Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] – Chương 321: Phiên Ngoại – Lạc Sư Minh Triều (lục)
Nữ nhân kia rời đi.
Ta đi trở vào, ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, hai người ngồi bên hỏa lô tiếp tục sưởi ấm. yên bình ấm áp, ta mệt mỏi tựa vào vai nàng mà ngủ.
Cứ như vậy bình yên qua một đoạn thời gian, cửa hiệu của ta lại đến một nữ tử. Trước kia sáng sớm ít có khách đến cửa hiệu, thỉnh thoảng hàng xóm đến cho ta một chút thức ăn, chúng ta cũng hữu lễ đáp lại, hoặc mấy tiểu hài tử A Oánh bọn họ sau khi đi học cũng sẽ rỗi rãnh đến nháo một lúc, chỉ vì muốn có hạt thông đường để ăn.
Gần đây trái lại càng lúc càng náo nhiệt rồi.
Nữ tử này dáng người tinh tế, tóc dài buông xuống như thác nước, mặt đeo mặt nạ, nhìn hình thức thì chính là đám người chào hàng tạp hóa trên thịt tập ban sáng, dáng vẻ vụng về, có chút buồn cười.
Nữ tử hai tay chấp sau đầu, trẻ tuổi nhưng lại làm ra vẻ lão thành, đôi mắt đen tròn dưới mặt nạ khẽ xoay chuyển mà nhìn ta, giọng nói có chút trầm thấp: “Chưởng quỹ, ngươi rốt cục bán thứ gì?”
Ta từ quầy tiền đứng lên, một ngón tay chỉ lên trên, thông thả ra hiệu: “Bán hàng.”
“Hàng gì?” Đôi mắt nàng ta khẽ chuyển, hỏi.
“Ngốc hàng.” Ta phun ra hai chữ.
Nàng kia ngẩn người, ta đi đến phía sau nàng, một tay ôm lấy thắt lưng kéo nàng vào bên trong cửa hiệu.
Nàng kia vừa cười vừa hô: “Ai nha, cướp người, buông.”
Tuy nàng là một người trưởng thành, nhưng cũng không cao hơn ta bao nhiêu, lại rất nhẹ. Ta một đường vác nàng đến hậu viện, hướng Lạc Thần đang thu dọn trong hậu viện cười nói: “Lạc Thần, mau ra đây! Ta cướp được một cô nương, nàng ta tự mình ngu ngốc dâng đến tận cửa, đợi lúc chúng ta làm cơm tối liền lột da nàng ta lấy xương nấu canh thôi.”
Lạc Thần từ trong phòng đi ra, thanh ảnh cao gần tựa vào cửa phòng, đạm nhạt nói: “Rất tốt. Dao không được bén, ta đi mài dao.”
Nàng kia nghẹn ngào nói: “Ta không thể ăn được.”
Ta tàn bạo nói: “Ăn được hay không, cũng phải để bọn ta định đoạt, còn phải do ngươi nói.”
Nắm tay nàng kia nhẹ nhàng đấm ta vài cái, ta buông tay ra, nàng liền nhanh nhẹn nhảy xuống, lao vào trong lòng Lạc Thần.
Lạc Thần trấn an nàng, tháo mặt nạ của nàng, khuôn mặt xinh đẹp cử Trường Sinh liền lộ ra.
Lạc Thần lúc này mới ôn nhu nở nụ cười.
Ta cũng xích một tiếng bật cười.
Trường Sinh vặn mi, mặc dù dung mạo vào vóc dáng đã thành thục từ lâu nhưng trên mặt vẫn có nét hờn dỗi trẻ con: “A Cẩn, A Lạc. Đối xử với đường tỷ như vậy, bối phận chạy đi đâu rồi. Ta là trưởng bối, các người là hậu bối.”
Đã lâu không gặp, nàng trái lại càng trắng nõn tế nộn.
