Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 6 – Đóng Băng
Nhóm người bơi vào trong đại điện, chờ lúc sắp tiếp cận Giao Nhân, cẩn cẩn dực dực thả chậm tốc độ.
Cách rất gần, tất cả đều trở nên rõ ràng.
Sư Thanh Y lúc đầu nhìn thấy Giao Nhân không có nửa điểm phản ứng, tưởng là thi thể các loại, hiện tại mới phát hiện đây chỉ là một pho tượng. Chỉ là bởi vì thực sự tạo hình quá mức tinh tế, ngay cả tóc đều tinh tế chạm khắc đến từng sợi, nên mới sinh ra ảo giác.
Pho tượng Giao Nhân này quỳ rạp trên mặt đất, đuôi cá cuộn lại, hai tay nâng lên.
Sư Thanh Y điều chỉnh sức nổi bơi đến bên cạnh pho tượng, nhìn hai tay nó một chút, bên trong cũng không nâng bất luận thứ gì, là trống không, không biết vì sao nó lại làm một tư thế cổ quái như vậy.
A Nha trừng mắt nhìn pho tượng, tròng mắt quay tròn khẽ chuyển, sau đó cũng học theo tư thế của pho tượng, ở trong nước ngẩng đầu, hai tay giơ lên.
Sư Thanh Y: “……”
Nó là một tiểu bất điểm mới sinh, hơn nữa còn là một con cái nhỏ hoạt động dưới nước vô cùng thuận lợi, rất nhanh thân thể lao đến, đổi hướng nhanh như chong chóng mà quay cái mông lại.
Lạc Thần yên lặng nhìn nó, cuối cùng vẫn đưa tay bắt lấy nó.
Ai Nha nhất thời hưng phấn đến ở trong nước xoay tròn.
Vũ Lâm Hanh suy nghĩ cả buổi, không giải thích được: “Giao Nhân này hướng về phía trước giơ tay, rốt cuộc là đang làm gì? Cầu khẩn? Tế tự? Xin cơm?”
Trong lòng Sư Thanh Y nói còn xin cơm nữa, lại cười nói: “Có lẽ là chờ bánh nướng từ trên trời rơi xuống.”
Vũ Lâm Hanh dùng ánh mắt nhìn kẻ bệnh tâm thần để nhìn nàng: “Cậu đói đến điên rồi?”
“Cho dù tớ đói đến phát điên cũng sẽ không ăn bánh nướng. Tớ ghét bánh nướng, chết cũng không ăn bánh nướng.” Sư Thanh Y vẻ mặt chính kinh, chiếu đèn pha qua bên kia để kiểm tra.
Lạc Thần nhìn nàng, cười như không cười, không lên tiếng.
Sư Thanh Y một bên dùng đèn quét qua hoa văn thủy dạng trên nóc, một bên nói: “Loại đại điện quy mô như thế này, sẽ không đơn thuần đặt một pho tượng ở trung tâm để phá hỏng mỹ quan như vậy, pho tượng đặt ở đây vẫn luôn cảm thấy rất đột ngột, xung quanh nó trống trãi, không có bất luận thứ gì.”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Điện này giống như một tế điện.”
“Vậy pho tượng này có lẽ là liên quan đến tế tự, rất nhiều tế tự quả thật là cần dùng đến pho tượng, ngoại trừ người, pho tượng loại này cũng có thể dùng trung gian tế tự.” Thiên Thiên vốn dĩ chính là tế ti của Ô Y tộc, nàng mở miệng, càng thêm nghiệm chứng suy đoán của Sư Thanh Y.
“Nó thẳng nhìn lên phía trên, lẽ nào bên trên có cái gì sao?” Sư Thanh Y bơi lên phía trên: “Tớ lên đó xem thử, các người ở bên dưới kiểm tra, xem pho tượng này có các loại cơ quan gì hay không, cẩn thận một chút.”
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y bơi đến đỉnh điện đảo quanh một vòng thật lớn, gần như mỗi một khối gạch đều vì cung điện này mà tạo ra, tất cả đều thật, không có khoảng trống, cũng không có phát hiện bất luận cơ quan nào.
Không có thu hoạch, Sư Thanh Y điều chỉnh thiết bị lặn trở xuống, mọi người ở phía dưới vây quanh pho tượng kiểm tra, Lạc Thần đang dán đến gần nhìn đôi mắt của pho tượng Giao Nhân.
