Bạn đang đọc Bhtt Đế Sư – Chương 57: Trộm Đồ
“Lính cấm vệ?” Hoàng hậu dừng lại động tác trong tay: “Lại là bọn họ?”
“Trường Tề nói nhìn thấy có lính cấm vệ cầm một bộ y phục vấy máu từ phế cung đi ra.
Theo suy đoán của ta thì đã có người đi nhầm vào phế cung rồi bị diệt khẩu, đối phương muốn hủy thi diệt tích.” Lý Quý Hâm nói: “Chuyện về Ngô Lập Bình cùng với lính cấm vệ cũng thoát không khỏi liên quan, bây giờ lại là lính cấm vệ, sợ rằng đây không chỉ đơn giản là có một gian tế, mà vấn đề này đã thành cả một hệ thống.”
Hoàng hậu buông món đồ chơi ở trong tay xuống rồi ngồi trầm tĩnh một lúc khá lâu.
Trong khi suy nghĩ nàng mở ra cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, từ làn gió bay ra từ cây quạt có một mùi hương thoang thoảng.
Nàng khẽ cười một tiếng: “Thân thủ của Ngô Lập Bình hẳn ngươi rõ ràng, so với ngươi thì hắn kém bao nhiêu?”
“Bảy tám chục chiêu.” Lý Quý Hâm nghiêm túc trả lời.
Dù sao người này cũng là thủ lĩnh của lính cấm vệ, bản lĩnh vẫn phải có một chút.
“Cái người Chu Nhạc Xuân này, không kém Ngô Lập Bình là bao.” Hoàng hậu nói với vẻ thờ ơ: “Ngươi cần phải đi doanh trại của bọn họ điều tra một chuyến.
Cẩn thận một chút.”
Lý Quý Hâm gật đầu một cái.
Khẳng định là chiếc áo có máu kia đã bị tiêu hủy, nhưng nếu là bên trong lính cấm vệ có âm mưu gì, chỉ cần quan sát nhất cử nhất động của nhân vật trọng yếu là được.
Lý Quý Hâm một thân một mình lẻn vào doanh trại của lính cấm vệ.
Ông Ích không còn thời gian nữa, bản thân hắn không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, nhưng những người có liên quan với hắn thì không khỏi không thường xuyên hoạt động.
Nàng có phượng bài của hoàng hậu trong người, muốn đi vào doanh trại cũng không phải việc gì khó, chẳng qua là trên danh nghĩa lại không thể quang minh chính đại nói thẳng ra, vì vậy nàng kéo người lính đang canh phòng lại: “Ta tìm Chu đại nhân.”
Chu Nhạc Xuân vừa mới nhậm chức, việc chuyển giao công việc rất bận rộn.
Về nguyên nhân cái chết của Ngô Lập Bình, vô luận như thế nào thì ngoài mặt vẫn phải điều tra một chút.
Đối với Thích gia, hắn hẳn vẫn có đôi chút kiêng kỵ.
Người lính canh phòng chạy một vòng quanh doanh trại rồi trở lại: “Bây giờ Chu đại nhân không có ở đây.”
Thường ngày thì công việc của lính cấm vệ khá là bận rộn, nhưng khi thi hành nhiệm vụ thì vẫn cần phải ghi chép lại: “Chu đại nhân đã đi đâu vậy? Nếu không phiền thì ta có thể lật xem sổ ghi chép một chút có được không?”
Cái tên Lý Quý Hâm chưa chắc đã vang dội, nhưng mà cái tên nữ phó của công chúa ngốc lại cực kỳ vang xa.
“Cái này…” Canh phòng có chút khó khăn: “Nếu như không có sự đồng ý của cấp trên thì không thể tùy tiện lật xem sổ ghi chép được.”
Ban đầu kế hoạch của Lý Quý Hâm là đến doanh trại tìm Chu Nhạc Xuân cùng hắn nói chuyện tào lao vài câu.
Dẫu sao thân là thủ lĩnh của lính cấm vệ, đối với chuyện của lính cấm vệ ra sao hắn là người hiểu biết nhất, có thể từ trong lời của hắn tra ra được một chút dấu vết.
Nhưng chuyện lại thành như vậy, cũng chỉ có thể đi trộm xem sổ ghi chép mà thôi.
Trộm đồ là một việc đòi hỏi phải có kỹ năng, nhưng lại mất phong cách.
Chỉ là trộm đồ cũng là một hoạt động rất thú vị.
Lý Quý Hâm tức khắc nghĩ tới công chúa ngốc.
Công chúa ngốc vốn ham chơi, hẳn là cự tuyệt không nổi sự thú vị này.
Nàng lập tức xoay người quay trở về, đến Phượng Linh điện thì tìm được công chúa ngốc: “A Dao, ta mang ngươi đi chơi.”
