Bạn đang đọc Bhtt Đế Sư – Chương 87: Tấn Nhất Xuất Hiện
Tư thế chiến đấu của công chúa ngốc không phải nói thành liền thành, nhưng Lý Quý Hâm lại là ngược lại, nàng luôn tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Hoàng hậu đưa cho bản đồ phân bố binh lực của Tây Lâm châu rất đúng lúc.
Bởi ngày hôm sau Trầm Vân Tân cho mời Lý Quý Hâm đi qua đánh cờ.
Vô luận Lý Quý Hâm đi tới chỗ nào, nàng cũng sẽ mang theo Trầm Dao Quân.
Trong khi đánh cờ, Trầm Dao Quân ngủ vùi ở trong ngực Lý Quý Hâm.
Về cơ bản Trầm Vân Tân vẫn có thể tỏ ra làm lơ tiểu ngốc nghếch.
Bởi mục tiêu của hắn là Lý Quý Hâm.
Mặc dù giao thủ đã rất nhiều lần, vậy mà cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng lấy được từ trong miệng nàng chút tin tức nào.
Thế nhưng hắn vẫn cố chấp mà cho là, nhất định sẽ có một lần hắn có thể để cho Lý Quý Hâm nhảy vào trong hố do hắn đích thân đào.
Còn Lý Quý Hâm, nàng có thể hòa thuận ngồi ở trong cung Thái Tử cùng Trầm Vân Tân đánh cờ như vậy, ít nhiều cũng là bởi muốn mượn đao giết người.
“Về chuyện cái đĩa quay lần trước, ta ở chỗ này thực lòng xin lỗi ngươi.” Trầm Vân Tân nói với giọng vân đạm phong khinh, miệng thì nói xin lỗi Lý Quý Hâm nhưng nhìn không ra sự chân thành.
“Nếu nói xin lỗi thì phải là nói với A Dao, Thái tử điện hạ nói với ta lời xin lỗi, ngược lại là cho ta quả thật có chút đảm đương không nổi.” Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: “Ta chẳng qua là tương đối hiếu kỳ, thời điểm ta không có ở đây Thái tử điện hạ lại lén xông vào nhà gỗ nhỏ của ta như vậy là có ý gì?”
Là ý gì, đương nhiên là hai bên đều tự hiểu được, bề ngoài thì ngươi tới ta đi đều là cái vẻ ngươi tốt ta tốt, nhưng trong tối lại có ai không hy vọng kẻ kia chết sớm một chút?
Trầm Vân Tân lúng túng cười cười: “Chuyện cũng đã qua rồi, không nên nhắc lại có được không?”
Lý Quý Hâm tiếp tục cười cười, còn cái người đang ngủ ở trong ngực nàng là Trầm Dao Quân thì bĩu môi một cái.
Đối với một người mặt dày vô sỉ như thế này, nàng thấy có chính bản thân mình trong đó.
Người của Trầm gia đều phổ biến cái máu di truyền đặc biệt là mặt dày vô sỉ, nếu cứ một hai phải rút ra cho được ai là kẻ đứng ở vị trí thứ nhất quả là rất khó khăn.
Lý Quý Hâm chuyên tâm đánh cờ, mỗi một lần đều hao hết tâm tư.
Tài đánh cờ của Trầm Vân Tân không tệ, về mặt võ nghệ thì Thái tử điện hạ không có quá nhiều thành tựu, nhưng về mặt văn học, thì ngược lại, lại là sở trường đặc biệt.
Có lúc thái tử dừng lại một chút nước cờ tiếp theo, bởi trong lòng Trầm Vân Tân lúc này đang không thể không khen ngợi tài đánh cờ của Lý Quý Hâm.
Thật khó mà tưởng tượng nổi một cái cô nương lớn lên ở Hoa Xà sơn không màng thế sự như ngươi vậy mà vẫn có thể xuất sắc đến như vậy.
Nếu như phu nhân Hoa Xà xuống núi vào cung, nhất định sẽ bồi dưỡng ra được một người thừa kế thực ưu tú.
Chờ cho ván cờ hạ xong xuôi cả rồi, cái người vẫn ở trong lòng Lý Quý Hâm là Trầm Dao Quân đột nhiên vươn người một cái.