“Bên trên không có gì, các người thì sao?” Sư Thanh Y hỏi.
Thiên Thiên chỉ chỉ tượng Giao Nhân: “Cũng không có bất luận cơ quan nào, lỗ mũi, miệng vân vân toàn bộ đều phong bế.”
Yên lặng chốc lát, Lạc Thần ngẩng đầu lên: “Bất quá đồng tử có chút kỳ hoặc, chất liệu không giống với phần khác của pho tượng, là hình cầu trong suốt.”
“Ấn xuống được không?” Sư Thanh Y đến gần.
Lạc Thần lắc đầu.
Sư Thanh Y một tay khoát lên trên đầu Giao Nhân, kết quả vừa tiếp xúc pho tượng, pho tượng bỗng dưng phát ra ánh sáng.
Sư Thanh Y lập tức rụt tay trở lại.
Trường Sinh chỉ chỉ thủy đăng hoa trong nước, hiện tại Sư Thanh Y bơi đến, những đăng hoa cách xa nàng đều tắt: “A Cẩn, ánh sáng này giống như loại ngoài kia, trong bụng pho tượng này cũng trồng hoa nữa sao.”
Lạc Thần nói: “Thanh Y, em có Thứ Lân, chạm vào mắt nó thử xem.”
Sư Thanh Y cũng đoán được việc này, đưa tay chạm vào pho tượng, bởi vì tiếp xúc của nàng, bên trong pho tượng nhất thời quang ảnh đại thịnh, cả vật thể trong suốt trong ánh sáng chập chờn, bên trong loáng thoáng hiện ra hình dáng một cây ngọc lan hoa đăng.
Pho tượng này giống như một trản đèn Giao Nhân trong nước, hiện tại phát sáng, bên trong quang ảnh sặc sỡ, hoa ảnh yểu điệu, tựa như ảo mộng.
Mà đôi mắt của Giao Nhân cũng trở nên càng lúc càng sáng.
Nhãn cầu của nó tựa như một tụ tinh cầu, sau khi Thứ Lân tiếp xúc với đăng hoa bên trong tượng, thủy đăng sáng lên, ánh sáng tụ đầy trong nhãn cầu, Giao Nhân này lại ngẩng đầu nhìn đỉnh đại điện vì vậy ánh sáng từ nhãn cầu tập trung vào một vị trí, vừa vặn giống như đèn pin chiếu lên, rơi vào một góc trên đỉnh điện.
Trong nháy mắt chùm tia sáng hội tụ , tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn.
Góc khuất được ánh sáng hội tụ chính là một đồ án rất khó nhìn thấy được, đó là một đồ án đôi cánh vương ra, sau đó không biết có phải ánh sang đã tác động đến cơ quan nào đó hay không, khu vực đó trong nháy mắt phát ra một mảnh ánh vàng rực rỡ.
Một đạo quang ảnh tựa như thoát ly ràng buộc từ xa xưa, từ trong bóng tối thoát ra, vô số cánh tựa như quang đoàn khuếch tán, từ trên thẳng xông xuống, cuối cùng ngưng tụ, tựa như một cánh chim kim sắc thật lớn, vờn quanh trên không trung.
Cánh chim phức tạp như vậy, to lớn như vậy, dường như toàn bộ đỉnh điện dưới đáy biển trở thành bầu trời, mặc cho nó ngao du.
Quang dực (đôi cánh ánh sáng) Thông thấu trong suốt trong nước, nhằm phía Trường Sinh, vòng quanh nàng vài vòng, lại hướng về Sư Thanh Y bên kia.
Sư Thanh Y chìm trong phiến quang ảnh, một khắc đó nàng có cảm giác phức tạp chưa từng có. Một loại cảm giác mềm mại quen thuộc bao lấy nàng, đôi cánh kia giống như ôm ấp trẻ con mà vây lấy nàng, ôn nhu, chậm rãi tán đi, gần như phủ kín toàn đại điện.
Đôi cánh tựa như đã từng thuộc về nàng, đã từng sử dụng.
Rực rỡ, cao quý, chói mắt như kim dương, trong nước trùng điệp ánh sáng lay động, lại vì nàng phủ thêm một tầng lựa mỏng.
