[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Chương 14 - Trần Ai Lạc (nhị)


Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 14 – Trần Ai Lạc (nhị)

Sư Thanh Y trong mắt hồng ảnh lúc ẩn lúc hiện, xiết lấy cổ Khương Cừu, đi hai bước về phía trước.

Xung quanh rõ ràng yên lặng giống như bãi tha ma.

Rồi lại dường như giương cung bạt kiếm sau một khắc sẽ máu nhuộm khắp nơi.

Chỉ là ai cũng không dám làm ra phản ứng rõ ràng gì.

Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh ở phía sau nhìn bóng lưng Sư Thanh Y, sắc mặt càng ngày càng khó coi, thỉnh thoảng các nàng lại lo lắng chăm chú nhìn Lạc Thần, trong lúc đó Lạc Thần vẫn không hề ngẩn đầu qua.

Các nàng không nhìn thấy đôi mắt Lạc Thần.

Sư Thanh Y Sư Thanh Y đứng bất động.

Lúc này Lạc Thần đột nhiên nâng tay lên, tay nàng run rẩy lợi hại, ngón tay tựa hồ mất rất lớn khí lực khó khăn lắm mới khống chế được, từng chút xiết chặt, yên lặng đứng sau lưng Sư Thanh Y dùng tay ra hiệu.

Trên lưng Sư Thanh Y vẫn cõng Ngư Thiển, Ngư Thiển cuốn lấy đuôi cá ở trong rương thấy Lạc Thần ra dấu, đầu tiên là sửng sốt.

Biểu tình kia vẫn như cũ giống như trước đó nàng vừa vào hàng rào thạch nhũ, không thể tin được, thậm chí có chút mê man, tự minh lừa mình, buồn bã ảm đạm.

Lạc Thần hơi thấp đầu, mái tóc tinh mịn tán loạn che khuất khuôn mặt của nàng, nàng tiếp tục làm thủ ngữ mà người xung quanh xem không hiểu.

Chỉ có Ngư Thiển hiểu được.

Môi Ngư Thiển run rẩy, ngón tay bấu lấy mép rương, bởi vì quá mức cố sức, khớp tay chấn động.

Ngư Thiển cúi đầu, nhưng Lạc Thần vẫn không dừng lại, chuyển sang bất động thanh sắc hướng một hướng khác dùng tay ra hiệu, tựa hồ đang cùng một người khác trao đổi.

Cuối cùng nàng dừng làm thủ ngữ, tĩnh mịch đứng đứng trong bóng tối.

“Sư cô nương, để ta xuống.” Ngư Thiển nói.

Sư Thanh Y lui lại vào bước, đem cái rương trên lưng đặt trên mặt đất. Trong quá trình này vẫn không hề thấy được khuôn mặt của nàng, chỉ có thể nhìn hai vai thon gầy khẽ nhún, mang theo một cổ lệ khí bị đè nén.

Quỷ Chủ thản nhiên ngồi trên xe lăn: “Giao Nhân, trước kia tôi năm lần bảy lượt “mời” cô, cô trốn dưới biển không đến. Không ngờ hôm nay ngược lại tự mình chủ động đến, tôi phải làm sao chiêu đãi cô mới tốt?”

Ngư Thiển không để ý đến nàng, nhắm mắt lại, nâng cánh tay hướng hàng rào thạch nhũ, nơi đó địa hình gập ghềnh, giống như trùng điệp nấm mồ, phía dưới chôn dấu gì đó. Sau một lúc lâu, trên đỉnh một nắm mồ cao nhất trong số đó bắt đầu sụp xuống, giống như sông băng tan rã, chậm rãi lộ ra tất cả trước kia bị chôn vùi bên dưới.

Vu Mị vẫn không có phản ứng nào, mà làm một đạo cái bóng không rõ đứng ở xa xa tựa hồ không muốn manh động.

Quỷ Chủ cũng không nóng lòng, rất có nhàn hạ thoải mái nhìn náo nhiệt: “Nàng đã chết mấy trăm năm rồi, cô hiện tại đào nàng lên, không cảm thấy quá muộn rồi sao?”


Thạch nhũ mặt ngoài hòa tan, biến thành một đống vôi tương bết dính, vôi tương này bao vây lấy bóng người hiển hiện bên dưới.

