Bhtt Tục Mệnh

Chương 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật


Bạn đang đọc Bhtt Tục Mệnh – Chương 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật


Bên ngoài sảnh, Dung Ly lẳng lặng đứng một lúc, chờ Không Thanh từ phía sau đến gần mới nghiêng người, làm bộ chưa nghe thấy gì.
Trong sảnh đường Đan Kim Hành đang nhỏ giọng nói chuyện, “Cha, cha nói xem rốt cuộc Dung gia làm sao vậy.”
Đan Đống còn khá mê man, khàn giọng hỏi: “Người sống đều không còn là có ý gì?”
Đan Kim Hành nói: “Dung phủ xảy ra chuyện cả thành Kỳ An đều biết, truyền đến tai người nọ cũng không biết đã bị thay đổi bao nhiêu, “Ta cẩn thận dò hỏi, nghe nói là tôi tớ trong phủ bỏ chạy hết, chủ nhân trong phủ điên điên, chết chết, trong một đêm trở thành quỷ trạch.”
“Vậy Dung Trường Đình đâu?” Đan Đống vội vàng hỏi.
Đan Kim Hành muốn nói lại thôi, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Người dẫn đầu thương đội nói, lão gia Dung gia hình như đã chết, đột tử ở trong sân, thậm chí không có người nhặt xác, còn có hai vị phu nhân cũng chết cùng trong viện, trong đó một vị có lẽ bị đẻ non mà chết, trong phủ chỉ mỗi Ngũ phu nhân còn sống, ước chừng là điên rồi, Dung phủ đã thành như vậy, nàng ấy lại vẫn ở trong phủ không chịu đi, không phải điên rồi thì có thể là gì.”
Đan Đống cứng đờ, “Đột tử? Dung Trường Đình sao lại chết như thế, này, này……”
Tuy chuyện quỷ quái lộng hành ở phố phường không ít, nhưng ai dám tin rằng bị quỷ ám cũng có thể đến mức này.
Vẻ mặt Đan Đống hoảng sợ, thật lâu không nói nên lời.
Đan Kim Hành nói tiếp: “Sau đó ta hỏi một phen, người nọ cũng là nửa biết nửa không, nói trong phủ không tìm thấy thi thể của Đại cô nương Dung Ly, hẳn đã sớm rời đi rồi, Lạc châu quan có quan hệ thân thiết với Dung Trường Đình, đặc biệt sai người tra rõ vụ án này, nhưng lại không biết xuống tay từ đâu, ngay cả một chút dấu vết hành hung gϊếŧ người đều tìm không ra, án tử này thật sự mơ hồ.”
Đan Đống a một hơi, ánh mắt mông lung, “Dung Ly tới chỉ nói Dung phủ không còn, ai ngờ lại là không còn như vậy.”
Đan Kim Hành thở dài, “Hiện nay Kỳ An lan truyền nhiều tin đồn vớ vẩn, có kẻ nói Đại cô nương Dung phủ biến thành lệ quỷ, làm hại tất cả những người trong phủ, cho nên sau khi sự việc xảy ra mới không tìm được tung tích của nàng, này, lời nói như thế này sao có thể truyền lung tung.”
Giọng Đan Đống ồm ồm, “Dung gia ở Kỳ An được coi là giàu nhất một vùng, hiện tại gặp phải chuyện này, quan phủ nhất định sẽ tra xét kỹ càng, một phủ lớn không thể vô duyên vô cớ biến thành như vậy.”
Hắn nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Trước đây Dung phủ từng xảy ra chuyện gì không?”
Đan Kim Hành trầm ngâm suy nghĩ một hồi, “Người thương đội kia còn nói vài việc, nói trước đây trong thành lan truyền, Tam phu nhân Dung phủ có tư tình với quản trướng, đánh cắp ba ngàn lượng bạc trắng, tiếp theo không biết sao lại nói Tam phu nhân này cũng có quan hệ dơ bẩn với hòa thượng, ngay cả hài nhi trong bụng cũng không phải của Dung Trường Đình, sau đó Tam phu nhân liền……!Bị đau bụng đến chết, màn đêm buông xuống người trong phủ đều chết chết, điên điên.”
“Không ngờ có chuyện như vậy.” Đan Đống bình tĩnh nói.
Đan Kim Hành nhỏ giọng: “Việc này thật sự kỳ lạ, chỉ hỏi cũng hỏi không ra tột cùng, lời truyền miệng này, đâu biết truyền tới tai chúng ta còn có mấy phần thật mấy phần giả.”
Đan Đống: “Hôm nay Dung Ly đi ra ngoài?”
Đan Kim Hành: “Đúng vậy, xem canh giờ cũng nên trở về.”
Đan Đống suy tư một lúc, “Lát nữa ta đi nói với nàng, việc của Dung gia ở Kỳ An, nếu quan phủ không tra ra được cái gì, sợ là phải đi tìm tung tích của nàng.

