Bạn đang đọc Bhtt Đế Sư – Chương 60: Dẫm Vỡ Thủy Châu
Là bí kỹ của Hoa Xà sơn nha! Dáng vẻ thật thần kỳ!
Công chúa ngốc chớp mắt một cái, nàng chờ Mỹ Nhân Nữ Phó sử dụng bí kỹ trong truyền thuyết kia.
Lý Quý Hâm cực kỳ trấn định, tự nhiên.
Nàng cầm cuốn sổ ghi chép nhắm ngay vào trong phòng, lúc này ở đó chỉ có một người.
Giờ phút này hắn đang hướng mặt ra phía cửa chờ đợi với sự nóng nảy.
Trong doanh trại của lính cấm vệ nếu mất ghi chép về người có lai lịch, đây chính là chuyện lớn rồi!
Giữa lúc đó cái cổ tay của Lý Quý Hâm khẽ động một cái, cuốn sổ ghi chép rời khỏi tay nàng bay đi, hướng về phía bên trong kệ sách của căn phòng nhẹ nhàng rơi xuống.
Vị trí rơi vào cực kỳ chính xác, chính là cái nơi mới vừa rồi hắn còn chưa kiểm tra tới.
Sau đó nàng ôm lấy công chúa ngốc, bằng võ nghệ cao cường của mình, vòng qua hết thảy những đoạn đường nguy hiểm mà ung dung rời đi.
Chỉ cần cuốn sổ ghi chép vẫn đang ở kia, lại không tìm được người lạ, hết thảy đều không có chuyện gì xảy ra.
Công chúa ngốc mặt đầy mờ mịt: “Bí kỹ mà Mỹ Nhân Nữ Phó nói tới là cái gì vậy?”
“Đương nhiên là tẩu vi thượng sách rồi!” Lý Quý Hâm bình tĩnh trả lời.
Vô luận có phát sinh chuyện gì đi nữa, chạy thoát thật nhanh vĩnh viễn là kỹ năng không bao giờ sai.
Công chúa ngốc sợ ngây cả người.
Nàng nhìn Lý Quý Hâm mất một lúc, cuối cùng mới mở miệng nói: “Nếu vậy A Dao cũng phải cho Mỹ Nhân Nữ Phó nhìn bí kỹ của A Dao mới được!”
Bí kỹ của Trầm Dao Quân đơn giản chỉ là nhân cơ hội ăn đậu hủ mà thôi! Lý Quý Hâm quả quyết cự tuyệt: “Hiện tại đang là thời khắc nguy hiểm, không nên bày ra bí mật của mình!”
Động tác của công chúa ngốc ngừng lại giữa không trung.
Ơ! Bị Mỹ Nhân Nữ Phó cự tuyệt kìa…
Thanh Thư vẫn còn ở lại chỗ Dục Tú cung để giám sát nhất cử nhất động nơi đó.
Lý Quý Hâm đi một chuyến tới Thái Tử cung trước.
Thường ngày Trầm Vân không hay đi ra bên ngoài cho lắm, vào lúc này hắn nhìn thấy Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc đến cửa viếng thăm thì hơi có chút kinh ngạc: “Chuyện tra xét thế nào rồi?”
“Đã tra ra được một chút manh mối.” Lý Quý Hâm mở miệng trả lời: “Nếu như có người muốn cho vị trí Thái tử của ngài bị lay động, ngài có xuất thủ hay không?”
Cho tới bây giờ Trầm Vân Tân vẫn không tin Lý Quý Hâm sẽ vì vị trí Thái Tử cung của hắn mà cân nhắc.
Nếu không, ngay từ ban đầu, khi hắn ném ra cành ô liu Lý Quý Hâm nên dốc sức vì hắn rồi.
“Nói cho đến cùng, chẳng qua chuyện này đối với ta cùng Trường Ninh đều không có lợi, vậy nên nữ phó mới có thể tới ta nơi này với ý đồ mượn lực của ta mà thôi.” Xem ra hắn đã nhìn thấu, đây không phải Lý Quý Hâm làm từ thiện, mà làm là vì nhìn vào lợi ích chính trị.
Lý Quý Hâm cười một tiếng, cũng không hề phủ nhận: “Như vậy thì, nếu là đối với song phương đều có lợi, Thái tử điện hạ có nguyện ý xuất thủ hay không?”
Vấn đề này hỏi đến là ý vị sâu xa.
Trong lòng Trầm Vân Tân rõ ràng là cự tuyệt, nhưng sống ở trong cung, việc đầu tiên cần làm là phải cẩn nói thận hành.
Nhiều thêm một chuyện chính là đang đùa giỡn với tài sản là cái mệnh nhỏ của mình đây.
Hắn trầm mặc một hồi lâu.
