Bạn đang đọc [bhtt] Dò Hư Lăng – Quân Sola [hiện Đại] P2 – Chương 12: Phiên Ngoại – Lạc Sư Minh Triều (cửu)
Cho đến mấy ngày sau đó, ba người bọn ta ở trên thị tập ngược lại cũng có thể nhìn thấy Trạc Xuyên đạo trưởng cùng ngân phát nữ tử rất nhiều lần.
Thật ra thị tập đông người qua lại, rất nhiều người đều là đến mua thức ăn hàng ngày, ta không chú ý nên cũng không có ấn tượng nhiều. Chỉ có Ngư cô nương kia ngân phát chói mắt, mỗi lần nhìn thấy ta nàng cũng sẽ chào hỏi ta, biết nàng tên gọi Ngư Thiển, dù chưa có bao nhiêu tiếp xúc nhưng rốt cuộc cũng có một loại cảm giác quen biết từ lâu.
Xem sắc mặt Trạc Xuyên đạo trưởng, nghĩ đến nàng không mấy nguyện ý đi thị tập, bất quá Ngư Thiển thoạt nhìn rất hứng thú, có lẽ là nàng lôi kéo đạo trưởng đến.
Ngư Thiển ở bên, đa số thời gian Trạc Xuyên đạo trưởng sẽ không cõng cái rương lớn của nàng, mặc dù có lúc se cõng, cũng có thể nhìn ra cái rương không hề nặng như lúc trước, hơn nữa không rỉ nước.
Lạc Thần nói cho ta biết cái rương đó là tróc yêu rương của đạo môn.
Thế gian đại đa số quỷ vật yêu cổ đều ẩn giấu ở nơi hoang tàn vắng vẻ, hoặc lăng mộ cổ, hoặc hư miểu bí cảnh, nhưng là tránh không được có một số nguyên nhân mà trốn thoát ra ngoài, trà trộn vào trần thế.
Trước kia trong mấy trăm năm hành trình, ta cùng Lạc Thần gặp qua không ít.
Những quỷ vật kia vào nhân gian, lúc này sự tồn tại của những trừ yêu sư mới được đề cao, trừ yêu sư phần nhiều là người trong phật môn cùng đạo môn, bọn họ thay người bình thường loại trừ yêu,, khẩn cầu phúc trạch, thuận tiện thu tiền bạc làm thù lao.
Nói đến trả thù lao, dĩ nhiên liền có rất nhiều kẻ ngụy trang lừa gạt, càng chiến loạn càng nhiều tà khí, mọi người cũng càng mù quáng tin tưởng, thậm chí một ít người rõ ràng không có bản lĩnh gì, ngay cả danh hào của yêu cổ ước chừng đều nói không được mấy cái cũng dựa vào những chuyện này kiếm tiền bất chính.
Mười trừ yêu sư thì có chín người giàu có.
Chỉ có Trạc Xuyên đạo trưởng rất nghèo.
Lần lần nhìn thấy Ngư Thiển đứng trước một quầy hàng hoặc trước cửa hiệu nghỉ chân, chăm chú nhìn nhìn một số thứ yêu thích không buông tay, có lẽ vì nàng chưa từng tiếp xúc qua nên hiếu kỳ, điều này càng khiến ta tin chắc nàng không phải người hán, xác nhận đến từ nơi khác.
Ngư Thiển thích nói: “Cái này hảo, ta muốn mua.”
Trạc Xuyên đạo trưởng chỉ đành nói: “Không có tiền, không thể mua.”
Ngư Thiển tâm tính rộng lượng, không nhiều để tâm, mua không được liền buông tay, đi dạo qua chỗ này, đến chỗ kia, ưu tai du tai như một con cái bơi lội trong nước.
Trạc Xuyên đạo trưởng yên lặng đi theo phía sau nàng, ta đoán có lẽ là quấn quýt đến thắt ruột rồi.
Bất quá có một lần cho dù là thứ đó khiến Ngư Thiển rất yêu thích, nhưng nàng đắn đo hồi lâu, ngơ ngác nhìn, chung quy cũng luyến tiếc đặt lại chỗ cũ.
Nàng cũng không giống như trước kia cười nói cái này hảo, muốn mua.
Trạc Xuyên đạo trưởng nhìn dáng vẻ nàng như vậy, có chút co quắp đứng bên cạnh, đưa tay sờ vào trong tay áo rồi lại buông xuống.