Trầm Dao Quân sửng sốt nhìn Lý Quý Hâm: “Ơ hay, hôm nay Mỹ Nhân Nữ Phó bị quỷ phụ ám hay sao mà đột nhiên lại muốn cùng A Dao đi chơi vậy? Chúng ta phải đi đếm con kiến hay là đi bắt rắn độc đây? Chỉ cần Mỹ Nhân Nữ Phó phó phụng bồi A Dao chơi thì chơi cái gì đều được!”
Lý Quý Hâm hạ thấp giọng: “Chúng ta đi trộm sổ ghi chép.”
“Di? Trộm đồ!” Công chúa tức thời bưng kín cái miệng của mình lại: “Không phải là Mỹ Nhân Nữ Phó đã từng dạy A Dao phải làm một người chính trực hay sao? Tại sao lại phải đi trộm đồ chứ?” Công chúa ngốc vừa xoa tay hằm hè, rục rịch lại còn vừa làm bộ làm tịch ta đây cực kỳ hiểu biết.
Lý Quý Hâm hắng giọng một cái rồi mới trả lời: “Trộm sách thì không tính là trộm, trộm ghi chép cũng giống như vậy!”
Công chúa ngốc như có điều suy nghĩ, cuối cùng nàng hướng về phía Lý Quý Hâm vẫy vẫy tay, ý bảo nàng cúi xuống.
Lý Quý Hâm cho là công chúa ngốc đang muốn cùng mình nói thầm gì đó, vì vậy nàng cúi xuống, đem một bên tai ghé lại gần người này.
Nào ngờ công chúa ngốc lại chợt hôn lên mặt nàng một cái, cái miệng vừa chụt chụt kia còn để lại một chút nước miếng, nàng nghiêm trang trả lời: “Hôn Mỹ Nhân Nữ Phó thì không gọi là ăn đậu hủ, cái này gọi là nếm đậu hủ!” Đầy mặt là cái vẻ lẽ thẳng khí hùng mà nhìn Lý Quý Hâm còn đang sửng sốt.
Rất lâu sau nàng mới đứng thẳng dậy, trong khoảng thời gian đó nàng đã suy tính có nên vạch trần sự thật tiểu ngốc ngếch giả bộ ngu, đem nàng treo ngược lên rồi đánh một trận hay không.
Dường như công chúa ngốc đã nhìn thấu trong lòng Lý Quý Hâm đang phập phồng ba động.
Nàng ngẩng cao đầu, tràn đầy cảm giác tự hào.
Công chúa ngốc vỗ tay của Lý Quý Hâm một cái, nàng dùng lời nói thật thấm thía: “Trộm đồ là việc làm không tốt, nhưng mà nếu Mỹ Nhân Nữ Phó muốn cho A Dao đi trộm, vậy thì A Dao nhất định sẽ liều mình làm bạn với mỹ nhân.
Đi thôi!”
Dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng rồi Lý Quý Hâm cũng chỉ gom thành một câu nói: Hoàng hậu, ngài đã dạy công chúa chuyện không thích hợp với thiếu nhi rồi sao?
Nhất định…!Nhất định là những thứ đồ chơi xấu hổ kia đã mở ra thế giới mới cho công chúa ngốc từ khi còn rất sớm.
Thế cho nên công chúa ngốc mới một mực cố gắng liêu muội*, toàn lực liêu muội, từ nhỏ đã biết liêu muội rồi!
Nghĩ đi ngẫm lại mới thấy sư muội có chòm tóc ngốc của nhà mình thật sự là không thể hồn nhiên hơn!
* Liêu muội: Chỉ các chàng trai hấp dẫn, thu hút người khác phái.
Công chúa ngốc lại mặc kệ trong lòng Lý Quý Hâm đã soạn ra được bài diễn văn dài đến một trăm ngàn chữ kia.
Nàng kéo nữ phó của mình hướng ra bên ngoài Phượng Linh điện mà đi: “Mỹ Nhân Nữ Phó! Chúng ta đi đâu để trộm đồ bây giờ? Trộm thứ gì vậy?”
Giống như nãy giờ không hề có chuyện gì xảy ra vậy, chỗ nước miếng đang dính trên má Lý Quý Hâm kia không phải là do nàng.
Đối với công chúa ngốc như vậy Lý Quý Hâm cũng không biết mình phải làm sao: “Đi doanh trại của lính cấm vệ.”
Kể từ khi xảy ra chuyện Ngô Lập Bình, Trầm Dao Quân liền bắt đầu cảnh giác về lính cấm vệ.
Vào lúc này quan mới vừa nhậm chức, đến tột cùng thì thế lực bên kia ra sao vẫn còn chưa rõ ràng.
