[bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài

Chương 62: Khí Thế


Bạn đang đọc [bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài – Chương 62: Khí Thế

Tàng Huyền Thanh 32 tuổi, niên kỷ cũng không tính lão, thậm chí cách chữ lão còn xa lắm, nhưng cuộc sống của cô lại giống như người đã vào tuổi xế chiều. Mỗi ngày đều nhất thành bất biến, quy luật Nhật Nguyệt Tinh Thần, về điểm này thật sự không phải cuộc sống hiện đại của người trẻ tuổi.


Ăn cơm tối xong, Tàng Huyền Thanh y theo lệ thường pha trà, bất đồng chính là, dĩ vãng cô luôn tự rót tự uống, hiện giờ đối diện cô có một kẻ hoàn toàn không biết “phẩm trà” là vật gì, Mộ Dung Phỉ. Mộ Dung Phỉ mỗi lần uống trà đều là ngưu uống, Tàng Huyền Thanh cũng không thèm để ý, ngẫu nhiên nhìn thấy nàng đem ly trà giá cả xa xỉ tao tiện như thế, cũng là một chuyện khá thú vị.

Tàng Huyền Thanh uống trà tính ly, mỗi đêm uống ba ly, không nhiều không ít, cô uống hết ly thứ ba, đặt ly xuống liền nói với Mộ Dung Phỉ: “Đi thôi.”

Mộ Dung Phỉ nhớ rõ Tàng Huyền Thanh nói qua đêm nay bồi cô đi một chỗ, rốt cuộc là địa phương nào, Tàng Huyền Thanh lại không nói rõ, bất quá Mộ Dung Phỉ cũng không thèm để ý, nàng không hề phản bác gật đầu, đứng dậy, đi theo Tàng Huyền Thanh đi ra ngoài.

Tàng Huyền Thanh xuất môn tiêu chuẩn phân phối, ba cỗ xe Lincoln đã sớm dừng ở cửa đại sảnh, Trần Dương cùng mấy gã đại hán đứng bên cạnh xe đợi, thấy Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ đi ra, mọi người xoay người cúi đầu, điệu bộ này quả thật giống như hoàng đế vi hành. Tàng Huyền Thanh khẽ gật đầu, một đại hán lập tức mở ra cửa xe ở giữa, vẫn duy trì tư thế xoay người cúi đầu, đợi Tàng Huyền Thanh lên xe.

Tàng Huyền Thanh ngồi vào trong xe, Mộ Dung Phỉ sau lưng cô, ngay sau đó cũng chen vào. Chỉ là Mộ Dung Phỉ mới vừa nhấc đầu lao vào trong xe, lại phát hiện toàn thân đâm đầy kinh văn Kinh Luân chẳng biết lúc nào đã ngồi ở đó, Mộ Dung Phỉ vẫn là không hề cảm giác đến một tia khí tức.

Lúc này Kinh Luân đang im lặng ngồi ở chỗ kia, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đóng đóng mở mở nhưng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, hẳn là lại đang niệm kinh văn. Mộ Dung Phỉ nhìn hắn, hơi híp mắt một chút, nàng có trực giác, Kinh Luân đối với nàng, có thể sẽ là trở ngại rất lớn đây.

Mộ Dung Phỉ giống lần trước, ngồi cạnh Kinh Luân, đối diện Tàng Huyền Thanh, ánh mắt càn rỡ trành đôi môi son hồng. Tàng Huyền Thanh nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, thản nhiên cười, cũng không biết là ý gì, cô không ngăn cản Mộ Dung Phỉ, ra lệnh cho tài xế: “Lái xe đi.”

Tài xế nhận được chỉ thị, ba chiếc xe đồng thời khởi động, chạy ra đại môn Tàng gia, tài xế không có hỏi lộ tuyến, xem ra không biết mục đích tựa hồ chỉ có Mộ Dung Phỉ mà thôi.


