sư thấy rằng quyết định của thầy là sai lầm.” Cô không dám cùng hắn tranh cãi. E rằng muốn liên lạc với Lâm Mẹ sẽ gặp rắc rối.
“Lão sư, nếu không có chuyện gì, em về trước.” Vẻ mặt nữ hài có chút nản lòng.
Thấy Lâm Tiễn chịu thua, lão sư cố vấn cảm thấy có chút mềm lòng. Hiển nhiên, từ Lâm Tiễn không hỏi ra được cái gì. Hắn không vui cau mày vẫy tay với Lâm Tiễn, đồng ý để cô rời đi.
Dù đồng tính luyến ái như thế nào cũng là trái lẽ thường, hắn không phản đối nhưng cũng không bao giờ ủng hộ. Câu trả lời của Lâm Tiễn khá mơ hồ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn có chút không chắc chắn. Trong lòng hắn cũng không muốn tin, dù sao thì thành tích của Lâm Tiễn ở trường cũng bình thường. Hắn gọi Lâm Tiễn, không chỉ đơn giản vì cái đơn chuyển chính thức, mà còn vì tài năng của cô. Hắn không muốn một sinh viên có tiền đồ như vậy chỉ vì xu hướng tình dục mà phá hủy tương lai của mình.
Hắn tin rằng không có đồng tính luyến ái thực sự, hầu hết có những người lập dị theo đuổi trào lưu trong một thời gian. Lâm Tiễn như vậy, nói là người lớn cũng là người lớn, nhưng nói hài tử, rốt cuộc vẫn là hài tử. Đối với hài tử, liền dễ dàng bị bạn bè lung lay đưa đi sai đường. Là một giáo viên, hắn có trách nhiệm cùng nghĩa vụ đưa cô đi đúng hướng.
Khoảnh khắc Lâm Tiễn bước ra khỏi văn phòng cố vấn, nước mắt rơi từ khóe mắt cô không kiểm soát được. Cô quay lưng bước nhanh về phía một góc vắng rồi đưa tay lên lau vội nước mắt. Cô nắm chặt tay trong túi.
Tác phong không đúng đắn sao? Hóa ra tất cả những nỗ lực cùng thành quả của cô không sánh được với một cái thành kiến, có thể đốt sạch trong một vài từ như vậy. Chỉ vì xu hướng tình dục bất đồng mà những người này có thể trịch thượng độc đoán buộc tội cô sao? Tại sao trên đời này lại có những kẻ hẹp hòi như vậy?
Cô chỉ ước có thể thổi bay nam nhân tự cao tự đại kia bằng một nắm đấm, nhưng cô vẫn phải chịu đựng. Tình hình khá hơn những người khác, hắn là giáo viên còn cô là học sinh, cô cần hắn cố vấn hai năm nữa. Mọi chuyện ngày càng lớn, đối với cô chỉ có thiệt thòi chứ không có lợi gì.
Nhưng tức giận cùng không cam chịu của cô bùng cháy khiến cả trái tim cô bị tổn thương.
Dựa vào cái gì?
Chẳng qua là yêu một người thôi, vì cái gì người khác lại có đủ tư cách khua tay múa chân như vậy? Các nàng đã rất bao dung, lại buộc phải yêu giấu giếm. Các nàng đã bao dung như vậy, tại sao những người này vẫn hùng hổ dọa người?
Lâm Tiễn không chỉ bản thân ủy khuất, cô còn vì Tiêu Uyển Thanh mà ủy khuất. Đây lần đầu tiên bởi vì xu hướng tính dục mà phải chịu đối xử bất công như vậy, phẫn nộ đến tột đỉnh. Còn Tiêu Phán Phán của cô thì sao? Tiêu Phán Phán của cô phải chịu đựng ủy khuất bao nhiêu trong suốt chặng đường này?
Trước ánh mắt như kim độc rơi vào người, Lâm Tiễn nghĩ cô là người không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Khi thực sự trải qua, cô mới biết rằng ánh mắt ác ý so với tưởng tượng còn đau đớn hơn. Nó sẽ làm cho người bi thương, nan kham cùng tức giận, nhưng cũng đành bất lực.
Cô nghĩ về Tiêu Uyển Thanh và cô, không chỉ cùng giới tính, mà còn cả chênh lệch tuổi tác, bối phận hỗ loạn. Vô luận thế nào đi chăng nữa, có lẽ nó đã có thể gây ra một cơn cuồng phong trong lòng những kẻ hẹp hòi này. Tiêu Phán Phán của cô hẳn đã nhận ra điều này sớm hơn cô, cũng nhận ra việc ở bên bản thân sẽ có bao nhiêu vất vả.
Cô bắt đầu thực sự hiểu những gì Tiêu Uyển Thanh nói khi nàng đẩy cô ra hết lần này đến lần khác, cô bắt đầu thực sự hiểu những lo lắng cùng áp lực của nàng trong suốt thời gian qua, cô cũng hiểu nàng yêu cô đến nhường nào.