Xem lâu như vậy, chưởng quỹ hiển là không kiên nhẫn, một tay đoạt lại hộp gấm, hoàn toàn không có sự ân cần ban đầu: “Đây chính là trân châu thượng hạng, mấy ngày trước đây mới đưa tới, chỉ có hai viên, người bình thường mua không nổi. Loại trân châu này rất kỵ trọc khí, nhân thủ trọc khí nặng nhất, chạm vào sẽ làm hỏng nó.”
Ngư Thiển buông xuống ánh mắt, hiếm khi lại không nói gì.
Sắc mặt Trạc Xuyên đạo trưởng có chút lạnh lẽo, ngược lại cũng không nói tiếng nào.
Không biết vì sao, mấy ngày nay ta đối với Ngư Thiển rất có hảo cảm, chỉ cảm thấy nàng vô cùng thân thiết, lần này thấy nàng như vậy, rốt cuộc cũng có chút đáng tiếc.
Vốn dĩ là muốn đến mua hai viên trân châu kia , sau đó tặng cho nàng nhưng làm như vậy có vẻ không hay lắm.
Trân châu quý trọng, vô duyên vô cớ tặng người không chỉ khiến người trong lòng nhiều nghi kỵ, cho rằng có ý đồ khác, quan trọng hơn nữa là sẽ khiến Trạc Xuyên đạo trưởng khó chịu. Ta nhìn ra được đạo trưởng vô cùng muốn mua hai viên trân châu này, nhưng bất đắc dĩ trong túi không có tiền, nếu ta đem hai viên trân châu này trực tiếp tặng cho các nàng trước mặt Ngư Thiển, đạo trưởng sẽ cảm thấy không còn mặt mũi, đây cũng là thường tình.
Bên ngoài cửa hiệu kia có một quầy thư họa, bọn ta liền tại nơi nghỉ chân, góc độ này các nàng cũng nhìn không thấy bọn ta.
Ta nhìn Lạc Thần Lạc Thần đang mạn bất kinh tâm nhìn một bức tranh chữ, có lẽ là nhận thấy ánh mắt của ta, nàng ngẩng đầu lên, giọng nói thoáng cao một chút, đạm nhạt nói: “Ta xem nàng mấy ngày gần đây sắc mặt không được tư nhuận như trước, không phải do lao lực quá độ chứ?”
Nàng nói như vậy, ta liền mất hứng.
Rõ ràng lúc sáng sớm, nàng thay ta trang điểm, còn không quên kéo mặt ta vuốt hai lần.
Quả nhiên nàng mặt không đổi sắc dẫn ta đi đến trước cửa hiệu kia: “Nghe nói chưởng quỹ mới nhập hai viên trân châu, không bằng mua về nghiền thành phấn, cho Thanh Y nàng tư nhuận da mặt.”
Sao nàng không nói là nàng tự mình lao lực quá độ, cho nàng tự mình tư nhuận đi.
Ta bị ngươi dày vò đã tư nhuận tư nhuận rồi.
Chưởng quỹ sau khi nghe xong, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng giới thiệu cho bọn ta, nước bọt bay ngang, ta vội vàng dắt Lạc Thần bất động thanh sắc đứng xa một chút.
Ngư Thiển nhìn thấy bọn ta, mỉm cười, gật đầu.
Ta nói: “Ngư Thiển cùng đạo trưởng cũng ở đây? Các người xem trúng cái gì?”
Ánh mắt Ngư Thiển ẩm đạm, cười nói: “Sư cô nương, Lạc cô nương, chúng ta chỉ là tùy ý xem qua, phải đi rồi.”
Trạc Xuyên đạo trưởng không nói được một lời.
Lạc Thần trả tiền, nhận lấy trân châu.
Bốn người đi ra bên ngoài, Lạc Thần dừng một chút, đột nhiên hướng Trạc Xuyên đạo trưởng nói: “Đạo trưởng gần đây có thời gian không? Cửa hiệu của ta mấy ngày nay hình như không được yên ổn, sợ có tai họa, nghe người ta nói đạo trưởng tinh thông tróc yêu trừ tà, không biết có nguyện thay ta xem thử hay không? Lần này vất vả đạo trưởng, thù lao nhất định không ít.”
Trạc Xuyên đạo trưởng nói: “Có. Lạc cô nương nói một thời gian, ta sẽ đến .”
Lạc Thần làm như nhẹ nhõm thở ra: “Vậy đa tạ đạo trưởng. Biểu muội nhà ta sợ tối sợ quỷ sợ sét, gần đây bị vài thứ kia lăn qua lăn lại đến độ không dám ngủ, sắc mặt cũng không tư nhuận nữa, ta rất lo lắng.”