Thấy công chúa ngốc đã tỉnh Trầm Vân Tân liền nói ít đi, nhưng rồi hắn lại thấy Trầm Dao Quân cầm lên một con cờ từ trong bàn cờ của Lý Quý Hâm, hai con mắt sáng lên lấp lánh trông rất có thần.
Sau đó không thèm quan tâm chuyện đang hai người kia đánh cờ, dựa theo ý mình nàng đặt loạn con cờ lên trên bàn cờ.
“Ngươi đang làm gì vậy hả?” Trầm Vân Tân chán ghét đến nỗi muốn ngăn Trầm Dao Quân lại.
Nhưng Trầm Dao Quân lại vẫn ấn theo cách bài trí binh lực trên bàn cờ mà đặt cho xong con cờ vào vị trí nào đó, xong xuôi nàng vỗ đôi bàn tay nhỏ bé một cái rồi nhảy xuống: “A Dao ghét nhất là nhìn các ngươi đánh cờ.
Đánh cờ thì có gì vui chứ! Còn không bằng chúng ta đi ra bờ hồ làm mồi cho cá chơi a!”
Trầm Vân Tân còn nhớ rất rõ ràng, vào cái ngày Lý Quý Hâm vừa mới vào cung được mấy ngày kia, mình đã bị Trầm Dao Quân đạp xuống Tĩnh Thủy hồ làm mồi cho cá.
Đó là hoạt động mang tính giải trí đầu tiên hắn buộc phải tham gia.
Bây giờ nhớ lại hắn chỉ hận không thể đem Trầm Dao Quân ném vào trong nước.
Nhưng Lý Quý Hâm lại hết sức cưng chiều nhìn Trầm Dao Quân, để mặc cho nàng kéo mình lên, chạy ra bên ngoài Thái Tử cung.
Trầm Vân Tân cũng đứng lên, nhưng mới vừa đi được hai bước hắn lại lui trở về, nhìn ván cờ nằm trên mặt bàn một cái.
Sau khi bàn cờ bị Trầm Dao Quân sửa đổi qua liền thấy có chút kỳ lạ.
Đó không phải là một cuộc cờ hoàn chỉnh, nói không có quy tắc quả thật không có quy tắc, nhưng nói có quy tắc sao, thoạt nhìn lại làm người ta chợt nhớ ra thứ gì đó.
Hắn lập tức gọi tới nha hoàn vẫn đứng một bên: “Cho mời Thái phó lại đây.”
Chỉ một lát sau Thang Vệ Quốc đã có mặt, tại đây hắn không bắt gặp Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân, mà thấy Trầm Vân Tân đứng ở trước bàn nhìn một cái ván cờ thì không thể nhìn ra cái đầu mối gì: “Nhìn nó giống như bản đồ phân bố binh lực của Tây Lâm châu vậy.”
“Không phải ngươi đã nói bản đồ phân bố binh lực thu được vào tay kia chỉ có ta cùng ngươi biết hay sao?” Giọng của Trầm Vân Tân đột nhiên trầm xuống.
“Sao lại như thế này?” Thang Vệ Quốc hỏi: “Chẳng lẽ hoàng hậu bên kia…”
“Đây là do kẻ ngu kia tiện tay đặt xuống.” Trầm Vân Tân trả lời.
Thang Vệ Quốc cả kinh thất sắc: “Là hoàng hậu đã lấy được bản đồ phân bố binh lực của Tây Lâm châu, hay là…” Hay là lúc này bên trong bọn họ đã xuất hiện một tên phản đồ?
“Không phải ngươi đã nói, nội tuyến bên trong Tây Châu tuyệt đối đáng tin cậy hay sao?” Chân mày của Trầm Vân Tân khắc thành cái rãnh thật sâu.
“Dĩ nhiên là đáng tin cậy rồi!” Thang Vệ Quốc trả lời: “Có lẽ đây chỉ là hoàng hậu đang thử thăm dò chúng ta.” Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Thời gian gần đây Tây Lâm châu đã có động tĩnh.
Gần đây Hoàng thượng muốn điều trở lại một nhóm người từ Tây Lâm châu.
Ta sợ là sẽ đem người kia điều tới.