Không quan trọng cô như thế nào, chỉ là một chút buồn, một chút tức giận. Cô không thèm kết giao với những người hẹp hòi, bị mất mục tiêu quan trọng cô cũng chịu. Ngoại trừ Tiêu Uyển Thanh, không có gì quan trọng đối với cô cả.
Nhưng Tiêu Phán Phán của cô không phải, nàng không có trái tim mạnh mẽ như cô. Cô nên làm gì đây? Khi cơn bão thực sự đến, cô nên làm gì để bảo vệ Tiêu Phán Phán của cô khỏi bị tổn thương?
Lần đầu tiên Lâm Tiễn nhận ra mình nhu nhược cùng bất lực như thế nào.
Trở lại phòng học, cô đã vào lớp được một lúc, vừa ngồi xuống, Thời Mẫn liền nhận ra sắc mặt cô không được như thường, tái nhợt đến đáng sợ.
“Cậu sao vậy? Cố vấn nói cái gì sao?” Thời Mãn thấp giọng hỏi.
Lâm Tiễn thở một hơi dài, lấy điện thoại ra, mở trang sổ tay ra, tóm tắt ngắn gọn câu chuyện.
“Kẻ xấu xa đê tiện cư nhiên mờ ám sau lưng hắn.” Thời Mãn không khỏi phẫn nộ chửi rủa. Nàng cau mày gõ bàn phím: “Cậu có biết đại khái là ai không?” Trong mắt nàng lóe lên một tia sắc bén.
Lâm Tiễn lắc đầu: “Hẳn là người bỏ phiếu phản đối.” Thực ra trước đó cô đã đoán được, người bỏ phiếu phản đối là ai. Nhưng bây giờ, cô có chút không chắc chắn. Rốt cuộc, những người duy nhất biết cô thích Tiêu Uyển Thanh đều thân thiết với họ, người ngoài cuộc không thể đoán được mối quan hệ giữa cô và Tiêu Uyển Thanh đến mức này. May mà theo lời của lão sư vấn thì có vẻ như bên kia không tiết lộ mối quan hệ của cô và Tiêu Uyển Thanh, rất có thể bên kia không biết mối quan hệ giữa hai người các cô. Nhưng có thể xác định cô là đồng tính, nên cô không thể nghĩ đến bất cứ ai.
Nhưng có lẽ đây không phải là điều quan trọng nhất. Đây giống như một lời cảnh tỉnh cho Lâm Tiễn, giúp cô nhận ra chặng đường gian nan phía trước của mình và Tiêu Uyển Thanh.
Hóa ra trên đời này thực sự có bộ phận con người hẹp hòi cùng thiên vị như vậy. Người khác hẹp hòi các nàng có thể mạnh mẽ bỏ qua, nếu là người thân cận lòng dạ hẹp hòi thì sao? Nếu cha mẹ cô giống như cha mẹ Tiêu Uyển Thanh, một thời gian không thể chấp nhận được thì sao?
Lâm Tiễn không muốn nghe. Bởi vì những người xung quanh đã chấp nhận định hướng của cô ấy và mối quan hệ giữa cô và Tiêu Uyển Thanh rất tốt, cô đã từng có suy nghĩ lái thuyền qua cầu tự nhiên thẳng cũng dễ dàng, luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không có gì xấu. Nhưng bây giờ, trong đầu cô chỉ toàn những thứ chưa bao giờ thiết thực, nghiêm túc tự hỏi cân nhắc chính mình, lẽ ra cô phải lên kế hoạch từ lâu. Cách cô hoạch định con đường tương lai của chính mình là điều tốt nhất cho Tiêu Uyển Thanh, cho tình yêu của hai người.
Dù có tâm loạn như ma, cuộc sống vẫn phải sống. Buổi tối, Lâm Tiễn có việc làm gia sư, cô bỏ đi những suy nghĩ nặng nề của mình, hoàn thành tốt những gì cô nên làm.
Chín giờ rưỡi đêm, khi cô trở về nhà, thể xác lẫn tinh thần kiệt quệ, cô nhìn thấy nữ nhân dịu dàng đang đợi mình dưới bóng đèn trong phòng khách, trong chốc lát, mắt Lâm Tiễn có chút ướt át.
Giống như một con thuyền nhỏ, sau khi trải qua sóng gió bên ngoài, cuối cùng cũng dong buồm vào một bến cảng cho nó cảm giác bình yên. Bên ngoài mưa gió thế nào, chỉ cần cô có thể trở về đây, cô sẽ không sợ bất cứ cái gì nữa.
Cô hít hít mũi, hai bước ba bước liền gục xuống trên người Tiêu Uyển Thanh, ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của nàng, giống như ôm cả thế giới.
Tiêu Uyển Thanh tinh ý nhận thấy tâm trạng của Lâm Tiễn không ổn, nàng nhẹ nhàng ôm nữ hài lại, hôn lên má cô cẩn thận để an ủi cô, nhẹ giọng hỏi: “Tiễn Tiễn, sao vậy?”
Lâm Tiễn rầu rĩ mà đau lòng nói: “Tiêu Phán Phán, em đã để chị cô độc vất vả lâu như vậy rồi sao?”