Năm đó Dạ cô nương thay nàng dịch cốt, sau khi chữa bệnh thiểu năng cho nàng, dáng vẻ vốn nhỏ bé như trẻ con bắt đầu cao lớn, theo tuổi tác suy tính cũng đã có dáng vẻ của thiếu nữ hai mươi rồi, chỉ là vì nàng lúc nhỏ có chỗ khiếm khuyết về thiên chất, mặc dù phụ mẫu có mười sáu cánh kim vũ nhưng nàng cũng chỉ được ba cánh, và duy nhất một phiến kim vũ bên trái. Bất quá có thể khôi phục được như vậy đã là việc vô cùng đáng mừng, trên dưới Hoàng Đô đều chịu ân của Dạ cô nương. ( =.= ” Quân tỷ đùa TS đấy ak, cánh thì ít gì cũng phải số chẳn mới bay được chớ, 3 cánh, 3 cánh ha ha, Quân tỷ thật bá đạo )
Sau khi thần trí được khôi phục, cũng chính là ta và Lạc Thần một tay dưỡng nàng lớn, lại có cô cô thường đến trông nom, đã quen được chúng ta che chở như hài tử, nếu không thì nàng cũng chỉ kém một chút tuổi nữa thì đã hơn cả cô cô lão yêu quái, làm sao có thể làm nũng rút trong lòng ta cùng Lạc Thần.
Lời này cũng không thể để cô cô nghe được, nếu không sợ rằng nàng sẽ đến lột da ta. Dù sao thì ta cùng Lạc Thần lão yêu quái này từ lâu đã hiểu được, cô cô lão lão yêu quái nàng mặt lạnh như băng lục thân bất nhận.
Ta nói: “Mang một cái mặt nạ đến lừa gạt hậu bối, cũng là hành vi của trưởng bối sao. Vi lão bất tôn.” (già không nên nết)
Trường Sinh ôm Lạc Thần cười: “Dù sao thì các người cũng nhận ra rồi.”
Trong viện hơi lạnh, ta dẫn Trường Sinh đến ngồi bên cạnh chậu than, thấy trên lưng nàng vẫn đeo ống sáo lực sắc. Lúc trước ta dùng Hoàng Điều Nham Băng Ngọc Thiềm vô thượng trân quý làm lễ vật tạ ơn chữa trị cho Trường Sinh, cây sáo này chính là Dạ cô nương năm đó đáp lễ, vẫn cất giữ trong tàng bảo thất ở Thục. Về sau Trường Sinh dần dần trưởng thành, liền nài nỉ ta muốn lấy cây sáo, ta dĩ nhiên không nói hai lời mà cho nàng.
Ta nhìn một chút, cũng không nói gì, mang chút điểm tâm nàng thích nhất đến cho nàng, nói: “Tại sao hôm nay đột nhiên lại đến, cũng không biết dùng linh vũ truyền tin báo trước một tiếng, làm ta sợ muốn chết.”
Trường Sinh ấp úng nói: “Linh vũ truyền tin sẽ kinh động cô cô.”
Ta kinh ngạc: “Thì ra là ngươi lẻn đi, cô cô không biết sao?”
Cô cô mặc dù vô cùng nghiêm khắc, nhưng ta tự nhận cô cô xem ta như tâm can, xem Trường Sinh như bảo bối. Nhưng bảo bối của nàng hôm nay không hề nói với nàng một tiếng liền đến nhà tâm can của nàng, mới vừa trải qua chiến loạn không bao lâu, thế ngoại hỗn loạn, ta tin tưởng nàng sẽ vì bảo bối của nàng mà trách tội tâm can này.
Ta nhất thời đau gan.
Lạc Thần yên lặng không nói.
Trường Sinh trầm thấp nói: “Sau khi ta ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ phát hiện, mấy ngày nay nàng luôn cùng ta một chỗ.”
Lạc Thần nâng ánh mắt, thần quang sâu thẳm: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì.” Trường Sinh cũng ngẩng đầu lên, trong tay cầm viên kẹo, cười nói: “Chỉ là ta nhớ các ngươi, muốn gặp các ngươi mà thôi.”