Ta: “……”
Ngư Thiển rốt cuộc tỉ mỉ quan sát mặt ta, sau một lúc mới nói: “Ta cảm thấy vô cùng tư nhuận a.”
Ta: “….”
…Lời khen ta nhận.
Lạc Thần mặt không biểu tình nói: “Trước đây nàng càng tư nhuận hơn nhiều.”
Ta: “…..”
Trên đường hai bên nói chuyện, sau đó mỗi bên một đường.
Đến lúc Trạc Xuyên đạo trưởng dựa theo ước định đến Mặc Nghiễn Trai, nàng cõng cái rương ở phía sau đi quanh các gian phòng, nói: “Cho dù là học nghệ không tinh, ngược lại cũng không từng nhìn thấy có thứ bẩn gì, rất sạch sẽ.”
“Có lẽ là tạm thời đi rồi, không chừng cách mấy ngày nữa lại đến.” Ta nàng một chút một chút trà nước cho nàng, nói: “Đạo trưởng chi bằng thay bọn ta chuẩn bị một số vật trừ tà, để tránh bị những thứ kia quấn lấy.”
Trạc Xuyên đạo trưởng chỉ đành làm theo.
Sau khi kết thúc, Lạc Thần đem hai viên trân chân đưa cho nàng xem như thù lao: “Biểu muội cho rằng nàng đã vô cùng tư nhuận rồi, cự tuyệt dùng trân châu này làm phấn, ngược lại khiến ta vô duyên vô cớ mất phần tâm ý này. Thứ này đặt ở chỗ bọn ta cũng cũng không có tác dụng, không bằng tặng đạo trưởng đi, hiện nay rất nhiều cửa hàng thu mua trân châu này, có thể bán được giá.”
Nàng dừng một chút: “Bất quá đạo trưởng nếu không muốn phí công như vậy, ta cũng có thể trả hiện ngân.”
Trạc Xuyên đạo trưởng tiếp nhận trận châu, vẻ mặt có chút kinh ngạc, một lát mới khom người nói: “Hai vị cô nương đại ân, Trạc Xuyên ghi nhớ trong lòng, tất không dám quên.”
Ta cười nói: “Đạo trưởng sao lại nói vậy. Người giúp bọn ta trừ tai họa, bọn ta cảm kích người mới đúng.”
Trạc Xuyên đạo trưởng thu lấy trân châu rồi rời đi.
Lạc Thần cười như không cười sờ soạng mặt ta: “Tư nhuận.”
Trường Sinh đang ở quầy hàng bên kia nhìn sang: “???”
Ta: “…..”
Lại nói tiếp gần đây quả thật là quen biết thêm một số người, Mặc Nghiễn Trai so với bình thường cũng náo nhiệt hơn một chút. Ngoại trừ Trạc Xuyên cùng Ngư Thiển, vị nữ nhân mua ngọc trước kia cũng đã tới nhiều lần lại chọn đi một số thứ yêu thích.
Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ trò chuyện một chút với bọn ta, bất quá có lẽ đều là ta trả lời, Lạc Thần không thường mở miệng.
Thường xuyên qua lại, lâu ngày cũng xem như quen biết, biết nàng họ Ngô, là tam Thiếu nãi nãi của Kha gia ở thành tây. Kha gia Tam công tử gần đây mới vừa buôn bán ở bên ngoài trở về, vẫn nhà còn mang theo một thê tử, Ngô Thiếu nãi nãi này mặc dù mới đến huyện Trường Châu không lâu, nhưng tên tuổi lại nổi lên rất nhanh, đầu tiên đương nhiên là nàng mỹ mạo, thứ hai là nàng có tài năng.
Rất nhiều Thiếu nãi nãi nhà giàu đều là đại môn không ra cổng trong không bước, quanh năm nhìn thấy không mặt, nàng lại nhận lấy trách nhiệm giúp gia công tử Kha gia trông coi việc việc kinh doanh, thường xuyên xuất đầu lộ diện. Kha gia trưởng bối vô cùng yêu thương nàng, Kha gia công tử càng đem nàng phủng trong lòng bản tay, từ cách thường ngày nàng ăn mặc phối sức liền có thể nhìn rõ. Hơn nữa nàng còn có một đam mê ai cũng biết, chính là thích chơi đồ cổ, châu ngọc phân son thịnh hành trong giới phu nhân tiểu thư xem cũng không xem, chỉ cần đồ cổ.
