Bạn đang đọc Bhtt Đế Sư – Chương 73: Ai Mới Là Người Nên Chịu Trách Nhiệm
Cái đầu nhỏ của Trầm Dao Quân thì vẫn đang nghĩ đến mấy chuyện không thích hợp với thiếu nhi, nhưng Lý Quý Hâm lại không hiểu.
Theo nàng có chăng người này cũng sẽ chỉ là hết nếm đậu hủ lại ăn đậu hủ, ăn xong đậu hủ thì sờ đậu hủ, chỉ vậy thôi.
Đúng như dự đoán, Trầm Dao Quân ngẩng đầu mặt đầy vẻ khát khao mà trả lời: “Xem cuộc vui a.
Chính là xem kịch diễn ra thế nào, so với nhìn nổ mạnh thì hẳn còn hay hơn nhiều.” Khuôn mặt nhỏ bé hồng lên, đôi mắt chớp a chớp, so với ngôi sao còn sáng hơn rất nhiều.
Lý Quý Hâm đưa tay vuốt đầu nàng một cái, sau đó bế nàng lên, so với Lý Quý Hâm thì Trầm Dao Quân lùn hơn hẳn một cái đầu.
Nàng đem mặt chôn vào hõm vai của Lý Quý Hâm, lòng thầm nghĩ: ơ, Mỹ Nhân Nữ Phó đổi tính rồi nha.
Kết quả Lý Quý Hâm lại đột nhiên thả nàng xuống, lại còn đưa tay vỗ đầu của nàng một cái: “Muốn xem kịch hả? Bản thân tự diễn đi!”
Trầm Dao Quân tức khắc nổi giận, nàng dùng cả hai tay chống nạnh, cằm hất lên: “Mỹ Nhân Nữ Phó nói chuyện mà trước sau bất nhất như vậy a! Ta mới mặc kệ! Tối nay ta phải ngủ lại ở nhà gỗ nhỏ, ai cũng không được phép cùng ta cướp đoạt! Ta muốn được cùng Mỹ Nhân Nữ Phó ngủ chung!”
“Dựa vào cái gì?” Lý Quý Hâm ỷ vào bản thân có võ công cao.
Trầm Dao Quân phẩy đầu một cái: “Bởi vì đây là nhà của ta! Nhà của ta thì do ta định đoạt!”
Lý Quý Hâm nhất thời không nói được lời nào.
Đúng là như vậy.
Đây là nhà của Trầm Dao Quân, mà nhà của Lý Quý Hâm nàng lại ở tận Hoa Xà sơn.
Một khi Trầm Dao Quân đã nhìn trúng cái gì, thì bất kỳ người nào cũng ngăn trở không được.
Trường Ninh công chúa sai người mang hẳn cả một bộ chăn gối đi tới nhà gỗ nhỏ.
Với dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng nàng đi tới bên giường nhỏ ngồi xuống, vỗ tay lên mặt giường một cái.
Lý Quý Hâm trơ mắt mà nhìn địa bàn của mình bị công chúa không thèm nói phải trái chiếm đi, thế nhưng nàng cũng không giận.
“Ngươi ngủ đi!” Thân là cao thủ võ lâm, không ngủ giường cũng không phải là chuyện đại sự gì.
Chẳng hạn như vào lúc này, nàng cầm sợi dây to, một đầu mắc vào một đầu đinh ở bên cánh cửa, đầu còn lại buộc vào đầu đinh sát chiếc giường mộc.
Sau đó tung người một cái, cả người của nàng liền bay lên nằm lên trên sợi dây…
Bình yên vô sự! Thậm chí còn rất đẹp mắt.
Trầm Dao Quân trợn mắt há mồm mà nhìn, quả đúng là Mỹ Nhân Nữ Phó a!…!Sau đó nàng cầm ra một cây kéo: “Sựt sựt…” mấy cái, sợi dây thừng bị nàng cắt đứt cái “phựt”!
Cả người Lý Quý Hâm thiếu nước bị rạn nứt! Cái giường tạm của nàng…
Không có sợi dây thừng cũng không sao cả! Dù sao thời tiết vẫn rất nóng, đi lên nóc nhà được phủ dưới bóng cây hóng mát mà ngủ cũng không sao.
Lý Quý Hâm không một chút lo lắng, nàng lập tức đi lên nóc nhà, rồi nằm xuống chỗ trên mái hiên.
Gió nhẹ quất vào mặt, lá cây của cây hòe già vang lên xào xạc.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cây cỏ, thích ý vô cùng!
Trầm Dao Quân ở trong phòng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nàng cho người mang tới một đoạn gỗ vừa lớn vừa thô…
Không lâu sau đó, Lý Quý Hâm lại một lần nữa hỏng mất…!Trầm Dao Quân cầm cây gậy gỗ, mắt nhìn chằm chằm lên xà nhà, sau đó từ phía dưới phát ra những tiếng “đùng đùng đùng” do va chạm.