Tàng Huyền Thanh ngồi xe thích ngủ gà ngủ gật mà bây giờ cô cũng không có, Mộ Dung Phỉ nhìn cô, cô nhìn Mộ Dung Phỉ, diễn cảm bình tĩnh nhìn không ra đang suy nghĩ gì. Đối diện là cần kiên nhẫn cùng tin tưởng, thông thường hai người đối diện sẽ không vượt qua một phút đồng hồ đều tự tránh đi. Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ đích xác xem như tuyệt thế, các nàng từ khi vào xe đã bắt đầu đối diện, mãi cho đến khi xe chuyển động, qua năm phút, Tàng Huyền Thanh mới đột nhiên mở miệng nói: “Mộ Dung Phỉ, ngươi ngồi vào bên cạnh ta.”

Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu, không rõ Tàng Huyền Thanh vì sao phải làm như vậy, so với ngồi cạnh Tàng Huyền Thanh, nàng muốn ngồi đối diện Tàng Huyền Thanh hơn, ở góc độ tốt nhất nhìn thấy son đỏ mình thích. Bất quá Mộ Dung Phỉ đã quen thuận theo Tàng Huyền Thanh, rất biết điều ngồi xuống bên người Tàng Huyền Thanh, cách ra một khe hở.

Tàng Huyền Thanh nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Phỉ, khẽ nhíu mày tựa hồ có chút bất mãn, lại lên tiếng nói: “Mộ Dung Phỉ, ngươi ngồi gần ta một chút.”

Sở Thanh Phong từng châm chọc Mộ Dung Phỉ là tiểu trung khuyển của Tàng Huyền Thanh, thật sự có rất nhiều người có cách nhìn hệt như Sở Thanh Phong, thanh danh tiểu trung khuyển của Mộ Dung Phỉ cũng truyền mở ra, mà lúc này Mộ Dung Phỉ một chút cũng không có mai một nó, Tàng Huyền Thanh nói một câu nàng làm một câu, không có ý tứ phản kháng. Nàng y theo Tàng Huyền Thanh phân phó, tới gần Tàng Huyền Thanh một chút, nhưng ở giữa vẫn còn cách ra một bàn tay.

Tàng Huyền Thanh nhìn thấy động tác của Mộ Dung Phỉ, chờ Mộ Dung Phỉ ngồi bất động, cô cao thấp nhìn mấy lần, tựa hồ đang đo lường tính toán khoảng cách giữa hai người, kết quả hẳn là phù hợp tiêu chuẩn, chỉ thấy cô trực tiếp nghiêng người qua, chậm rãi dựa thân thể vào Mộ Dung Phỉ.

Mộ Dung Phỉ trời sinh có tính cảnh giác, Tàng Huyền Thanh đụng tới nàng, nàng liền phản xạ có điều kiện, né tránh Tàng Huyền Thanh tới gần. Tàng Huyền Thanh thấy động tác của nàng, cô một lần nữa ngồi thẳng lên, nhíu mày nhìn Mộ Dung Phỉ, hơi bất mãn, sau đó Tàng Huyền Thanh ngáp, chờ ngáp đi qua, Tàng Huyền Thanh mới lên tiếng: “Đừng nhúc nhích.”

Mộ Dung Phỉ sững sờ nhìn Tàng Huyền Thanh, tựa hồ nghĩ đến cái gì, cuối cùng nàng vẫn là thuận theo một lần nữa ngồi thẳng người, không nhúc nhích.

Tàng Huyền Thanh chẳng qua là muốn tựa vào vai Mộ Dung Phỉ một chút mà thôi, cô ngồi xe tập quán mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nếu để tay lên cửa ngủ thì không thoải mái. Cô nhớ rõ trước kia ngồi xe, mẹ ưa thích tựa vào vai cha nghỉ ngơi, khi đó mẹ luôn mỉm cười, Tàng Huyền Thanh xem ra, tư thế ấy hẳn là thật thoải mái, chỉ là cô không có cơ hội thử. Vừa rồi cùng Mộ Dung Phỉ đối diện, cô nghĩ đến điều này, hơn nữa vừa vặn có chút mệt cho nên mới kêu Mộ Dung Phỉ ngồi cạnh mình.