Lạc Thần nói: “Muốn gặp bọn ta, cũng nên nói cho cô cô biết.”
Trường Sinh buồn bã nói: “Cô cô sẽ không để ta ra ngoài.”
” Vì sao?” Lạc Thần nói tiếp.
Lạc Thần cùng ta nuôi lớn Trường Sinh, Trường Sinh xưa nay rất kính nể Lạc Thần, Lạc Thần lúc nhàn hạ dạy nàng rất nhiều, nàng cũng rất nghe lời Lạc Thần. Xưa nay Lạc Thần hỏi nàng, nàng luôn thành thật trả lời.
Ánh mắt Trường Sinh có chút ngây ngẩn, nói: “Bên ngoài không phải mới thay đổi triều đại không lâu sau sao, cô cô không cho phép ta ra ngoài, nàng nói Hoàng Đô an toàn hơn.”
“Thật không?” Ta nhìn nàng.
“Thật.” Nàng ngồi thẳng tắp, hô hấp lại mơ hồ không đều.
Lạc Thần nhìn ta một cái, không nói gì mà chỉ nói với Trường Sinh: “Hiện nay cô cô nhất định đã phát hiện rồi, chờ xem nàng an bài thế nào, ngươi ở lại chỗ bọn ta trước. Muốn đi chơi đùa cái gì, bọn ta đi cùng ngươi.”
Trường Sinh lúc này mới nhoẻn miệng cười.
Trường Sinh ở lại Tô Châu phủ, có nàng bên cạnh, ngày tháng của ta cùng Lạc Thần càng trở nên thú vị, cũng càng náo nhiệt.
Một ngày kia có một lão tiều phu lạnh run đứng quan sát Mặc Nghiễn Trai hồi lâu, trở ra rồi lại muốn vào. Như vậy giằng co hồi lâu, Trường Sinh liền bước ra hỏi hắn: “Lão nhân gia, ngươi cần gì?”
Lão bá kia nhìn Trường Sinh, lại phía sau ta cùng Lạc Thần ở phía sau, hàm hồ nói: “Các chưởng quỹ, nghe nói trong cửa hiệu của các ngươi có thu mua hàng, đúng không?”
Ta cũng đã đoán là như vậy.
Làm nghề kinh doanh đồ cổ mấy trăm năm, đồ cổ trong cửa hiệu một phần là ta cùng Lạc Thần ra ngoài đào được, cao sơn hiểm cốc, sa mạc bình nguyên chỗ nào cũng đến, xem như đi du lịch. Cũng có một phần là bảo bối của các hộ nhân gia vì các loại nguyên nhân muốn bán lại để lấy ngân lượng thì sẽ đến cửa hỏi thăm, mặc dù đủ loại hàng giả nhưng đôi khi cũng có thể thu dược một ít kỳ trân dị bảo.
Ta mời lão bá vào trong uống trà, hòa khí hỏi hắn: “Lão bá có hàng gì, cho ta xem qua, nếu có thể, bọn ta sẽ thu.”
Lão bá kia liên tục gật đầu, trước đó vẫn bưng ngực, lúc này mới từ dưới vạt áo đầy mảnh vá cẩn cẩn dực dực lấy ra một túi vải cũ rách, run rẩy mở ra cho ta xem.
“Chưởng quỹ, là thứ này.” Trong tay hắn là một cái nắp thiếu một góc, nói: “Ta đào được từ sau núi, thê tử ta nói đây có thể là vật đáng giá, bảo ta vào cửa hiệu trong thành hỏi một chút xem có thể bán được hay không.”
Ta cầm chiếc nắp tỉ mỉ quan sát, là Thanh Đồng, trơn nhẵn vừa phải, ở giữa vẫn còn bùn đất, quả thật là một bảo bối lâu đời. Nhìn hình dạng thì phải là nắp của một bình rượu.
