Bạn đang đọc [bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài – Chương 10: Uy Hiếp
Thanh Liên Hội là một bang phái đặc thù, mà chỗ đặc thù, vừa lúc thể hiện ở chữ “Liên”. Không giống các bang phái bình thường, chỉ biết hợp lại hung đấu, Thanh Liên Hội tổ chức và hoạt động cực kỳ phù hợp “hình thức kinh tế” của xã hội hiện nay. Nó tương đương với con đường buôn bán liên thông lũng đoạn, từ từ bóp chết nguồn cung cấp thuốc phiện, thương hỏa, sau đó lại phân tán ra. Hoạt động như vậy, giúp Thanh Liên Hội thủy chung chiếm cứ danh xưng trùm hắc đạo H thị.
Người Tàng Huyền Thanh gặp gỡ tối nay, chính là thương gia sản xuất độc phẩm, Phạm lão.
Sào huyệt của Phạm lão, không cần nghĩ nhất định là ở bờ biển, xe Tàng Huyền Thanh dừng ở bến tàu, xuống xe liền thấy có một chiếc thuyền máy đang chờ, Tàng Huyền Thanh vừa xuất hiện, một đám người trên thuyền lập tức cầm súng tự động nhắm ngay các nàng.
Tàng Huyền Thanh bộ dạng uể oải liếc mắt nhìn lỗ châu mai tối om đang nhắm ngay mình, một chút cũng không thèm để ý, Kinh Luân và Trần Dương cũng tựa hồ nhìn quen trường hợp như vậy, không có một tia khẩn trương, mà Mộ Dung Phỉ trong tích tắc lại hơi híp mắt một chút, lộ ra một tia âm tàn, sau đó thấy đám người Tàng Huyền Thanh hờ hững, lại lập tức thu liễm, mặt không chút thay đổi, không nhìn những người đó, ngược lại chuyên chú nhìn bờ môi Tàng Huyền Thanh.
Năm gã đại hán Tàng Huyền Thanh mang đến cũng đồng dạng trấn định, không có một tia khẩn trương, tuy nhiên cũng cẩn thận luồn tay vào thắt lưng, cầm súng lục Desert Eagle. Có thể rất dễ dàng nhìn ra, những người này cũng không phải kẻ khờ, bọn chúng đều là kinh nghiệm phong phú, còn là “nhân tài” can đảm cẩn trọng. Từ điểm ấy có thể thấy được, Thanh Liên Hội chính là bang phái có nội tình “thâm hậu”.
Y theo quy củ, Trần Dương cầm thiệp mời, đi ra phía trước, cùng bọn họ nhỏ giọng nói cái gì đó, những người đó kiểm tra một phen, liền thu hồi súng tự động, gật đầu ý bảo đám người Tàng Huyền Thanh có thể lên thuyền.
Tàng Huyền Thanh cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái, vì sao ở nước nhà, mặc kệ là hạng người gì, mặc kệ là trường hợp gì, cũng đều thích ra vẻ ta đây?
Thuyền máy chở Tàng Huyền Thanh, cấp tốc lướt trên nước biển đen ngòm, rất nhanh tiến vào một bãi đá ngầm, đá ngầm thật dày đặc, tạo thành một tòa mê cung. Ở trung ương, có một hòn đảo rất nhỏ, trên đó có một căn nhà gỗ, bốn phía đều có người cầm sung tuần tra, nơi này… Chính là sào huyệt của trùm ma túy, Phạm lão.
Thuyền máy dừng ở bãi, người phụ trách tiếp đãi Tàng Huyền Thanh nhảy xuống, sau đó đi trước, dẫn theo Tàng Huyền Thanh đi đến nhà gỗ cách khoảng 50 thước, nhưng mới vừa tới gần nhà gỗ, đám người kia liền giơ súng nhắm ngay Tàng Huyền Thanh, chậm rãi hình thành một vòng vây.
Ra oai phủ đầu? Tàng Huyền Thanh đứng tại chỗ, nhàm chán nhìn đám người kia tỏ vẻ hung ác, trong lòng thì thầm một tiếng. Cô không mở miệng, định thần đứng ở nơi đó, ánh mắt hơi híp, ở trong bóng đêm lộ ra tín hiệu nguy hiểm như độc xà, Phạm lão… Tựa hồ phá hư quy củ mất rồi a.