Khoảng thời gian trước, tiêu đội Dung gia còn hộ tống đồ của Hoàng gia, chỉ ngắn ngủn nửa tháng, thế mà lại đến nông nỗi này, nếu truyền tới tai Thiên tử, có thể sẽ nhấc lên cơn sóng không nhỏ.”
“Vậy Ly nhi……” Đan Kim Hành do dự mở miệng.
Đan Đống nghĩ nghĩ, “Thời gian này, đừng cho nàng ra ngoài nhiều, đi ra cũng được nhưng phải đội nón che, chớ để người khác thấy.”
Ngoài cửa yên tĩnh, Dung Ly đứng bất động, đợi Không Thanh đến gần mới đặt ngón trỏ trên môi.

Nàng rũ mắt, nghe thấy người trong phòng chưa tiếp tục nói, lúc này mới thả ngón trỏ xuống, nghiêng mũi giày cất bước rời đi.
Không Thanh im lìm đi theo phía sau, tròng mắt xoay chuyển, lặng lẽ liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.
Hoa Túc chán ghét chậc một tiếng, “Phiền toái đến cực điểm, chết thì chết, còn tra cái gì.”
Chờ đi cách xa tiền sảnh, Dung Ly dừng bước chân, quay đầu lại nói: “Hôm nay hứng gió núi, đầu óc có chút choáng váng, thuốc mang theo từ Kỳ An còn dư không?”
Không Thanh rũ mắt nói: “Lúc đi nô tỳ đều đem theo hết, hiện tại còn sáu thang.”
Dung Ly ngẩng đầu lên che miệng, nhỏ giọng ho một tiếng, “Đi nấu một chén, không cần nấu quá lâu.”

Không Thanh đáp lời, lúc đi hơi quay đầu thoáng nhìn qua bên cạnh cô nương.
Sai nha đầu này đi khỏi, Dung Ly che miệng nhẹ nhàng nói: “Thế gian có pháp luật, nếu ai bị người khác hại chết, đều phải điều tra manh mối, để ác nhân bị trừng phạt đúng tội, như vậy mới có thể dân an vật phụ*.”
(*Hình dung hoàn cảnh xã hội yên ổn, kinh tế phồn vinh.)
Khóe miệng Hoa Túc nhếch lên một cách bủn xỉn, cười như không cười, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, “Việc này có can hệ gì với yêu quỷ đâu.”
Dung Ly đi về hướng tiểu viện của mình, “Ta sớm dự đoán được như thế, Dung gia xảy ra chuyện, ắt sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.”
“Không sao, một đám người phàm mà thôi.” Hoa Túc thản nhiên.
Nàng ấy tạm dừng, giọng điệu dịu hơn một chút, “Nhưng Đan Đống và Đan Kim Hành này có lòng tốt, như vậy còn che chở cho ngươi, biết chuyện của Dung phủ cũng không hoảng loạn.”
Bàn tay buông bên người của Dung Ly không khỏi vân vê làn váy, “Ông ngoại và cữu cữu đều tốt, nếu có chuyện gì, chúng ta rời đi là được, đỡ phải liên lụy đến bọn họ.”
Hoa Túc không tỏ ý kiến.
Trở về viện, Dung Ly liền nhìn thấy Tiểu Phù ôm mèo bước nhanh chạy tới, vẻ mặt nha đầu này sốt ruột lo lắng như cô nương nhà mình sẽ gặp phải sài lang hổ báo gì ở Hoàng Thành.
Tiểu Phù đi quanh Dung Ly một vòng, lúc này mới an tâm nói: “Cô nương, vừa rồi cô nương Đan gia tới đây.”
Dung Ly nhìn nàng ấy dạo qua một vòng, thực sự hơi choáng váng, giơ tay đè giữa mày, “Vị cô nương Đan gia nào?”
Tiểu Phù nói: “Trưởng nữ Đan gia, Đan Vãn Căng.”
Tối qua khi dùng cơm, Dung Ly có chút ấn tượng với Đại cô nương Đan gia này, tuổi tác xấp xỉ với nàng, nhìn tính tình có vẻ không hoạt bát.
Nàng đi vào phòng, kéo dây thắt lưng màu đỏ trên áo lông chồn ra, “Sao nàng ấy tới đây?”
Bạch Liễu cũng đi qua, ở bên cạnh làm mặt quỷ với Tiểu Phù, thấy Tiểu Phù muốn nói lại thôi, đành phải hạ giọng nói: “Hình như Đại cô nương Đan gia nghe được điều gì đó, nói muốn tìm đạo sĩ tới làm phép đuổi quỷ, tránh cho chúng ta……!Đem đồ dơ gì từ Kỳ An đến đây.”
Dung Ly cũng không kinh ngạc, có lẽ Đan Vãn Căng đã biết vài việc từ cha Đan Kim Hành của nàng ấy.

