Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 134 – Tử Vụ
Lạc Thần thần sắc khẽ biến, mở loa ngoài, nói: “Trường Sinh đuổi theo chuồn chuồn cỏ.”
Sư Thanh Y vừa nghe, thần sắc lập tức trầm xuống.
Trước đó Trường Sinh xuống lầu nhờ Thiên Thiên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện đem nội tình của chuồn chuồn cỏ nói với Thiên Thiên các nàng, Thiên Thiên biết lợi hại trong đó, cũng mặt lộ vẻ ưu tư.
Bên trong chuồn chuồn cỏ cất giấu một thứ nhỏ bé nào đó, có thể khu sử loại sinh vật nhỏ bé này, tuyệt đối sẽ không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nếu như muốn tìm ra chủ nhân phía sau của chuồn chuồn cỏ, trong quá trình này, rất có khả năng sẽ gặp phải những nguy cơ khó có thể lường trước.
Sư Thanh Y thương yêu Trường Sinh, làm sao có thể để Trường Sinh một mình đi trước, trong lúc lo lắng, vội vã nói: “Trường Sinh, chị đứng ở tại chỗ, tạm thời không nên theo sau, chờ em và Lạc Thần đến.”
Vừa nói xong, ba người lập tức ra khỏi nhà bếp.
Giọng nói của Trường Sinh từ điện thoại truyền ra, tất cả mọi người trong phòng khách đều nghe thấy, nàng có chút lo lắng nói: “A Cẩn, không được, nếu như đứng tại chỗ, chuồn chuồn sẽ bay xa, chị sẽ mất dấu nó, cũng tìm không thấy chủ nhân của nó.”
Vũ Lâm Hanh và Ngư Thiển nghe thấy được, vây đến, Âm Ca không xa không gần theo sát, mặc dù thần sắc lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra nàng đối với việc này vẫn rất lưu ý.
Sư Thanh Y ngữ khí mềm nhẹ, nói: “Trường Sinh, chủ nhân phía sau con chuồn chuồn không quan trọng bằng chị, chúng ta lần này có thể không biết chân tướng về nó, nhưng chị tuyệt đối không thể mạo hiểm.”
Nàng nói, nhìn thoáng qua Lạc Thần: “Lấy vũ khí trước.”
Lạc Thần bước nhanh lên lầu.
“… A Cẩn.” Trường Sinh lúng túng nói: “Mới vừa rồi sự tình phát sinh đột ngột, chị chỉ lo đuổi theo, nhất thời sơ sót quên thông báo với em và A Lạc một tiếng, lần này là chị hành sự thiếu thỏa đáng.”
“Không sao cả. Hiện tại chị đến nơi nào rồi, ở đó chờ bọn em, bọn em lập tức đến đó.” Sư Thanh Y chuyển cuộc gọi thoại thành gọi video.
Khuôn mặt của Trường Sinh xuất hiện trên màn hình, nàng hướng camera thu lấy cảnh sắc xung quanh, camera chuyển động, khiến Sư Thanh Y thấy rõ một ít vật tham chiếu ở xung quanh vị trí của nàng, nói: “Hiện nay chị ở gần đồng cỏ hoang chúng ta từng đến, có thể nhìn thấy cỏ dại, nhưng ta chưa tiến vào, còn đang ở bên cạnh đường lớn.”
Đến đồng cỏ bên kia chỉ có duy nhất một con đường, Sư Thanh Y lập tức nhìn ra vị trí của Trường Sinh, nói: “Được, chờ ở đó.”
“Chúng ta cũng đi chuẩn bị.” Thiên Thiên nói.
Vũ Lâm Hanh và Ngư Thiển gật đầu, Âm Ca không rên một tiếng, bốn người cùng đi theo Lạc Thần. Lúc lên lầu, Ngư Thiển lại nhíu mày, bước chân đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa giẫm lên khoảng không, cũng may Thiên Thiên ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng.
