Bạn đang đọc Bhtt Đế Sư – Chương 62: Kế Hoạch Của Hoàng Đế
Giọng nói này chắc chắn không phải của Lý Quý Hâm, trong khi người trước mặt lại mang mặt nạ, mà ngay lúc này thì hắn không thể phân biệt được.
Cũng đúng thôi, Đức Phi của Dục Tú cung luôn ở trong lãnh cung, trong năm năm này nàng chưa từng ra khỏi Dục Tú cung nửa bước để giấu tài, chớ nói chi là đi ra ngoài nói chuyện với người khác.
Trong khi suốt ngày tụng kinh niệm phật, giọng của nàng đã trở nên trầm thấp hơn rất nhiều so với trước đó.
“Nếu như không phải vì ngươi muốn động tới Dục Tú cung của ta, có lẽ ngày hôm nay ta cũng đã không tự mình xuất thủ.” Vì bị mặt nạ che đi nên không thể nhìn ra được vẻ mặt của Đức Phi lúc này là như thế nào: “Lý Quý Hâm còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, đương nhiên sẽ không ở chỗ này rồi.”
Sau khi nghe thấy ba chữ Dục Tú cung, Ông Ích chợt bừng tỉnh: “Thì ra là ngươi!”
Đức Phi nhìn quanh hiện trường đã trở nên hỗn loạn.
Ông Ích cùng Chu Nhạc Xuân đều đã không còn nhận ra đâu là những người vận chuyển của mình nữa.
Số thị vệ được hắn mang theo rất ít, trong khi vì chỗ binh khí cùng thuốc nổ này mà kế hoạch của hoàng hậu lại cực kỳ chu đáo.
Trừ số được bố trí đối phó với địch thủ ra, những người còn lại đã sớm bắt đầu chuyển đi những chiếc rương lớn.
Ông Ích tức khắc nhận ra đây là hoàng hậu dùng một mũi tên hạ hai con chim: “Ông Ích ta, tuyệt đối sẽ không để cho tiện nhân Đồng Tiệp kia được như ý!”
Đức Phi thở dài: “Nếu vậy cũng phải xem hoàng hậu có nguyện ý tin tưởng lời này của Ông đại nhân hay không nha.”
Một khi đến cả Đức Phi cũng ra mặt, vậy thì chuyện này nhất định đã không còn đơn giản như trước đó nữa.
Đội hộ vệ đi áp tải quân đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình Chu Nhạc Xuân.
Đức Phi cho hắn giữ lại một cái mệnh, là vì dẫu sao sau lưng hắn còn đang có một Trầm Vân Nhung.
Mưa như thác đổ đã xối sạch những vũng máu ở trên mặt đất sau cuộc tàn sát.
Sáng sớm ngày hôm sau gió cùng mặt trời lại rực sáng, hết thảy những chuyện đã xảy ra trong tối hôm qua đều bị chìm khuất dưới trận mưa to.
Cái gì mà binh khí cùng thuốc nổ hay thi thể, tất cả đều không còn để lại một chút dấu vết.
Từ đầu đến cuối không thấy Lý Quý Hâm xuất hiện một lần nào, Ông Ích bị Đức Phi ném trở về Đông Ba sở, chỗ ở của Trầm Vân Nhung.
Tại sao Đức Phi lại dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy? Thậm chí lại còn tự mình đưa hắn đến trước mặt Trầm Vân Nhung? Ông Ích không cách nào biết được.
Nhưng ngay sau đó hắn biết được điều này: việc hắn muốn ngay trong đêm đi tới chỗ ở hoàng đế, để báo cáo chuyện hắn “mới vừa tìm được” binh khí cùng thuốc nổ nhưng lại bị hoàng hậu nửa đường cướp bóc này còn chưa bắt đầu thực hiện, đã bị người của thái tử chắn ngay trước cửa.
Bất chấp trời mưa to, Trầm Vân Tân mạo hiểm cho người tới báo cho Ông Ích biết rằng, người này nói là có người có ý đồ hãm hại hai vị nương nương Dục Tú cung cùng Cẩm Tú cung.
Đêm nay toàn cung bị giới nghiêm, không cho phép bất kỳ một ai được tùy ý ra vào.