Mọi người nhất thời đều quên hô hấp, Lạc Thần không chuyển mắt nhìn nàng.
Nhìn thấy quang dự to lớn hùng vĩ như vậy, Trữ Ngưng mặc dù trăm lần không muốn, lúc này cũng không cách nào ngăn chặn bản thân chấn động đến gần như chân mềm nhũn muốn khiếp nhược quỳ dưới chân Sư Thanh Y.
Tiêu Ngôn cùng Tang Cát gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Quang dực rời đi Sư Thanh Y, lướt qua đôi tay đang nâng lên của Giao Nhân bên dưới, giống như thả một vật gì đó vào trong tay, sau đó bay lên không nhằm phía tận cùng bên trong đại điện, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tiêu tán không thấy.
Đội ngũ yên lặng đã có ba mươi giây.
Tiêu Ngôn giống như bạo phát, kêu to: “Sư Sư! Đó là đồ chơi gì!”
Sư Thanh Y có chút mơ hồ, trên người dường như còn giữ chút xúc cảm mềm nhẹ đôi cánh kia lưu lại, nàng dừng một chút, nói: “Có cánh, là chim.”
Tiêu Ngôn chỉ vào vị trí quang dực biến mất, rống: “Có cánh thì nhất định là chim sao! Đó căn bản là người! Hơn nữa còn là một nam nhân! Ông trời ơi, tôi thấy cái gì đây, tôi ở dưới biển gặp điểu nhân.”
Sư Thanh Y bị hắn làm cho đau cả tai: “Điều duy nhất tớ có thể khẳng định chính là, thứ vừa rồi chỉ là tàn ảnh.”
“Chính là cùng loại với ảo ảnh?” Vũ Lâm Hanh tiếp lời.
Sắc mặt Lạc Thần có chút phức tạp, nói: “Hải thận là hình ảnh chân thật, mà loại là tàn ảnh, có thể xem như một chút ký ức thần thức nào đó còn sót lại. Pho tượng này chính là cơ quan phong ấn, nếu đây đúng là một tế điện, sợ rằng một nửa khả năng chính là bái tế nó, nếu là tế tự, như vậy nó đã từng được Bạch Giao tôn thờ, sẽ chọn thời gian cử hành tế tự, cũng chính là nói tế tự có chu kỳ tuần hoàn, mới vừa rồi tàn ảnh của nó có thể cũng là tuần hoàn xuất hiện, sẽ không biến mất hoàn toàn.”
Thiên Thiên nói: “Tớ tương đối lưu ý nhìn thấy nó thả một vật gì đó lên tay Giao Nhân. Nếu như đây là một ám chỉ, vậy nó rốt cục thả cái gì? Nó có tàn ảnh, có thể để lại thứ gì?”
Sư Thanh Y nhíu mày trầm ngâm, không lên tiếng.
Trường Sinh âm thầm viết chữ lên bản ghi chú, đưa cho Lạc Thần: “Nó rất giống các lão tổ tông, nhưng lại không giống lắm. Tôi cũng không biết là cái gì.”
Lạc Thần gật đầu, nhìn Sư Thanh Y, bảo Trường Sinh đem chữ viết lau đi.
Vũ Lâm Hanh có chút chán nản: “Tớ thắc mắc một điều, rõ ràng một bên là phi điểu, một bên là cá, sao lại có liên hệ với nhau? Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là hai thứ này sao?”
Vũ Lâm Hanh trêu đùa Ai Nha: “Cá ở trong nước, không thể đi trên mặt đất, càng không thể bay trên bầu trời, nó sẽ chết. Đúng không? Tiểu Ai Nha .”
Ai Nha không hiểu sinh, cũng không hiểu tử, ừ ừ a a học theo: “Sẽ chết , Ai Nha .”
Sư Thanh Y vội vàng xách Ai Nha trở về: “Đừng học loạn những lời nhảm nhí này.”
Vây quanh pho tượng nghiên cứu một lúc, cũng không có nhìn ra cái gì, mọi người chuyển sang bơi đến nơi trước đó quang dực biến mất, nơi đó có một cánh cửa đang mở, nhóm vặn người bơi vào, bên trong là hành lang gấp khúc.
