Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 28 – Dàn Xếp
Gian phòng bệnh bí mật của Diệp Nhân Tâm cũng không phải nơi có thể ở lâu.
Trước đó bất quá chỉ là kế sách tạm thích ứng, đến buổi tối Diệp Nhân Tâm có thời gian nhàn rỗi theo thường lệ đến xem qua tình huống của Lạc Thần, vài người cùng một chỗ thương lượng một phen, Diệp Nhân Tâm nói: “Lúc này đã không cần trang thiết bị của bệnh viện nữa, chỉ cần có thuốc, có thể cân nhắc việc đổi chỗ, cũng có thể thoải mái hơn một chút, có lợi đối với việc điều dưỡng.”
Sư Thanh Y gật đầu: “Ngày mai Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh sẽ đến, một khi có nhiều người, ra vào quả thật là khiến người chú ý, nếu như thực sự có người từ bên ngoài đang theo dõi, đến lúc đó có chút động tĩnh nào thì ở bệnh viện cũng không tiện xử lý.”
Chu Du hận không thể đem toàn bộ ân cần của mình đổ ra, nói với Lạc Thần: “Cung chủ, người đến nhà của tôi đi, nhà tôi đặc biệt yên tĩnh rất thích hợp để cung chủ tĩnh dưỡng, mang hết thuốc về, tôi là hộ sĩ, chăm sóc truyền nước hoàn toàn không thành vấn đề, tôi cũng đã theo sau Tâm tỷ học được rất nhiều, cung chủ người cứ yên tâm một vạn lần.”
Sư Thanh Y đỡ cằm, ra vẻ thở dài: “Tôi cũng không biết mình nên nghỉ ngơi ở đâu nữa, không muốn ở khách sạn, xem ra còn phải thuê một ngôi nhà.”
Thiên Thiên cũng nâng má: “Tớ cũng vậy, nghỉ ngơi ở đâu thì tốt đây?”
Hai người rất là “khổ não” đồng thời lắc đầu.
Lạc Thần chỉ cười không nói.
Chu Du vừa nghe trong lòng có chút nóng nảy, nàng thật sự sợ Sư Thanh Y đi thê nhà. Nếu như Sư Thanh Y lựa chọn thuê nhà, dựa theo hiểu biết của nàng đối với cung chủ nhà nàng, nhất định cũng muốn ở cùng nàng ấy, như vậy sẽ không còn chuyện của nàng nữa. Vì vậy nàng quay đầu, vừa quay đầu vẻ mặt liền thay đổi, những ngữ khí vẫn nhìn không ra một chút khách khí nào: “Các người cũng ở nhà tôi là được rồi, không phải sao?”
Sư Thanh Y “từ chối một phen”: “Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền cô đây.”
Chu Du ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phiền.”
Sư Thanh Y trong lòng cười nhưng mặt không cười, tiếp tục “từ chối”: “Tôi sợ quấy rầy hộ sĩ Chu cô.”
Chu Du mắt thấy dáng vẻ này của Sư Thanh Y, tựa hồ thực sự giống như không thể nhà thì không được, thầm nghĩ lẽ nào trước đó bản thân quăng cho nàng quá nhiều sắc mặt, lại mắng nàng hồ ly tinh, nên nàng mất hứng muốn đi, nếu như chính nàng đi thì cũng thôi, đằng này nàng sẽ bắt cóc cả cung chủ, càng nghĩ càng tức giận, Chu Du bĩu môi lạnh nhạt nói: “Không quấy rầy.”
Sau đó nàng lại lôi Lạc Thần làm để tự cứu: “Cung chủ, người quyết định ở nơi nào?”
Nếu như cung chủ muốn ở nhà nàng, chắc chắn hồ ly tinh kia cũng sẽ không thể nói gì nữa.
Nghĩ vậy, tiểu hộ sĩ Chu không khỏi có chút đắc ý.
Lạc Thần nói: “Tôi nghe Thanh Y an bài.”
Chu Du: “…..”
Đắc ý toàn bộ biến mất, Chu Du chỉ đành tiếp tục cùng Sư Thanh Y thương lượng, ngữ khí ngọt đến không thể ngọt hơn, làm cho người ta hoài nghi nàng đã học được tinh túy của thể loại hí kịch lật mặt, một giây trước là tiểu quỷ dạ xoa, giây tiếp theo là tiểu điềm điềm. Nàng nói với Sư Thanh Y: “Thuê nhà rất phiền phức, còn phải tìm kiếm, tìm được một chỗ vừa lòng đẹp ý lại càng khó, nhà tôi đặc biệt nhiều phòng, tùy các cô chọn, tôi thật sự rất muốn các cô đến ở.”