Bởi vì Trầm Vân Nhung ở vào nơi hơi gần Trầm Vân Tân một chút, vậy nên hắn không muốn khiến cho hoàng đế yêu quý bị người ta lên án.
Cứ như vậy Ông Ích bị ngăn giữ tại Đông Ba sở, ngay đến cả cửa cũng không ra khỏi.
Hắn cùng Trầm Vân Nhung thương lượng suốt cả một đêm, để xem còn có cơ hội nào cho đông sơn tái khởi hay không.
Cho nên đến hiện tại, khi mà trời đã chuyển thành sáng sớm, khi mà Ông Ích vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt hoàng đế để tố cáo, hắn thấy hoàng hậu cùng Trầm Vân Tân đã ở trước mặt hoàng đế tự bao giờ.
Vừa nhìn thấy hoàng hậu, hắn biết rằng mình đã chậm chân mất rồi.
“Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến!” Không chờ cho Ông Ích kịp mở miệng, hoàng đế đã mở miệng trước: “Nghe nói tối hôm qua đã xảy ra chút chuyện, sự thật có đúng là như vậy?”
Thứ Ông Ích mộng bức a! Tối hôm qua không chỉ xảy ra chút chuyện, mà còn là xảy ra chuyện lớn nha! Vậy mà cái chuyện lớn này, ở trong miệng hoàng đế lại chỉ được nói tới nhẹ nhàng, bâng quơ như thế.
Ông Ích không xác định được điều hoàng thượng nói đến ở đây có phải là chuyện binh khí cùng thuốc nổ đã bị hoàng hậu cướp đi rồi hay không.
“Chuyện hoàng thượng vừa nói là chuyện gì?” Ông Ích hỏi với sự cân nhắc.
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “Trẫm để cho ngươi đi thăm dò vụ án binh khí cùng thuốc nổ, kết quả lại là tối hôm qua Dục Tú cung của Đức Phi thiếu chút nữa bị kẻ nào đó cho nổ tung.
Chỗ binh khí cùng thuốc nổ này vốn là dùng để đối phó với kẻ thù ở vùng biên giới Tây Bắc châu, vậy mà hôm nay lại đem tới hủy diệt cung điện dành cho phi tần trong hoàng cung của trẫm? Mặc dù đã rất nhiều năm trẫm không tới Dục Tú cung, nhưng Thích Nhượng vẫn là Đại tướng quân đóng quân ở biên cương, nếu để cho Đức Phi xảy ra chuyện gì, trẫm làm sao ăn nói với Thích tướng quân đây? Trẫm hỏi ngươi, vụ án binh khí cùng thuốc nổ đã tra được thế nào? Là kẻ nào muốn động thủ với Đức Phi?”
Trong lòng Ông Ích tức khắc minh bạch, đây chính là khổ nhục kế! Tuyệt đối là khổ nhục kế! Rõ ràng tối hôm qua Đức phi mới chính là người đã tự mình ra tay đoạt lấy binh khí cùng thuốc nổ.
Chỉ mới qua mấy giờ đồng hồ, Đức Phi lại trở thành người bị binh khí cùng thuốc nổ làm hại.
Nếu như bây giờ mở miệng nói đây đều là Đức Phi đang diễn mà thôi, làm sao hoàng đế lại tin hắn đây?
Đúng vào lúc này Trầm Vân Tân cũng mở miệng: “Tối hôm qua nhận được tin tức, ta còn tưởng rằng Cẩm Tú cung xảy ra chuyện, nên mới vội vàng chạy tới, vô tình bắt gặp Đức Phi nương nương bị làm hại.
Bây giờ thì Đức Phi đang phải nằm dưỡng thương ở Thái Y Viện, còn về Lương Phi thì không đáng ngại.” Ngày thường Trầm Vân Tân nói chuyện vân đạm phong khinh, bây giờ lấy cớ lo lắng cho mẹ đẻ của mình nhưng rồi trời đất xui khiến mới cứu được Đức Phi, cũng coi như là không có sơ hở gì.
Hoàng hậu phe phảy cây quạt mà khe khẽ thở dài một tiếng: “Bổn cung là người đứng đầu hậu cung, để cho chuyện như vậy xảy ra bổn cung cũng có trách nhiệm.