Lý Quý Hâm cũng đã nhìn thấu ý đồ cự tuyệt của hắn.
Nàng lại một lần nữa mở miệng: “Phế cung cách Dục Tú cung cùng Cẩm Tú cung tương đối gần, việc trở lui mà không hề hấn gì là chuyện không thể nào.
Nhưng nếu nhổ hết vây cánh của một người là đối thủ của ngươi, có gì là không thể?” Trầm Vân Nhung có thể được Ông Ích cùng Ông gia ủng hộ, thực lực đúng là không thể khinh thường.
Trầm Vân Tân trầm tư thêm một lúc nữa: “Vậy điều kiện của ngươi là gì đây?” Hắn đã quá rõ ràng, Lý Quý Hâm là cái người làm việc như vậy, nếu như có thể đem Trầm Vân Tân kéo xuống nước nhất định người này sẽ không nương tay.
Sở dĩ còn nhìn thấy nơi này và cùng hắn thương lượng, còn không phải là vì có điều kiện hay sao.
Lý Quý Hâm cười cười, giống như một vài đám mây còn lưu lại trên bầu trời: nhợt nhạt, mỏng manh, nhẹ nhàng.
Công chúa ngốc ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ đẹp của nữ phó, nàng thầm suy tính nụ cười đẹp mắt như vậy mà lại bị Trầm Vân Tân thấy được, có nên đem tròng mắt của hắn móc xuống hay không đây?
“Điều kiện rất đơn giản.” Lý Quý Hâm cũng không thèm khách khí chút nào khi nói ra điều kiện của mình: “Nếu còn nhắc tới việc liên hôn với Nam Châu lần nữa, ta không muốn nghe thấy bất kỳ lời nói nào liên quan tới việc đem Trường Ninh hoặc là Trường An công chúa gả đi.
Ngài không muốn để cho Trường Tề đi qua chỗ đó, không sao.
Đến tột cùng là ai phải đi qua, vậy xin tùy ý tứ của Thái tử điện hạ ngài.
Còn nếu như ngài đổi ý, ta sẽ có biện pháp đem Trường Tề đưa qua đó.”
Trầm Vân Tân sửng sốt mất một lúc.
Hắn có bao nhiêu sủng ái cái muội muội này của mình chính bản thân hắn còn không nói ra thật rõ ràng.
Nhưng duy nhất có một việc hắn có thể khẳng định: Trường Tề là một con cờ rất tốt.
Ngốc nghếch, biết nghe lời, tướng mạo đẹp đẽ.
Nếu như có một ngày Trầm Vân Tân cần có đồng minh, ít nhất hắn có thể dùng một trong các thủ đoạn biến cuộc hôn nhân của Trường Tề trở thành mối quan hệ vững chắc, cho nên hắn không thể tặng nàng cho Nam Châu được.
Trầm Vân Tân lại chỉ nhìn Lý Quý Hâm: “Nữ phó thật sự không cân nhắc tới Thái Tử cung của ta làm việc hay sao? Ta vẫn luôn cảm thấy thật đáng tiếc khi một nữ phó tài năng như nàng lại nhận lời làm nữ phó cho Trường Ninh như vậy.” Lần này thì hắn không còn kêu Trầm Dao Quân là kẻ ngu nữa.
Một người ngu mà lại có thể đem một người tài giỏi buộc chặt vào bên mình, kẻ ngu này liền tuyệt không đơn giản như những kẻ ngu vẫn hay thấy.
Công chúa ngốc chống nạnh nghiến răng nghiến lợi, nàng lượm một hòn đá nhỏ từ dưới đất hướng về phía Trầm Vân Tân hung hăng ném tới: “Thái tử là đồ sắc lang! Là đại sắc lang! Dám thèm thuồng sắc đẹp của Mỹ Nhân Nữ Phó! Ta muốn gọi tiểu sư muội vào trong cung để đánh chết con lang này!”
Tiểu sư muội cứng cỏi đến mức nào, Trầm Vân Tân lại không biết đến.
Lý Quý Hâm giữ lấy cánh tay của công chúa ngốc, trên môi hé nở nụ cười trêu ngươi: “Như vậy đi, nếu như ta muốn ngươi lựa chọn một trong hai người giữa ta cùng Canh Thái phó, ngươi sẽ lựa chọn ta mà bãi truất hắn hay không?”
Điều này làm sao có thể? Thang Uy Cẩu đại nhân là người nhìn Trầm Vân Tân lớn lên!
Đến lúc này Lý Quý Hâm mới vừa cười vừa chính thức trả lời: “Nhưng mà Trường Ninh công chúa lại chỉ nghe lời một mình ta mà thôi.”
Nói xong nàng lập tức quay người đi ngay.
Trầm Vân Tân đáp ứng cuộc liên thủ bất ngờ này.