Có thể thấy được nơi đây vốn là một nơi hoa lệ rộng rãi, hiện tại đã đổ nát không còn hình dạng, nơi nơi là trụ cổ gãy đổ vụn vỡ, Sư Thanh Y chiếu đèn pha tra xét nơi hắc ám trong nước, đột nhiên trong một góc xuất hiện khuôn mặt trắng bệch.
Đôi mắt trợn trừng, giống như muốn rơi ra, thái dương nổi lên gân xanh, miệng trương lớn, hai tay vươn ra phía trước, hướng về phía Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lại càng hoảng sợ, vô thức lui lại, sau đó nàng phát hiện người này căn bản không có lao đến.
Đối phương bất động, bị phong trong một khối băng trong suốt.
Sư Thanh Y lúc này mới tỉ mỉ quan sát, phát hiện đây thật ra là một Giao Nhân dung mạo rất xinh đẹp, ngân phát buông xuống, phiến vảy tuyết trắng, nhưng không biết vì sao lại bị phong trong băng, hơn nữa nhìn tình huống rõ ràng là bị giam cầm, Giao Nhân này trước khi chết biểu tình vẫn được bảo tồn, hai mắt nhô ra, vô cùng nữu khúc kinh khủng.
“Sư Sư, ở đây cũng có.” Thiên Thiên bơi đến trước một khối băng khác, Giao Nhân bên trong tử trạng càng thảm liệt.
Ai Nha nhét ngón tay vào trong miệng, khẽ lẩm bẩm, ánh mắt ngơ ngác.
Ở đây khối băng rất nhiều, gần như trong phế tích này kéo dày liên tục, phiếm ra u lam lạnh lẽo.
Di thể của Giao Nhân bên trong hoặc nằm, hoặc cuộn mình, hoặc liều mạng phá băng, hoặc ôm đầu, mỗi một khoảnh khắc thống khổ trước khi chết đều bị tàn khốc giữ lại.
Ai Nha nhìn thấy xuất phát từ cả người run rẩy, bơi qua lại giữa các khối băng, chạm vào khối băng này một chút, nhìn tử trạng của Giao Nhân này, chạm vào khối băng kia một chút nhìn tử trạng của Giao Nhân kia, bị chém đứt đuôi máu chảy đầm đìa.
Nó lập tức dùng tay che hai mắt của mình, ở trong nước lăn lộn.
Rõ ràng bị hù doạ đến vậy, đổi với tiểu hài tử nhất định sẽ oa oa khóc lớn, đổi thành động vật nhỏ cũng sẽ nức nở, nhưng nó chính là không khóc, cũng không rơi dù cho nửa giọt nước mắt.
Bạch Giao khóc, lệ hóa thành châu.
Bạch Giao suốt đời vô lệ.
Thoạt nhìn rõ ràng rất rất mâu thuẫn..
Lạc Thần nhìn nó như vậy, bới đến, hai tay nhẹ nhàng phủng lấy nó.
Ai Nha chậm rãi bỏ tay che mắt xuống, nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần mặt không biểu tình, nhưng bàn tay lại chậm rãi thu về, ôm nó vào trong ngực, tránh cho nó nhìn thấy tử trạng đáng sợ của Giao Nhân trong băng.
Sư Khinh Hàn nhìn quanh một chút, thở dài: “Cũng không biết ở đây đã từng phát sinh chuyện gì.”
Ở đây giống như mộ địa xa xưa của Bạch Giao, Bạch Giao sinh ở Nam Hải, cuối cùng tất cả đều chết tại Nam Hải. Sư Thanh Y bơi đến trước một khối băng, tâm tình có chút trầm trọng.
Ai Nha đột nhiên từ trước ngực Lạc Thần nhảy lên, đôi mắt xoay chuyển nhìn khối bang phía sau.
Trong khối băng phong lấy thi thể, phía sau loáng thoáng có một cái bóng mơ hồ không rõ.
Lạc Thần nhìn thấy, bơi đến bên cạnh khối băng kia, ở trên bản ghi chú viết gì đó, sau đó bản ghi chú có ý vô ý tuột khỏi tay, rơi xuống bên cạnh khối đá ngầm.
Bản ghi chú lẳng lặng nằm dưới đáy nước, sau khối băng xuất hiện tinh tế bọt biển.
Dừng một chút, Lạc Thần bơi xuống, nâng ánh mắt nhìn phía sau khối băng, ánh mắt bắt đầu khởi động, nhặt bản ghi chú lên, xóa đi chữ viết bên trên.