“Ngư tiểu thư chị không sao chứ?” Vũ Lâm Hanh vội vàng hỏi.
“Không sao.” Ngư Thiển cười nói: “Mới vừa rồi sơ lân của tôi đột nhiên động, có chút bất ngờ.”
“Điều này có nghĩa gì?” Vũ Lâm Hanh đối với sơ lân của Ngư Thiển cũng không hiểu biết.
Ngư Thiển nói: “Sơ lân dị động, có rất nhiều loại khả năng, tôi cũng không thể chắc chắn. Nhưng phần lớn, đều không phải là chuyện tốt.”
Lạc Thần vốn dĩ đã đến chân cầu thang lầu hai, lúc này mơ hồ nghe thấy lời Ngư Thiển nói, bước chân cũng dừng lại. Nàng mượn chênh lệch độ cao của cầu thang, nhìn thoáng qua Ngư Thiển ở bên dưới, sau đó đi vào phòng của mình.
Mỗi người chuẩn bị, chỉ để lại Sư Thanh Y và Trường Sinh ở trong phòng khách trao đổi qua điện thoại.
Trường Sinh mím môi, tựa hồ có điều do dự, cuối cùng ngữ khí có phần khẩn cầu nói: “A Cẩn, chị thực sự rất muốn biết phía sau con chuồn chuồn cỏ này rốt cuộc là người phương nào, nếu chị chờ ở đây, sẽ mất cơ hội.”
Sư Thanh Y vừa rồi đã cảm thấy Trường Sinh có chút kỳ lạ.
Trước đây Trường Sinh đều rất ngoan, cho dù phát hiện đầu mối gì, trước tiên đều sẽ nói cho nàng và Lạc Thần biết. Trừ phi có tình huống đặc thù, bằng không Trường Sinh sẽ không tự ý hành động, bởi vì làm như vậy nàng và Lạc Thần sẽ lo lắng, Trường Sinh cũng không muốn làm bất cứ việc gì khiến các nàng lo lắng.
Chỉ là hiện tại rốt cuộc có tình huống đặc thù gì, dĩ nhiên khiến Trường Sinh cấp bách như vậy?
Con chuồn chuồn cỏ này, rốt cuộc cất giấu lực hấp dẫn gì?
Sư Thanh Y hỏi: “Chị bây giờ còn có thể khống chế hành động của chuồn chuồn cỏ sao?”
“Chị thử một chút.” Trường Sinh nói xong, khẽ nâng tay lên.
Chuồn chuồn cỏ đã sớm bay cách Trường Sinh một khoảng xa, phạm vi quay chụp của điện thoại lại hữu hạn, Sư Thanh Y từ điện thoại không nhìn thấy thân ảnh của chuồn chuồn cỏ, nhưng sau khi Trường Sinh nâng tay lên, mặt lộ vẻ kinh hỉ nói: “Còn có thể điều khiển.”
“Tốt.” Sư Thanh Y nói: “Chị thử khiến nó bay vòng quanh chị, trên dưới trái phải, thậm chí xoay quanh cũng được, lặp lại vài lần, chuồn chuồn cỏ bay xung quanh chị càng lâu, thời gian cho chúng ta càng nhiều.”
Trường Sinh làm theo lời nàng.
Nhưng một lát sau, Trường Sinh thần sắc thay đổi, vội vàng nói: “A Cẩn, chuồn chuồn cỏ thoát ly sự điều khiển của chị, lại bay về phía đồng cỏ.”
Sư Thanh Y nhíu mày, giọng nói mang cho người nghe cảm giác an toàn cùng kiên định, nói: “Đừng nóng lòng, hẳn là chủ nhân của nó đang gọi nó trở lại, chị thử lại, xem có thể gọi nó trở về hay không.”
Trường Sinh vẫy vẫy tay, ánh mắt phiếm tinh quang, vui vẻ nói: “A Cẩn, nếu chị gọi nó, nó lại trở về.”