Trường Châu Huyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cửa hiệu đồ cổ còn mở cửa đến hiện tại chỉ có Mặc Nghiễn Trai, chỉ vì chiến loạn mới yên, đồ cổ không hề xuất hiện, một ít cửa hiệu đóng cửa từ lâu. Bọn ta không cần lo lắng những vấn đề này. Mặc Nghiễn Trai bất quá là thú vui tiêu khiến mà thôi, nên lúc này vẫn mở cửa.
Vốn dĩ cửa hiệu vắng vẻ yêu tĩnh, Ngô thiếu nãi nãi đến trái lại xuất được không ít hàng, hơn nữa vì nàng say mê đồ cổ nên dẫn đến một số phu nhân tiểu thư nhà giàu cũng học theo, mặc dù không nhìn được hàng, cũng muốn đến cửa hiệu của bọn ta nhiễu loạn một hồi. Có lúc các nàng vây quanh Ngô thiếu nãi nãi, có lúc là Kha gia Tam công tử cũng sẽ đi cùng.
Lạc Thần bị các nàng làm cho lỗ tai đau nhức, lăn qua lăn lại mấy ngày, ta ở hậu viện nhóm lửa, chuẩn bị một ít thịt tươi, cá sông để nướng.
Chỉ vì ta thường xuyên làm một chút điểm tâm nên đám tiểu quỷ đầu A Oánh từ lúc được ăn hạt thông đường, hai ba ngày liền ôm con trùng ham ăn mà đến, bọn họ rất cần cù đến thăm, hôm nay cho bọn họ gặp may rồi, ở phía sau viện hắc hắc cười khúc khích.
Ta vội vàng bảo bọn họ đi vào trong viện.
Tỷ tỷ của A Oánh cũng đến, mang theo hương tương của nhà mình đến cho bọn ta, từ khi phụ mẫu A Oánh biết A Oánh thường xuyên từ chỗ ta mang thức ăn về, vô cùng băn khoăn, liền thỉnh thoảng khiến A Oánh hoặc tỷ tỷ A Oánh đáp lễ. Những hài tử khác cũng như vậy, phụ mẫu bọn họ chất phác, đều sẽ để cho bọn họ tiện thể mang một ít thổ sản trong nhà đến.
Ta ở bên cạnh đống lửa trở thịt cùng cá, tỷ tỷ A Oánh cũng đến giúp ta quét hương tương, Trường Sinh thích nhất ăn cá, thẳng tắp nhìn chằm chằm động tác trở cá của ta.
Ta nướng cho nàng một con cá, nàng vội vàng nhận lấy mà ăn.
“Hai vị chưởng quỹ.” Ngô thiếu nãi nãi từ bên ngoài tiến đến, trên người khoác ngoại bào tử sắc, cười nói: “Sao hôm nay không buôn bán, lại đến đây nướng thịt.”
Nàng hướng Lạc Thần nhìn một cái, Lạc Thần vẫn chưa đứng dậy, bận rộn làm chuyện của mình.
Ta cũng không hảo thất lễ, đón tiếp: “Trời giá rét, liền mời một số bằng hữu đến tề tụ.”
Bên này cũng đã bắt đầu ăn, làm sao tiện đem nàng ném sang một bên liền mở miệng mời nàng đến ăn một chút sưởi ấm, nàng ngược lại cũng không khách khí, nói một tiếng đa tạ khoác áo ngồi xuống.
Ta tiếp tục nướng thịt, trong lúc nâng ánh mắt, nhìn thấy đầu tường có người ló đầu nhìn vào.
Đầu tường tích tuyết trắng, ngân phát của nàng tán rên đầu nên vừa nhìn cũng thấy không rõ lắm.
Ta bật cười: “Ngư cô nương, ngươi ở chỗ đó làm gì?”
Ngư Thiển từ đầu tường nhảy xuống.
“Muốn đến ăn một chút ấm thân thể không?” Ta hướng nàng vẫy vẫy, Lạc Thần cũng ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngư Thiển ý bảo ta đến đó, ta chỉ đành đặt thịt xiên trong tay xuống đi đến bên cạnh nàng: “Sao không đi cửa chính? Phải vào từ đầu tường bên này.”
Ngư Thiển mỗi lần nói chuyện cũng không phải rất lưu loát, nghĩ đến nàng là người ngoại tộc, sau lại học tiếng Hán.
Nàng nói: “Người khác nói có bí mật gì thì phải đi cửa sau, mới vừa rồi ta tìm một lúc, cũng không nhìn thấy cửa sau nhà Sư cô nương, chỉ đành leo lên tường thôi.”
….. Nàng học tiếng Hán quả thật học có chút khổ cực rồi.