Bọt biển phía sau khối băng biến mất.
Mọi người trong đội ngũ nhìn thi thể bên trong khối băng, Sư Thanh Y cũng kiểm tra rồi mấy cổ thi thể, có một số thi thể Giao Nhân có thương tích cùng vết máu, hơn nữa những vết thương này Sư Thanh Y nhìn có chút quen mắt, nàng giết chết một con Hắc Giao, nên biết loại vết thương này là do Hắc Giao gây ra. Còn có một ít vết thương quỷ dị quỷ dị, biến hoá vô cùng kỳ lạ, Sư Thanh Y kiểm tra nửa ngày cũng nhìn không ra đây là bị lực lượng đáng sợ gì tạo ra.
Kiểm tra xong, Sư Thanh Y lần thứ hai bơi đến trước mặt một cổ thi thể khác, Lạc Thần cũng kéo theo Ai Nha yên lặng đi đến bên cạnh nàng.
Ai Nha quả thực hưng phấn, bơi loạn trong ngực Lạc Thần, Lạc Thần nghiêm mặt chế trụ nó nó mới yên tĩnh, ánh mắt nóng rực nhìn Sư Thanh Y kiểm tra cổ thi thể kia.
Thi thể này hiếm thấy không có vết thương, vẻ mặt cũng không như nhau dữ tợn giống như những thi thể khác, dung mạo càng xuất chúng.
Ngân phát buông xuống,tựa như tuyết trắng trong nước, da thịt của nàng cũng thông thấu giống như phủ thêm ánh trăng, nửa người trên quang lỏa, ngân phát đổ xuống nữa che nửa lộ, nửa thân dưới đuôi cá nhẹ cuộn thành một tư thế ưu nhã, một tay khoát lên trên băng, cách một tầng băng, yên tĩnh như ngưng đọng.
Sư Thanh Y nhìn đôi mắt xinh đẹp như ngọc trai đen của nàng, cảm giác bên trong thậm chí có thủy quang đang lưu chuyển, nhất thời cảm thấy vô cùng quỷ dị, cho rằng bản thân hoa mắt nhìn lầm rồi, nên nói với Lạc Thần: “Lạc Thần, chị xem thi thể này thế nào lại kỳ lạ như vậy.”
Lạc Thần vẻ mặt phức tạp, cũng không trả lời nàng.
Đôi mắt của Giao Nhân bên trong khối băng đột nhiên khẽ chuyển.
Cử động này bị Sư Thanh Y nhìn thấy, trong lòng nàng căng thẳng, nhanh chóng lôi kéo Lạc Thần lui lại, sau đó chỉ nghe một giọng nói ôn nhu mềm nhẹ từ trong nước truyền đến trong tai Sư Thanh Y: “Ta không phải thi thể.”
Giao Nhân kia khẽ động, ngân phát dưới lớp băng nhất thời theo dòng nước bắt đầu chuyển động tản ra giống như tuyết chảy, phiêu tán trong nước.
Eo nhỏ vặn qua, đuôi cá xinh đẹp cử động, Giao Nhân kia liền ở ngay trước mặt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.
Những người khác cũng đều khiếp sợ nhìn qua bên này, Tiêu Ngôn trên dưới nhìn lướt qua Giao Nhân, hô to: “Là đôi mắt tôi không tốt sao? Nàng… Nàng không có mặc quần áo đúng không!”
Sau đó hắn bị Vũ Lâm Hanh đá một cước.
Sư Thanh Y cả kinh nói không nên lời, Giao Nhân hai bàn tay tuyết trắng một tay nắm Sư Thanh Y một tay nắm cổ tay Lạc Thần, ánh mắt của nàng phức tạp nhìn Sư Thanh Y, sau đó hướng Lạc Thần cười nói: “Lạc cô nương, từ biệt nhiều năm.”
Lạc Thần cũng nhìn Sư Thanh Y, đạm đạm nhất tiếu: “Ngư cô nương, từ biệt nhiều năm.”
Ai Nha thấy Giao Nhân kia, hưng phấn học nói: “Cô nương, từ biệt nhiều năm.”
Sư Thanh Y: “…..”
Trong lòng nàng nói điều từ biệt nhiều năm cả sao, ai cùng nàng đến từ biệt nhiều năm?