Bhtt Đế Sư

Chương 64: Chứng Cớ


Bạn đang đọc Bhtt Đế Sư – Chương 64: Chứng Cớ


Ông Ích đưa tay định đón lấy chiếc hộp đen nhưng lại bị Lý Quý Hâm lập tức ngăn lại.
Nhìn bộ dáng kia của nàng thì thấy đây chính là hành động dứt khoát không cho, Ông Ích càng thêm chắc chắn trong chiếc hộp đen này có thứ hắn muốn.

Vậy nên hắn tiếp tục ngồi xổm, cười híp mắt hỏi công chúa ngốc: “Cái hộp đen này công chúa có thể cho mẹ ta hay không?”
Công chúa ngốc trừng mắt nhìn hắn: “Không thể! Trừ phi ngươi gọi Canh Cho Chó ra đây để cho hắn chơi cùng ta!”
Nếu cái hộp đen này rơi vào tay mình, vậy Thang Vệ Quốc còn có ích lợi gì? Nếu Thái tử lựa chọn tạm thời cùng hoàng hậu chung một chiến tuyến, như vậy thì, khi hoàng hậu xảy ra chuyện, Thái tử cũng sẽ bị liên đới trách nhiệm.
Hắn hoan thiên hỉ địa đứng lên: “Được thôi! Chúng ta hãy đi tìm Thang Vệ…!Chó đại nhân!”
Nãy giờ vẫn ở trong chỗ kín quan sát động tĩnh, cặp lông mày của Thang Vệ Quốc nhíu lại thật chặt.

Cái tên Ông Ích ngu xuẩn này, chỉ vì đồ chơi của công chúa mà lập tức bán đi người bạn mình đang có ý đồ kết minh không một chút đắn đo! Người như vậy thì làm sao có thể là cộng sự được đây!
Chỉ có điều, nơi này lại là cung Thái tử, cho dù Thang Vệ Quốc có muốn trốn tránh đi nữa thì cũng không thể được.
Không cần phải mất bao nhiêu công sức Ông Ích đã tìm được Thang Vệ Quốc.

Một lần nữa gặp lại Thang Vệ Quốc, chỉ thấy sắc mặt của hắn xanh mét.
Công chúa ngốc dắt theo đại cẩu lông vàng chạy tới gần: “Canh Cho Chó, đại cẩu lông vàng đói rồi! Nó muốn ngươi cho nó ăn!”
Thái phó của Thái tử chính là sư phụ của thái tử, giờ phải cho chó ăn thì còn ra thể thống gì nữa! Thang Vệ Quốc tức giận nói: “Công chúa a, con chó này của ngươi hiện tại cũng đâu có đói.”
“Ai nói nó không đói bụng? Không tin ngươi hãy cho nó ăn đi, xem nó có ăn hay không!” Công chúa ngốc vẫn lẽ thẳng khí hùng.
Chó vốn dĩ không biết đói no, chỉ cần có người cho nó ăn, nó khẳng định sẽ ăn!
Thang Vệ Quốc gặp phải công chúa ngốc chẳng khác gì con chuột gặp phải mèo, biết rõ mình bị bỡn cợt cũng không có cách nào trả đũa.

Trong khi đó sự chú ý của Ông Ích lại một mực dán lên cái hộp đen kia, mà công chúa ngốc thì lại nắm giữ cái hộp trong tay hết sức chắc chắn.


Cuối cùng, đầy cái vẻ không vui, nàng đem chiếc hộp đen nhét vào trong miệng đại cẩu lông vàng, sau đó thì đứng lên, hai tay chống nạnh rất không vui: “Ông Ích! Còn không phải ngươi muốn có được cái hộp đen này hay sao? Chỉ cần Canh Cho Chó cho đại hoàng cẩu của bổn công chúa ăn no, một kho cái miệng của đại cẩu lông vàng nhả cái hộp đen kia ra, bổn công chúa sẽ lập tức đồng ý để cho ngươi tới nhặt!”
“Công chúa!” Lý Quý Hâm bỗng nhíu cặp lông mày một cái.
Công chúa ngốc ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người được bao phủ ánh mặt trời rực rỡ, nó làm hiện lộ thật đầy đủ khí chất, sức sống cũng như sự tự tin của người thừa kế tương lai của Đông Châu dưới ánh mặt trời này: “Bổn công chúa một khi đã nói ra, cho tới bây giờ đều chưa từng đổi ý, cho dù ta là kẻ ngu thì ta cũng không đổi ý!”
Vang vọng có lực như vậy, chẳng khác gì một chiêu Kháng long hữu hối, thiếu chút nữa thì làm cho trái tim nhỏ của Ông Ích bị vỡ nát — quả nhiên, kẻ ngu cũng rất quyết đoán.
Ông Ích liền lập tức giật dây Thang Vệ Quốc: “Thang đại nhân, bất quá nó cũng chỉ là con chó mà thôi.