Nhưng mà Ông đại nhân, hôm nay là ngày ngươi phải giao nộp binh khí cùng thuốc nổ, bổn cung thật lo lắng, việc Dục Tú cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy liệu có phải đã có người khiêu khích ngươi không đây!”
Lời nói thấm thía, giọng điệu tận tình khuyên bảo, người không biết còn phải cảm khái một câu: hoàng hậu thật là nhân từ cùng cơ trí.
Thật ra thì trong xương lại là đen thùi lùi!
Ông Ích bị mấy người này thay nhau dùng lời oanh tạc đến nỗi không biết nên làm thế nào trả lời, ngay bây giờ bảo hắn phải chỉ ra tội lỗi của hoàng hậu cùng thái tử thì hiển nhiên là không thể được rồi.
Dù sao hoàng hậu cũng không phải là mẹ đẻ của thái tử, quan hệ giữa Lương Phi cùng hoàng hậu căng thẳng như vậy, vậy mà chỉ trong một đêm hoàng hậu cùng thái tử đã cùng nhau liên thủ, lời quỷ quái này là ai cũng sẽ không tin.
Nhưng dù sao Ông Ích vẫn là kẻ đa mưu túc trí: “Tối hôm qua vốn là đã có chút đầu mối, nhưng vì Thái tử điện hạ lại nói cấm đi ra ngoài vào ban đêm, cho nên bây giờ hạ thần mới biết Dục Tú cung xảy ra chuyện.
Đây không phải là mới sang ngày thứ ba hay sao? Bởi vậy tối nay mới đến kỳ hạn.
Hoàng hậu muốn có câu trả lời, tối nay sẽ có.”
Ông Ích lời nói này với vẻ hết sức bình tĩnh, dửng dưng, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.
Người biết rõ chân tướng là hoàng hậu cũng như người không rõ chân tướng việc mình chẳng qua là bị Lý Quý Hâm lừa dối là thái tử, cũng đều từ tận đáy lòng dành lời khen tặng cho tố chất tâm lý này của Ông đại nhân.
Rồi cứ như vậy hắn nghênh ngang đi ra ngoài, hoàng hậu cùng thái tử cùng nhìn nhau một cái.
Ngày hôm qua là địch nhân nhưng hôm nay vẫn có thể là bạn, mà hôm nay là bạn nhưng ngày mai lại có thể là địch nhân.
Trong lòng hai người cùng hiểu rõ điều này mà không ai nói ra.
Liệu có biện pháp gì có thể chuyển bại thành thắng đây? Hoặc là tìm được chỗ binh khí cùng thuốc nổ vừa bị hoàng hậu cướp đi, hoặc là tìm được số lính cấm vệ đã bị giết trong đêm qua.
Chu Nhạc Xuân đã chết hay chưa hắn còn chưa biết được, vậy nên việc hắn cần phải làm bây giờ là đi tìm một người — Thang Vệ Quốc.
Vào lúc này trong doanh trại của lính cấm vệ vẫn yên lặng giống hệt như trước đây, trừ mấy người hộ vệ vừa bị mất tích kia, còn có một người đã một đêm không thấy bóng dáng đâu là Chu Nhạc Xuân.
Nhưng thân là thủ lĩnh, những người thuộc cấp này chỉ sợ là không đủ lá gan để can thiệp hành trình thường ngày của hắn.
Lý Quý Hâm vươn vai một cái.
Tối hôm qua, vào cái lúc Thanh Thư cùng Đức Phi ra tay cướp đoạt binh khí cùng thuốc nổ, nàng một mình đi loanh quanh trong doanh trại lính cấm vệ.
Người lính cấm vệ họ Đinh đã không để cho nàng phải thất vọng kia, là một đội trưởng, cấp dưới đều gọi hắn là Đinh đội.
“Nữ phó đại nhân! Công chúa điện hạ! Còn có cái gì có thể để tại hạ vì các ngươi ra sức?” Từ rất sớm công chúa ngốc đã được mang tới đây, để trộm nhìn! Dẫu sao trời cũng đang trút xuống một trận mưa như thác đổ, nàng muốn được tận mắt nhìn thấy Mỹ Nhân Nữ Phó bị ướt sũng.