Bóng người là nằm chồng lên nhau, tựa hồ là hai người, hơn nữa người ở bên trên thân thể cung lên, nếu không cũng sẽ không trở thành một nắm mồ cao như vậy. Bốn phía hôn ám, lại phủ lớp niêm trù huyết thanh, vì vậy hai bóng người kia căn bản nhìn không rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy người ở trên hai tay chống đỡ, tựa hồ trước khi chết vẫn đang bảo vệ người dưới thân.

Quỷ Chủ nói: “Bất quá đào cũng tốt, chôn tại nơi này thanh lý không xong, phế vật như vậy chất đống tôi thấy cũng phiền lòng. Năm đó nàng mang theo Mỗ Nương của cô rời khỏi, người của tôi vây bắt nàng, các nàng ngay tại nơi này dừng lại, tôi trái lại không lường được nàng còn có bản lĩnh bố trận, liên lụy bao nhiêu thủ hạ của tôi thậm chí là quỷ cùng nàng chôn chung.”

Nàng nói rất nhẹ nhàng, người chết đối với nàng mà nói bất quá chỉ là nhàn thoại.

Trái lại “quỷ” chết đi mới có thể khiến nàng hơi chút lưu ý.

Ngư Thiển nâng tay, một đạo u bạch quang cuối cùng từ trong thân thể người ở phía trên dật ra.

Xung quanh cũng theo đó được đạo ánh sáng này chiếu rọi, lúc này mới có thể thấy rõ nữ nhân nằm phía trên dĩ nhiên một thân đạo bào xanh đen, tóc dài tứ tán trong niêm trù huyết thanh, phủ lên người nằm bên dưới, mở hai tay ôm người bên dưới rất chặt.

Người ở bên dưới mang đuôi cá bạch sắc, ngân phát, không nhìn thấy khuôn mặt.

Mà trong khu vực kia hiện tại nơi nơi đều là thi thể hắc y cổ đại, trên mặt thi thể đều mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ, nằm trong một tảng lớn dịch thể xám trắng, thực sự giống như đống hỗn độn quỷ Tu La.

Đạo bạch quang bay qua, mềm mại rơi xuống trên tay Ngư Thiển.

Đó là một mảnh vẩy cá, quang văn chồng chất, dường như có ánh sáng lưu chuyển, lay động.

So với phiến Thứ Lân trước đó Sư Thanh Y thấy còn muốn đẹp hơn vạn phần.

Phiến vảy này ở trong lòng bàn tay Ngư Thiển, tiến vào thân thể của nàng, Ngư Thiển ở trong ánh sáng nhu hòa, từ trong nước chậm rãi đứng lên, ngân phát ướt sũng dán thân thể quang lỏa, đem nàng bao vây lại.

Tiêu Ngôn quá sợ hãi: “Chân, có chân!”

Ngư Thiển bước hai bước, hướng đống hỗn độn thi thể đi đến.

Nàng đứng bên cạnh hai cổ thi thể chồng lên nhau, cúi đầu nhìn thi thể nữ tử mặc đạo bào ở bên trên, yên lặng. Theo bước chân của nàng, trên mặt đất lưu lại mơ hồ vết nước, còn có trân châu rơi xuống.

Trân châu này tựa hồ chứa đầy nước mắt, lẳng lặng nằm trên mặt đất, phản quang.

“Ta muốn các nàng.” Ngư Thiển quay đầu nhìn Quỷ Chủ, hoãn một tiếng nói: “Ta đến nơi đây, đó là bởi vì ta muốn các nàng.”

“Bạch Giao thân có Sơ Lân, Thứ Lân, có thể hóa thành người, tự do hành tẩu. Cô lúc trước cầm Sơ Lân bảo hộ nàng, mất đi Sơ Lân, không tiếc mất hai chân vĩnh viễn giam trong giao vực, đâu cũng đi không được, kết quả nàng vẫn là chết.” Quỷ Chủ nói: “Yên tâm, từ chuyện vừa rồi tôi không ngăn cản cô, tất nhiên là biết tâm ý này của cô. Cô có thể mang thi thể của nàng cùng Mỗ Nương của cô đi, nhưng cô cần làm trao đổi. Nói cho tôi biết, cô đem nó giấu ở nơi nào?”

Vũ Lâm Hanh hướng Tô Diệc nháy mắt, Tô Diệc bước nhanh đến Ngư Thiển bên kia.


Ngư Thiển ôm lấy thi thể nữ tử mặc đạo bào, giống như một con rối đã bị đào rỗng, hờ hững lắc đầu.

Tô Diệc theo sát ở phía sau cõng một cụ thi thể Giao Nhân còn lại.