“Võ công của Mỹ Nhân Nữ Phó tốt như vậy, chỉ cần một mình vẫn có thể trộm được sổ ghi chép, tại sao còn phải mang theo con ghẻ là A Dao này chứ?” Công chúa ngốc hỏi.
Thời điểm Lý Quý Hâm đi qua doanh trại kia cũng đã quan sát địa hình nơi đó.
Kiểu phòng rộng mở.
Ban ngày người trong doanh trại đều đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, người ở lại khá là thưa thớt, nhưng từ các ngõ ngách bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy bên trong doanh trại.
Cho nên vẫn cần phải có người ở bên ngoài trông coi.
Thanh Thư đã đi thi hành nhiệm vụ, mặc dù chỗ hoàng hậu vẫn luôn có người, nhưng chưa chắc họ đã cùng Lý Quý Hâm phối hợp được như ý.
Trong khi thân phận của công chúa ngốc gần đây tương đối đặc thù, hơn nữa, người này lại không phải là một kẻ ngu, nàng có đầy đủ năng lực tự bảo vệ được mình.
Lý Quý Hâm ôm lấy công chúa ngốc lặng lẽ lẻn vào doanh trại của lính cấm vệ.
Ban ngày có rất ít người, nàng chọn một cái góc không có người rồi mới đem ngốc công chúa thả xuống dưới.
“Lát nữa A Dao hãy đi vào trộm cuốn sổ ghi chép những người thi hành nhiệm vụ.
Ta ở bên ngoài trông chừng cho ngươi.”
“Tại sao lại là A Dao đi trộm chứ?” Công chúa ngốc sâu sắc cảm thấy đây là Lý Quý Hâm đang đào hố cho mình.
Nếu như đang trộm đồ mà bị phát hiện, hơn nữa kẻ trộm lại còn là chủ mưu, còn Lý Quý Hâm lại chỉ là tòng phạm, tính chất không giống nhau.
Lý Quý Hâm liền hỏi lại: “Nếu như có người đến gần ngươi có thể báo trước cho ta biết, hơn nữa, còn bảo đảm được an toàn cho ta hay không?”
Công chúa ngốc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không thể!”
“Nhưng mà ta lại có thể a.” Lý Quý Hâm vỗ đầu nàng một cái: “A Dao phải nhớ kỹ điều này, nhìn xem hàng ngày khi thi hành nhiệm vụ Chu Nhạc Xuân thường đi tới nơi nào.
Ngoài ra, chuyện Trường Tề nói tới buổi sáng ngày hôm đó, xem ai đã đi tới vùng phụ cận của phế cung.” Lính cấm vệ có quy định riêng, nếu như xảy ra tình huống ra vào bất kỳ nơi nào trong cung điện mà không có trong sổ ghi chép, một khi bị phát hiện, đều phải bị xử phạt.
Công chúa ngốc gật đầu một cái: “A Dao nhớ rồi.”
Lý Quý Hâm nhón mũi chân nhẹ nhàng đi vòng qua chỗ có người hay lui tới, rồi ôm công chúa ngốc đem nàng thả vào trước căn phòng chủ bộ của doanh trại.
Trước khi công chúa ngốc bước đi, nàng nhận ra mình đã ở bên trong cánh cửa rồi.
Ở trong phòng, công chúa ngốc cực kỳ trấn định tự nhiên.
Khi nàng lật giở bên trong ngăn tủ thì thấy có rất nhiều cuốn sổ dùng để ghi chép.
Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi nàng đã tìm được rất nhiều tin tức cần được ghi nhớ.
Có lẽ do số lần nàng đếm con kiến quá nhiều, vậy nên khi làm chuyện xấu một chút cũng không hoảng hốt.
Nàng ung dung xem hết tất cả sổ ghi chép, cuối cùng cũng tìm được một quyển ghi chép ghi lại những nhiệm vụ đã được thi hành.
Nàng lật mở ra xem, đang chuẩn bị ghi nhớ lại những tin tức cần thiết, đột nhiên từ bên ngoài cuốn vào một trận gió.
Lý Quý Hâm ôm lấy công chúa ngốc, không nói một lời, từ cửa sổ phía sau nhảy thoát ra ngoài!
Có người tiến vào!
“Mỹ Nhân Nữ Phó…”
“Xuỵt!” Lý Quý Hâm lấy tay đè miệng công chúa ngốc lại.
Bên trong có người tiến vào, dường như đang lục tìm thứ gì đó.
Hai người đợi thêm một lúc, nhưng người ở bên trong tựa hồ không có ý định rời đi mà lại là ngồi xuống.
Đột nhiên công chúa ngốc vỗ bả vai của Lý Quý Hâm một cái.