Đáng tiếc là Lý Quý Hâm lại không thèm dầm mưa, y phục cực kỳ tề chỉnh.
Điều này làm cho công chúa ngốc chỉ còn biết siết chặt nắm tay mà than thở.
Chỗ ở của các nàng bây giờ là địa điểm tạm thời cất giấu binh khí cùng thuốc nổ.
Kể từ khi vận chuyển từ trong phế cung đi ra, những cái rương lớn kia vẫn chưa bị hủy đi niêm phong.
Công chúa ngốc đứng ở trên bậc thang nhón chân ngẩng đầu nhìn lên.
Lý Quý Hâm cầm kiếm đứng đó, cặp lông mày hơi nhíu lại nhìn nhìn.
“Chu Nhạc Xuân tỉnh rồi?” Lý Quý Hâm hỏi.
Đinh đội gật đầu trả lời: “Vừa mới tỉnh.”
“Đừng để cho hắn đi ra ngoài.
Ngươi biết vì cái gì mà Dục Tú cung lại bị phát nổ rồi đấy chứ?” Lý Quý Hâm lại hỏi tiếp.
Trong lòng Đinh đội hết sức rõ ràng: “Chu đại nhân yêu cầu ta đi Dục Tú cung nghiên cứu địa hình, lại phái người đem một cái rương chứa binh khí và thuốc nổ đến chôn ở góc bên trong.
Chỗ đó có tường cùng cây cản trở, sẽ không bị làm ướt dù mưa có như thác đổ.
Nếu như ta cãi lại thì sẽ chết không có chỗ chôn, đến lúc này mới có người chỉ ra chỗ sai lầm.”
Lý Quý Hâm cười một tiếng, cái người này đúng là rất có năng lực tiếp nhận.
Đây là lỗi của chính Chu Nhạc Xuân khi đã không an bài tốt.
Ban đầu hắn sắp xếp để cho Đinh đội đi Dục Tú cung làm bộ trông nom, việc này đều là hắn tự mình ra lệnh, cho nên việc ghi chép hắn đi đến Dục Tú cung, cũng là do Chu Nhạc Xuân tự mình phê duyệt.
Đám lính cấm vệ ăn dưa quần chúng không biết rõ chân tướng đều có thể đứng ra làm chứng điều này.
Ngô Lập Bình vừa chết liền có Chu Nhạc Xuân lên thay, vậy nếu Chu Nhạc Xuân chết, còn không phải đây là thời điểm để người kế tiếp lên chức?
Từ nãy tới giờ công chúa ngốc chỉ biết bận bịu gặm trái cây, nhưng đến đây lại trừng mắt mở miệng nói: “Mỹ Nhân Nữ Phó, phụ hoàng sẽ không tin tưởng hắn.”
Lý Quý Hâm vuốt tóc công chúa ngốc một cái: “Không cần phải tin tưởng, chỉ cần bên ngoài nói thông là được rồi.
Vô luận có như thế nào thì binh khí cùng thuốc nổ cũng là chuyện lớn, kể cả thế lực sau lưng Ông Ích rồi cũng sẽ bị nhổ tận gốc.”
“Vậy sau đó thì sao? Những ai thuộc về thế lực của hắn cũng đều chung số phận?” Công chúa ngốc nhổ hạt ra khỏi miệng, từ trên bậc thang nhảy xuống, nàng vỗ tay một cái: “Bất quá những thứ này đều không quan trọng, Mỹ Nhân Nữ Phó cũng sẽ giải quyết được hết!”
Lý Quý Hâm cũng chỉ cười cười, công chúa ngốc làm bộ suy nghĩ của mình rất đơn giản, nhưng thực tế nào có đơn giản như vậy.
Ở một nơi khác, hoàng hậu cùng thái tử đã ra tới bên ngoài.
Trước khi rời đi hai người mỗi người đều cười cười, nhưng mà ai về nhà nấy.
Chỉ có hoàng đế ở trong Ngự thư phòng là không nhúc nhích.