Dẫu sao hắn cũng không ít lần có giấc mơ loại trừ được cái đinh trong mắt là Trầm Vân Nhung kia đi.
Hôm nay đã là ngày thứ hai, mà ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của Ông Ích.
Lý Quý Hâm trở lại Phượng Linh điện đem công chúa ngốc trả lại cho hoàng hậu, lúc này hoàng hậu đang bận nghiên cứu loại ám khí đặt trong ống tay áo.
Thời gian của Lý Quý Hâm cũng không còn nhiều lắm, nàng chỉ có một ngày rưỡi để tìm cho ra số binh khí cùng thuốc nổ trong tay Ông Ích, trong đó bao gồm cả thời gian chở đi số binh khí này.
Trở về Phượng Linh điện công chúa ngốc lại trở nên cực kỳ hoạt bát, nàng chạy nhảy tung tăng khắp nơi trong cung điện, cuối cùng, nàng quay lại kéo kéo vạt áo của Lý Quý Hâm: “Mỹ Nhân Nữ Phó, chúng ta còn muốn đi nơi nào để trộm đồ nữa hay không?”
Rõ ràng so với con đường bồi dưỡng thành người đứng đầu Đông Châu đối với thiếu niên Trường Ninh công chúa mà nói, thì con đường đi trộm gà trộm chó dường như lại càng có triển vọng hơn.
Lý Quý Hâm chống trán nói: “Trộm đồ là việc làm không tốt.”
“Nhưng trước khi Mỹ Nhân Nữ Phó mang A Dao đi trộm đồ, Mỹ Nhân Nữ Phó còn nói trộm sách không tính là trộm nha.” Trong mắt công chúa ngốc lóe lên tinh quang, như thể đang có điều suy nghĩ mà nhìn nàng.
Lý Quý Hâm chỉ còn biết xoa đầu nàng một cái: “Trộm cái gì cũng là trộm, nhưng mà, chúng ta cũng đã trả lại rồi!”
Công chúa ngốc buông thõng hai tay: “Đạo lý của Mỹ Nhân Nhi Nữ Phó thật quá rắc rối! Được rồi, được rồi! Mỹ Nhân Nữ Phó nói gì cũng đúng!”
Cái cảm giác được kẻ ngu cưng chiều này, khiến cho cả người Lý Quý Hâm từ trên xuống dưới đều không thoải mái.
Hoàng hậu lại không hề nói ra cách nhìn của mình, chờ cho đến khi công chúa ngốc nói xong, lúc này hoàng hậu mới chen lời vào: “Đã đi chỗ Trầm Vân Nhung xem xét rồi đi?”
“Hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức đem một thứ như vậy để ở trong cung của mình.” Lý Quý Hâm nhấp một ngụm nước trà: “Ngày mai là ngày cuối cùng, nhất định Ông Ích sẽ phải để lại một chút thời gian dự phòng cho bản thân.
Cho nên, nhất định là hắn sẽ động thủ vào buổi tối hôm nay.”
Hoàng hậu cầm lấy cây quạt phẩy phẩy: “Tối hôm nay ta sẽ không ra mặt.
Ngươi phải nhớ, nhiệm vụ hàng đầu của ngươi là lấy cho được số binh khí cùng thuốc nổ này vào tay.
Không cần phải lo lắng về việc ta không chuyển nó đi được.” Nhãn tuyến cùng nhân lực của nàng phủ khắp toàn bộ hoàng cung.
Mất đến mười sáu năm nằm gai nếm mật đâu phải để mặc cho người ta tùy ý muốn làm gì thì làm.
Lý Quý Hâm gật đầu một cái: “Tuân lệnh! Thuộc hạ đã biết!”
Mặt trời nóng cháy chuyển sang tà dương, vào mùa hè đêm tối thường hay đến trễ.
Không khí oi bức, ngột ngạt cứ như là bất cứ lúc nào cũng sẽ có một trận mưa như thác đổ.
Nếu như để cho số binh khí, nhất là thuốc nổ bị ẩm, vậy thì thiệt hại sẽ không nhỏ.
Lý Quý Hâm nhìn bầu trời sắp có trận mưa lớn kéo đến, trên môi xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Địch không động ta cũng không động, địch động một cái liền lập tức bắt lại!
Trong bầu không khí oi bức, ngột ngạt tựa như chỉ cần đi hai bước thì sẽ nghẹt thở này, Lý Quý Hâm đi đến Dục Tú cung.
Thanh Thư ẩn núp ở trong Dục Tú cung đã rất lâu rồi, vừa thấy Lý Quý Hâm xuất hiện nàng lập tức nhảy ra: “Sự việc đúng như nữ phó phán đoán!”
