Bạn đang đọc [bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài – Chương 24: Rối Rắm
Sở Thanh Phong tự lừa gạt mình thoải mái, nhưng Cố Dao cả ngày vẫn để ý chuyện ban sáng, lúc làm việc luôn phân tâm, thường thường nhìn văn phòng Sở Thanh Phong bên kia vài lần, lo lắng Sở Thanh Phong còn sinh khí, tuy rằng cô không biết Sở Thanh Phong vì sao lại tức giận, trong ấn tượng của cô, Sở Thanh Phong cũng không phải người hẹp hòi, tuyệt đối sẽ không vì mình chặn cửa mà tức giận, nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được.
Trong lòng Cố Dao, Sở Thanh Phong rất có phân lượng, khi cô còn ở trường cảnh sát, Sở Thanh Phong vẫn là thần tượng của cô, hơn nữa cùng Sở Thanh Phong ở chung, Sở Thanh Phong luôn cho Cố Dao một cảm giác rất thân thiết, cảm giác kia hẳn là giống như thân nhân.
Sở Thanh Phong cơ hồ cả ngày đều nhốt mình trong phòng làm việc, duy nhất một lần từ bên trong đi ra, chẳng qua là bởi vì nàng muốn đi lấy một ly nước mà thôi. Từ lúc Sở Thanh Phong ra cửa, Cố Dao vẫn xem nàng, nhưng Sở Thanh Phong lại trực tiếp lấy nước xong liền quay trở về phòng, không có nhìn về phía Cố Dao, vì thế tâm Cố Dao lại càng thất thượng bát hạ*.
*trên bảy dưới tám, ý chỉ chủ ý bất định
Cảm giác tâm tình nửa vời, đối Cố Dao mà nói có điểm giống như dày vò, thật vất vả tới 5h chiều, cách lúc tan việc còn có nửa giờ, Cố Dao quyết định phải chờ Sở Thanh Phong đi ra, cùng nàng giải thích rõ ràng.
Nhưng là sau đó, tổ trưởng tổ trọng án Sở Thu đi ra văn phòng, vẻ mặt nghiêm túc trực tiếp đi tới cửa, cái gì cũng không nói liền đóng cửa lại, đột nhiên phát lệnh: “Tất cả thành viên của tổ trọng án, trong vòng 5 phút tập hợp lại đây!”
Cộng thêm Sở Thu và Sở Thanh Phong hai vị lãnh đạo, tổ trọng án tổng cộng có 27 thành viên, 5 phút trôi qua, tất cả mọi người đứng trước mặt Sở Thu, Sở Thu nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong, ra lệnh: “Tổ phó tổ trọng án Sở Thanh Phong bước ra khỏi hàng!”
Sở Thanh Phong phản xạ có điều kiện chạy đến trước mặt Sở Thu, tại chỗ đứng nghiêm chào, thật thanh thúy vang dội kêu một tiếng: “Đến!”
Cố Dao nhìn thấy bóng lưng Sở Thanh Phong đứng nghiêm, chẳng biết vì sao liền toát ra câu “cân quắc bất nhượng tu mi*”, hình ảnh Sở Thanh Phong khi đó liền thật sâu khắc vào đáy lòng của cô.
*cân quắc là khăn trùm đầu của phái nữ, tu mi là râu, ý nói phụ nữ không hề thua kém đàn ông
“Điểm danh.” Sở Thu một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp giao một phần danh sách cho Sở Thanh Phong. Chờ Sở Thanh Phong điểm danh xong, Sở Thu nhìn mọi người, có lẽ là bởi vì thói quen, Cố Dao luôn cảm thấy hai mắt Sở Thu giống như một con chim diều hâu, tràn ngập lợi hại.
Sở Thu đã có tuổi, thanh âm mang theo một chút tang thương, nhưng lại tràn ngập lực lượng, vào lúc này có vẻ đặc biệt vang dội: “Đêm nay có hành động đặc biệt, toàn thể đội viên đều xuất động, cho các người 10 phút gọi điện về nhà, sau đó nộp toàn bộ công cụ truyền tin lên!”
Sở Thu vừa ly khai, tất cả mọi người đều không vô nghĩa, lập tức đào ra di động, báo cho người nhà đêm nay tăng ca. Chỉ có Cố Dao mờ mịt đứng giữa đám người, lúc này cô không biết mình có thể làm những thứ gì, chính cô hiểu được, sẽ không có ai chờ cô trở lại.