Công chúa vẫn còn nhỏ, vẫn đang là con nít.”
Nếu Thang Vệ Quốc thật sự cho chó ăn, vậy chẳng phải thật sự trở thành Canh Cho Chó hay sao? Làm sao hắn có thể đồng ý được: “Ông Ích đúng là trẻ con! Thật đáng đời nếu lần này ngã quỵ trong tay hoàng hậu!” Hắn không biết trong hộp đen kia có cái gì, nhưng mà Ông Ích lại muốn có được đến như vậy, vậy đó nhất định là cái thứ không dễ dàng tìm thấy.
Dám muốn lấy một đồ vật có ích từ trong tay kẻ ngu, đó là bởi trước đây Ông Ích chưa từng một lần cùng công chúa ngốc giao thủ, nhưng mà phía Thái tử bên này lại đã từng ăn không ít đau khổ do công chúa ngốc ban tặng.
Thang Vệ Quốc thật không dám chắc, nhưng Ông Ích cũng đã bán đứng mình như vậy rồi, vậy thì nhất định là hắn phải vì chỉ số thông minh của mình mà đóng thuế.

Đầu óc là cái thứ rất tốt, bình thường thì cũng không khác nhau là bao, nhưng một khi bị rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan, bí quá hóa liều giống như Ông Ích lúc này, có đầu óc đi nữa thì cũng chỉ là thứ vứt đi.
Thang Vệ Quốc giận dữ phất tay áo: “Người đâu! Hãy lấy cho ta…!Một ít thịt tới đây!”
Ngay lập tức công chúa ngốc cười đến mi mắt cong cong.

Vừa chạy ra cửa cung Thái tử nàng vừa kêu to: “Canh Cho Chó muốn cho chó ăn này! Canh Cho Chó muốn cho chó ăn này!”
Động tĩnh này khiến cho không ít nha hoàn, thái giám, thị vệ chạy tới vây xem, nhưng chỉ là dám vây xem mà không dám cười ra thành tiếng.
Mặt của Thang Vệ Quốc xanh mét.
Đại cẩu lông vàng mắt thấy được ăn thịt do Thái phó đại nhân tự mình đưa cho, ngay lập tức nhả cái hộp đen kia ra.

Lý Quý Hâm lanh tay lẹ mắt thò tay ra nhặt cái hộp, nhưng thời vận không đủ nên vẫn chậm một nhịp, bị Ông Ích nhanh tay hơn cướp được.
Hắn mở cái hộp đen ra nhìn một cái.


Rất tốt! Trong đó có đến ba viên tiểu trân châu, đúng là cái thứ công chúa ngốc đã từng ném vào trong giếng trước đó.
Bây giờ thì hoàng hậu có làm thế nào cũng không thể rũ sạch mọi chuyện được nữa rồi!
Vào lúc này có cả một đám người vây xem, ai cũng có thể đứng ra làm chứng cái hộp đen này là của công chúa ngốc.

Việc tiếp theo hắn chỉ cần không để cho công chúa ngốc cách xa tầm mắt của mình là được rồi.
Đầy một bụng oán khí, Thang Vệ Quốc đút hết chỗ thịt cho đại cẩu lông vàng, công chúa ngốc hết sức kiên định vỗ lưng hắn một cái: “Cực khổ rồi!” Sau đó nàng dắt theo đại cẩu lông vàng đi trả lại cho chủ nhân của nó.

Ông Ích một bước không rời mà đi theo nàng, hắn sợ là công chúa ngốc giở trò quỷ gì.
Chẳng bao lâu cũng đã đến xế chiều, thời gian ba ngày sắp đến.
Đúng vào lúc này hoàng hậu cho người tới tìm, nói là nếu như Ông Ích không đưa ra chân tướng do hắn âm thầm tra được, Hoàng thượng sẽ nổi giận.
Ngay lập tức Ông Ích ngựa không ngừng vó chạy vội về phía ngự thư phòng, nhân tiện mang theo hai cái đuôi nhỏ là công chúa ngốc cùng Lý Quý Hâm.
Trên mặt công chúa ngốc là nụ cười hết sức ngây thơ, trong nụ cười của nàng không có ngươi lừa ta gạt cùng âm mưu dương mưu, không có tranh chấp cùng đối lập.