“Cô không đáp ứng, vậy cũng không sao cả.” Quỷ Chủ tâm tình sung sướng cười rộ lên, ngón tay trên tay vịn xe lăn khẽ động, nói với Ngư Thiển: “Dù sao thì cô sớm muộn gì cuối cùng cũng chết, tôi sẽ không hao tâm tốn sức lừa cô nữa. Nhiều năm như vậy đều chờ được, tôi không quan tâm dùng nhiều một chút thời gian. Là của tôi, tóm lại là của tôi, thế nào cũng chạy không thoát.”

“Có phải hay không, A Thanh?” Ánh mắt nàng lần thứ hai nghiền ngẫm rơi xuống trên người Sư Thanh Y.

Dây xích tay hồng ngọc của Sư Thanh Y phát sinh hồng quang, sáng quắc mà nóng rác đến nàng sinh đau.

Nàng nghiêng đi khuôn mặt, nói: “Vu Mị, cô và tôi hiện tại đều là khách, bà ngoại tôi mới là chủ. Cô hiện tại có thể thắng được nàng hay không, trong lòng cô muốn cái gì, cũng chỉ có chính cô rõ ràng nhất, bất quá cô hiện tại chưa từng có biểu thị gì, nói vậy có một số việc sẽ không cần tôi chọc thủng đi. Bà ngoại muốn nó, cô cũng muốn nó, nhưng tôi cái gì cũng không muốn, chỉ cần người bên cạnh tôi bình an, còn lại cô có thể từ nơi này lấy đi, cô mang đi, tôi cũng sẽ không cùng cô tranh đoạt.”

Nó rốt cục là cái gì.

Nàng chưa từng rõ ràng nhìn thấy, nhưng có thể khẳng định Vu Mị tất nhiên là vì nó mà đến nơi đây. Từ lúc tiến đến bắt đầu, đội ngũ của Vu Mị vẫn trốn trong chỗ tối, cũng có thể nhìn ra Vu Mị đối với Quỷ Chủ này rất có cố kỵ, tựa như Quỷ Chủ trước đó đã nói Vu Mị hiện tại không đủ tư cách nữa, hay là nói nàng không có năng lực. Nếu như đến lúc đó trở nên hỗn loạn, không loại trừ khả năng Vu Mị nhân cơ hội đục nước béo cò, mà hiện tại là một cục diện tam giác, tam phương hỗ trì, chỉ cần có thể thiết lập quan hệ lợi ích với Vu Mị khiến Vu Mị chí ít sẽ không sau lưng đâm một đao vào đội ngũ của nàng, như vậy thế cục trước mắt liền có thể tạm thời hòa hoãn chốc lát.

Vu Mị nheo mắt, trào phúng nói: “Cô lại muốn cùng tôi đàm phán sao?”

“Cô cảm thấy phải, vậy thì là phải.”

Quỷ Chủ cười nói: “A Thanh, cô còn có thể mượn hơi đại tỷ tôi sao? Tôi hảo tâm nhắc nhở cô, đại tỷ nàng là kẻ hai mặt, năm đó cùng tôi liên thủ đối phó Nguyễn, sau khi đối phó xong trái lại cắn tôi một ngụm, cô không sợ sao?”

“Hiện tại bị chó điên cắn, cùng sau đó bị chó điên cắn, tôi dĩ nhiên lựa chọn sau đó bị cắn.” Sư Thanh Y chà xát ngón tay.

Mặc dù ở chỗ tối, nhưng có thể nghĩ đến sắc mặt Vu Mị hiện tại.

Quỷ Chủ vẫn là cười: “Sách, cô nói như vậy, đại tỷ nhất thời tức giận sẽ không hợp tác với cô nữa, ngược lại hợp tác với tôi, tôi thay cô lau mồ hôi.”