Sư Thanh Y nở nụ cười như xuân phong quất vào mặt: “Tiểu hộ sĩ Chu đã thịnh tình chào đón như vậy thực sự không thể chối từ, được rồi, chúng tôi đành quấy rầy rồi, cảm ơn cô.”
Chu Du thật cao hứng, đứng lên vội vàng trước sau mà chuẩn bị đi, còn thuận tiện xin mấy ngày nghỉ. Bất quá rất hiển nhiên vui vẻ của nàng cũng chỉ là bởi vì Lạc Thần ở tại nhà nàng tĩnh dưỡng là chuyện đã định, về phần những chuyện khác, nàng chỉ lấy lỗ mũi nhìn người xem như không nhìn thấy, lập tức ngay trước mặt Sư Thanh Y từ tiểu điềm điềm biến trở về tiểu dạ xoa.
Buổi chiều hôm sau Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh cũng chạy tới, Ngư Thiển vẫn chưa xuất hiện, nhóm người rời khỏi bệnh viện đến nhà Chu Du. Từ sau khi gặp lại, dọc đường Trường Sinh sẽ không rời khỏi Lạc Thần, không phải nắm chặt lấy ống tay áo của Lạc Thần, thì chính là đỡ lấy Lạc Thần, dường như chỉ sợ Lạc Thần lại biết mất. Lạc Thần nâng tay xoa đầu Trường Sinh, lại hỏi tình huống của Ngư Thiển, Vũ Lâm Hanh nói cho nàng biết Ngư Thiển có chuyện quan trọng cần xử lý, cũng sẽ không đến.
Sư Thanh Y nhớ đến Ngư Thiển ngay cả điện thoại di động cũng không biết, lo lắng nói: “Nàng nhân sinh không quen, vừa mới từ Thần Chi Hải ra ngoài, để nàng một mình có ổn không?”
Vũ Lâm Hanh buông tay: “Dù sao thì tớ là không có cách nào nữa. Tớ đã đem lời của chị họ cậu chuyển cáo cho nàng, mời nàng đến, mọi người cùng nhau hành động sẽ an toàn một chút, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng khuyên can mãi nàng vẫn không đến, chỉ nói còn có chuyện quan trọng, trước khi chúng tớ xuất môn, nàng cũng đã cõng cái rương kia đi rồi.”
Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Nàng có từng nói qua là muốn đi nơi nào không?”.
Vũ Lâm Hanh lắc đầu: “Không, tớ hỏi nhưng nàng không nói cho tớ biết, bất quá nàng có bảo tớ chuyển lời cho cậu cùng Sư Sư, nói là sau này sẽ gặp lại các người. Mà vì chuyện này, tớ còn mua cho nàng một chiếc điện thoại di động, mất rất nhiều công phu mới dạy cho nàng biết cách gọi điện thoại, lại bổ sung một ít thường thức trong cuộc sống hiện đại, nếu không chúng tớ có thể kéo đến lúc này mới đến sao? Dù sao thì cũng đã lưu lại số của hai người các cậu, nếu như thật sự có việc, nàng hẳn là sẽ liên hệ các cậu.”
Sư Thanh Y cúi đầu nghĩ kĩ, cảm giác Ngư Thiển quả thật là vô cùng cẩn thận, nếu như Ngư Thiển đã có lựa chọn, cũng không thể nói gì nữa. Nếu nói sẽ gặp lại, vậy chờ ngày nào đó sẽ gặp lại, không biết vì sao tuy rằng thời gian ở chung đặc biệt ngắn, nhưng nàng trái lại rất tin tưởng Ngư Thiển.
Nàng lại nhìn Lạc Thần, hai người bốn mắt tương tiếp, cũng đều thông thấu sáng tỏ.
Nhà Chu Du tương đối hẻo lánh, như Chu Du đã nói quả thật là rất yên tĩnh, phải đi vào trong hẻm, nhà cũng đã có chút niên đại, đã sửa chữa qua, còn có một sân vườn, trồng một ít hoa cỏ quý hiện tại đang lúc trổ hoa, nhất là chậu thủy tiên dưới bàn, nhìn rất có sức sống.