Nếu không chúng ta ra tay trước?”
“Điều kiện tiên quyết là không thể để cho ta bị bại lộ.
Đem binh lực mạnh nhất thử tìm một nơi xem sao, như vậy thì có thể ở nửa đường chặn đánh.
Bất quá đó cũng là cách tốt nhất.”
Đó đương nhiên là cái bất quá tốt nhất.
Hoàng hậu còn không phải là đang chờ cuộc gặp này của hai người, đánh một trận ngươi chết ta sống, còn mình ngồi làm ngư ông đắc lợi hay sao?
Sau khi Trầm Dao Quân kéo Lý Quý Hâm đi ra ngoài, hai người cùng đi tới Thủy Tĩnh hồ.
Lúc này trời rất lạnh, con cá trong hồ thiếu đi rất nhiều.
Khi hai người ném một chút mồi câu vào trong đó, họ cũng chỉ có thể dụ được mấy con cá nhỏ mà thôi.
“Con cá nhỏ của chúng ta mắc câu nhanh thật đấy!” Lý Quý Hâm nhìn con cá trong hồ nước, giọng đầy ý vị thâm trường.
Trầm Dao Quân rùng mình một cái, trời rất lạnh, cũng đã đến lúc nên mặc thêm quần áo rồi.
Đột nhiên có một tiểu nha hoàn từ đâu chạy tới, người này đi đến trước mặt Lý Quý Hâm: “Nữ phó đại nhân, bên ngoài cửa cung có người muốn gặp ngươi.”
Ở kinh thành số người quen biết của Lý Quý Hâm cũng không nhiều lắm, người nào lại có thể chạy đến bên ngoài hoàng cung tìm nàng đây? Thật không thể đoán ra.
Tiểu nha hoàn vừa cố nhớ lại vừa miêu tả: “Là một tiểu cô nương đen thui, gầy teo, lùn lùn, cầm trên tay một xâu kẹo hồ lô, chỉ hỏi có một câu mà trở thành thao thao bất tuyệt, chừng mười lăm mười sáu tuổi.”
Ngay tức khắc Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân cùng vui mừng ra mặt.
Trừ Lý Tấn Nhất ra còn có thể là ai?
“Nàng ở nơi nào?” Trầm Dao Quân nhảy dựng lên một cái thạt cao: “Mau mau! Dẫn nàng tới đây ngay!”
Lý Quý Hâm lại không chút hoang mang: “Cái tính khí này của Tấn Nhất, khả năng vừa ở bên ngoài cửa cung hỏi thăm xong, người cũng đã lập tức chạy vào rồi.”
Người hiểu biết Lý Tấn Nhất nhất, chỉ có thể là Lý Quý Hâm.
Nàng là cái người miệng không thể dừng được, cũng là người chân không dừng lại được.
Lý Quý Hâm là cái người có thể ở trong cung ra vào như chốn không người, dựa vào thân thủ của mình Lý Tấn Nhất cũng có thể làm được như vậy.
Tiểu nha hoàn nghe nói vậy thì bị dọa sợ đến nỗi đứng sững ngay tại chỗ.
Chưa được sự đồng ý mà đã tự tiện ra vào hoàng cung, đây chính là tội lớn bị chém đầu a!
Trầm Dao Quân khoát tay một cái: “Này, ngươi không được nói với người khác là có người đến tìm Mỹ Nhân Nữ Phó biết không!” Nói xong nàng kéo Lý Quý Hâm chạy đi: “Đi nào, chúng ta đi tìm Tấn Nhất cùng chơi!”
Đối với tiểu cô nương mà nói, dù có là chuyện thiên đại sự cũng không bằng được cùng người bạn nhỏ chơi đùa.
Bên ngoài cửa cung quả thật không thấy bóng dáng Lý Tấn Nhất đâu, Lý Quý Hâm liền đi thẳng về nhà gỗ nhỏ.
Từ trên giường bên trong nhà gỗ nhỏ truyền tới từng trận tiếng ngáy, Lý Quý Hâm biết ngay đó là tiểu sư muội nhà mình.
Sau khi ở bên ngoài cửa cung hỏi xong, người này liền lén chạy vào hoàng cung.
