[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Chương 137 - Phá Chiêu


Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 137 – Phá Chiêu

Sư Thanh Y nghi hoặc trong lòng dường như có một cái gút siết chặt, khiến nàng khó chịu, lần này nhất định phải biết rốt cuộc là ai dạy Ngư Thiển câu cá nước thân mật.

Nàng lại hỏi: “Là người nào nói cho chị biết…câu kia?”

Ngư Thiển vô cùng tự nhiên mà đáp: “Là Trường Sinh.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần dường như cũng chưa từng nghĩ đến sẽ là Trường Sinh, nghe vậy như có điều suy nghĩ.

Trong nháy mắt Sư Thanh Y còn tưởng rằng mình nghe lầm, sao có thể là Trường Sinh.

Nàng miễn cưỡng ngăn chặn kinh ngạc trong lòng, lại nói: “Vì sao Trường Sinh lại dạy chị những thứ này?”

Ngư Thiển nói: “Lúc trước cùng các người ở phủ Tô Châu, có một lần tôi hỏi Trường Sinh, có câu thành ngữ nào bao hàm cá lại bao hàm cả nước, tôi muốn học để nói cho A Xuyên nghe. Trường Sinh liền nói cho tôi biết, cá nước thân mật có cá lại có nước, tôi lại hỏi nàng cá nước thân mật hàm ý ra sao, nàng liền giải thích cho tôi.”

Trong lòng Sư Thanh Y mơ hồ có dự cảm bất hảo, luôn cảm thấy với tính cách của Trường Sinh, nếu muốn giải thích với Ngư Thiển như thế nào là cá nước thân mật, sợ là sẽ nói không ít lời mê sảng mà bản thân còn không hề tự biết, nàng vội hỏi: “Trường Sinh giải thích với chị như thế nào?”

“Ngay từ đầu, nàng nói kỳ thực tôi nghe có chút mơ hồ.” Ngư Thiển nói: “Tôi nghe không hiểu lắm.”

Nàng càng nói như vậy, Sư Thanh Y càng hiếu kỳ: “Không quan trọng, chị cơ bản lặp lại những lời nàng nói lúc đó là được rồi.”

Ngư Thiển một bên hồi tưởng một bên thuật lại những lời trước đây Trường Sinh dạy nàng, nói: “Trường Sinh nói cá nước thân mật, đó là chỉ một việc mà hai người ái mộ lẫn nhau rất thích làm, mà trong lúc làm chuyện này, hai người sẽ càng cực kỳ vui thích, sau này làm xong, là vừa mệt vừa vui thích.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Trạc Xuyên: “…”

“Rất khó hiểu phải không?” Ngư Thiển đối với thần sắc đột ngột biến đổi của ba người còn hồn nhiên chưa phát giác, cười nói: “Lúc đó tôi nghe được, cũng phản ứng giống như các người, vô cùng khó hiểu. Dù sao tôi cùng với A Xuyên thích làm rất nhiều chuyện, chỉ cần cùng A Xuyên, làm chuyện gì tôi đều thích. Có lúc cùng A Xuyên ra ngoài trừ tà, quá trình khúc chiết, nhưng sau khi nhận được thù lao, chúng ta rốt cuộc có tiền đi chợ mua thức ăn, chẳng phải là điều thú vị của nhân sinh sao, đó cũng là một việc sau khi làm xong vừa mệt vừa vui thích, tôi thực không biết Trường Sinh là muốn nói đến việc gì.”

Sự trực tiếp của Ngư Thiển khiến Trạc Xuyên càng cúi đầu càng thấp, hai gò má đỏ bừng, tay che chở Mặc Quỷ Trường Tán cũng run nhẹ. Nhưng nghe đến lời tự đáy lòng của Ngư Thiển, khóe môi cứng nhắc rồi lại hiện lên một mạt tiếu ý e lệ.


Tâm tư của Sư Thanh Y vẫn chìm trong những lời của Trường Sinh, sững sờ tại chỗ, nhất thời đã quên hỏi lại.

Ngư Thiển chủ động nói tiếp: “Tôi lúc đó không hiểu, liền muốn Trường Sinh nói kỹ hơn. Trường Sinh nói như vậy đã rất rõ ràng rồi, nếu nói chi tiết hơn nữa, liền không ra thể thống gì. Bất quá nàng cho tôi một ví dụ, nói em và Lạc Thần ban đêm đóng cửa lại, sẽ ở trong phòng làm loại việc này, đó chính là cá nước thân mật, tôi nói tại sao không nói sớm, nếu nói sớm tôi nhất định có thể lập tức hiểu được, dù sao tôi và A Xuyên cũng thường xuyên làm như vậy.”