Nàng cởϊ áσ lông chồn xuống, ngồi bên bàn gỗ mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, thanh âm nhẹ như sợi tơ ngó sen sắp đứt, “Cứ tùy nàng ấy.”
Nàng ôm mèo trong lòng Tiểu Phù qua, nhẹ vỗ về lưng mèo con, “Nàng ấy lo lắng hoàn toàn không có gì kỳ lạ, mặc cho ai nghe được những việc chúng ta trải qua lúc trước, đều bị dọa sợ.”
Tiểu Phù ấp úng, “Nhưng, nhưng nàng ấy lại nói, cho đạo sĩ làm phép trên người cô nương, đây rõ ràng là khinh dễ người khác.”
Dung Ly ngước mắt lên, lắc đầu cười khẽ, “Nếu coi đó là khinh dễ, vậy lúc trước ở trong phủ chịu khổ tính là cái gì.”
Nàng gập ngón tay quét qua mũi Thùy Châu một cái, “Cứ tùy nàng ấy, ta không phải quỷ, còn sợ đạo sĩ làm phép hay sao?”
Rốt cuộc Tiểu Phù vẫn lo cô nương nhà mình bị khinh dễ, trước kia sống ở Dung phủ không được như ý, hiện giờ ăn nhờ ở đậu cũng thật chua xót.

Nàng ấy chu chu môi, “Nếu nàng ta thông đồng với đạo sĩ, nói cô nương là ác quỷ biến thành, chẳng phải sẽ đuổi chúng ta ra ngoài sao?”
Nếu là trước kia, Tiểu Phù đâu có nhiều suy nghĩ kỳ diệu như vậy, hiện tại đã bị dọa mấy lần rồi, trở nên nghi thần nghi quỷ.
Dung Ly ngoắc tay một cái, “Tới đây.”
Tiểu Phù buồn bực trong lòng, nhưng vẫn cúi người tới gần, “Cô nương?”
Dung Ly vỗ nhẹ vào hông bên phải của nàng ấy, “Lá gan thật lớn.”
Tiểu Phù trừng mắt: “Ai biết Đại cô nương Đan gia kia có dụng ý xấu hay không.”
Dung Ly lắc đầu, “Bây giờ thật cẩn thận, bình thường sao không thấy ngươi cũng cẩn thận thế này?”