Nàng giơ giơ lên cuốn sổ ghi chép đang cầm trong tay, ánh mắt tựa hồ như đang khoe: Tốc độ vớt người của Mỹ Nhân Nữ Phó dù có nhanh đi hơn nữa, cũng không nhanh bằng tiểu ngốc ngếch vớt sổ ghi chép nha.
Thời điểm Lý Quý Hâm phát hiện có người đi tới liền vội vội vàng vàng mang công chúa ngốc rời đi, còn đang suy nghĩ chờ lát nữa tiếp tục quay lại, mà không ngờ được là công chúa ngốc lại đem sổ ghi chép mang ra ngoài.
Trong khi đó bên kia trong không có tiếng động nào khác thường, điều đó cho thấy người ở bên trong không phát hiện ra cuốn sổ ghi chép đã bị mất.
Lý Quý Hâm vuốt đầu công chúa ngốc một cái để khen thưởng.
Khi nàng chuẩn bị cầm lấy cuốn sổ ghi chép để nhìn thì thấy công chúa ngốc siết chặt lấy nó không chịu buông tay.
Người này lại còn dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn Lý Quý Hâm.
Nàng duỗi cái đầu tới đây, chỉ chỉ gương mặt của mình: “Muốn Mỹ Nhân Nữ Phó hôn hôn khen thưởng rồi mới cho ngươi.”
Lý Quý Hâm trăm triệu không nghĩ tới, tránh thoát được lính gác cửa, tránh thoát được lính tuần tra, tránh thoát khỏi sự phát hiện của chủ bộ, nhưng lại không thể tránh thoát bị công chúa ngốc ăn đậu hủ.
Lý Quý Hâm sững người, còn công chúa ngốc ngâm nga trong cổ điệu nhạc nào đó, trong khi ánh mắt của nàng lãng du khắp nơi, đầy cái vẻ ta đây thật là rảnh rỗi, khiến cho Lý Quý Hâm hối hận không thôi.
“Nếu như A Dao không đưa cho ta, một lát nữa bị phát hiện, chúng ta sẽ không thể trở về.
Nếu không trở về chúng ta sẽ bị bại lộ.” Ý đồ của Lý Quý Hâm là dẫn dắt công chúa ngốc đi vào trạng thái của đứa trẻ ngoan.
Công chúa ngốc ngoẹo cổ suy nghĩ: “Võ công của Mỹ Nhân Nữ Phó rất giỏi, nhưng mà A Dao lại không biết võ công, A Dao là bị Mỹ Nhân Nữ Phó uy hiếp nha!”
Vẻ mặt của Lý Quý Hâm là không cảm xúc, nhưng nội tâm của nàng lại là tan vỡ.
Cuối cùng nàng đành phải nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của công chúa ngốc một cái, dựa vào bán sắc để đổi lấy tin tức bản thân đang cần.
Đến lúc này công chúa ngốc mới đem cuốn sổ ghi chép đưa cho Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm lật xem được hai trang thì thấy phần ghi chép về Chu Nhạc Xuân.
Hắn đi đến chỗ Trầm Vân Nhung! Trầm Vân Nhung? Còn không phải là cùng một nhóm với Ông Ích hay sao?
Lý Quý Hâm thở phào một hơi thật dài.
Nàng lại lật xem thêm mấy trang nữa.
Buổi sáng ngày đó không có người nào đi tới phế cung, nhưng mà số người đi tới vùng phụ cận của phế cung thì lại không ít.
Hơn phân nửa trong số này là đi tới Cẩm Tú cung, chỉ có một người phải đi Dục Tú cung.
Trí nhớ của Lý Quý Hâm rất tốt, từng cái tên đều được nàng ghi nhớ trong đầu.
Đúng vào lúc này, từ bên trong đột nhiên truyền ra tiếng quát to: “Tại sao sổ ghi chép lại ít đi một quyển?” Hắn lật đi lật lại, thiếu mất quyển ghi chép thi hành nhiệm vụ kia! “Mau lên! Người đâu! Lập tức phong tỏa toàn bộ doanh trại!”
Trong lòng Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc đều hết sức căng thẳng!
“Mỹ Nhân Nữ Phó, làm sao bây giờ?”
Lý Quý Hâm nhìn chằm chằm để đánh giá tình hình bên trong.
Nàng gấp quyển sổ ghi chép lại.
Bây giờ chỗ này cũng chỉ có một người, lại đang còn ở trong tình trạng hốt hoảng.
Nàng vỗ vỗ đầu của công chúa ngốc: “Cho ngươi nhìn một chút bí kỹ của Hoa Xà sơn!”
“Cuối cùng nàng đành phải nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của công chúa ngốc một cái, dựa vào bán sắc để đổi lấy tin tức bản thân đang cần”.
Tui thật muốn biết, khi đọc đến đây có ai là người phẫn nộ, còn ai là người hâm mộ hay không đây?.