Ta nói: “Ngư cô nương có cái gì bí mật muốn nói với ta?”
Nàng nhìn những người bên kia, ta hiểu được ý tứ của nàng, hướng Lạc Thần ra hiệu, Lạc Thần đơn giản gật đầu, Ngô thiếu nãi nãi cũng hướng bên này nhìn qua, ta dẫn Ngư Thiển vào phòng sách hậu viện, đóng cửa lại.
“Ở đây không có người khác: “Ta nói: “Ngươi có thể yên tâm.”
Nàng gật đầu: “Ngươi là thanh điểu, ta tất nhiên là yên tâm.” (nhược điêu, con cháu của thanh điểu)
Ta cả người chấn động, trong lòng quả thực kinh đào hãi lãng.
Bao nhiêu năm đã trôi qua, vẫn là lần đầu nghe được có người cùng ta nhắc hai chữ này. Nếu có người cùng ta nhắc đến thần hoàng, đã là quá sức đại sự, sợ tránh còn tránh không kịp, càng không cần nói đến thanh điểu?
“Ngư cô nương, xin đợi một chút, ta là cái gì?” Ta nét mặt ẩn giấu thanh sắc, tỏ vẻ khó hiểu
“Ngươi là thanh điểu.” Ánh mắt của nàng trong suốt nhìn ta.
Sau lưng ta thấm ra mồ hôi lạnh, cười nói: “Ngươi nhớ lầm rồi, tên của ta là Thanh Y.”
Nàng mỉm cười, vẫn chưa nói gì, cũng không bức ta thừa nhận, chỉ là nói: “Nàng đem trân châu đưa cho ta rồi, ta hiểu được là ngươi cùng Lạc cô nương tặng, đa tạ các ngươi. Cái khác ta cũng không muốn, nhưng trân châu này đối với ta ý nghĩa rất lớn, trên đó có khí tức của mỗ nương của ta.”
“Mỗ nương của ngươi?” Ta trầm ngâm.
“Mỗ nương là dưỡng mẫu của ta, là nàng một tay nuôi ta lớn. Sau đó nàng liền mất tích, ta đi ra ngoài tìm nàng, cũng không tìm được, nếu không phải hôm đó nhìn thấy trân châu mới có manh mối. Nàng là mỗ nương của ta, nhất định không sai, có trân châu ở đây, mỗ nương nàng định đã gặp phải phiền phức.”
Nàng cắn môi dưới cắn ra vết máu: “….. Thậm chí là gặp bất trắc.”
Ta chỉ có thể trấn an nàng: “Chỉ là trân châu mang bên người mà thôi, cũng có thể là mỗ nương ngươi vô ý đánh rơi, hoặc lại bị trộm đi rồi, bản thân nàng sẽ không việc gì.”
Ngư Thiển nói: “Nàng khóc, khóc đến thống khổ như vậy, sao lại không việc gì?”
Lòng ta càng chấn động.
…… Khóc.
…… Nước mắt.
…….Trân châu.
Ta tinh tế nhìn da thịt của nàng, phiếm lấy thủy nhuận sáng bóng so với người bình thường, nàng tuy nói rất mơ hồ, nhưng ta cũng nghĩ đến một khả năng mà kẻ khác không dám tin tưởng.
Nước mắt hóa thành châu.
Nàng cùng mỗ nương, chẳng lẽ….. Chẳng lẽ là Giao Nhân?
Nếu là như vậy, nàng ngân phát, ngôn ngữ không lưu loát, còn có những hành động khác với người thường, liền đã chứng tỏ mọi chuyện.
Ngư Thiển nhìn ta, thấp giọng nói: “Từ nhỏ mỗ nương liền cùng ta nói qua, trên đời duy chỉ có thanh điểu là có thể giao phó tín nhiệm. Nếu có cơ hội gặp gỡ thanh điểu, ta có thể xin giúp đỡ. Ta nghĩ xin ngươi đi hỏi chưởng quỷ kia, trân châu này rốt cục từ đâu mà có, lúc trước ta cùng nàng đến hỏi, hắn cũng không để ý đến.”
Ta cẩn thận nói: “Nhưng ta thật sự không phải thanh điểu gì cả, ngươi nghĩ sai rồi, thực không dám đấu diếm, thật ra ta nghe không hiểu nhiều ý tứ của ngươi. Bất quá ngươi muốn ta đi hỏi chưởng quỹ kia nguồn gốc của trân châu, chuyện này tất nhiên là có thể, đến lúc đó ta hỏi xong rồi, liền báo cho ngươi biết.