Tàng Huyền Thanh muốn ngủ, thấy Mộ Dung Phỉ ngồi, không nói thêm gì, trực tiếp nghiêng người tựa vào Mộ Dung Phỉ, đầu đặt lên vai nàng, điều chỉnh vị trí, tiếp theo nhắm mắt yên tĩnh trở lại.

Mộ Dung Phỉ vẫn nhìn Tàng Huyền Thanh, khi đầu Tàng Huyền Thanh đặt lên vai, nàng nhìn thấy mái tóc đen tuyền của Tàng Huyền Thanh, khi Tàng Huyền Thanh điều chỉnh vị trí, vài sợi tóc khẽ vuốt qua mặt Mộ Dung Phỉ, một luồng hương rất thơm chui vào mũi Mộ Dung Phỉ.


Hương vị này Mộ Dung Phỉ không biết hình dung thế nào, nàng chỉ biết mình thật thích, chỉ là một nháy mắt, không có nguyên nhân, nàng liền thích, dần dần nàng cũng nhắm mắt lại mũi khinh ngửi Tàng Huyền Thanh du nhiên phát hương.

Mộ Dung Phỉ thoải mái, trái tim tràn đầy thoải mái, bất tri bất giác có một chút mê luyến, mà trong lúc đó Kinh Luân mở to mắt, nàng cùng Tàng Huyền Thanh hồi lâu đều không phát giác.

Mộ Dung Phỉ hoàn toàn đắm chìm vào hương tóc của Tàng Huyền Thanh, ngay cả xe đã chạy bao lâu cũng không biết, thẳng đến xe dừng lại, tài xế nói: “Đại tiểu thư, tới.” Mộ Dung Phỉ mới từ mê luyến giật mình tỉnh lại, thoáng chốc mở mắt, ánh mắt lạnh băng dọa người, bất quá may mắn tài xế cũng không quay đầu lại, bởi vì điều này không phù hợp quy củ.

Tàng Huyền Thanh cũng không biết có phải ngủ thật không, tài xế nói xong, cô chậm rì rì mở mắt, ngồi dậy. Đầu tả hữu lắc hai cái, nhíu mi, sau đó nhìn bả vai Mộ Dung Phỉ nghĩ: Vai Mộ Dung Phỉ quá thấp, nếu có thể cao thêm chút nữa thì tốt rồi, chính là không biết còn phải đợi bao lâu.

Tính tuổi Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh thấy hơi lâu, có thể phải đợi một năm hoặc là hai năm. Cuối cùng Tàng Huyền Thanh đáng tiếc lắc lắc đầu, xem ra chỉ có thể chờ đợi a, hy vọng Mộ Dung Phỉ nhanh chóng cao lên.

“Tốt lắm, xuống xe đi.” Tàng Huyền Thanh mở miệng nói, tài xế kia nhận được chỉ thị, động tác nhanh chóng xuống xe, liền từ bên ngoài giúp Tàng Huyền Thanh mở ra cửa xe.

Mộ Dung Phỉ xuống xe, hoàn cảnh tựa hồ có điểm xa lạ, trời sinh cảnh giác nàng xem xung quanh, quan sát, có lẽ sẽ không ai tin tưởng trong ngắn ngủn vài giây, nàng liền thấy rõ toàn bộ thông đạo cùng địa phương ẩn nấp, thậm chí cả lối đi nào, chỗ trốn nào có lợi nhất đều tính ra.

Tàng Huyền Thanh xuống xe, ngáp một cái, dùng ngón tay nhỏ nhắn lau nước mắt, quay đầu xem Mộ Dung Phỉ cảnh giác, hảo thú vị, cô mỉm cười, giải thích với Mộ Dung Phỉ: “Nơi này là cửa sau của Bóng Đêm, cửa trước nhiều người, ta phiền chán.”