Lý Quý Hâm có cảm giác như cả người cùng bị xốc dậy.
Một lần nữa Lý Quý Hâm lần theo xà nhà rồi treo người nhìn xuống bên dưới.
Nàng thấy cái bóng nho nhỏ của Trầm Dao Quân đang ôm một cậy gậy gỗ thật to, một mình hăng hái gõ đến say mê.
“A Dao!” Lý Quý Hâm gọi to.
Trầm Dao Quân hướng ra bên ngoài nhìn một cái: “A Dao chẳng qua chỉ là làm một chút vận động cho nóng người trước khi ngủ mà thôi, Mỹ Nhân Nữ Phó không cần phải để ý đến.”
Vẻ mặt Lý Quý Hâm đầy vẻ hờ hững.
Vận động cho nóng người hả? Đây rõ ràng không muốn cho người ta có được một giấc tử tế mà thôi.
Vậy là không có cách nào ngủ trên nóc nhà nữa rồi! Lý Quý Hâm nhảy xuống khỏi nóc nhà, tìm một nơi ngủ mới.
Cây hòe già có một nhánh cây đúng là vai u thịt bắp, đủ cho một người dễ dàng ngủ trên đó.
Lý Quý Hâm nhảy lên cành cây này nhắm mắt dưỡng thần.
Trầm Dao Quân xách cây gỗ đi ra, nàng chọc lên đám lá, lá cây bay xuống rơi đầy đất.
Vào lúc này nàng đã không còn quấy rầy được tới mình nữa, Lý Quý Hâm đổi tư thế ngồi ở trên cây cười nhìn Trầm Dao Quân chơi.
Trầm Dao Quân thật sự tức giận.
Nàng ném đi cây gậy gỗ trong tay!
Làm sao Mỹ Nhân Nữ Phó lại có thể dễ dang chạy trốn như vậy được đây? Nếu vậy thì chẳng phải đã coi Trầm Dao Quân nàng là ăn chay rồi sao!
Trường Ninh công chúa vung tay lên, lập tức cho người cầm tới…!một cây rìu.
Từ trên cây, cả người Lý Quý Hâm gần như nhảy dựng lên! Đây chính là một cây cổ thụ a! Lâu ngày đã thành tinh rồi a! Không phải một ngày không xa sẽ thành đạo tu tiên hay sao! Đây chính là làm bậy a! Coi như không thành tinh đi nữa, một cây cổ thụ bị chém đứt, sau này trời mưa, nhà gỗ nhỏ chẳng phải là sẽ bị dội ướt hay sao? Còn những ngày oi nóng, nhà gỗ nhỏ há chẳng phải sẽ thành cái lồng hấp? Đứng từ xa nhìn lại, nhà gỗ nhỏ há chẳng phải trở nên xấu xí?
Chém nàng thì có thể, nhưng đốn cây lại không được! Chuyện phá hư hoàn cảnh cùng sinh thái, cấm!
Nàng nhảy từ trên cây xuống, cây rìu trong tay Trầm Dao Quân còn chưa hạ xuống, nàng dừng tay giữa không trung, mỉm cười nhìn Lý Quý Hâm: “Mỹ Nhân Nữ Phó còn chạy nữa hay thôi?”
Lý Quý Hâm vừa mỉm cười vừa đi tới trước mặt Trầm Dao Quân.
Hết thảy các thứ này chỉ là vì, Trầm Dao Quân chẳng những chiếm đoạt giường của Lý Quý Hâm, mà còn muốn chiếm đoạt cả người nàng nữa.
Nàng vuốt tóc của Trầm Dao Quân một cái: “Nếu như ta thật sự bỏ chạy, lẽ nào ngươi lại bắt được ta?”
Trầm Dao Quân nguẩy đầu một cái, nói với giọng dửng dưng: “Mỹ Nhân Nữ Phó thì có thể chạy đến nơi nào đây? Cho dù có là chân trời góc biển ta cũng vẫn có thể bắt được ngươi.
Không bắt được ngươi ta liền tóm giữ lấy tiểu sư muội, đến lúc đó nhất định là ngươi sẽ phải tới cứu nàng!”
Lý Quý Hâm không còn lời nào để nói, bởi hình như đúng là có khả năng này.
Đại khái là Lý Quý Hâm đang thử thăm dò rốt cuộc Trầm Dao Quân có bao nhiêu cố chấp.
Lúc này nàng quyết định lại đổi sang trú ở một nơi khác, bởi vì có phượng bài do hoàng hậu đưa cho, mỗi một xó xỉnh của hoàng cung nàng đều có thể đi qua.