“Đã có người tới Dục Tú cung chôn đồ?” Lý Quý Hâm hỏi.
“Đúng vậy!” Thanh Thư gật đầu trả lời: “Không thấy rõ mặt, nhưng quả thật bọn họ đã bỏ lại một ít đồ ở trong góc.” Thanh Thư đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một chút bột phấn màu vàng: “Sợ rằng Đức Phi nương nương đã bị người ta theo dõi.”
“Ngược lại là chưa chắc.” Lý Quý Hâm cười một tiếng: “Ta biết người đó là ai.”
Thanh Thư sửng sốt mất một lúc: “Nhanh như vậy đã biết?”
“Đối thủ quá vội vàng, còn chưa kịp tiêu hủy chứng cứ, cho nên ta mới thấy được.” Lý Quý Hâm vỗ bả vai Thanh Thư một cái: “Một lát nữa sẽ có mưa như thác đổ, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm việc.”
Chỉ một lát sau trời đổ trận mưa to, nước mưa cọ rửa khắp mọi xó xỉnh của Dục Tú cung, khiến người ta không thể nhận ra cái nơi đã chôn đồ vật.
Có một người đi tới Dục Tú cung, trên người hắn mặc y phục của lính cấm vệ, người này gõ lên cánh cửa cung: “Trời mưa lớn, ta tới xem Dục Tú cung có cái gì cần phải giúp một tay hay không.”
Một nha hoàn của Dục Tú cung đi ra mở cửa: “Trên xà nhà của phòng Phật đường bị rỉ nước, xin hãy tới xem một chút.”
“Được rồi.” Người nọ đi vào Dục Tú cung, nhìn bốn phía một cái rồi mới đi vào Phật đường.
Mưa to đến nỗi lấn át cả tiếng gõ mõ.
Đức Phi vẫn ngồi gõ mõ tụng kinh, không vì có người tiến vào mà bị người quấy rầy.
Người nọ làm một cái gật đầu đầy tính tượng trưng.
Nha hoàn bưng tới cho hắn một cái ghế, để cho hắn đứng đi lên xem xà nhà có bị rỏ nước hay không.
Hắn đứng lên trên ghế, thò đầu nhìn quanh: “Không thấy chỗ nào bị thấm nước cả.” Đột nhiên hắn có cảm giác bàn chân trở nên nặng trĩu, có người nào đó đã đè giày hắn xuống.
Đức Phi cứ như người điếc cùng người mù vậy, đối với hết thảy những gì đang xảy ra đều làm như không thấy.
Người nọ vừa cúi đầu xuống thì lập tức nhìn thấy một khuôn mặt với nụ cười lạnh lẽo.
Lý Quý Hâm dùng thanh đoản kiếm đè giày hắn xuống, nàng lạnh giọng hỏi: “Đế giày dính bùn này là từ đâu tới?”
Những viên thủy châu do công chúa ngốc đưa cho Lý Quý Hâm lại không phải là chứa nước, mà là bột màu, bột màu này không thể dùng nước rửa đi được.
Nàng đem thủy châu chôn ở mọi ngõ ngách của Dục Tú cung, chờ có người tới đạp vỡ nó.
Từ cuốn sổ ghi chép kia của lính cấm vệ, Lý Quý Hâm nhận thấy có người thường xuyên đi lại khu vực kế cận của Dục Tú cung.
Đúng lúc tối nay có trời mưa to, nàng suy đoán nhất định Ông Ích sẽ có hành động.
Ngay tức khắc tên lính cấm vệ có cảm giác tình thế có gì đó không đúng.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng mà lại có hai đại cao thủ là Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đứng đó, còn Đức Phi cũng lại là một cao thủ khác đang che giấu, khiến cho hắn có chắp cánh cũng khó mà bay được!
“Có thể là khi còn ở bên ngoài vô tình đạp phải.” Người nọ cười cười, từ trên ghế nhảy xuống: “Không có chuyện gì nữa, ta đi về trước.”
Lý Quý Hâm né người tránh ra nhường đường, nhìn hắn một cước vượt qua.
Nhưng mà một bước chân của hắn còn chưa kịp bước qua cửa, phía sau lưng hắn đã có một luồng gió lạnh lẽo thốc tới, mũi kiếm của Lý Quý Hâm nhắm thẳng vào sau lưng người kia: “Như thế nào, bây giờ vội về nói cho Chu Nhạc Xuân âm mưu đã bị lộ?”
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Hắn lúng túng vừa cười vừa nói.
Lý Quý Hâm cười lạnhmột tiếng: “Nếu như bây giờ ngươi trở về nói cho Chu Nhạc Xuân biết là binh khí cùng thuốc nổ của bọn họ đã bị ta phát hiện, thì có lẽ ta sẽ thả ngươi đi.”.