Đọc truyện [bhtt] [hoàn]: Chú Định – Chương 5: Đất Phương Nam
Hôm nay, Cao Khiết Bình cùng Bạch Vũ Hàm, Bạch Vũ Ngọc, Cao Ngọc Tuyền và Cao Doanh Tâm đi đến đất phương nam, nơi này một tháng nay hạn hán, chết đói rất là nhiều.
Quan phủ cai quản nơi này là Lý Mộ, hắn sau khi nghe hai vị hoàng tử và một vị tướng quân ghé thăm, lập tức chạy ra nghênh đón “Tham kiến Tương vương, Thành vương, Cao tướng quân”
Bạch Vũ Ngọc nhìn người đang quỳ dưới đất “Đứng lên đi”
“Ân”
Lý Mộ đưa năm người vào phủ của hắn, tận tình đón tiếp “Không biết các vị đến đây là có chuyện gì cần dạy bảo ?”
Cao Khiết Bình lên tiếng “Nơi này hạn hán đã hơn một tháng, tại sao không thấy ngươi viết tấu xớ dâng lên triều đình ?”
Lý Mộ khẽ rùng mình, cứ nghĩ hoàng thượng không quan tâm chuyện triều chính nên hắn có dâng tấu xớ hay không cũng không bị ai phát hiện. Không ngờ lại bị tìm thẳng đến đây, vội tìm chuyện bịa đặt “Hạ quan có dâng tấu xớ, thậm chí là bốn ngày sẽ dâng một lần nhưng cho đến hiện nay vẫn không thấy triều đình có động tĩnh”
Mọi người ở đây biết Lý Mộ nói dối không chớp mắt, Cao Khiết Bình đã luôn nghi ngờ hắn ăn hối lộ, lấy của của dân lành. Năm nào Cao Khiết Bình cũng thay triều đình phát lương thực đến các trấn nghèo, nên nơi này dù có hạn hán cũng sẽ cầm cự được một thời gian, vậy mà khi tới đây, xác người nằm rải rác. Thật đáng giận.
Bạch Vũ Hàm muốn trước tiên đi tìm hiểu địa hình, liền nói “Lý đại nhân, phiền ngươi chuẩn bị vài gian phòng, chúng ta sẽ lưu lại một thời gian”
Lý Mộ tuy không muốn nhưng cũng phải tuân theo, hắn chỉ là một chức quan nhỏ làm sao đối phó lại “Hạ quan liền đi cho người chuẩn bị”, nói xong lui ra ngoài.
Buổi chiều, nhân lúc Lý Mộ đang bận việc, sáu người chia thành ba lối đi để xem xét tình hình ở đây.
Cao Khiết Bình đi đến một bờ vực, nhìn thấy già nhỏ lớn bé đều đang ở đây đào bới cái gì đó, hắn liền chạy đến hỏi một ông lão “Các ngươi đang làm gì vậy ?”, sau đó cầm một cục đá trắng ở trong rổ lên hỏi “Cái này là cái gì ?”
Ông lão vì đói nên trả lời có chút mệt nhọc “Người ta nói đá vôi có thể nấu ra ăn được, chúng tôi phải thử”
Cao Khiết Bình kinh hãi nhìn cục đá trên tay, quỳ một chân xuống nói với ông lão “Trong này có thạch tín, ăn vào sẽ mất mạng”
Ông lão thống khổ nói “Dù sao cũng tốt hơn phải sống một cuộc đời như vậy”, nói xong tiếp tục đào đất.
Cao Khiết Bình nắm chặt hai tay lại với nhau, hắn lập tức nhảy lên ngựa, phi nhanh về Lý phủ.
Bạch Vũ Ngọc nắm tay Cao Doanh Tâm đi tới đâu liền bị người dân ngồi lê lết dưới đất bám lấy tà áo của họ, tất cả đều khóc lóc cầu xin
“Công tử, tiểu thư xin cho tôi ít tiền”
“Chúng tôi đã hơn hai ngày không ăn gì rồi”
“Chúng tôi kiệt sức rồi”
“Con của tôi sắp chết vì đói, làm ơn hãy cứu nó”
Cao Doanh Tâm vốn định sẽ đi qua cho đến khi nghe được lời nói vừa rồi, muốn lấy túi tiền cho người đàn bà kia thì bị Bạch Vũ Ngọc cản lại “Không được, ở đây rất nhiều ngươi, bọn họ sẽ kéo tới, chúng ta không đủ ngân lượng. Phải trở về gọi thêm người tới đây giúp đỡ”
Cao Doanh Tâm biết là vậy nhưng bây giờ các nàng quay về, khi trở lại chưa chắc đứa bé còn sống, liền chạy sang khu vực khá giả để mua một ít thức ăn. Sau đó cầm hai cái màn thầu quay lại chổ người phụ nữ kia, đưa cho họ “Ngươi tạm thời dùng đỡ, ta sẽ quay lại”
Người phụ nữ khóc ra nước mắt, liên tục dập đầu “Đa tạ, đa tạ”
Bạch Vũ Ngọc thấy người dân bắt đầu dòm ngó, liền nắm tay Cao Doanh Tâm rời đi. Chỉ sợ đứng ở đây thêm một giây cũng sẽ không còn đường để về.
