Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 70 – Chân Tướng Chính Là Trùng Hợp Như Vậy, Bất Kể Cô Có Tin Hay Không
Trần Xu cả đêm không về nhà, Tư Minh Khải biết nhà nàng ở chỗ nào, lỡ như hắn nghĩ đến cái gì khác lại đổi ý, ở nhà lại càng không an toàn. Nàng trở lại khách sạn M lấy một phòng để ở, nàng hiểu được bộ phận an ninh của khách sạn coi như cũng còn có thể dựa vào, hơn nữa ra ra vào vào đều là đồng nghiệp, Tư Minh Khải cho dù thực sự đoán được nàng ở chỗ này cũng sẽ không manh động ra tay.
Nằm trên giường khách sạn, Trần Xu cả một đêm không chợp mắt. Nàng sợ hãi mà chỉ có một mình, mỏi mệt nhưng đêm lại không thể ngủ. Mãi cho đến mười hai giờ nàng mới có chút cảm giác buồn ngủ, lại bị mẹ nàng gọi điện thoại tới làm cho bừng tỉnh.
“Tiểu Xu, giấy tờ bất động sản trong nhà có phải đang ở chỗ con hay không vậy?”
Mẹ nàng hỏi giấy tờ bất động sản thì còn có thể có nguyên nhân gì khác? Lại con mẹ nó là lão mặt trắng ăn không ngồi rồi kia xúi giục đây mà!
“Cút –!” Dây thần kinh yếu ớt cũng bị cơn tức giận ngút trời kéo đứt đoạn, Trần Xu cơ hồ dùng hết toàn lực gào lớn, “Lão già kia! Sao không đi chết đi! Anh con mẹ nó chính là quỷ hút máu! Muốn hút cạn giọt máu cuối cùng của tôi! Cút cho tôi! Cút hết cho tôi!”.
Mẹ nàng bên kia lập tức cúp điện thoại, vô cùng vội vàng, Trần Xu trong lòng tức giận khó mà bình tĩnh được, thét lên một tiếng tê tâm liệt phế, khóc rống.
Cả đêm mất ngủ, mà cơn ác mộng của nàng lại chỉ vừa mới bắt đầu.
Năm giờ sáng, điện thoại lại vang lên. Trần Xu cả người mềm nhũn mò lấy điện thoại di động, lại nhìn thấy là mẹ nàng gọi tới, lại muốn mắng chửi, nhưng phát hiện cổ họng đau rát giống như có những mảnh thủy tinh mắc kẹt ở trong đó, cái đầu nở phình từng đợt, không còn sức lực để mắng nữa.
Ngắt điện thoại, Trần Xu dự tính lát nữa rời giường tắm rửa một cái, lấy lại tinh thần mà đi tìm mẹ nàng nói cho rõ ràng mọi chuyện: Sau này đừng liên hệ nữa, tiền tôi kiếm được là của ta, không có chút quan hệ gì với bà. Về sau bà dưỡng lão lo ma chay gì đó cũng tìm cái lão mặt trắng kia đi, tôi cực khổ vất vả kiếm tiền mua được nhà cũng sẽ không uổng phí cho các người hưởng đâu.
Trong lúc đang tắm, tim của Trần Xu đập rất nhanh, đây luôn là dấu hiệu đặc biệt dự cảm điều gì đó không tốt.
Lúc nàng đi ra thu dọn đồ đạc này nọ, thì có người nhấn chuông cửa.
Trần Xu có chút mông lung, nàng không hề nói cho bất kỳ ai biết hành tung của mình, ai lại biết nàng đang ở chỗ này? Không đúng…… Thời điểm check-in phòng đều được ghi lại ở chỗ lễ tân!
Trần Xu rón ra rón rén đi đến lỗ mắt mèo nhìn xem trước, là nhân viên phục vụ phòng.
Sáng sớm còn chưa đến sáu giờ, khách cũng không yêu cầu, nhân viên phục vụ phòng không thể nào lại đến nhấn chuông cửa, Trần Xu hiểu rõ điều này hơn bất cứ người nào khác. Nàng không lên tiếng, mở to hai mắt nhìn về hướng bên cạnh bác gái phục vụ phòng kia, quả nhiên thấy được một góc áo lộ ra.
Cảnh sát!
Trần Xu nghĩ tới đầu tiên chính là cảnh sát, có lần cảnh sát đến khách sạn truy bắt tội phạm Trần Xu còn từng hợp tác qua, bọn họ đều lẩn tránh ở sau lưng nhân viên phục vụ phòng, đứng nhìn qua lỗ mắt mèo không thấy được, nghi phạm nhìn thấy là nhân viên phục vụ phòng nên thả lỏng cảnh giác, đến lúc vừa mở cửa ra thì khó lòng mà chống đỡ được.
Trần Xu nhanh chóng chạy trở vào, lục lọi khắp phòng tìm chỗ trốn!
Ding dong, ding dong ding dong…… Chuông cửa vẫn tiếp tục vang, Trần Xu hoảng sợ cùng đường, mở cửa sổ trèo ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ có một bờ tường trang trí rộng chừng nửa bước chân, Trần Xu đứng ở trên đó sau lưng kề sát cửa sổ thủy tinh, mười hai tầng, căn bản không dám nhìn xuống. Nàng hai chân mềm nhũn như sợi mì, vẫn liên tục ngẩng đầu nhìn trời. Gió thổi tung mái tóc nàng, hít thở sâu, hít thở sâu……
Ngọc Chi và Lâm Cung đang lơ lửng bên cạnh, thưởng thức kỹ năng đặc biệt ngắm nhìn trời mây của Trần Xu, cũng thực bội phục dũng khí của nàng.