Sở Thanh Phong cũng không cần gọi điện thoại báo cho bất kỳ ai, nàng liếc mắt một cái liền thấy Cố Dao đứng tại chỗ ngẩn người, chỉ một thoáng trong nội tâm tràn ngập thương tiếc, có một cỗ chua xót rõ ràng. Nghĩ một chút, nàng giơ tay lên vẫy hai cái với Cố Dao.
Cố Dao có điểm mê man, tầm mắt cũng không cố định, cô mờ mịt nhìn xung quanh, khi tầm mắt chuyển qua Sở Thanh Phong, cô thấy nàng đang ngoắc mình, lại nhất thời không thể xác định, cô mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong, dùng ngón tay chỉ chỉ mình, hỏi Sở Thanh Phong có phải đang gọi mình hay không.
Sở Thanh Phong còn chưa phát giác, Cố Dao luôn có thể rất dễ dàng điều động tâm tình của nàng, nguyên bản vẫn là chua xót thương tiếc, nhưng sau khi chứng kiến vẻ mặt đáng yêu cùng động tác của Cố Dao, trong nháy mắt lại biến thành nồng đậm yêu thích, không tự giác gợi lên khóe miệng, nàng mỉm cười đối Cố Dao gật đầu một cái.
Cố Dao mang theo nghi hoặc đi đến trước mặt Sở Thanh Phong, ánh mắt mở thật to, vẻ mặt của cô phong phú mà sinh động, Sở Thanh Phong liền hiểu rõ cô muốn biểu đạt hàm ý gì. Sở Thanh Phong mỉm cười là phát ra từ nội tâm, cho nên ngay cả chính nàng cũng không ý thức được, thanh âm không tự giác mềm nhẹ một ít: “Cố Dao, nhiệm vụ tối nay không biết đến mấy giờ mới có thể chấm dứt, em xuống căn tin dưới lầu mua một chút thức ăn lót dạ, sau đó vào phòng ăn với tôi đi.”
Sở Thanh Phong vừa nói vừa lục trong túi áo moi ra hai tờ tiền giá trị lớn đưa cho Cố Dao, lại phát hiện Cố Dao không có đưa tay đi nhận, mà là do dự cái gì đó.
Cố Dao trong thời gian làm việc đều tự giác không thân cận Sở Thanh Phong, cũng sẽ không quen thuộc thân thiết kêu nàng một tiếng “sư tỷ”, chỉ xưng hô “đội phó”. Cố Dao biết mình làm như vậy là vì cái gì, Sở Thanh Phong cũng biết, thân phận hai người không ngang nhau, ở trước mặt người khác bảo trì một chút khoảng cách là đúng, hai người ăn ý lòng hiểu mà không nói.
Lúc này Sở Thanh Phong lại kêu Cố Dao đi mua thức ăn, sau đó đến văn phòng rồi hai người cùng nhau ăn, vì thế Cố Dao do dự, lời đồn đãi luôn khiến người ta muốn tránh né, không chỉ vì mình, cũng là vì Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong hơi nhăn mặt, trong lòng có điểm ê ẩm, nàng rất rõ ràng Cố Dao đang do dự cái gì, nhưng nàng lại không muốn tiếp tục như vậy, hai người ở chung hòa hợp, lại phải làm bộ quan hệ lãnh đạm, nàng tuỳ hứng cố chấp nghĩ, mình đối Cố Dao hảo, chính là xem Cố Dao như muội muội mà đau tích, mặc cho ai nói gì.
Sở Thanh Phong buồn bực, nàng dùng tay còn lại nắm tay Cố Dao, có điểm cường ngạnh đem tiền nhét vào trong tay cô, không cho phản bác, nói: “Nơi này là lầu ba, căn tin ở lầu một, thời gian còn có 6 phút, nhanh chóng.”
Sở Thanh Phong nói thế, có thiên tính của cảnh sát, Cố Dao đột nhiên cảm thấy đây chính là nhiệm vụ, cũng phát giác thời gian gấp gáp, tiềm thức cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng liền đứng nghiêm chào, sau đó chạy ra cửa.
Sở Thanh Phong dõi theo Cố Dao, lắc đầu bật cười, Cố Dao quả nhiên là quá đáng yêu. Khi nàng quay đầu lại, phát giác tất cả thành viên như đang có suy nghĩ gì nhìn mình, Sở Thanh Phong hờn giận, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng pha chút lợi hại nhìn xung quanh một vòng. Người khác lập tức dời đi ánh mắt, giả điên không nhìn thấy gì. Sở Thanh Phong lưng eo thẳng tắp, đi vào phòng.
Phong tỷ là công hay thụ tui cũng nhớ không rõ lắm, nhưng Dao Dao thì đúng là manh manh tiểu thụ của mọi nhà.