“Ừ, chuồn chuồn hiện tại vừa nghe lời chủ nhân, vừa nghe lời chị. Chị chỉ cần xem nó bay đi liền tiếp tục gọi nó trở về, coi như chị đang kéo co cùng chủ nhân phía sau nó, dù sao thì chị cũng không được đuổi theo, cứ đứng ở nơi đó cùng đối phương kéo dài thời gian, kiên trì đợi bọn em đến.”
“Chị biết.” Trường Sinh giống như phát hiện điều gì thú vị, nói: “Lúc nhỏ chị kéo co qua, chỉ là trưởng thành không chơi nữa, ai ngờ hôm nay còn có thể thể nghiệm một phen.”
Sư Thanh Y hiện tại tâm tư trầm trọng, trong đầu muôn vàn suy nghĩ, nhưng mặt vẫn mỉm cười nhìn Trường Sinh.
Vô luận thời điểm nào, nàng cũng hy vọng Trường Sinh có thể vô tư vô lự mà sống. Từ lúc Trường Sinh còn nhỏ đến trưởng thành, mặc kệ trải qua bao nhiêu thời gian, vóc người trở nên cao lớn, khuôn mặt trở nên thành thục cỡ nào, trong lòng Sư Thanh Y, Trường Sinh vẫn luôn là tiểu hài tử mang theo vài phần thuần khiết, càng là như vậy, nàng càng phải bảo vệ tốt Trường Sinh.
Hiện tại nàng cảm thấy nghi hoặc nhất chính là chuồn chuồn cỏ vì sao sẽ nghe lời Trường Sinh.
Thông thường sinh vật có thể bị điều khiển đều có ý thức, sẽ nhận chủ, chỉ nghe chỉ thị của chủ nhân. Trừ phi chủ nhân này đem quyền khống chế chuyển cho một người khác, một người có thể sở hữu năng lực điều khiển, nếu trước đó chuồn chuồn cỏ chủ động bay đến chỗ Trường Sinh, đậu trên vai Trường Sinh, hấp dẫn sự chú ý của Trường Sinh, Sư Thanh Y cho rằng con chuồn chuồn cỏ này là có mục đích rõ ràng.
Mục đích của nó, chính là mục đích của chủ nhân phía sau nó.
Lẽ nào chủ nhân của nó theo dõi Trường Sinh sao? Trường Sinh sẽ đột nhiên có thể điều khiển con chuồn chuồn này cũng là bởi vì chủ nhân của nó cho Trường Sinh quyền hạn này?
Nếu như chủ nhân phía sau muốn, cũng hoàn toàn có thể thu hồi quyền điều khiển của Trường Sinh đối với chuồn chuồn cỏ, nhưng đối phương biết rõ hiện tại Trường Sinh đang ra lệnh cho chuồn chuồn cỏ, đến quấy rầy việc đối phương triệu hoán chuồn chuồn cỏ, nhưng vẫn án binh bất động, thậm chí còn dây dưa kéo dài thời gian cùng Trường Sinh, ngươi khống chế một chút, ta khống chế một chút, thế nào đều có thể nhìn ra là một loại đùa giỡn quỷ dị.
Sư Thanh Y không nghĩ ra nguyên do, chỉ là ẩn giấu lo lắng, đồng thời lệ khí vẫn luôn áp chế lại bắt đầu cuồn cuộn dâng lên.
Nếu như đối phương dám động đến Trường Sinh.
Nàng nhất định vặn gãy cổ đối phương.
Huyết sắc trong mắt Sư Thanh Y cuồn cuộn nổi lên.
Trường Sinh đang vội vàng dùng chuồn chuồn cỏ kéo dài thời gian, cũng không chú ý đến biến hóa của Sư Thanh Y.
“Thanh Y.” Bên tai truyền đến tiếng gọi trầm thấp.
Sư Thanh Y cảm giác được một bàn tay khoát lên vai mình, đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy Lạc Thần đang đứng trước mặt, lẳng lặng nhìn nàng.