Có chỉ có — đen tối.
“Ông Ích, đã tìm được binh khí cùng thuốc nổ rồi hay chưa?” Hoàng đế ngồi ở trước bàn đọc sách dùng ánh mắt lạnh ngắt nhìn Ông Ích đang quỳ trên đất.
Hoàng hậu cùng Trầm Vân Tân mỗi người ngồi một bên, trên mặt hai người hoặc là vẻ đoan trang hoặc là nụ cười thân thiện, ôn hòa chờ xem Ông Ích mang tới đây cái manh mối gì đây.
“Thần xin được bẩm báo, thần đã tìm được chỗ binh khí cùng thuốc nổ kia! Quả thật chúng đã bị hoàng hậu cướp đi!” Ông Ích đau lòng ôm đầu trả lời: “Ngay vào đêm qua!”
“Trẫm nhớ đêm qua trời mưa như thác đổ.” Hoàng đế thờ ơ mở miệng.
“Đúng là trời mưa như thác đổ.” Hoàng hậu cười một tiếng: “Ý của Ông đại nhân là, đúng vào lúc trời mưa như thác đổ ta đã đoạt đi một xe súng ống đạn dược? Ta muốn hỏi Ông đại nhân, nếu đúng là tối hôm qua ngươi đã tìm được, vì sao lại không báo cho Hoàng thượng biết trước, để cho Hoàng thượng phái người đi bảo vệ chỗ súng ống đạn dược kia? Ngươi cần phải biết rằng, cái thứ nằm ở trong tay ngươi kia chính là tài sản quốc gia không ai được phép động vào!”
Lời lẽ của hoàng hậu ngữ trọng tâm trường, giống như thể cái người đang bị Ông Ích vạch mặt kia căn bản không phải là nàng.
Ông Ích cười lạnh, hắn nói: “Thần cho là, hoàng hậu phải bị xem là thủ phạm hiềm nghi, là người không có tư cách gì nghi ngờ hạ thần vào lúc này.


Hạ thần có chứng cớ.”
Hoàng hậu gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Hoàng đế nhìn nàng một cái rồi lại nhìn một chút vào công chúa ngốc cùng Lý Quý Hâm đang đứng ngoài cửa.
Công chúa ngốc liền đi đến bên chân hoàng đế ôm lấy tay vịn của cái ghế, nàng ngước đầu với vẻ mặt thuần lương vô hại trợ giúp Ông Ích: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Ông Ích đã đoạt đi tiểu trân châu của con từ trong miệng của đại cẩu lông vàng!”
Lời này đã đánh trúng mong muốn của Ông Ích, lúc này hắn cười một tiếng, sau đó cao giọng trả lời: “Chứng cớ nằm ngay trong tiểu trân châu của Trường Ninh công chúa!”
Trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị, không có ai phát ra một lời nào, chỉ có tiếng hít thở.

Nặng nề, dồn dập.
Tựa hồ chỉ trong nháy mắt ông chúa ngốc trở nên sửng sốt: “Oa…” một tiếng khóc lên: “Mặc dù ta không biết hắn đang nói gì, nhưng mà hắn chính là nói xấu A Dao hu hu hu!” Vừa khóc nàng vừa chạy tới bên người Lý Quý Hâm cầu được an ủi, đôi mắt to tròn của nàng vừa vô tội vừa trông thật đáng thương.
Hoàng đế trầm mặc một lúc: “Nói vậy là có ý gì? Tiểu trân châu là cái gì?”
Hoàng hậu co quắp trả lời: “Là đồ chơi ta làm cho A Dao.

A Dao thích tìm người cùng nàng đánh tiểu trân châu.”
“Phải không?” Ông Ích tăng thêm âm lượng khi nói đến hai chữ này.
“Chẳng lẽ, Ông đại nhân cảm thấy tiểu trân châu còn có chỗ dùng nào khác nữa?” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng rồi nói.
Suốt toàn bộ hành trình này Trầm Vân Tân mang theo kiểu mỉm cười đúng tiêu chuẩn của hoàng cung lẳng lặng xem cuộc vui.
Thật thú vị!
Ông Ích đứng lên: “Ta nghe nói, khi ở trong phế cung, công chúa đã dùng chính vật này, nàng chính là người đã làm nổ giếng nước.