Viền mắt Sư Thanh Y càng lúc càng nóng, ngữ khí lại càng ngày càng lãnh tĩnh, loại bình tĩnh này làm cho người nghe cảm thấy đáng sợ: “Tôi nói rồi, cái gì tôi cũng không muốn, chỉ cần những người bên cạnh tôi bình an. Nàng cùng tôi lúc này thật ra cũng không có bao nhiêu xung đột lợi ích, tôi biết nàng rất hy vọng tôi chết, nhưng việc này cũng không cần nóng lòng nhất thời, giống như cô vẫn giữ lại tôi, không khiến tôi chết, là bởi vì tôi đối với cô còn có tác dụng. Các người đều tranh đoạt cùng một thứ, tôi cũng có lý do tin tưởng tôi đối với nàng hẳn là cũng có tác dụng, bằng không lúc trước ở dưới Sư trạch cũng sẽ không cùng tôi nói sớm nên tìm cơ hội giết tôi. Cái gì là tôi nên sớm chết đi, không phải là muốn giết tôi không được nên hối hận rồi sao, cũng chính là nàng từng có cơ hội này, nhưng cuối cùng không hạ thủ, nhất định là tôi đối với nàng còn có sở dụng, bằng không nàng nhất định sẽ không chút do dự hạ thủ mà không phải sau đó mới ở trước mặt tôi nói những lời đó. Dù sao nếu như thực sự muốn lập tức kết liễu một người, thực sự sẽ còn để lại đến bây giờ sao? Tôi tin tưởng nếu như nàng có chút thông minh, sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như cô nói, tôi nói đúng không, Vu Mị?”

Vu Mị không nói chuyện, hiển nhiên là cam chịu.

Quỷ Chủ nói: “Vậy vì sao hai chúng ta không liên thủ, trước thu thập đại tỷ đây?”

Sư Thanh Y nói: “Vu Mị ăn thịt người trái lại nhả xương, cô ăn thịt người xương cốt cũng sẽ không nhả. Cô nói tôi sẽ lựa chọn một bên nào?”

Quỷ Chủ đột nhiên vỗ tay hai cái: “A Thanh, cô thực sự là càng lúc càng khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.”


Ngữ khí của nàng bỗng dưng lạnh lẽo: “Đáng tiếc, ngay từ đầu cô đã thua.”

Lạc Thần cúi đầu càng ngày càng thấp, dưới chân lảo đảo một chút. Lấy tay chống Cự Khuyết xuống.

Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh lại càng hoảng sợ, lập tức đi đỡ nàng nhưng bị nàng nâng tay chặn lại.

Tim Sư Thanh Y vừa nhảy.

Nàng chậm rãi xoay người, nhìn Lạc Thần trong đám người.

Lạc Thần cúi đầu, từ trong đám người chậm rãi bước ra, đi đến chỗ nàng.

Đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y thì thào: “…… Lạc Thần.”

Lạc Thần không đáp lại nàng.

Thậm chí không nhìn nàng dù chỉ một cái, lướt qua Sư Thanh Y, cứ như vậy thẳng về phía trước.

“Lạc Thần, nguy hiểm! Đừng về phía trước!” Sư Thanh Y nóng nảy, nàng cảm giác thân thể càng lúc càng nóng, trong cơ thể xông ra oán hận cùng lệ khí sắp không chỗ chứa, ở sâu trong nội tâm rồi lại bị Lạc Thần làm cho lo sợ bất an.

Nàng chưa từng sợ hãi giống như hiện tại.

Lạc Thần cũng không để ý đến, Cự Khuyết được nàng nắm trong tay, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất, kéo theo tiếng răng rắc, lưu lại một đạo vết kiếm hình cung thật sâu.

Một đường đạp bộ pháp cổ quái bước nhanh về phía trước.

Tóc dài đen nhánh của nàng nhẹ nhàng phiêu dật trong sương mù đậm nhạt không đồng nhất, theo dáng người tịch liêu lay động.

Trên người vĩnh viễn quanh quẩn ánh trăng sáng tỏ cũng đã ảm đạm.

Một bước.

Một bước.

Bộ bộ sinh liên, lại dường như mỗi bước là một đóa bỉ ngạn hoa nhuốm màu máu tươi, ven đường kéo dài nở rộ bên chân nàng, khiến người khác khó lòng níu giữ.

Quỷ Chủ di chuyển xe lăn đến, tiếng cười mang theo một chút bệnh hoạn: “Tôi mới nói cái gì? Tôi nói A Thanh cô ngay từ đầu, đã thua.”

Thiên Thiên hoảng hốt chốc lát, như là nghĩ đến cái gì sắc mặt chợt biến.

Sư Thanh Y không ngăn cản Lạc Thần, thậm chí cũng không có đuổi theo bước chân của nàng, Lạc Thần ở xa xa dừng lại đứng bên cạnh Quỷ Chủ, chậm rãi xoay người lại.

Nàng cùng Quỷ Chủ đứng một chỗ.

Thiên Thiên đại loạn, hướng Sư Thanh Y run giọng nói: “Không có khả năng, không có khả năng! Điều này sao có thể! Sư Sư Lạc Thần nàng…. Nàng dường như bắt đầu hồn đọa nữa!”