Tàng Thiên Hải khi còn sống luôn luôn cẩn thận theo sát Tàng Huyền Thanh, phân tích qua những người có chút phân lượng với cô, Phạm lão trong mắt hắn, chỉ là cái loại đủ tham niệm nhưng lại không đủ đảm lượng, người này làm việc quá mức cẩn thận, ngược lại không tốt lắm. Người Tàng Huyền Thanh tín nhiệm nhất, chính là Tàng Thiên Hải, cho dù cô hoài nghi bất luận kẻ nào, cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Tàng Thiên Hải.
Người Tàng Huyền Thanh mang đến cũng không phải dân đầu đường xó chợ, càng không giống bọn tép riu trên đường, tùy tiện bị thương tựu thành mềm nhũn, bọn hắn động tác cơ hồ đều nhịp, phi thường nhanh chóng rút ra súng lục Desert Eagle bên hông, vây Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ, Kinh Luân vào giữa, không… Chút nào yếu thế chỉ súng vào đối phương.
Trần Dương đi ra hai bước, tháo xuống kính mát tơ vàng, cười lạnh nhìn xung quanh một cái, cuối cùng giống như một con sói hung mãnh nhìn chằm chằm thủ lĩnh, lạnh giọng hỏi: “Đây là ý gì?”
Trần Dương sớm ở hắc đạo hưởng ca tụng nổi danh, luyện một thân thuần thục võ cổ truyền Trung Quốc, Vịnh Xuân Quyền! Lúc này hắn hung ác quả thật làm cho người ta sợ hãi, đây là khí thế sau khi giết người, hơn nữa là giết qua không chỉ một cá nhân, tên thủ lĩnh bị Trần Dương doạ sợ, lập tức đem họng súng nhắm ngay Trần Dương, mới tìm về chút cảm giác an toàn, đối Trần Dương ra vẻ lãnh khốc nói: “Quy củ của Phạm lão, mặc kệ người nào tới đây, đều phải soát người trước rồi mới có thể tiến vào.”
Trần Dương bỏ gọng kính vào túi áo sơmi, nhếch miệng cười, cũng không mang theo một chút cảm tình, ngược lại càng thêm khiến người cảm thấy uy hiếp, giống một con sói hoang không hiểu nhân tính: “A? Vậy ngươi có biết chúng ta là Thanh Liên Hội?”
Tên thủ lĩnh thấy Trần Dương cười quỷ dị, trong lòng không khỏi băng hàn, nghĩ thầm, đây là biểu tình của người sao? Hắn nhìn thoáng qua Tàng Huyền Thanh, nói: “Ta không có thấy Tàng lão.”
Lời này rất rõ ràng, ý tứ đúng là bọn hắn chỉ thừa nhận Thanh Liên Hội có Tàng Thiên Hải, nhưng ai ở hắc đạo người nào không biết Tàng Thiên Hải đã mất. Khoé miệng Tàng Huyền Thanh giương lên, dễ thương cười cười, trong lòng dĩ nhiên hiểu được, điều này hoàn toàn chính là đối Tàng Huyền Thanh cô ra oai phủ đầu, muốn giết chết nhuệ khí của mình, hoặc là thử xem sự can đảm của mình, nhưng là… Bất kể như thế nào, Tàng Huyền Thanh đều tức giận.
Càng tức giận, Tàng Huyền Thanh liền cười đến càng thêm dễ thương, ngón tay cô bắt đầu vê động Phật châu, nói với người chắn trước mặt mình: “Tránh ra!”
Tàng Huyền Thanh khuynh thành mỉm cười, đi ra đám người, híp mắt nhìn thủ lĩnh nói: “Muốn lục soát thân thể của ta? Nếu quả thật có đảm lượng, ngươi có thể tận lực thử một lần.”
Tàng Huyền Thanh bộ dạng rất đẹp, lúc cô cười còn đẹp hơn, nụ cười của cô khó có thể hình dung, khí chất thật hư ảo, hơn nữa một thân ăn mặc vận cổ, khiến cảm giác càng thêm không chân thật. Cô đi tới trong tích tắc, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, bọn hắn tiếp tục nghe cô nói tựa như đang câu dẫn, trong lòng lại càng xao động.