Từ trong bóng tối xuất hiện một bóng người, người này hướng về phía hắn hơi làm động tác bái một cái: “Tối hôm qua trong cung đã xuất hiện một trận hỗn chiến, điều này đã được xác nhận là sự thật.”
“À ha?” Hoàng đế chuyển trên tay hai hột đào, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm biếm: “Người nào đây?”
“Không biết!” Người nọ trả lời: “Chẳng qua là, Hoàng thượng, lý do ngài làm như vậy là vì cái gì?”
Hoàng đế nhắm hai mắt lại, trên mặt đầy vẻ thích ý: “Vân Nhung một lòng muốn có được vị trí Thái tử, nhưng lại không có cái bản lĩnh này; Vân Tân năm đó dựa vào sự phụ tá của Thang Vệ Quốc từ trong cuộc chiến tranh đoạt mà bộc lộ tài năng, nhưng bản thân hắn lại là cái người tai mềm, dễ dàng bị người ta hù dọa; Đức Phi có nhà mẹ đẻ nắm giữ quân quyền biên giới đông bắc, rõ ràng Bắc Châu có rục rịch, nhưng sự kiện Ngô Lập Bình lần này khiến trẫm nhìn ra được, biên giới có mờ ám.
Mỗi một người đều ôm ấp dị tâm, so ra thì vẫn kém hơn cái người thích hợp nhất đã được trẫm lựa chọn trong lòng kia.”
“Vậy còn hoàng hậu…” Người nọ mở miệng đầy vẻ nghi ngờ.
Nói đến hoàng hậu, sắc mặt hoàng đế lập tức trở nên không thể đoán định, vẻ thích ý mới vừa rồi cũng hoàn toàn bị quét sạch: “Hoàng hậu nhìn như không có chút nào tài sản, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là hoàng hậu.
Năm đó thảm án Đồng gia thật sự là một vụ án oan, ban đầu trẫm còn cảm thấy mình đối với nàng có đôi chút mắc nợ.
Nhưng đây lại là hoàng cung, nếu hỏi hoàng hậu có bao nhiêu bản lĩnh, không có người nào so với trẫm lại rõ ràng hơn.
Ban đầu trẫm tìm được thông tin về nàng cùng Hoa Xà sơn…” Hắn dừng một chút, sau đó thì không nói tiếp về chuyện này: “Đem Lý Quý Hâm chiêu tới, là vì trong lòng hoàng hậu có chút tâm tư.
Nhưng trẫm phải làm cho nàng biết rõ rằng, bên dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử? Ở trên mặt đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, ai mới là chủ nhân của cái giang sơn này?”
“Nhưng mà…!Trường Ninh là một người ngốc…”
“Nếu Trường Ninh không phải là người ngốc, cuộc sống của hoàng hậu làm sao có thể trải qua tốt đẹp như vậy? Không nói khác, Nam Châu muốn liên hôn, nếu Trường Ninh không ngốc, người phải đi nếu không là Trường Ninh thì không thể.”
“Nếu vậy thì bây giờ, cái chỗ binh khí cùng thuốc nổ kia…”
Ánh mắt của Hoàng đế tối sầm lại: “Mấy năm trước đó, sau khi cuộc đại chiến kết thúc trẫm đã kiểm tra qua kho quân dụng, nhờ đó trẫm biết có một số binh khí cùng thuốc nổ bị đánh mất, trong mấy năm qua vẫn luôn bí mật truy tìm.
Cái tên Ông Ích nghịch thần này a, vì Vân Nhung mà dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Thật đúng lúc, mượn cơ hội lần này diệt trừ luôn thể.” Cây bút trong tay hắn vung lên: “Mặc kệ Thái tử cùng hoàng hậu đã nói gì, chỉ cần để cho Ông Ích phải chết, trẫm đều cho là đúng!”
“Như vậy thì bây giờ chỗ binh khí cùng thuốc nổ lại đã bị mất…” Người nọ khe khẽ thở dài một tiếng.
Hoàng đế lại không một chút lo lắng: “Không thể chuyển ra khỏi hoàng cung được! Kẻ nào có trong tay chỗ binh khí cùng thuốc nổ này, đều sẽ có kết quả giống như Ông Ích vậy!”.