Ở một nơi khác, Bạch Vũ Hàm cùng Cao Ngọc Tuyền đi đến một ngôi làng, đáng tiếc là người ở làng này đều đã chết, mùi hôi thối xộc lên nồng nặc.
Bạch Vũ Hàm lấy khăn tay trong áo ra đưa cho Cao Ngọc Tuyền “Mùi từ xác chết sẽ không tốt cho sức khoẻ, người bịt lại đi, chúng ta đi thôi”, phải trở về tìm người đến an táng ngôi làng này, nhìn xác chết tuy có ớn lạnh nhưng nghĩ đến nguyên nhân họ chết, lại rất đau lòng.
Cả hai xoay người muốn bước đi thì một âm thanh vang lên khiến cả hai đều khựng lại, lắng nghe kỉ hơn thì đó chính là tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Bạch Vũ Hàm sau khi xác định được tiếng khóc phát ra từ đâu, liền cùng Cao Ngọc Tuyền đi về hướng ngược lại.
Đường đá chông chênh, tiểu thư khuê cát như Cao Ngọc Tuyền căn bản là đi không quen, nên nhiều lần bất cẩn vấp vào cục đá dưới chân.
Bạch Vũ Hàm vốn định làm ngơ cho đến khi thấy Cao Ngọc Tuyền như muốn ngã, liền nắm chặt cổ tay nàng, giữ lại.
Để người kia nắm tay, Cao Ngọc Tuyền không nói gì mà Bạch Vũ Hàm vẫn cứ nắm quài. Không khí nơi này vốn đã yên ắng, lạnh lẽo, hiện tại còn thêm quỷ dị, cực kì quỷ dị.
Đi thêm một đoạn, Bạch Vũ Hàm từ cổ tay Cao Ngọc Tuyền, trượt xuống nắm bàn tay của nàng, mười ngón tương khấu.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng bị Bạch Vũ Hàm nắm tay, chỉ là lần này sao cứ thấy khẩn trương lạ kì, tim cũng đập mạnh như vậy.
Về phần Bạch Vũ Hàm, nàng hiểu chính nàng rất thích thân cận nữ nhân, ở hiện đại cũng từng trải qua nhiều mối tình với nhiều người, nhưng là chưa từng có cảm giác bình yên, muốn chạm vào như ở cạnh Cao Ngọc Tuyền. Bạch Vũ Hàm chưa từng nghĩ sẽ phát sinh tình cảm với nàng, sẽ càng không dám thừa nhận nếu như điều đó thật sự xảy ra.
Đi đến ngôi nhà phát ra tiếng khóc, cả hai như chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt. Một người mẹ ôm đứa con của mình, nhưng người mẹ đã chết, máu ở trên ngón tay cũng đã đông lại. Đứa trẻ nằm bên cạnh mẹ mình mà khóc lớn, có lẽ là vì quá đói và vì mùi xác chết xung quanh quá nồng.
Cao Ngọc Tuyền đau lòng đi đến bồng đứa nhỏ trên tay, đứa trẻ này có thể còn chưa được một tháng tuổi. Đáng thương nhất chính là lại sinh ra ở chổ này.
Bạch Vũ Hàm thấy Cao Ngọc Tuyền muốn học tập người mẹ, cho đứa trẻ uống máu nàng nên Bạch Vũ Hàm liền cản lại “Để ta”, sau đó trực tiếp cắn ở đầu ngón tay trỏ, đưa cho đứa trẻ ngậm.
Tiếng khóc liền không còn. Đứa trẻ nút lấy máu của Bạch Vũ Hàm một cách ngon lành, cứ như đang bú sữa mẹ.
Cao Ngọc Tuyền nhìn Bạch Vũ Hàm “Hay là chúng ta đem đứa trẻ này về An Nam đi, ta sẽ chăm sóc nó”
Nếu Cao Ngọc Tuyền không làm như vậy thì Bạch Vũ Hàm cũng sẽ làm, nghe được lời đề nghị liền gật đầu “Chúng ta sẽ cùng nuôi nó”
Chỉ là người nói vô tình, người nghe hữu ý. Cao Ngọc Tuyền lại cảm thấy một trận ấm áp giữa không khí lạnh lẽo, chết chốc này. Cả hai cứ như vậy đứng yên nhìn vào mắt đối phương.