Trải qua nhiều luyện tập và cố gắng, Sư Thanh Y thật vất vả mới có thể tương đối tự nhiên giao tiếp cùng những người bên cạnh giống như bây giờ, nói chuyện và vân vân, vì chuyện này cần trả giá cùng thống khổ bao nhiêu, cũng chỉ có chính nàng mới biết được.
Nàng nhất định phải bình tĩnh, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Sư Thanh Y bất động thanh sắc thở ra một hơi, nói: “Đều chuẩn bị xong rồi sao?”
“Ừ.” Lạc Thần quải túi vải quấn Cự Khuyết, lại đưa dao quân dụng cho Sư Thanh Y.
Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, Ngư Thiển và Âm Ca cũng xuống lầu, Vũ Lâm Hanh còn quải theo một cái ba lô.
Ngư Thiển đặc biệt nhất, trên lưng nàng lần này vẫn cõng chiếu rương lớn kia.
Lạc Thần quay mặt đi, ánh mắt dừng trên chiếc rương lớn của Ngư Thiển.
Sư Thanh Y nhìn thấy, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trong rương của Ngư Thiển chính là thi thể của Trạc Xuyên.
Lúc đó ở Thần Chi Hải, thi thể của Trạc Xuyên và mỗ nương của Ngư Thiển đều bị chôn vùi dưới tàn trận, có Chương Thai Liễu khống chế quái vật khổng lồ kia, lúc này mới có thể mang thi thể của hai người đi.
Sau đó Ngư Thiển mang thi thể của mỗ nương về đáy biển Nam Hải, để mỗ nương đoàn tụ cùng tộc nhân của các nàng, nhưng nàng vẫn mang theo thi thể Trạc Xuyên Trạc Xuyên rời đi, chứa ở trong rương lớn, sau đó tùy thân cõng theo chiếc rương hành tẩu bên ngoài, cảm thụ sự biến hóa của xã hội hiện đại.
Sư Thanh Y hiểu được tình cảm của Ngư Thiển đối với Trạc Xuyên, cho dù Trạc Xuyên chết đi, Ngư Thiển vẫn muốn giữ Trạc Xuyên ở bên cạnh, một người một thi thể, mỗi ngày làm bạn, ngay cả lúc ăn cũng phải dành cho Trạc Xuyên một đôi đũa, một chén cơm trắng, đôi khi còn có một đĩa thức ăn.
Mặc dù Ngư Thiển và chiếc rương chứa thi thể của Trạc Xuyên thường xuyên như hình với bóng, ban đêm còn ngủ cùng một chỗ, nhưng trước đó lúc xuống động, bởi vì không tiện mang theo, lúc đó Ngư Thiển cũng không mang theo chiếc rương lớn xuống động, mà chỉ để lại trong phòng.
Lần này chỉ là đến hội hợp cùng Trường Sinh, nàng lại lựa chọn mang theo chiếc rương cùng đi.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lạc Thần cũng nhìn ra bất thường trong đó, nói với Ngư Thiển.
Ngư Thiển nói: “Sơ lân dị động, tôi luôn cảm thấy tâm thần không yên, tôi không yên tâm để A Xuyên một mình ở lại chỗ này.”
Sư Thanh Y lúc này mới hiểu được, nói: “Trường Sinh còn đang kéo dài thời gian, chúng ta đi thôi. Ngư cô nương, nếu như chị cõng chiếc rương cảm thấy mệt mỏi, cũng có thể để tôi hoặc Lạc Thần cõng giúp chị.”
“Cảm ơn.” Ngư Thiển cười nói.
Nhóm người không hề chậm trễ, nhanh chóng chạy đến chỗ Trường Sinh, dọc đường vẫn luôn duy trì trạng thái trò chuyện điện thoại cùng Trường Sinh.
Thôn này cũng không lớn, đường chính cũng chỉ có một cái, hiện tại là thời gian ăn cơm trưa, cuộc sống của thôn dân đều rất quy luật, mỗi nhà đều bận rộn chuẩn bị bữa trưa, dọc đường cũng không thấy người đi đường.