Nhà của Diệp Nhân Tâm ngay sát vách Chu Du, không đủ giường ngủ, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên buổi tối đến nhà Diệp Nhân Tâm ngủ, chỉ cần đẩy cửa thông giữa hai bức tường mà qua, vô cùng thuận tiện.
Thiên Thiên cũng vì việc này mà trêu ghẹo Chu Du: “Tiểu hộ sĩ Chu, không phải cô nói nhà cô đặc biệt lớn sao, thế nào tôi lại phải chạy sang nhà bên đây?”
Da trâu thổi phồng có hơi quá, Chu Du tự giác chột dạ: “Nhưng tôi chưa nói nhiều giường ngủ, thiếu giường ngủ lẽ nào cô muốn ngủ sàn nhà sao?”
Tâm tư của nàng lại vòng vo chuyển, bổ sung: “Hơn nữa nếu như cô thật muốn ở nhà của tôi, có thể đổi với bạn của cô”
Nàng là không trông cậy vào việc có thể đổi hồ ly tinh đi rồi, dù sao hồ ly tinh ở đâu thì cung chủ sẽ ở đó, đây là chuyện ván đã đóng thuyền không có cách nào thay đổi, nhưng nếu như có thể đem Trường Sinh đổi đi, thật ra cũng có lời. Nói là đường tỷ, vì sao một chút dáng vẻ của tỷ tỷ cũng không có, trái lại con giống như một cục đường dính trên người cung chủ nhà nàng, ngay cả một khe hở cũng không chừa cho nàng.
“Tôi không đổi.” Trường Sinh đi ra nghe thấy được, nghiêm túc nói: “A Cẩn cùng A Lạc đều luyến tiếc rời khỏi tôi.”
Chu Du: “…..”
Nàng quả thực chấn kinh rồi, thật đúng là dám nói a, không…. Không biết xấu hổ.
Trường Sinh thiên tính rực rỡ, vô câu vô thúc, miệng nàng nói ra chính là điều nàng nghĩ. Nàng cho rằng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không muốn rời xa nàng, nàng cũng không muốn rời xa Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, người một nhà sống nương tựa lẫn nhau đây là chuyện thực trong thời gian dài đăng đẳng, cũng là chuyện nàng đã xác định, nói ra cũng không cảm thấy có nửa điểm không thích hợp.
Các nàng là thân nhân duy nhất bên cạnh nàng, loại quấn quýt này hoàn toàn có thể trực tiếp biểu hiện ra ngoài, không có gì phải che lấp.
Thiên Thiên nháy mắt mấy cái, nói: “Tôi đây cũng luyến tiếc đổi cùng Trường Sinh.”
Trường Sinh cười với nàng.
Chu Du lại bị dáng vẻ thân thuộc đây đó của Trường Sinh làm đầu óc choáng váng, càng nghĩ càng giận, nàng từ nhỏ đã đi theo bên cạnh cung chủ, tự nhận ở đây cũng chỉ có nàng đã gặp qua cung chủ lúc nhỏ, người khác căn bản không có phúc phần này, nhưng nàng cũng không dám nói những lời này, thậm chí ngay cả nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ.
Vì vậy bất bình trong lòng nàng khiến nàng nổi lên tâm tư xấu, nhìn Trường Sinh một cái, nói: “Thật ra tôi đang định nói cho cô, cô không phải ở gian phòng bên cạnh phòng sách sao, vừa rồi tôi qua đó chỉnh lý giường chiếu, phát hiện khung giường đã hỏng rồi, bởi vì tôi một mình ở chỗ này nên có một số phòng cũng không thường xuyên để ý, hỏng rồi cũng không biết, giường đó là không thể ngủ nữa, lúc này cũng không kịp đổi giường khác.”
Trường Sinh buông xuống ánh mắt, có chút suy nghĩ, nói: “Không ngại, tôi có thể ngủ cùng cô.”
Chu Du: “….”
Nàng bị dọa đến cả người run rẩy, giọng nói cũng cao đến quãng tám: “Tôi… Tôi mới không cần ngủ cùng người khác! Nhiều năm như vậy tôi đều ngủ một mình! Tôi quen rồi!”
Trường Sinh vô cùng hữu lễ nói: “Chu cô nương, đó là tôi đường đột.”