Trong hoàng cung của Đông Châu có một tòa kiến trúc được xem là vật chuẩn, sở dĩ nó được xem vật chuẩn, là bởi vì nó rất cao.
Đây là Lâm Phượng lâu được xây giữa Tĩnh Thủy hồ, đứng ở phía trên lầu này có thể nhìn thấy hơn nửa hoàng cung.
Lý Quý Hâm đi tới nơi đó, bên dưới là mặt nước.
Nếu như sau khi đã ngủ một giấc, buổi sáng tỉnh lại nếu muốn nàng còn có thể ở trong hồ mà bơi lội.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất thú vị rồi.
Trầm Dao Quân đi theo ngay phía sau lưng nàng, mặt đầy vẻ ngang bướng cùng quật cường.
Harry Potter fanfic
Không phải là chiếm giường của nàng thôi sao! Nếu Mỹ Nhân Nữ Phó muốn chỉ là chiếc giường, mười chiếc nàng cũng có thể cho!
Lý Quý Hâm đi như gió cuốn, tốc độ cực nhanh.
Từ tầng thứ nhất của Lâm Phượng lâu lên đến tầng cao nhất, thời gian bất quá chỉ là một cái nháy mắt.
Thường ngày Lâm Phượng lâu vẫn luôn không có người, nơi này chỉ những khi rảnh rỗi hoàng đế mới đến ngồi uống rượu, đôi khi cũng có phi tử tới hóng gió một chút.
Tóm lại đây không phải là nơi dùng để làm việc chính sự.
Ban đêm ở Lâm Phượng lâu, trên mặt nước tràn đầy ánh sao lấp lánh, đình đứng cô độc trong hồ, quanh chân là những gợn sóng khẽ lay động.
Lý Quý Hâm ngồi ở bên cửa sổ lầu cao nhất của Lâm Phượng lâu, nửa người thò ra bên ngoài nhìn xuống.
Trầm Dao Quân vẫn tiếp tục leo lên thang lầu, thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cho dù bây giờ đã là cuối hè đầu thu rồi, nhưng thời tiết vẫn cực kỳ oi bức.
Vừa trèo lên Trầm Dao Quân vừa lẩm bẩm: Mỹ Nhân Nữ Phó không thương mình, một chút cũng không đau lòng mình!
Lý Quý Hâm ngồi ở bên cửa sổ lẳng lặng lắng nghe tiếng bước chân.
Nàng biết Trầm Dao Quân đang càng ngày càng lên đến gần hơn, trên môi nàng có một chút xíu nụ cười thâm thúy.
Một khi Trường Ninh công chúa trở nên ngang bướng cùng cố chấp rồi thì ngay cả bản thân nàng cũng phải thấy sợ.
Ngược lại nàng không phải không đau lòng người này, chẳng qua là cảm thấy mình nên sửa đổi cái tính ngang ngạnh này của A Dao một chút, dù sao nàng cũng sẽ là cái người leo lên vị trí cửu ngũ.
Có lúc Lý Quý Hâm lại cảm thấy, hoàng hậu không cần thiết phải đem con gái của mình đẩy lên cái vị trí này.
Rõ ràng để cho A Dao làm một người không buồn không lo cũng là rất tốt, cần gì phải để cho nàng đi làm mấy chuyện phí tâm tốn sức kia chứ.
Nhưng cũng có lúc nàng lại cảm thấy nếu Đông Châu thiên hạ thật sự phải giao lại cho người nhà họ Trầm, trừ Trầm Dao Quân giả điên giả ngốc hơn năm năm này ra, thật sự muốn tìm một tiểu bối vừa có khí độ lại vừa tài trí, ngược lại cũng rất khó khăn.
Có thể là do gien không tốt, không được thừa hưởng trí tuệ của người đời trước chăng?
Trong khi Lý Quý Hâm bận suy nghĩ, Trầm Dao Quân vẫn kiên trì bò lên.
Nàng không ngừng thở hồng hộc, một tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
Nàng thở đến như phát suyễn, cả người đều mệt đến không nói ra lời, trong khi Lý Quý Hâm vẫn ngồi ở bên cửa sổ với nụ cười nhàn nhạt, giống như là đang thưởng thức vở kịch vừa lên sân khấu vậy.
Chờ đến khi vừa lên tới nơi Trầm Dao Quân liền òa lên khóc: “Người ta vẫn một mực đuổi theo Mỹ Nhân Nữ Phó, vậy mà Mỹ Nhân Nữ Phó lại không để ý tới người ta! A Dao cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, hãy để cho ta từ nơi này nhảy xuống đi!”
Ba bước làm thành hai bước nàng chạy vụt tới.