Để mau chóng đến hội hợp cùng Trường Sinh, bước chân của Sư Thanh Y rất nhanh, như hư ảnh lướt qua, đạp tuyết vô ngân, đi trước nhất, những người còn lại ngoại trừ Vũ Lâm Hanh ra mỗi người đều khinh công trác tuyệt, chỉ vài bước đã đi thật xa.
Vũ Lâm Hanh tức giận đến hùng hùng hổ hổ, vừa hô to vừa chạy theo, nhưng con đường của cái thôn rách nát này lại chỉ có thể đi xe máy, hiện tại xe máy còn không có, quả thực không có thiên lý.
Lạc Thần nghe Vũ Lâm Hanh ở phía sau mắng chửi người, lại nhẹ nhàng quay trở về, đi đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh, đưa tay kéo lấy Vũ Lâm Hanh tiến về phía trước.
Mắt thấy đồng cỏ càng ngày càng gần, trong điện thoại Trường Sinh đột nhiên kinh hô một tiếng: “A Cẩn!”
Sư Thanh Y nghe thấy tiếng hô của Trường Sinh, lập tức nhìn màn hình điện thoại, kết quả cuộc gọi bất ngờ bị cắt đứt.
Đáy lòng Sư Thanh Y trầm xuống, cả người toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi Trường Sinh gọi một tiếng A Cẩn, tràn ngập kinh hoảng, như là gặp phải việc bất ngờ gì đó, ngay sau đó cuộc gọi liền kết thúc.
Sư Thanh Y nhanh chóng gọi lại, điện thoại của Trường Sinh rốt cuộc không gọi được.
… Đã xảy ra chuyện.
Không kịp ngẫm nghĩ, Sư Thanh Y cắn răng tăng tốc, nàng bộ pháp cổ quái, chạy đến sau đó gần như chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh. Rất nhanh nàng đã chạy đến vị trí Trường Sinh đứng trước đó, xung quanh không có một bóng người, điện thoại của Trường Sinh rơi trên mặt đất.
Sư Thanh Y đi đến bên cạnh điện thoại, thấy điện thoại của Trường Sinh đã tứ phân ngũ liệt, màn hình và những linh kiện bên trong rải rác khắp nơi.
Cho dù dùng đá đập vỡ điện thoại, hoặc là từ trên lầu cao ném xuống, đều không đến mức vỡ nát như thế.
Cách giải thích duy nhất chính là, lúc cuộc gọi bị cắt đứt, bên này đã gặp lực tập kích đáng sợ nào đó.
Lạc Thần các nàng cũng chạy tới rất nhanh, thấy cảnh tượng trước mặt, mỗi người thần sắc ngưng trọng.
“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Vũ Lâm Hanh tức giận đến đôi mắt đều phải bốc hỏa: “Trường Sinh gặp phải chuyện gì rồi, là chủ nhân của con chuồn chuồn cỏ kia xuất hiện? Khi dễ đến trên đầu tâm can bảo bối.”
“Không rõ.” Thiên Thiên nói: “Bất quá cũng may không có vết máu, điện thoại của tâm can bảo bối vỡ nát, nhưng bản thân nàng hẳn là không bị thương.”
Lạc Thần quỳ một gối xuống, gần gũi đánh giá những mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất. Thực sự vỡ nát, dường như đã trải qua một vụ nổ, căn bản nhìn không ra điện thoại vốn dĩ là bị thứ gì làm tổn hại.
Sư Thanh Y siết chặt ngón tay, khớp xương kêu răng rắc, lưng bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía đồng cỏ.
Xa xa, có thể thấy cỏ dại nơi này đã bị vẹt ra một con đường, hiển nhiên là vừa rồi có người nào đó đã vẹt cỏ đi vào.
Lạc Thần sắc mặt âm lãnh, ánh mắt cũng dừng trên đồng cỏ.