Tàng Huyền Thanh nói thế, Mộ Dung Phỉ mới hiểu được, chẳng trách nàng thấy có điểm kỳ quái, trước mắt có một đống kiến trúc xa hoa, phòng ốc xung quanh lại cũ nát, nguyên lai là Bóng Đêm. Minh bạch rồi, nàng lại khôi phục bộ dạng lãnh mạc trấn định, đối Tàng Huyền Thanh gật đầu một cái, tỏ vẻ minh bạch rồi.


Trần Dương mở ra một cánh cửa, nhưng đó không phải thông đạo, mà là một cánh cửa khác, phản xạ màu bạc chói lọi, bên cạnh còn có một cái nút hình vuông, chỉ thấy Trần Dương ấn bấm vài cái, cửa thép từ từ tách ra.

Mộ Dung Phỉ quan sát Trần Dương nhập một chuỗi mật mã, vì Trần Dương đưa lưng về phía nàng, cho nên nàng cũng không thấy hết, chỉ âm thầm nhớ kỹ các con số cùng trình tự sắp xếp. Chờ cửa mở ra, nàng mới phát hiện nguyên lai đây là thang máy.

Tàng Huyền Thanh đi vào, tiếp theo là Mộ Dung Phỉ, rồi đến Trần Dương cùng Kinh Luân, những người khác đều đứng ở cửa, xoay người cúi đầu, hẳn là sẽ không lên, hoặc là nói bọn hắn còn chưa có tư cách đứng chung thanh máy với Tàng Huyền Thanh.

Thang máy lên lầu ba, cửa mở ra, Mộ Dung Phỉ liền nhìn thấy một phụ nữ mặc lễ phục dạ hội, hơn 40 tuổi, phía sau nàng là một nam tử hơn 20 tuổi, còn lại đều là 5-6 gã đại hán đồng dạng ở Thanh Liên Hội.

Những người này hẳn là sớm biết rằng Tàng Huyền Thanh sẽ đến, bởi vì khi cửa mở ra thì những người này đã cúi thấp đầu. Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ đi ra thang máy, nữ nhân kia trước hết đứng dậy, đối đám người Tàng Huyền Thanh hô: “Đại tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư, Trần đại ca, Kinh Luân đại sư.”

Nữ nhân tiếp đón mỗi người liền cong eo, quy củ đích xác đúng chỗ. Mộ Dung Phỉ âm thầm quan sát, nàng sớm nghe nói Bóng Đêm là do một người phụ nữ tên Liễu Thương Nhan xử lý, rất nhiều người đồn đãi này nàng là bồ nhí của Tàng Thiên Hải, được Tàng Thiên Hải tín nhiệm. Đối với nữ nhân chưa từng gặp mặt lại nhận biết mình, Mộ Dung Phỉ không thấy kỳ quái lắm, bởi vì nơi này là Bóng Đêm của Thanh Liên Hội.

“Ừ.” Tàng Huyền Thanh chỉ đơn giản “ừ” một tiếng, liền không thèm nhắc lại. Mà lúc này đây trừ bỏ Liễu Thương Nhan, những người khác mới đứng lên. Bất quá mắt sắc Mộ Dung Phỉ phát hiện, cả quá trình cũng là phân cấp bậc tôn ti, đứng lên trước là nam tử phía sau Liễu Thương Nhan, sau đó mới là mấy gã đại hán.

Mộ Dung Phỉ nhìn nam tử một cái, bởi vì nàng không có tư liệu gì về người này, nam tử tựa hồ rất lạnh khốc, trên mặt không có nửa điểm diễn cảm, thẳng lưng đứng nghiêm, nhìn không chớp mắt.

Tàng Huyền Thanh phân phó: “Trần Dương, ngươi trước tiên theo Liễu tỷ đi sửa sang lại một chút, lúc trở về thì thuận tiện mang về luôn. Mộc Trung Giản, ngươi đi an bài một nơi thanh tịnh nhượng Kinh Luân nghỉ ngơi một chút.”