Tiểu Phù lẩm bẩm nói: “Ta đây không phải lo lắng cho cô nương sao.”
Hoa Túc đứng bên cạnh Dung Ly, nhẹ nhàng xùy một tiếng, “Không sợ quỷ quái, lại sợ người sống, nha đầu này của ngươi sợ không giống người thường.”
Mèo con trong lòng Dung Ly giật giật, bỗng dưng xòe hai bàn tay, móng tay được cắt gọn gàng từ lông tơ thò ra.
Thùy Châu mở mắt, bộ dáng ngây thơ mờ mịt, đôi mắt xoay một cái thình lình nhìn thấy đại quỷ áo đen, lập tức cong sống lưng, cả người xù lông lên.
Tiểu Phù “Ai nha” một tiếng, “Mèo con sao thế này, vừa nãy vẫn còn ngoan ngoãn.”
Hoa Túc từ trên cao nhìn xuống mèo con đang xù lông, nhàn nhạt nói: “Ở chung lâu đến vậy, còn sợ?”
Thùy Châu tự nhiên không hiểu nàng ấy đang nói cái gì, quay người rụt vào trong lòng ngực Dung Ly, còn kêu mơ hồ không rõ, thật là đáng thương.
Tiểu Phù nhìn trợn tròn mắt, “Chẳng lẽ bị bệnh?”
“Không bệnh.” Dung Ly mở to mắt nói hươu nói vượn: “Vừa rồi nó không nhận ra ta nên hoảng sợ, ngươi xem, bây giờ nhận ra rồi, đang liên tục làm nũng đây.”
Tiểu Phù tin ngay, “Có vẻ đúng rồi, mèo này đã nuôi được một thời gian, tính tình thất thường, đôi khi làm người giật mình.”
Hoa Túc hừ lạnh một tiếng.
Dung Ly chỉ cười không nói, ánh mắt trong sáng, “Ta nghỉ một lát, chút nữa nếu Không Thanh đem thuốc đến thì để nàng ấy mang vào phòng.”
Tiểu Phù đáp lời, đẩy Bạch Liễu đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Bạch Liễu ở ngoài cửa nói: “Ta cho rằng mời đạo sĩ tới làm phép khá tốt, ta luôn cảm thấy bên cạnh chúng ta không được sạch sẽ.”
“Cái gì không sạch sẽ, ngươi không lo làm cô nương sợ.” Tiểu Phù nói.
Bạch Liễu: “Chính vì lo cô nương sợ, mới càng phải làm phép.”
Tiểu Phù nghiến răng nghiến lợi, “Ta thấy người bị dọa sợ là ngươi mới đúng.”
Hai nha đầu ở ngoài cửa cãi nhau, Hoa Túc ở trong phòng lạnh giọng nói: “May mà lúc trước ngươi không mua con vẹt về, nếu không thì không chỉ có hai nha đầu này ồn ào.”
Thùy Châu nằm co ro trong lòng Dung Ly, sợ đến mức không dám xoay người.
Dung Ly ôm Thùy Châu lên, khom lưng đặt xuống bên chân, mới vừa buông tay ra, mèo con liền chạy nhanh như chớp, bốn chân chạy vội tới góc phòng.
Hoa Túc vén áo đen lên, lấy ra một cái khăn được bọc kín mít trong cổ tay áo, cái khăn thường động đậy một chút, có vẻ cá yêu da xanh kia vẫn còn giãy giụa.
Nàng ấy bình thản mở khăn ra, một con cá nhỏ hơn bàn tay đang nằm bên trong.
Dung Ly nhìn qua, “Muốn bỏ nó vào trong nước sao?”
Hoa Túc rất chán ghét con cá này, hơi ngửa người ra, làm như không muốn ngửi mùi tanh hôi nồng nặc, “Thưởng cho nó chút nước.”
Dung Ly nhìn nhìn xung quanh, “Ta kêu Tiểu Phù đem chút nước tới.”
Hoa Túc chậc một tiếng, “Đổ nước trà cho nó, không cần nuông chiều.”
Dung Ly nhìn bình sứ cổ nhỏ muốn nói lại thôi, tuy khi nàng ở Kỳ An không thường ra ngoài, nhưng chưa bao giờ nghe nói có thể sử dụng nước trà nuôi cá.

Nàng thấy Hoa Túc cau mày cực kỳ không tình nguyện, đành phải mở nắp chén trà, đổ nước trà trong bình sứ vào.
Nước trà trong bình không nhiều lắm, vừa vặn rót được hơn phân nửa.
Hoa Túc nắm cái đuôi của cá yêu da xanh, ném nó vào trong chén.

Cá yêu nằm vào chén trà vẫn nhắm chặt đôi mắt, ngay cả cái đuôi cũng chẳng lay động, giống như đã tắt thở.
Dung Ly đến gần nhìn, lúng ta lúng túng nói: “Cá này không phải bị nước trà ngâm chết rồi chứ.” Tốt xấu gì cũng là yêu, sao có thể yếu ớt như vậy.
Hoa Túc thờ ơ liếc mắt một cái, “Cá trong Động Minh Đàm, cho chút nước là có thể vui vẻ, sao mà dễ dàng chết được.”
Cá yêu nằm trong chén nghe được lời này, có lẽ muốn nhảy ra ngoài, thân còn chưa vọt lên, chén trà liền bị đậy nắp lại.
Cá yêu da xanh nhảy dựng lên đụng vào nắp sứ, không thể không ngã về nước trà.
Hoa Túc cầm cái nắp, “Thế nào, khen ngươi còn không vui?”
Dung Ly nghe thế nào cũng thấy không giống là đang khen cá.
Hoa Túc đậy nắp trà kín mít, lãnh đạm xùy một tiếng, “Còn làm ầm ĩ thì băm ngươi ra cho mèo ăn.”
Thùy Châu trốn ở góc tường không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt chống vào tường run run rẩy rẩy, không kêu một tiếng nào.
Cá yêu nằm trong chén không còn náo loạn, lúc này Hoa Túc mới mở nắp ra, rũ mắt nhìn cá yêu nói: “Ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, nếu ta nghe được không vui, từ nay về sau ngươi không cần trở về Động Minh Đàm.”
Cá yêu da xanh hăng hái cử động thân thể, lại muốn nhảy ra khỏi chén trà.
Dung Ly sợ bị nước trà bắn đến, ngửa người tránh đi một chút.
Hoa Túc duỗi một ngón tay ấn chặt cá yêu ở trong chén.