Ngư Thiển giữ chắc chiếc rương trên lưng, nói: “Không phải là Trường Sinh đã tiến vào bên trong đồng cỏ chứ, chúng ta mau vào tìm nàng.”
Sư Thanh Y thần sắc âm trầm, bước nhanh đi vào giữa đám cỏ dại cao, cỏ dại che khuất phần lớn thân thể của nàng.
Lạc Thần đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, đưa tay nắm chặt lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Đừng tức giận, tin tưởng bản lĩnh của Trường Sinh, nàng sẽ không sao.”
Chỉ là ngoài miệng nàng mặc dù trấn an Sư Thanh Y, sợ Sư Thanh Y bởi vì tâm tình kích động mà không khống chế được tâm tình, nhưng chính nàng nắm tay Sư Thanh Y lại khẽ run lên.
“Chị đừng lo lắng mới đúng.” Sư Thanh Y ánh mắt lãnh, nghiến ra từng chữ: “Nếu như đối phương thương tổn đến Trường Sinh, em sẽ khiến hắn trả giá gấp trăm lần.”
Nhóm người dọc theo vết tích trên cỏ, đi vào sâu bên trong.
Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ và Nguyệt Đồng ở ngay lân cận, Sư Thanh Y huýt sáo, gọi bọn chúng đến, để chúng căn cứ vào mùi của Trường Sinh, ở phía trước dẫn đường.
Vội vã đuổi theo mười phút, Sư Thanh Y đẩy ra cỏ dại trước mặt, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một bãi đất trống, Trường Sinh xuất hiện ở xa xa, đứng quay lưng về phía các nàng.
Mà đứng trước mặt Trường Sinh là một nữ nhân vóc dáng cao gầy, nữ nhân cúi đầu tựa hồ đang nói gì đó cùng Trường Sinh, tay trái cầm một quyển gì đó giống như sách, thoạt nhìn như là sách cổ.
Sư Thanh Y nhận ra, kia chính là Tân Đồ.
Nàng nhãn lực tốt, thậm chí có thể thấy trong tay Tân Đồ cầm con chuồn chuồn cỏ, chuồn chuồn cỏ vô cùng nghe lời nằm yên trong tay Tân Đồ.
Nhóm người thấy được Trường Sinh, đều ăn ý không phát ra động tĩnh, để tránh đả thảo kinh xà, ẩn trong bụi cỏ cẩn cẩn dực dực lắng nghe động tĩnh.
Sư Thanh Y thả nhẹ bước chân, ngưng thần lắng nghe.
Gió mang giọng nói của Trường Sinh đến gần, nương theo tiếng sàn sạt do cỏ dại bị gió thổi động, thiên địa dường như càng trở nên tĩnh lặng.
Sư Thanh Y nghe Trường Sinh nói với Tân Đồ: “A Cẩn nhà tôi nói bên trong con chuồn chuồn này có một loại sinh vật rất nhỏ, nếu nó đã là vật của cô, vậy cô có thể điều khiển sinh vật nhỏ bên trong đúng không? Giống như lúc trước cô có thể điều khiển con lừa kia.”
“Phải.” Tân Đồ trả lời nàng, giọng nói nghe ra vẫn giống như ấn tượng nhất quán nàng mang đến cho người khác, không có gì phập phồng dao động.
Nhưng tỉ mỉ nghe, vẫn có thể cảm giác được lúc Tân Đồ nói với Trường Sinh, và nói chuyện với người khác có một loại bất đồng rất nhỏ.
Ngữ khí của nàng sẽ nhẹ hơn một ít, mặc dù chỉ có một chút biến hóa, rất khó nhận thấy được.
“Tôi có thể điều khiển con chuồn chuồn cỏ này, cũng là bởi vì cô cho phép sao? Cô khiến nó nghe lời, nó liền nghe lời tôi.” Trường Sinh đối với Tân Đồ thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu kiêng kỵ, chỉ là rất trực tiếp hỏi ra.
Tân Đồ ở trước mặt nàng cũng không che giấu, thừa nhận: “Phải.”