Sư Thanh Y: “…”

Đầu của Trạc Xuyên đã thấp đến không thể thấp hơn nữa, gắt gao mím môi.

Lạc Thần nghe đến đây, bước chân đột nhiên nhanh hơn, một đường nhanh nhẹn đạp tuyết mà đi, đi ở xa xa phía trước.

Nàng đột nhiên đi nhanh như vậy, ai cũng không biết thần sắc của nàng lúc này ra sao, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy khoác hồ cừu của nàng.

Hồ cừu ngân sắc cùng tuyết trắng xung quanh dường như dung hòa vào nhau, cũng chính một mảnh tuyết sắc chói mắt, lại cất giấu vài phần vội vã câu nệ.

Sư Thanh Y hai má nóng bừng, chỉ đành lập tức đuổi theo, cùng Lạc Thần sóng vai mà đi.

Hai người nhìn nhau một cái, đại để là nghĩ đến vừa rồi Ngư Thiển thuật lại những lời Trường Sinh nói, mỗi người lại tự động dời mắt.

Sư Thanh Y vừa đi vừa nghĩ, chờ lát nữa đến tế điện, nàng cần phải hỏi kẻ ngốc kia, đều dạy Ngư Thiển những thứ loạn thất bát tao gì.

Tính ra mấy người các nàng từ phủ Tô Châu trở lại Hoàng Đô cũng đã mấy ngày. Lúc trước Trường Sinh chưa hề thông báo cho cô cô, lặng lẽ đến phủ Tô Châu, cùng các nàng ở một thời gian. Lần này trở về, Trường Sinh có thẹn trong lòng, phân nửa thời gian đều ở lại hoàng điện, một nửa thời gian còn lại liền thành thật ở tế điện, bồi cô cô.

Lúc đến hỏi Trường Sinh, vẫn phải tránh mặt cô cô mới được.

Sư Thanh Y tâm niệm vừa chuyển, suy đi nghĩ lại, rồi lại cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

Chờ một chút.

Trường Sinh làm sao biết được câu này?

Trường Sinh hoặc là ở Hoàng Đô, hoặc là ở bên cạnh nàng và Lạc Thần, gần như chưa bao giờ một mình đi ra ngoài. Xưa nay đọc cũng đều là những loại sách chính kinh, trong đó không có khả năng gặp phải từ ngữ như vậy.


Với tính tình của Lạc Thần, tuyệt đối sẽ không dạy Trường Sinh những câu như vậy. Lạc Thần mặc dù hắc tâm can, nhưng ngoài mặt chính kinh, cũng sẽ không nói thẳng ra miệng, nhất định sẽ vòng vo.

Quả thật Trường Sinh ở bên cạnh các nàng nhiều năm, đương nhiên là hiểu được chuyện các nàng sẽ làm sau khi đóng cửa, nhưng nàng làm sao biết loại việc này có thể dùng câu cá nước thân mật để diễn đạt?

Nghĩ tới đây, Sư Thanh Y vội vàng lắc đầu.

Đình chỉ, còn thể thống gì.

Hiện nay then chốt cũng không phải là… Cũng không phải là quấn quýt ở loại việc này, mà là Trường Sinh vì sao biết được câu này.

Lẽ nào Trường Sinh nhìn lén thoại bản của Côn Lôn mà nàng cất giấu?

Côn Lôn năm đó cất giấu những thoại bản kia, bên trong phần nhiều là những cố sự ái tình triền miên, hơn nữa thuộc nhiều thể loại khác nhau. Có lúc thiên lôi câu địa hỏa, cũng sẽ dùng không ít từ ngữ kiều diễm đến hình dung tiến triển giữa hai nhân vật chính trong lúc tình đến sâu đậm.

Mà những thoại bản này, có một số lấy cố sự phàm nhân cùng hồ ly tinh kỳ ngộ làm trọng tâm, đại khái là bởi vì hồ ly tinh luôn am hiểu mị hoặc nhân tâm.

Sư Thanh Y ấn tượng sâu nhất đối với một quyển thoại bản kể về cố sự giữa hồ ly tinh cùng một vị nữ tử thanh tâm quả dục. Nàng kia một lòng tu tiên, không màn thế gian tình ái, hồ ly tinh sử xuất tất cả bản lĩnh câu dẫn nàng nhằm phá hoại công pháp của nàng, trong thoại bản liền có vài chỗ dùng cá nước thân mật, sương đêm tình nồng các loại từ ngữ.