Lạc Thần tiếp nhận, cũng lẳng lặng cân nhắc.
“Thế nào?” Lão bá hỏi: “Đáng giá không?”
Ta nói: “Đây chỉ là một bộ phận, thân bình chạy đi đâu rồi. Nếu không phải toàn bộ vật phẩm, mặc dù là đồ cổ nhưng cũng không bán được.”
Lão bá thất vọng nói: “Thật ra còn có một phần đang ở…. dưới đất.”
“Dưới đất?”
“Ta làm thế nào cũng không đào lên được, nên chỉ có thể cầm thứ này đến hỏi.” Lão bá ho khan vài tiếng, nghiêm nghị nói: “Tôn tử nhà ta sinh bệnh, không mời nổi đại phu, trong nhà cũng sắp chịu đói rồi, chưởng quỹ ngươi xem thứ này đáng giá bao nhiêu tiền? Không sao cả, một chút thì được rồi.”
Trường Sinh bám lên vai ta, nhẹ giọng nói: “A Cẩn, chúng ta đi xem đi. Xem thử vì sao thứ đó không thể đào lên được.”
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng nói: “Ngươi ở trong nhà cảm thấy buồn chán sao.”
“Không phải.” Trường Sinh trầm thấp nói.
Ta biết từ lúc nàng đến đây vẫn chưa ra ngoài, liền đứng dậy cầm hai thỏi bạc đến, đưa cho lão bá kia: “Như vậy đi, lão bá ngươi cầm số này trước, đợi chúng ta đi chỗ đó xem thân bình, sẽ quết định sau.”
Lão bá kia cầm ngân lượng, mừng đến râu mép đều phải thổi bay: “Đi ngay bây giờ sao? Hay là ta nói ra địa điểm, các ngươi đến đó đào?”
Ta nói: “Ngươi về mời đại phu cho tôn tử của ngươi trước, cho bọn ta biết địa điểm, bọn ta sẽ đến sau.”
Lão bá để lại địa chỉ, thiên ân vạn tạ mà trở về.
Còn lại chúng ta ba người thu thập một phen, mỗi người đi dắt một con ngựa, chậm rãi đi đến chỗ kia. Hôm nay mặc dù lạnh, nhưng trời cũng rất trong, tuyết mỏng đọng trên tàng cây, xanh trắng tương hợp, cực kỳ vui mắt.
Lão bá sống ở ngoại thành, nơi này có sông ngòi kéo dài, mặt nước vào đông tĩnh lặng, mép bờ kết băng mỏng, vài con thuyền nhỏ trôi trên sông, có người đang ngồi trên mũi thuyền thả câu.
Trường Sinh ở trên ngựa nói: “Có cá.”
Ta cười rộ lên: “Lại không mang cần câu, còn nghĩ đến làm gì.”
Lạc Thần nâng ánh mắt nhìn lại, ánh mắt của nàng bỗng dâng lên một chút biến hóa, ta nhìn theo tầm mắt của nàng, liền nhìn thấy một nữ tử mặc y phục đạo sĩ khụy một gối quỳ bên bờ sông, không cần hỏi cũng biết đó chính là Trạc Xuyên đạo trưởng.
Nàng cúi đầu, đang mức nước dưới sông, đổ vào trong cái rương lớn của nàng.
Trạc Xuyên đạo trưởng này Lạc Thần cũng có nghe qua, ta cùng nàng xa xa nhìn lại, Trường Sinh không hiểu ra sao, nói: “Là người quen sao?”
Ta lắc đầu: “Không phải.”
Trạc Xuyên kia có lẽ đã đổ nước đầy rương, liền đứng dậy, dáng vẻ ôn nhu nhìn vào trong rương hồi lâu, cách quá xa nên thực sự cũng không biết nàng đang nhìn cái gì. Nàng đóng nắp rương lại, cõng trên lưng, trên cái rương kia vẫn treo chiếc trống bỏi nàng đã mua.
Đông đông đông, một đường nhẹ nhàng bước đi.