Trường Sinh nói: “Vì sao?”
Tân Đồ trở tay, khẽ nâng lên, chuồn chuồn cỏ theo động tác của của nàng mà bay lên, biến hóa đủ loại phương thức bay qua bay lại, nàng nói: “Cho cô chơi.”
Dừng một chút, Tân Đồ lại hỏi: “Cô cảm thấy chơi vui sao?”
Trường Sinh lắc đầu: “Chơi vui, rồi lại không vui.”
“Vì sao?”
Trường Sinh nghiêm túc nói: “Nó nghe lời tôi, tôi cảm thấy thú vị. Nhưng tôi vì tìm người đứng sau nó là cô, một mình ra ngoài theo dõi, vừa rồi còn bị người khác thả tên bắn lén, cũng may tôi né tránh kịp, nhưng mũi tên bắn trúng điện thoại của tôi, điện thoại A Lạc mua cho tôi cũng nát, tôi rất khó chịu. Quan trọng hơn nữa chính là tôi khiến A Cẩn và A Lạc lo lắng, hiện nay các nàng tìm không được tôi, nhất định nóng lòng, tôi phải nhanh chóng trở lại, không thể cùng cô ở đây nhiều lời.”
Tân Đồ không nói nữa.
“Cảm ơn cô vừa rồi đã giúp tôi.” Trường Sinh nói.
“Chỉ một cái nhấc tay mà thôi.” Tân Đồ nhàn nhạt nói: “Bất quá tôi cũng không giúp cô bắt được nam nhân kia, để hắn đào tẩu.”
“Đừng lo.” Trường Sinh cũng không để tâm: “Tôi nhớ kỹ khuôn mặt của hắn, đến lúc đó nói cho A Cẩn và A Lạc biết, các nàng sẽ giúp tôi đánh hắn.”
Nghe đến đó, Sư Thanh Y cuối cùng cũng đoán được đại khái chân tướng sự việc.
Chuồn chuồn cỏ là của Tân Đồ, Tân Đồ mới là chủ nhân trốn phía sau con chuồn chuồn, nhưng lần này muốn hại Trường Sinh cũng không phải Tân Đồ, mà là một nam nhân, hơn nữa còn dám phóng ám tiễn bắn lén Trường Sinh.
Nhưng lúc đó trên mặt đất cũng không có bất cứ vết tích gì của mũi tên, hiện ở trong tay Trường Sinh cũng không thấy mũi tên, nói cách khác Trường Sinh cũng không nhặt được mũi tên, người bắn tên hẳn là cũng không thể nhặt lại, lẽ nào mũi tên kia biến mất vào hư không?
Hơn nữa điện thoại bị mũi tên bắn trúng, lại có thể hư hỏng đến mức đó, cung tiễn thông thường làm sao có khả năng làm được.
Lúc này, đột nhiên cuồng phong gào thét, thổi cỏ hoang ngã trái ngã phải.
Các nàng đến thôn này cũng có vài ngày, chưa từng thấy gió lớn như vậy, dường như muốn thổi trốc cả góc cỏ hoang.
Sư Thanh Y nhất thời bị gió thổi nheo mắt, mông lung nhìn thấy ở xa xa Tân Đồ bưng kín đôi mắt của Trường Sinh.
Sư Thanh Y trong lòng lo lắng, lần thứ hai mở mắt ra, đã thấy thân ảnh của Tân Đồ và Trường Sinh biến mất, trước mặt tràn ngập sương mù tử sắc.
Vừa rồi nàng nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thời gian kỳ thực chỉ có một khắc, nhưng chính là trong nháy mắt này, lại trống rỗng toát ra nhiều sương mù tử sắc như vậy, sương mù che kín tất cả mọi thứ xung quanh, cảnh sắc xa xa hoàn toàn không nhìn thấy nữa, chỉ có thể nhìn thấy cỏ dại xung quanh chìm trong tử vụ*, dường như đồng loạt héo rũ, phiến lá rơi xuống.