Nhưng Trường Sinh làm sao đọc được, nàng luôn giấu rất kỹ, chỉ có Lạc Thần mới biết chỗ.

Trong lòng Sư Thanh Y có một suy đoán mà nàng cảm thấy hợp lý nhất, nàng nghiêng mặt, ánh mắt yếu ớt nhìn Lạc Thần, nói: “Chị mang thoại bản của Côn Lôn ra xem, lại không cất kỹ, sau đó bị Trường Sinh nhìn thấy, cầm đến đọc?”

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Chị vì sao phải lấy ra xem, mấy trăm năm trước chị đã từng nói với em, chị không có hứng thú.”

“Không có hứng thú?” Sư Thanh Y hừ nhẹ một tiếng: “Trước đó vài ngày em đi chợ mua trống bỏi trở về, chị ngoài miệng chê ấu trĩ, sau lưng lại lặng lẽ chơi đùa. Chị cất giấu thoại bản của Côn Lôn, chị nói không có hứng thú, nhưng lúc nhàn hạ cũng sẽ âm thầm lật xem, chị cho rằng em không có chứng cứ sao?”

Lạc Thần tiếp tục đi về phía trước, không nói lời nào.

Sư Thanh Y biết nàng chột dạ, quẫn bách do Ngư Thiển cùng Trường Sinh mang đến tán đi không ít, lâu dần chính là mơ hồ vụn trộm vui vẻ.


Nàng lập tức theo sau, đi bên cạnh Lạc Thần, nói: “Em còn không hiểu chị sao? Trống bỏi kia, em biết chị sẽ muốn chơi thử một lần, rồi lại không muốn chơi đùa ở trước mặt em, em liền cố ý treo trên cây, trốn ở một bên âm thầm nhìn chị, chị trí nhớ tốt, sau khi chơi xong còn nhớ chuẩn xác thả lại chỗ cũ.”

Nàng càng nói, khóe môi càng cong , tựa hồ xem thấu tất cả, nói: “Về phần những thoại bản kia, từ lần đó chị nói không có hứng thú, bên trong mỗi một quyển em đều kẹp một sợi tơ, có một lần em nhìn thấy vị trí của sợi tơ thay đổi, không phải chị lật xem, lại là ai. Bất quá đây chỉ là bắt đầu, sau đó vị trí của những sợi tơ trong sách chưa từng thay đổi, như vậy mới thật sự kỳ lạ, chị tâm tư sâu sắc, sau vài lần lật xem liền nhìn ra những sợi tơ kia cũng không phải là ngẫu nhiên xuất hiện, cho nên mỗi lần xem qua, liền đặt nó trở lại vị trí cũ.”

Lạc Thần buồn bực nói: “Sự thông minh của em, đều dùng để đối phó chị.”

Sư Thanh Y cười khanh khách nói: “Em không dùng để phá chiêu của chị, còn có thể phá chiêu của ai?”

Hai người ở phía trước nhỏ giọng trò chuyện, Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên theo ở phía sau, cũng thỉnh thoảng nói vài câu.

Cứ như vậy được một lúc, Sư Thanh Y phát giác dọc đường các thần quan ít hơn trước kia rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ xung quanh hiu quạnh, vô cùng vắng vẻ. Bất quá cũng vẫn có một số người đi dọc đường, chỉ là thần sắc của mỗi người đều tái nhợt cứng nhắc, dường như mạn vô mục đích đi ngang qua trước mặt mỗi người.

Lúc trước mỗi lần trở về, Sư Thanh Y nhìn thấy những người trong Hoàng Đô, đều là không khí náo nhiệt.

Sư Thanh Y trí nhớ tốt, rất nhiều thần quan nàng đều nhận biết, lúc này những thần quan trước mặt, có một số người mặc dù vẫn là dáng vẻ trước kia trong trí nhớ của nàng, nhưng nàng luôn cảm thấy có nơi nào đó lộ ra cổ quái, rõ ràng đều là bằng xương bằng thịt, vì sao thoạt nhìn lại có một loại cứng nhắc như rối gỗ.

Dọc đường không ít thần quan thấy các nàng, cung kính chào hỏi: “Tham kiến điện hạ, tham kiến Lạc đại nhân, tham kiến Ngư cơ đại nhân, tham kiến Trạc đại nhân.”

Mỗi người đều là một câu chào hỏi như thế.

Lúc đầu còn không sao, nhưng về sau Sư Thanh Y nghe thấy vài lần, càng cảm thấy kỳ hoặc.