Nàng ấy cau mày như thể vô cùng chán ghét, nhưng không giảm bớt vài phần sức lực, “Thế nào, ta nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi còn không muốn nghe?”
Cá yêu vẫy đuôi, làm nước trà bắn tung tóe.

Vảy trên người nó trơn nhẵn nhưng lại bị ấn chặt, dường như đầu ngón tay của Hoa Túc không bị trượt.
Dung Ly dứt khoát lấy Họa Túy ra, tránh cho cá này muốn chạy, nàng có thể vẽ cái lưới bắt nó trở về.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: “Vì sao cỗ quan tài trống kia có mùi của gỗ băng dưới Động Minh Đàm?”
Cá yêu da xanh không lên tiếng, hai má mấp máy.
Hoa Túc xách cái đuôi của nó lên đem ra khỏi chén trà, cánh tay bỗng vung một cái, con cá nhỏ hơn bàn tay lập tức bị ném tới vách tường.

Bang một tiếng.
Tiếp theo là một sợi quỷ khí từ trong áo đen của Hoa Túc bay ra.

Quỷ khí hướng thẳng về phía cá yêu, thoáng chốc liền trút vào thân con cá nhỏ.
Cá yêu da xanh kia đột nhiên lớn dần lên, vảy cá dồn dập ẩn nấp, con cá vốn nhỏ hơn bàn tay ngay lập tức lớn bằng một người, thân thể xanh mơn mởn, nước tí tách tí tách rơi xuống mặt đất, đọng thành một vũng nước.
Dung Ly nắm chặt Họa Túy, “Ngươi cho nó quỷ khí?”
Hoa Túc vung tay một cái, từng đợt từng đợt quỷ khí nhè nhẹ chui ra từ giữa gión tay, lau sạch sẽ nước trà cùng mùi tanh dính trên ngón tay nàng ấy.

Nàng ấy nhàn nhạt nói: “Thật ra đã quên, hắn hóa thành chân thân thì khó nói chuyện.”
Cá yêu da xanh biến thành một người gầy như cây tăm ở ven tường, qua một hồi, màu xanh lục trên tay, mặt, đùi rút đi, trên người có thêm chiếc áo cũng màu xanh, tóc rối mù rũ trên vai, thoạt nhìn không khác gì người phàm.
Hoa Túc không sợ hắn bỏ chạy, cứ ngồi vậy nhìn hắn, ung dung thản nhiên gõ bàn.
Cá yêu thở phì phò, mắt nghiêng về một bên, “Ngươi……!Từ Thương Minh Thành tới?”
Hoa Túc không lên tiếng, ngạo mạn như đó là lẽ đương nhiên.
Cá yêu lúc này thật sự sợ hãi, biến thành hình người dựa vào tường bất động, “Ta nhớ rõ trước kia Thương Minh Thành xảy ra một số việc.”