Lý Quý Hâm vẫn ngồi ở bên cửa sổ, nàng hướng về phía này đâm đầu tới.
Rõ ràng đây chính là tới ăn đậu hủ, vậy mà còn phải đường đường chính chính nói rằng bản thân có bao nhiêu là ấm ức nha.
Lý Quý Hâm đưa tay vuốt tóc nàng một cái rồi dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên mặt nàng: “Không cùng ngươi làm ầm ĩ nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”
Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt, vẫn còn như đang nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cả người nàng bị nhấc bổng lên, Lý Quý Hâm vác nàng lên, từ trên lầu cao nhất của Lâm Phượng lâu nhẹ nhàng đi xuống.
Giống như lơ lửng trên không trung, loại cảm giác này kỳ diệu đến nỗi khó có thể dùng lời diễn tả được.
Trầm Dao Quân sờ sợi tóc đang bay trong gió của Lý Quý Hâm rồi đưa lên chóp mũi ngửi một cái.
Từ trên xuống dưới, cả người Mỹ Nhân Nữ Phó đều là nhẹ nhàng mát mẻ, một chút mồ hôi đều không ra! Nàng không tưởng tượng nổi khi nhìn tấm lưng của Lý Quý Hâm, bởi vì lúc này nàng bị vác vắt người trên vai Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm trở về nhà gỗ nhỏ, trên vai vác theo cái người không có chút lực phản kháng nào là Trầm Dao Quân.
Đến nơi, nàng đem người này ném lên trên giường nhỏ: “Nghỉ ngơi! Không được phép quấy rối nữa! Nếu không ta sẽ để cho một mình ngươi ngủ ở chỗ này.”
Đây là Mỹ Nhân Nữ Phó đã đồng ý cùng nàng chung chăn gối đây mà.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Tiếp sau đó ánh nến phụt tắt, Lý Quý Hâm nhẹ nhàng ngả lưng nằm xuống.
Cánh tay của nàng gác qua người Trầm Dao Quân, nhẹ nhàng vỗ lên lưng của người này.
Nếu như bây giờ mà có một bài hát trước khi ngủ thì rất tốt.
“Mỹ Nhân Nữ Phó biết hát hay không?” Trầm Dao Quân mệt mỏi hỏi.
Lý Quý Hâm chỉ biết hát mỗi một bài, chính là bài hát phu nhân Hoa Xà vẫn hay hát kia, đó cũng là bài hát hoàng hậu mỗi ngày đều hát.
Trầm Dao Quân nghe mà phát ngán.
Nhưng đây là Lý Quý Hâm hát cho nàng nghe, cái cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
Hát được một lúc thì người này ngủ thiếp đi.
Lý Quý Hâm không hát nữa, nàng nghe thấy tiếng hít thở Trầm Dao Quân dần dần sâu hơn.
Khi ngủ tiểu nha đầu này không một chút thành thực.
Một tay của nàng đặt ở trên người Lý Quý Hâm, cứ như là với cái gối ôm vậy, có một cái tay cứ sờ loạn trên người mình, tựa hồ như đang muốn tìm một vị trí thích hợp để gác lên.
Chờ đến khi tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, hai người gắt gao dính chặt vào nhau, giống như sợi dây thừng vặn xoắn vào nhau vậy.
Trầm Dao Quân bụm mặt làm như là đang xấu hổ: “Hu hu hu, Mỹ Nhân Nữ Phó đã làm cái gì A Dao rồi? A…!Sự trong sạch của A Dao không còn nữa! Mỹ Nhân Nữ Phó phải đối với ta có phụ trách!”
Rõ ràng là tối hôm qua đã có người lì lợm la liếm nhất định phải được cùng Lý Quý Hâm ngủ chung.
Lý Quý Hâm vừa rửa mặt vừa trả lời: “Ngươi nói ta phải làm thế nào mới là phụ trách? Đại cáo thiên hạ nói rằng đêm hôm khuya khoắc Trường Ninh công chúa đi vào phòng của ta, trèo lên giường ta?”
“Nếu thế…” Trầm Dao Quân siết tay thành quả đấm: “Vậy thì hãy để ta vì Mỹ Nhân Nữ Phó phụ trách đi!”
Đúng vào cái lúc nàng cảm thấy mình đang rất dõng dạc, hùng hồn thì bị Lý Quý Hâm kéo tới bên cạnhmình, sau đó cầm khăn rửa mặt lau mặt nàng một cái.
Nàng nghe thấy Lý Quý Hâm vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Một tiểu nha đầu như ngươi, đã không biết võ công rồi lại còn phải giả bộ làm một kẻ ngu, phụ cái gì trách? Ta là nữ phó của ngươi, ta sẽ vì ngươi phụ trách, nghe rõ chưa?”.