Chu Du tức giận, chỉ cảm thấy giống như cầm tảng đá đập vào chân, khó khăn nói: “Tôi sửa chữa giường của cô một chút, đến lúc đó cô ngủ ở gian phòng của cô.”
Nói xong chạy nhanh như bay.
Thiên Thiên ôm song chưởng cười khanh khách xem náo nhiệt, vỗ vai Trường Sinh, đi đến phòng bếp.
Trường Sinh quay đầu lại, thấy xa xa bên kia cửa mở, Sư Thanh Y đứng cạnh cửa lộ ra cái đầu, Lạc Thần ẩn sau lưng nàng, tựa hồ có chút câu nệ mà lộ ra máo tóc đen nhánh, hai nữ nhân dán cùng một chỗ nhìn ra bên ngoài, nhất thời làm cho người ta có một loại cảm giác gia trưởng lo lắng hai trẻ đầu gấu cãi vã mà âm thầm quan sát tình huống.
Nhìn thấy bị phát hiện rồi, Sư Thanh Y khụ một tiếng, nàng sợ đụng vào Lạc Thần, nên trước tiên dùng tay đỡ thắt lưng Lạc Thần, nhẹ nhàng ôm nàng muốn kéo nàng ra, Lạc Thần nhăn nhó lại lại một bước, dường như không muốn lộ diện trước.
Sư Thanh Y thấp giọng nói: “Là chị nghe được giọng nói, muốn ra ngoài xem mà.”
Lạc Thần mặt băng bó: “Thật không?”
Sư Thanh Y cười thầm: “Chị đừng xấu hổ.”
Lạc Thần nói: “Chị không xấu hổ.”
“Vậy vì sao chị không bước ra.”
“Chị cho rằng không cần thiết phải bước ra.”
Lạc Thần tiếp tục lui hai bước, đứng đến thẳng tắp, trước đó Sư Thanh Y bám cửa nhìn lén, bị Lạc Thần từ phía sau dán đến, ép đến thắt lưng mềm nhũn, cũng tựa vào bản lề mà đứng.
Trường Sinh đi qua, hiển nhiên nàng cũng không biết tâm tư của hai người này: “A Cẩn, A Lạc, các người ở trước cửa làm gì?”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Thanh Y bước đi không chú ý nhìn đường, va vào cửa, em đến đỡ nàng.”
Sư Thanh Y: “…..”
Trường Sinh gật đầu: “A Cẩn sau này đi đường phải cẩn thận một chút.”
Sư Thanh Y: “….”
Ngây thơ như vậy, cư nhiên tin tưởng, xem ra nàng đối với Lạc Thần xác thực là thâm tín không nghi ngờ. Trước đó nói chuyện với Chu Du, rồi lại cảm giác có chút xấu xa, là ai dạy nàng.
Trường Sinh chủ động cùng các nàng thẳng thắn: “Mới vừa rồi Chu cô nương gạt tôi, nên tôi cũng lừa nàng.”
Trong lòng Lạc Thần biết rõ, nheo mắt lại: “Nói như thế nào?”
Trường Sinh đem tiền căn hậu quả nói một lần, nói: “Chu cô nương nói giường trong phòng tôi hỏng rồi, trước đó tôi đã xem qua, không hề có vấn đề gì, nên tôi liền nói với nàng tôi muốn ngủ cùng nàng, nàng bị hù dọa.”
Nàng đi vào trong phòng ngồi bên giường, cười khúc khích lộ ra tiếu ý ôn nhu, bình tĩnh nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, hai chân lắc lắc: “Tôi sao có thể ngủ cùng nàng. Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ ngủ cùng giường với thân nhân mà thôi.”
Trong lòng Sư Thanh Y thoáng chốc mềm mại, cùng Lạc Thần một tả một hữu ngồi bên cạnh Trường Sinh.
Trường Sinh giống như nghĩ đến gì đó, thấp giọng nói: “Còn có Dạ, nhưng nàng không phải thân nhân của tôi” Sau khi nàng nói xong, đôi mắt nhìn phía trước, dường như đang nhìn một mảnh hư không, dường như cũng là thuận miệng nói ra mà thôi không hề lưu ý.
Sư Thanh Y lại nghe chữ này có chút quen tai, nhớ đến ghi chú bên dưới cây sáo ngọc ở Huyên Hoa Hiên có khắc — Dạ cô nương năm đó chữa trị cho Trường Sinh, thoát khỏi kỳ bệnh, dùng Hoàng Đô Nham Băng Ngọc Thiềm để tạ ơn, nhận được sáo ngọc làm quà đáp lễ. Cảm tạ khắc ghi trong lòng.