Sắc mặt Hoa Túc đột nhiên lạnh xuống, cau mày không nói gì.
Cá yêu da xanh chưa muốn bỏ trốn, lại ngước mắt lên nhìn Hoa Túc nói: “Nghe nói Thương Minh Thành đổi chủ, không biết là thật hay giả.”
Hoa Túc cười nhạt, “Chuyện của âm phủ có liên quan gì đến Động Minh Đàm các ngươi.”
“Không liên quan, nhưng sau khi chết thì chưa chắc.” Cá yêu khàn giọng, “Động Minh Đàm sắp khô cạn.”
Hoa Túc chuyển ánh mắt, “Khô cạn?”
Cá yêu dựa vào tường, vai cổ hơi co lại, “Sợ là không cứu được.”
“Động Minh Đàm chính là đất lành của Động Hành Quân, tại sao bị khô cạn.” Hoa Túc gập ngón tay, thờ ơ gõ bàn, bím tóc rời rạc rũ sau lưng.
Cá yêu đáp lời: “Không tìm thấy Động Hành Quân.”
Dung Ly nào biết Động Hành Quân này là làm gì, chỉ cầm và thưởng thức Họa Túy, nàng là người phàm, biết những việc này cũng không có tác dụng gì.
Hoa Túc lãnh đạm nói: “Động Hành Quân có dính dáng gì với núi Khuyển Nhi, ngươi không đi tìm Động Hành Quân, lại đi canh giữ cửa miếu.”
Cá yêu nói nhỏ: “Từ trước đến nay chỉ mỗi Động Hành Quân mới có thể sử dụng gỗ băng, ta ngửi được mùi hương của gỗ băng ở trong miếu.”
Dung Ly ngước mắt lên, trái tim đột nhiên nhảy dựng.
“Chẳng lẽ Động Hành Quân từng nằm trong cỗ quan tài trống kia hay sao?” Hoa Túc hỏi.
Cá yêu không nói gì, hắn canh giữ nhiều năm như vậy mà vẫn chưa ra kết quả, có lẽ cũng không rõ ràng lắm.
Hoa Túc nhíu mày, “Động Hành Quân là Tán Tiên* của thế gian, từ người phàm tu luyện thành, một đám cá tiên các ngươi ở Động Minh Đàm đã được rất nhiều ân huệ, nhưng Động Hành Quân biến mất không thấy đâu, một cá tiên như ngươi lại chỉ có thể dựa vào hương gỗ băng để tìm kiếm tung tích?”
(*Tán Tiên: một danh từ riêng của Đạo giáo, chỉ thần tiên ở Thiên giới chưa được trao ban quan tước.

Hoặc là chỉ một ít tiên nhân tự tu hành.)
Cá yêu trầm mặc không nói gì.
Hoa Túc cười nhạt, “Hay là các ngươi chưa bao giờ thấy Động Hành Quân?”
Cá yêu nói giọng khàn khàn: “Xác thật chưa từng thấy chân thân của Động Hành Quân, chỉ là từ khi Động Hành Quân rời đi, Động Minh Đàm liền bắt đầu khô cạn.”
“Ngươi muốn tìm Động Hành Quân, chẳng qua là vì Động Minh Đàm mà thôi.” Hoa Túc nói toạc ra.
Cá yêu im lặng.
Dung Ly nghe như lọt vào sương mù, nếu Động Hành Quân gì đó thật sự nằm trong quan tài kia, vậy Đan Tuyền……!Đan Tuyền rốt cuộc là ai.
Hoa Túc lạnh lùng nhìn chằm chằm cá yêu, “Ngươi còn biết cái gì nữa, vì sao Động Hành Quân biến mất?”
Cá yêu trầm mặc thật lâu, có vẻ yêu lực chống đỡ hết nổi, sắc mặt lại tái nhợt, từng mảnh vảy ở trên cổ chậm rãi hiện lên như dây đằng lan rộng, chốc lát liền dài đến sườn má.
“Ngươi nói ngươi chưa từng thấy Động Hành Quân, vậy……” Hoa Túc thâm thúy hỏi: “Làm sao biết đã biến mất?”
Tiếng nói của nàng ấy vừa dứt, cá yêu đột nhiên biến thành con cá nhỏ, bang một tiếng ngã xuống đất.
Lông mi Dung Ly rung lên.
Hoa Túc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối sầm, nàng ấy vẫy tay một cái, cá nhỏ ngã xuống đất bị quỷ khí cuốn tới trên bàn.
Khăn tay thêu hoa lan bọc cá yêu giống hệt cái bánh chưng.
Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: “Ngươi nói, Đan Tuyền có phải chính là……”
“Không thể.” Hoa Túc lãnh đạm đáp: “Nếu nàng ấy là Động Hành Quân, sẽ không ở lại khúc mắc.”
Nàng ấy nhét khăn bọc cá như nhét món đồ râu ria vào trong áo choàng lần nữa, sắc mặt không được tốt mà nói: “Nhưng kể ra thì, Động Hành Quân này có chút dính líu với ta.”
“Cái gì?” Hơi thở Dung Ly hỗn loạn, không biết sao cảm thấy không phải là chuyện tốt.
Hoa Túc nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười, “Có thù oán chưa giải quyết xong.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.