Vật này là do hoàng hậu cho nàng, điều đó chứng tỏ, hoàng hậu đang giữ trong tay một kho binh khí cùng thuốc nổ.”
Lý Quý Hâm ở một bên lạnh lùng mở miệng: “Ý của Ông đại nhân là, những kẻ nấp trong mật thất của giếng nước là người của ngài, bằng không, ta thật không hiểu tại làm sao ngài lại biết được công chúa đã dùng viên nổ trong giếng nước.”
Ông Ích sững sờ mất một lúc, nói lỡ miệng rồi!
Suy luận này hết sức hợp lý! Hoàng hậu vuốt nhẹ bàn tay cười đến là cao nhã, giống như đang xem kịch vậy.
“Vốn là ta đã có chứng cớ có thể chứng minh hết thảy những chuyện này đều là một tuồng kịch do Ông đại nhân tự biên tự diễn…” Lý Quý Hâm thong thả nói: “Nhưng mà còn không phải Ông đại nhân vừa nói hoàng hậu cướp binh khí cùng thuốc nổ đó sao? Vậy thì nhất định phải nghiệm chứng một chút để xem những lời ngài vừa nói liệu có phải là đang nói láo hay không.” Lý Quý Hâm chìa ra lòng bàn tay: “Xin mời!”
Ông Ích nhìn cái hộp đen, trong lòng tức khắc có dự cảm không tốt.
Tại sao Lý Quý Hâm lại có thể thản nhiên như vậy? Tại sao hoàng hậu cũng không hề lo lắng, dù chỉ là một chút?
Nhất định đúng là viên tiểu trân châu này rồi, ngày đó công chúa ngốc thuận tay móc ra từ trên người mình, chứng tỏ nó là vật được công chúa ngốc tùy thân mang theo.


Tư thế ném đi viên tiểu trân châu của nàng lại quá mức tùy ý, điều đó chứng minh rằng những viên tiểu trân châu này đối với nàng mà nói, cũng chẳng phải là vật đáng coi trọng.
Ông Ích thấp thỏm mở cái hộp đen ra, cầm lên một viên tiểu trân châu.
Ánh sáng của viên tiểu trân châu màu thuần nhuận, cảm giác hơi lạnh, ở tầng ngoài cùng bọc lớp bạc mỏng phát ra màu xám trắng.
“Cho trẫm một cái sự thật!” Hoàng đế đan hai tay vào nhau nghiêm túc nhìn Ông Ích.
Ông Ích cầm viên tiểu trân châu hướng ngoài cửa ném một cái…
Cạch…
Vỡ vụn…
Công chúa ngốc lại khóc: “Ngươi hãy đền viên tiểu trân châu cho ta!” Tiếng khóc kinh thiên động địa đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ.

Nàng biết, đối với chuyện binh khí cùng thuốc nổ này, cho dù có xô đổ được Ông Ích cùng Trầm Vân Nhung đi nữa, nhưng chỉ cần chỉ ra và xác nhận hoàng hậu có liên quan, hoàng đế cũng sẽ sinh ra hoài nghi đối với chính mình.

Một khi công chúa ngốc bị nghi ngờ, như vậy thì chuyện nàng giả bộ ngốc sẽ không còn giấu được nữa.

Vậy nên bây giờ nàng chỉ có thể hết sức cố gắng khiến cho mình trông lại càng ngu hơn, trở thành cột mốc lịch sử của những diễn viên giả ngu.
Ông Ích lập tức nhận ra bản thân mình đã bị rơi vào bẫy rập! Cái gì mà đại cẩu lông vàng, Canh Cho Chó chứ! Tất cả cũng chỉ là để lừa gạt hắn mà thôi! Nói không chừng, ngay cả Thang Vệ Quốc cũng đứng trong hàng ngũ này cũng nên.
Cái này thật ra là oan uổng cho Thang Vệ Quốc, sự thật lại là do Trầm Vân Tân tự mình quyết định.
“Chính là cái này sao?” Hoàng đế lạnh giọng hỏi.
Ông Ích không tưởng tượng nổi dụi mắt một cái: “Vật này đã bị đánh tráo rồi! Sự thật không phải như vậy!”
Hắn nhìn thấy trong mắt tất cả mọi người đều đang cười nhạt, khinh bỉ, khinh thường, đều là sự làm nhục lớn nhất đối với nhân cách của hắn.
Lý Quý Hâm khẽ thở dài: “Phỏng chừng Ông đại nhân cũng là một cái người não bổ rồi.” Nói xong, nàng hướng về phía hoàng đế khẽ gật đầu một cái: “Tại hạ có thể chứng minh, chỗ binh khí cùng thuốc nổ kia đều là một tuồng kịch do Ông đại nhân tự biên tự diễn.

Đồng lõa của hắn, chính là lính cấm vệ Chu Nhạc Xuân!”
“À ha?” Hoàng đế lộ ra một nụ cười đầy vi diệu: “Chứng cớ đâu?”
Lý Quý Hâm bình tĩnhtrả lời: “Chứng cớ ở trong phế cung, Dục Tú cung, cùng với trong doanh trại của lính cấm vệ, ba chỗ tất cả!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.