Mọi người đều nhìn về phía tên thủ lĩnh, hi vọng người cầm đầu có thể cho bọn hắn cơ hội, trên người nữ nhân như tiên nữ này, hảo hảo thử một chút cảm giác mất hồn, cho dù chỉ là vuốt ve cũng tốt. Bởi vì khi Tàng Thiên Hải còn sống, Tàng Huyền Thanh rất ít lộ diện, cho nên bọn hắn không biết, Tàng Huyền Thanh… Thoạt nhìn vô hại nhất, cũng là nguy hiểm nhất.
Ánh mắt Mộ Dung Phỉ luôn luôn bị môi Tàng Huyền Thanh hấp dẫn, lúc Tàng Huyền Thanh đi lên hai bước, vị trí của Tàng Huyền Thanh biến thành ở trước mặt nàng, nàng rốt cuộc nhìn không thấy bờ môi xinh đẹp kia nữa, bất mãn nhăn mặt nhíu mày, theo bản năng cũng bước lên hai bước, đứng bên cạnh Tàng Huyền Thanh, lại đưa ánh mắt chuyên chú đặt ở trên cánh môi hồng sắc kia.
Tàng Huyền Thanh quay đầu nhìn Mộ Dung Phỉ, tựa hồ cảm giác được Mộ Dung Phỉ đặc biệt là vì môi mình mà đến, cô ác thú chìa ra đầu lưỡi màu hồng, híp mắt nhẹ nhàng liếm liếm môi trên.
Động tác liêu nhân này Tàng Huyền Thanh hoàn toàn nhằm vào Mộ Dung Phỉ, cũng lơ đãng kích thích sinh vật giống đực đang vây xem, một bầu không khí xôn xao bắt đầu tràn đầy, mỗi người đều nóng lòng muốn thử, vì thế ánh mắt nhìn thủ lĩnh cũng càng thêm nóng rực lên.
Tên thủ lĩnh nhíu nhíu mày, hắn nhớ rõ Phạm lão phân phó, chỉ cần uy hiếp Tàng Huyền Thanh, hạ nhuệ khí của cô là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện gì, cho nên hắn một mực do dự. Hắn nhìn kỹ Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ thật lâu, phát hiện hai người cũng không có đeo vũ khí, nghĩ đến sẽ không phát sinh đại sự gì, hắn không tin dưới tình huống như vậy, Tàng Huyền Thanh còn dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn nhìn thủ hạ gật đầu một cái.
Tên thủ hạ lập tức hưng phấn lên, nhưng hắn chỉ vừa bước đi, đã có năm họng súng Desert Eagle đồng thời nhắm ngay hắn, vì thế hắn cũng không dám… Càn rỡ, lui về không phải, tiếp tục đi tới cũng không phải.
Thủ lĩnh nhăn mi, nhẹ nhàng phất tay một cái, đám người vây quanh Tàng Huyền Thanh lập tức nâng súng lên, “răng rắc” nghiêm chỉnh, toàn bộ lên đạn.
Tàng Huyền Thanh vẫn mỉm cười, bất vi sở động, ánh mắt lại híp chặt hơn, nói với năm đại hán: “Không sao cả, để cho hắn lại đây, bản thân ta muốn chân chính nhận biết, người của Phạm lão có phải có can đảm thật hay không?”
Người may mắn bị tên thủ lĩnh điểm trúng, rốt cuộc lại thử bước đi, thấy năm họng súng Desert Eagle không có làm ra phản ứng, vì thế mới buông ra lá gan, một tay cầm súng tự động mạnh mẽ hậu thuẫn, bạo gan đi tới.
Tàng Huyền Thanh cười, một tờ giấy trắng rất mỏng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện giữa hai ngón tay thon dài, đó là vũ khí của Tàng Huyền Thanh, một hồi nó có thể xẹt qua động mạch của người kia, nhuộm đẫm màu đỏ tươi đẹp. Trang giấy giết người, cũng không phải truyền thuyết, ít nhất ở trên người Tàng Huyền Thanh là không phải, mấu chốt thì vẫn là lực lượng cùng kỹ xảo mà thôi.
Vũ khí của Thanh tỷ là giấy, cơ mà hổng phải giấy A4, kích cỡ của nó chỉ bằng lưỡi lam thôi =))))