Là vị kia sao?
Nàng không nói chuyện, như có điều suy nghĩ.
Lạc Thần cũng không nói gì nữa, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn Trường Sinh, nhẹ nhàng nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Sư Thanh Y nói: “Buổi tối để em làm cơm.”
Trường Sinh rất có hăng hái: “A Cẩn nấu đều là món ngon.”
Sư Thanh Y đứng dậy đến phòng bếp, Thiên Thiên đã chọn xong món ăn, khó có được hội tụ, bữa cơm vô cùng phong phú, ngay cả Diệp Nhân Tâm cũng tranh thủ trở về.
Bên ngoài gió lạnh vẫn thổi, bên trong ánh đèn ấm áp, Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Lạc Thần, đặc biệt chuẩn bị cho nàng một chút món ăn nhẹ, Chu Du nhìn thấy bữa cơm là Sư Thanh Y làm, vốn định mượn cơ hội xoi mói, kết quả ăn vài miếng phát hiện vị đạo quả thật là không thể xoi mói, chỉ đành buồn bực cúi đầu dùng cơm, khó có được ăn nhiều một chén.
Trải qua mấy ngày bôn ba, buổi tối hôm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon, Sư Thanh Y nằm trên giường, thả long tứ chi, chỉ cảm thấy cả người mềm mại. Lạc Thần ngủ ở bên cạnh nàng, lãnh hương của nữ nhân tràn đầy trong hơi thở, lưu chuyển trong bóng đêm, Sư Thanh Y sợ chạm phải vết thương trên người nàng làm đau nàng, nên không dám ôm nàng, mà chỉ nghiêng người, giống như một con mèo cuộn mình nằm bên cạnh nàng, nghiêng đầu tựa lên vai Lạc Thần, chỉ cần như vậy nàng đã cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Nàng ngủ rất quy củ không dám vượt qua giới hạn, ngủ không được, trong lòng lại có to nhỏ rất nhiều tính toán. Một lát sau, một bàn tay lạnh lẽo mơn trớn, nắm lấy bàn tay đang câu nệ đặt trên ngực nàng, dẫn tắt tay nàng di chuyển trong tấm chăn ấm áp.
Sau đó Sư Thanh Y cảm giác bản thân sờ vào một vòng eo mềm mại, da thịt nhẵn nhụi của nữ nhân ngay dưới đầu ngón tay của nàng.
“Không đau.” Hơi thở ấm áp của Lạc Thần phả lên vành tai nàng, giọng nói càng phát ra trầm thấp, dường như đang quên đi loại câu nệ do lo lắng mang đến.
Sư Thanh Y bị hô hấp của nàng nhiễu loại, chỉ cảm thấy càng thêm khó có thể đi vào giấc ngủ, cẩn thận xác nhận: “Thật sự không đau?”
“Ôm chị, chị sẽ không đau, không ôm, chị sẽ đau.”
Sư Thanh Y: “….”
Nàng mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Thần.
“Đang suy nghĩ gì?” Giọng nói của Lạc Thần dán bên tai nàng,
“Nghĩ rất nhiều việc, việc sau này.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Còn có việc trước đây.”
Quang ảnh của hồi ức đan xen, ở trước mặt nàng hội tụ thành một dòng chảy, trong bóng đêm càng nhìn càng rõ.
Lạc Thần nói: “Em nên nghĩ một số việc càng thực tế hơn, việc của hiện tại.”
“Ví dụ như?”
“Chị.”
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy bên tai muốn phát nổ, Lạc Thần dán quá gần, gần như nói chuyện ngay bên tai nàng, hơi thở từng chút khiêu khích nàng, ngứa ngáy tận xương tủy.
Lạc Thần rồi lại chỉ là bình tĩnh nói: “Cửu Vĩ hôm nay có trở về không?”
“…. Còn không có.” Một giây trước còn bị trêu chọc đến chết đi sống lại, sống lại rồi lại chết đi, Sư Thanh Y đang chìm đắm, vẫn chưa hoàn hồn, chỉ đành bày ra dáng vẻ thương lượng chính sự: “Bất quá trước đó đều sẽ trở về ăn một vài lần, hôm nay trễ như vậy rồi vẫn chưa về, có thể là đã phát hiện gì đó.”