Dĩ nhiên rồi, lúc ngủ Lý Tấn Nhất cũng huyên náo không khác gì lúc cùng nàng nói chuyện vậy.
Nếu có người không biết chuyện gì đang diễn ra trong nhà gỗ nhỏ, còn tưởng rằng nữ phó đại nhân cao lãnh như đóa hoa cao lãnh kia thế nhưng lại có thể dũng mãnh đánh thành như vậy.
Quả thực là có chút tương phản nha.
Trầm Dao Quân dùng ngón tay trỏ đặt lên trên môi: “Nhất định là Tấn Nhất đi đường rất mệt nhọc rồi đi.
Để cho nàng ngủ một lát.”
Lý Quý Hâm không khỏi thầm nghĩ, tại làm sao Trầm Dao Quân lại còn đau lòng Lý Tấn Nhất hơn cả mình như vậy đây?
Nàng nhìn lại một chút, Lý Tấn Nhất ôm chăn ngủ giống như một con rắn nhỏ đen thui, đã vậy lại còn uốn éo người một chút, chen lấn một chút, ậm ừ một chút.
Nàng không quấy rầy Lý Tấn Nhất ngủ, chẳng qua chỉ là đi qua nhẹ nhàng sửa lại cái chăn cho nàng.
Trầm Dao Quân tức khắc nổi cơn ghen tỵ.
Di, Mỹ Nhân Nữ Phó bày tỏ mức độ sủng ái tiểu sư muội ở ngay trước mặt mình như vậy nha.
Làm thế nào bây giờ, nên hay là không nên đem Tấn Nhất trở thành tình địch đây?
Đột nhiên Lý Tấn Nhất làm cá chép lộn mình một cái, đúng vào cái lúc Lý Quý Hâm giúp nàng đắp chăn kia mà nhào tới, hướng lên trên mặt Lý Quý Hâm “chụt” một cái, làm cho bình giấm của Trầm Dao Quân lập tức nghiêng đổ.
“A a a a…!Sư tỷ! Sư tỷ! Rốt cuộc ta cũng được gặp ngươi nhìn thấy ngươi, như thế thật là vui vẻ.
Kinh thành quả thực rất sầm uất a, so với Hoa Xà sơn thì đúng là hai cái dạng hoàn toàn khác biệt.
Ngươi có biết không, trên đường đi có rất nhiều người cho là Tấn Nhất dễ bắt nạt, cho nên suốt một đường đánh cướp, nhưng bọn họ đều bị ta đánh lại hết! Ai nha đúng rồi, ta vội vàng từ Tây Lâm châu tới là vì có đại tin tức cần phải nói cho ngươi biết chứ đâu.
Di, Quỷ nhát gan công chúa ngươi làm gì vậy hả? Ngươi mau buông ta ra, đây là ngươi đang âm mưu lấy đi mệnh của ta nha! Sư tỷ mau cứu ta hu hu hu!”
Trầm Dao Quân ghì chặt lấy cổ Lý Tấn Nhất mà nổi cơn ghen: “Ngươi cái đứa trẻ hoang dã này, ai cho ngươi dám ăn đậu hủ Mỹ Nhân Nữ Phó! Đậu hủ của nàng chỉ có ta mới có thể ăn!”
“Đó là sư tỷ của ta a! Quỷ nhát gan công chúa quá là dã man hu hu hu…!Sư tỷ ngươi mau giúp ta! Cổ của ta sắp bị gãy rồi này, ta đã phải ngàn dặm xa xôi từ Tây Lâm châu chạy về vậy mà ngươi lại đối xử với ta như vậy.
Ta muốn trở về Hoa Xà sơn mách với sư phụ!” Một khi Lý Tấn Nhất đã tỉnh lại, lời nói từ trong miệng nàng sẽ đùng đùng tuôn ra tựa như pháo nổ, có muốn dừng cũng không dừng nổi: “Sư tỷ, ta đói ta muốn được ăn cái gì đó.
Nghe nói trong cung có thật nhiều, thật là nhiều đồ ăn ngon, trước hãy cho ta tới một bàn có được không?”
Lý Tấn Nhất vừa đen lại vừa gầy, trên gương mặt nàng hai con ngươi như phát ra những tia sáng, hoàn toàn ngược lại vẻ điềm đạm đáng yêu của Trầm Dao Quân.