Dường như một đạo sấm sét xé trời đánh xuống, Sư Thanh Y hoàn toàn sửng sốt.


….. Hồn đọa

Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh cũng trong nháy mắt ngây người, đoàn người bắt đầu hỗn loạn.

“Nàng trước đây có hay không nói qua với cô, nàng bị giam cầm ở một nơi, vượt qua bao nhiêu năm tháng? Nàng nhất định đã nói với cô, nàng không dám nhớ lại thời gian đó.” Quỷ Chủ đỡ cằm, nhìn quét một cái Sư Thanh Y sắc mặt trắng bệch: “Phía sau, tôi gọi nó là thần phúc. Cô đoán xem, một mình ở trong thần phúc lâu ngày, thân thể của nàng dần dần sẽ phát sinh biến hóa gì đây?”

Lạc Thần cúi đầu, yên lặng đứng bên cạnh Quỷ Chủ.

Một con quái vật giống như cự xà, uốn lượn dữ tợn ở phía sau trong sương mù dày đặc.

“Đây là quà lớn tôi tặng cho cô. Lúc trước bị nhị ca phá rối, không thể sớm một chút cho cô xem, bất quá hảo lễ vật, không quan tâm thời gian sớm muộn, huống hồ tôi rất không thiếu chính là thời gian.” Quỷ Chủ cười nói: “A Thanh, đây là nữ nhân của cô, cô nhất định phải hảo hảo mà hưởng thụ.”

Bóng đen phía sau chợt tràn ra vô số thứ gì đó giống như hồng tuyến, hồng tuyến này quấn trên người Lạc Thần, như là sống, rót đầy máu tươi. Có một số hồng tuyến bắt đầu tiến nhập da thịt của Lạc Thần, da thịt trắng nõn của nàng như ẩn như hiện xuất hiện một tầng vết tích hồng sắc cổ quái giống như chú ngân xa xưa.

Cả người Sư Thanh Y run lên, bên tai là giọng nói của Lạc Thần, chấn động ý thức của nàng.

– Nơi đó rất tối, chẳng phân biệt được ngày đêm.

– Chị không biết thời gian, cũng không hiểu được rốt cục trôi qua bao nhiêu ngày, chị nỗ lực duy trì thanh tỉnh, nhưng căn bản làm không được.

–Quá tối, chị không nhìn thấy, chỉ có thể nhớ rất nhiều thời gian, có thể cảm giác tựa như có rất nhiều sợi tơ, xuyên qua tim, mang theo kim nhọn, kéo một đường, giống như đâm vào tim chị.

– Chị phân không rõ ngày đêm, chỉ biết mỗi ngày trong bóng tối gặp ác mộng.

– Lúc có chút thanh tỉnh, chị cho rằng bản thân ngay cả thi thể sợ rằng đều bị ăn mất, nhưng rồi phát hiện bản thân có tri giác, còn trên nhân thế.

– Ngày qua ngày, cứ như vậy tuần hoàn lặp lại.

Quỷ Chủ nhìn về phía Lạc Thần: “A Thanh nàng làm tâm can bảo bối của tôi, có chỗ hữu dụng, dĩ nhiên, càng là tâm can bảo bối của cô. Đừng giết chết nàng, trước bồi nàng chơi đùa là được rồi, Lạc Thần.”

Lạc Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc đen buông xuống trên vai, mở mắt ra nhìn Sư Thanh Y.

Trữ Ngưng bị ánh mắt nhiếp người kia nhìn quả thực không cách nào hô hấp, cơn ác mộng lúc trước ở Quý Thọ Thôn trong quỷ lâu bị Lạc Thần bóp cổ dí trên tường nhất thời rõ ràng trước mắt.

Vấn đề góc độ, lúc đó không có người khác nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thần.

Ngoại trừ Trữ Ngưng.

Hiện tại so sánh với lúc đó, mức độ đáng sợ căn bản không cách nào hình dung.

Lạc Thần khẽ động kiếm.

Cự Khuyết phần phật lãnh phong, gần ngay trước mắt.

Vụ sắc lượn lờ, chu sa rạng rỡ khấp huyết giữa mi gian, lộ ra một loại xinh đẹp tĩnh mịch đến hít thở không thông. Ánh mắt u lam tựa biển, trong u ám thoáng nhìn, lãnh đạm vô tình đến giống như một thanh hàn đao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.