Mọi người được Tàng Huyền Thanh gọi tên gật đầu đồng ý, Mộc Trung Giản nam tử kia, Mộ Dung Phỉ âm thầm nhớ kỹ cái tên này, nếu có cơ hội nàng sẽ mật báo cho Sở Thu.

Phân phó xong, Tàng Huyền Thanh nói với Mộ Dung Phỉ: “Mộ Dung Phỉ, ngươi đi theo ta.”


Tàng Huyền Thanh dẫn Mộ Dung Phỉ tới cuối hành lang, cửa không có bất kỳ biểu thị. Tàng Huyền Thanh đứng lại, lấy hai tay đẩy, cánh cửa rộng mở, Mộ Dung Phỉ mới nhìn rõ tình cảnh bên trong. Bên trái đều là màn hình TV, bên phải là bàn công tác còn có một cái ghế lão bản màu đen to đùng.

Tàng Huyền Thanh không nói chuyện, trực tiếp đi vào, vừa đi đến ghế vừa nói: “Tiến vào, đóng cửa lại.”

Mộ Dung Phỉ đứng ở cửa nhìn hai lần, mới thong thả đi vào gian phòng, xoay người đóng cửa, đợi nàng đóng cửa rồi, Tàng Huyền Thanh đã ngồi trên ghế, chỉ thấy cô dùng một chút lực, ghế chuyển hướng về Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh ngồi ở chỗ kia, nói với Mộ Dung Phỉ: “Nơi này là văn phòng của cha ta, đương nhiên, bây giờ là của ta. Bức tường đối diện có gắn camera theo dõi nữa.”

Mộ Dung Phỉ lẳng lặng nghe, chậm rãi đi tới bàn công tác, Tàng Huyền Thanh cũng theo Mộ Dung Phỉ di động cái ghế. Mộ Dung Phỉ đứng lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên có một tấm bảng to, mặt trên dùng lối viết thảo* viết: “Trong lòng có mãnh hổ, tinh tế ngửi tường vi**. Thịnh yến đã qua đi, lệ cũng rơi đầy mặt.” (câu sau hình như tác giả chế thêm, nên tui dịch thơ cả hai câu luôn)

*một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa

**Một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: “In me, the tiger sniffs the rose” được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành “Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi”; tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người. (nguồn: misakiko.wordpress.com)

Thấy mấy chữ này, ánh mắt Mộ Dung Phỉ chậm rãi ngưng tụ, tuy rằng nàng không hiểu thư pháp, nhưng hiểu được ý nghĩa, có một câu nói, trải qua nhân sinh huy hoàng tự nhiên du sinh cảm động. Lại nhìn nét chữ, sạch sẽ lợi hại, không dài dòng, tràn ngập một cỗ khí phách không ai bì nổi. Phải là người thế nào mới có thể viết ra mấy chữ này, khẩu khí quá lớn đi, Mộ Dung Phỉ thầm nghĩ đến một người, Tàng Thiên Hải.

Quả nhiên, Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ xem phúc tự, cũng xoay qua ghế dựa ngửa đầu nhìn, khẩu khí kiêu ngạo kể ra: “Chữ là do cha ta viết.”

Tiếp theo hai người đều nhìn phúc tự, trầm tĩnh hồi lâu, lại các hoài tâm tư, không biết đối phương muốn gì, cũng không tìm tòi nghiên cứu đối phương nghĩ gì. Tàng Huyền Thanh bỗng nhiên xoay ghế, đối diện Mộ Dung Phỉ, ánh mắt lợi hại trầm giọng nói: “Mộ Dung Phỉ, ta hi vọng về sau ngươi cũng có thể khí thế như vậy. Nếu có ngày đó, hết thảy của ta, bao gồm cả ta đều sẽ thuộc về ngươi.”

Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh, ánh mắt mê man, nhưng chỉ là một hồi, liền trở nên lợi hại như Tàng Huyền Thanh, nàng không nói gì, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên phúc tự, trầm mặc gật đầu.

Trần Dương x Liễu Thương Nhan, cặp này mà có con là số dách luôn đó :3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.