Bọn bốn người đi được đến trước bậc thềm ngọc thạch của hoàng điện, có hai vị thần quan đang đứng canh gác hai bên, thấy bốn người đến, cũng khom người nói: “Tham kiến điện hạ, tham kiến Lạc đại nhân, tham kiến Ngư cơ đại nhân, tham kiến Trạc đại nhân.”

Lạc Thần, bất quá vẫn nhàn nhạt lên tiếng đáp lại.

Sư Thanh Y đánh giá một gã thần quan trong số đó, trong lòng hồ nghi, liền nhân cơ hội hỏi vài câu: “Trường Sinh từ tế điện trở về rồi sao?”

Tên thần quan kia nói: “Hồi bẩm điện hạ, thần hạ một mực canh gác ở nơi này, Tĩnh đại nhân chưa trở về.”

Sư Thanh Y lại nói: “Thập Tứ ở đâu? Bình thường nàng luôn theo phía sau tôi, hôm nay tại sao không thấy nàng?”

Thần quan kia trả lời: “Việc của Thập Tứ đại nhân, thần hạ không thể nào biết được.”

Sư Thanh Y lại hỏi: “Thập Tứ đang ở hoàng điện?”


“Điện hạ, thần hạ không biết.”

Sư Thanh Y hỏi quá nhanh, thần quan kia trả lời xong một câu nàng liền hỏi câu kế tiếp, hơn nữa câu hỏi không theo quy luật nào, vô cùng rời rạc, nói: “Ông có biết Thập Tứ năm nay là mấy trăm tuổi rồi không?”

Thần quan kia ngẩn ra, không ngờ tới Sư Thanh Y sẽ đột nhiên hỏi hắn vấn đề như vậy, dừng một chút mới nói: “Thập Tứ đại nhân tuy là Tây Đô Nhược Điêu của Hoàng Đô, năm đó lại được thần khí của Thiên Hoàng Tuyên Cổ hộ thể, là số ít người có thể thừa thụ thần tức mà không bạo thể, thọ mệnh có thể kéo dài giống như Nhược Điêu.”

“Ông là đang trả bài hay là trả lời câu hỏi?” Ánh mắt của Sư Thanh Y giảo hoạt, ngoài mặt dịu dàng cười nói: “Tôi chỉ là hỏi ông, Thập Tứ năm nay mấy trăm tuổi mà thôi.”

Thần quan kia có chút xấu hổ, cung kính khom người, nói: “Mong điện hạ thứ tội, thần hạ không biết Thập Tứ đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi.”

“Ông không biết cũng rất bình thường.” Sư Thanh Y vẫn mỉm cười nói: “Dù sao trong số thần quan không có mấy người biết Thập Tứ sinh vào lúc nào.”

Lạc Thần lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y, hiểu được ý đồ của nàng, cũng hỏi thần quan kia: “Vừa rồi lúc bọn tôi ra ngoài, cô cô có từng đến đây không?”

Thần quan lập tức nói: “Hồi bẩm Lạc đại nhân, Tư Hàm đại nhân hôm nay chưa hề đến hoàng điện.”

Lạc Thần nói: “Hoàng điện tối nay phải tổ chức một buổi yến tiệc quan trọng, bên trong đã chuẩn bị xong rồi sao?”

Thần quan sửng sốt: “Thần hạ… Thần hạ không biết.”

Ánh mắt Lạc Thần khinh phiêu, nói: “Ông có biết hôm nay có bao nhiêu thần quan tham dự yến tiệc hay không?”

Thần quan kia lại nói: “…. Thần hạ thân phận thấp hèn, không biết cụ thể về yến tiệc, thần hạ không biết.”

Lạc Thần đặt câu hỏi rất nhanh, còn chưa chờ thần quan kia chuẩn bị xong, lại nói tiếp: “Vậy ông có biết yến tiệc đã định khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc?”

Thần quan tựa hồ không cách nào tự hỏi, chỉ giống như trước đó, lặp lại: “… Thần hạ không biết.”

Lạc Thần nheo mắt lại, nói: “Tuyết rơi.”

Thần quan nói: “… Thần hạ không biết.”

Thần sắc của Sư Thanh Y và Lạc Thần đồng thời biến đổi.

Thần quan lúc này mới phản ứng kịp, tự biết mình nói sai rồi, đứng ở nơi đó chân tay luống cuống.

Màn trời một mảnh xám trắng, hoa tuyết từ không trung rơi xuống, Sư Thanh Y đưa tay đón lấy, ánh mắt khẽ nâng, đạm nhạt nói với thần quan kia: “Tuyết rơi, lát nữa tuyết lớn, hai người các người lui xuống đi, không cần canh gác ở đây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.