Rõ ràng nhìn qua thì Lý Tấn Nhất chính là một tên tiểu tặc khôn khéo.
Trầm Dao Quân chống nạnh đầy vẻ không vui: “Ngươi không được hôn Mỹ Nhân Nữ Phó nữa! Ta sẽ cho ngươi ăn một bàn sơn trân hải vị, nhưng nếu ngươi vẫn còn tiếp tục ôm Mỹ Nhân Nữ Phó không buông tay, ta sẽ chỉ cho ngươi ăn bánh bột bắp mà thôi!”
Ngay tức khắc Lý Tấn Nhất thả tay.
Cái gì, được ăn ngon hay sao? Sư tỷ mà so với ăn ngon, dĩ nhiên là nàng chọn ăn ngon rồi!
Nàng lập tức quay sang quấn lấy Trầm Dao Quân: “Trước tiên mang tới cho ta một bàn! Phải có cá có thịt có thức ăn, thả hành nhiều một chút, đừng quên bỏ vào nước tương.
À đúng rồi ta không ăn đậu hủ, còn lại cái gì đều được!”
So với Trầm Dao Quân thì điều này hoàn toàn ngược lại.
Trầm Dao Quân lại thích ăn đậu hủ.
Chỉ cần một món đồ chơi nho nhỏ hoặc một bàn thức ăn là đã có thể đem tiểu sư muội quải đi, Trầm Dao Quân thích nhất!
Lý Quý Hâm trơ mắt nhìn theo Trầm Dao Quân quải đi tiểu sư muội đáng yêu của mình, đem nàng ném lại phía sau lưng.
Này, sao bảo Tây Lâm châu có việc cấp báo, rất trọng yếu kia mà!
Hoàng hậu sớm biết Lý Tấn Nhất đã tới, trước đây chính nàng đã cho Lý Quý Hâm viết thư gửi cho Hoa Xà sơn.
Khi Trầm Dao Quân mang Lý Tấn Nhất đi ăn cơm, trước cửa đã xuất hiện bóng người Hoàng hậu nương nương phe phẩy cây quạt xếp che đi khuôn nửa mặt.
Nàng cúi người xuống nắm chặt lấy chỏm tóc hết sức rêu rao trên đầu của Lý Tấn Nhất một cái: “Ôi này, hãy để cho ta tới xem tiểu đồ đệ của sư tỷ ta một chút.” Liếc mắt nhìn Lý Tấn Nhất vừa đen vừa gầy giống như một cây trúc một cái, sau đó nàng quay đầu mỉm cười nhìn sang Trầm Dao Quân: “Không phải ta đã nói rồi hay sao, trong thế giới này ta là người có nhãn lực cực tốt, tiểu cô nương này vì dinh dưỡng không đầy đủ nên còn chưa nẩy nở hết.
Chỉ cần bồi bổ nhiều một chút, chờ đến sau này so với ngươi sẽ còn xinh đẹp hơn.”
Trầm Dao Quân khinh bỉ nhìn hoàng hậu.
Sao hả, việc thích nhất là ở trước mặt người khác chê bai con gái mình, với cái loại hùng gia trưởng này thì chỉ cầu mong sao phu nhân Hoa Xà sớm ôm đi để con cái được nhờ mà thôi.
Lý Tấn Nhất chớp chớp con mắt: “Ôi chao hoàng hậu sư cô, ngươi đừng nên nói những lời cứ như là thật như vậy.
Sư phụ của ta không bao giờ khen ta những lời như vậy.
Nhưng mà ngươi cũng quá thật tinh mắt đó nha.
Mỗi lần ta bắt được chó sói hay gấu ta đều thấy được trong mắt bọn họ lời khen ngợi sâu đậm.
Vậy nên ta quyết định đem bí mật do ta phát hiện ra được ở Tây Lâm châu nói cho ngươi biết.
Lại đây! Lại đây! Chúng ta thầm nói chuyện với nhau đi.”
Đây là lần đầu tiên LýQuý Hâm phát hiện ra, mình đã quên mất một chuyện, bên cạnh việc thích liên thuyên Lý Tấn Nhất còn là cái người tự luyến nữa..