*Tử vụ: sương mù màu tím
Mọi người đồng thời bưng kín miệng mũi.
Mặc dù không biết loại tử vụ này là thứ gì, nhưng theo trực giác đều có thể cảm thụ được không phải là thứ tốt lành gì, có khả năng có độc, cũng có khả năng làm tê liệt thần kinh, tuyệt không thể hít vào.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Vài người di chuyển trong sương mù tử sắc, toàn bộ quá trình không ai hé răng, dần dần, cũng không có người nào che mũi miệng nữa, đều thả tay xuống, Sư Thanh Y thậm chí cũng không ý thức được tay của mình đã buông xuống.
Đôi mắt đỏ rực của nàng dường như mất đi tiêu điểm, chỉ là vẫn duy trì bước tiến về phía trước cùng những người bên cạnh.
Đi.
Tiếp tục đi.
Không biết phải đi đến nơi nào.
Nhưng vẫn tiến về phía trước, còn muốn chạy vào sâu trong làn sương mù, hoặc là còn muốn chạy ra khỏi màn sương, trong lòng cũng không có đáp án chuẩn xác. Tâm trí dường như bị tử vụ che lấp, hóa thành một mảnh trống rỗng không chút tri giác.
Trước mặt tràn ngập tử vụ, nồng đậm đến mức không thể xua tan.
Sư Thanh Y mơ hồ thấy trong sương mù tử sắc xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, thân ảnh kia càng ngày càng gần, đi về phía các nàng.
Theo khoảng cách kéo gần, thân ảnh kia cũng càng lúc càng rõ ràng.
“Tham kiến điện hạ.” Người đó đi đến trước mặt Sư Thanh Y, quỳ một gối xuống đất, hành lễ với nàng.
Tử vụ bốn phía theo một tiếng gọi này đột nhiên tán đi, bốn phía trở nên sáng sủa, thiên địa một mảnh trắng xóa.
Sư Thanh Y căn bản không ý thức được biến hóa của tử vụ, dường như trong nháy mắt liền tiếp nhận tất cả trước mắt, thậm chí cảm thấy những thứ nàng nhìn thấy hoàn toàn hợp tình hợp lý, ngay cả biến hóa trên người, cũng chấp nhận một cách thản nhiên không hề lo lắng, không có chút do dự.
Quần áo trên người nàng đã đổi thành trang phục cổ đại, thân thể thẳng tắp đứng ở nơi đó, bên ngoài khoác một kiện áo choàng lam kim linh vũ, cổ áo tuyết trắng mao nhung, khuôn mặt ôn nhu, giữa thanh nhã lộ ra thuần chất cao quý.
Lạc Thần đứng bên cạnh nàng, toàn thân bạch y như tuyết, khoác hồ cừu màu ngân bạch, phối hợp với khuôn mặt tuyết điêu ngọc mài.
Ngư Thiển đứng bên cạnh các nàng, y phục Giao Nhân hoa mỹ, cùng ngân phát hút mắt của nàng dường như dung cùng một chỗ.
Sư Thanh Y vô cùng tự nhiên vươn tay về phía người đang hành lễ, giống như đó là thói quen của nàng, hòa nhã nói: “Miễn lễ.”
Người đó lại nói với Lạc Thần: “Tham kiến Lạc đại nhân.”
Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu.
Người đó lại vấn an Ngư Thiển: “Tham kiến Ngư Cơ đại nhân.”
Ngư Thiển mỉm cười với hắn.
Người đó lại nhìn phía sau Ngư Thiển, trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc: “Xin hỏi Ngư Cơ đại nhân, Trạc đại nhân đây là đang làm gì?”
Sư Thanh Y, Lạc Thần và Ngư Thiển đồng thời xoay người nhìn lại.
Ngư Thiển quay đầu lại nhìn người phía sau, cười nói: “A Xuyên, nàng ngồi xổm ở chỗ này làm gì, mau đứng lên.”