Còn xe của Du Hân Niệm thì đang dừng ở ngay phía dưới bãi đậu xe ngoài trời, nàng cùng Phó Uyên Di ngồi ở trong xe, cũng trông thấy Trần Xu liều mạng.
“Lá gan ghê gớm thật, từ trên đó ngã xuống đây nhất định mất mạng.”
Trần Xu thật sự là mạng lớn, không bị ngã chết, nàng đã bò tới được bờ tường sân thượng. Nàng đối với khách sạn vô cùng quen thuộc, biết sân thượng này nối thông với hành lang, thân là giám đốc bộ phận khách hàng, nàng có chìa khóa.
Trần Xu đương nhiên không quên mang theo chìa khóa cùng ví tiền, vừa mới thoát chết chạy được tới sân thượng, không nghỉ ngơi chút nào liền mở cửa đi vào.
Trần Xu hết lần này tới lần khác khiến cho Du Hân Niệm cảm thấy bất ngờ, vốn tưởng rằng Trần Xu chỉ là một quân cờ nhỏ bé không đáng để mắt tới, không ngờ bản thân nàng quả thật có bản lĩnh.
Trần Xu nhất định phải xuống lầu lái xe đi, chiếc xe Ford của nàng đậu ở cách đây không xa, Du Hân Niệm đang ở chỗ này chờ nàng.
Không đến ba phút Trần Xu đã chạy được đến đây, nhanh chóng leo lên xe, Du Hân Niệm liền chạy theo sau xe nàng.
Du Hân Niệm rất tò mò muốn biết Trần Xu có thể chạy trốn tới chỗ nào. Thời điểm Vương Hằng Bảo đi tự thú đều đã khai ra hết toàn bộ mọi chuyện, mới sáng sớm Tư Minh Khải đã bị cảnh sát bắt tại nhà, Trần Xu cho dù có mọc cánh cũng khó trốn khỏi lưới pháp luật. Điều này là không thể, xe cảnh sát cũng đã sắp đuổi theo tới nơi rồi.
Trần Xu vẫn cứ liều mạng chạy trốn, Du Hân Niệm chạy theo phía sau xe nàng. Thành phố G sáng sớm vẫn như trước đông nghịt, 6 giờ 15 phút, rất nhiều người còn đang đắm chìm trong cõi mộng, cũng có rất nhiều người chống lại cơn buồn ngủ mà rời giường; rất nhiều người đang khí thế bừng bừng vạch ra kế hoạch tương lai, cũng có rất nhiều người đang nằm ở trên giường bệnh vượt qua một ngày thống khổ cuối cùng trong đời người dài đăng đẵng; rất nhiều người vừa mới được sinh ra, rất nhiều người đã chết đi.
Tốc độ lái xe của Trần Xu lại càng nhanh hơn nữa, Du Hân Niệm cũng đạp mạnh chân ga đuổi theo sát sao. Cứ như vậy trong nháy mắt, nàng cảm thấy các nàng như đang ở trên đường cao tốc yên tĩnh của đô thị. Mãi cho đến khi đèn đỏ chợt lóe, Du Hân Niệm vội vàng đạp thắng, còn Trần Xu thì chạy vọt qua, “ầm” một tiếng, một người đi đường đã bị nàng tông bay lên.
Ánh mắt Du Hân Niệm dính chặt vào cái người vừa bị hất tung kia, hắn mặc đồng phục học sinh, mắt kính vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ cùng với thân thể non trẻ của hắn đang bay giữa không trung.
“A –!” Có người đi đường chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này liền thét đến chói tai, xe của Trần Xu chần chừ trong chốc lát, sau đó tiếp tục tăng tốc chạy đi.
Du Hân Niệm xuống xe, chạy đến bên cạnh nam sinh kia. Nửa khuôn mặt của hắn đang nằm trong vũng máu, nửa khuôn mặt còn lại không hề bị tổn hại gì, da dẻ nhẵn bóng, phía trên vành môi có vài sợi ria mép vừa mới mọc. Hắn không thốt được lời nào, hai mắt di chuyển lại đây liếc nhìn Du Hân Niệm một cái, sau đó hoàn toàn không động đậy gì nữa.
“Hắn đã chết.” Ngọc Chi đứng ở bên cạnh Du Hân Niệm, không có ai mẫn cảm đối với cái chết hơn nàng.
Du Hân Niệm ngẩng đầu, thấy linh hồn của hắn nhẹ nhàng bay ra, vẻ mặt ngây dại nhìn nàng.
“Cách xa hắn một chút.” Ngọc Chi khuyên Du Hân Niệm lui về phía sau, “Loại tử vong ngoài ý muốn như thế này rất có khả năng sẽ ôm giữ oán hận, lỡ như bát tự của hắn cùng Vương Phương tương hợp, rất có thể trong nháy mắt sẽ chiếm lấy thân thể Vương Phương.”
“Lên xe.” Phó Uyên Di ở trong xe gọi nàng, “Cô hẳn là hiểu được chính mình muốn làm cái gì. Lên xe!”.
Nỗi bi thương chẳng biết từ đâu tới cùng với sự hỗn độn trong đầu Du Hân Niệm đều bị âm thanh này của Phó Uyên Di phá giải.
Đúng vậy, nàng phải đi theo Trần Xu! Nàng phải đợi đến khoảnh khắc nàng ta tuyệt vọng và sợ hãi vì bị bắt, thu thập Huyết Tâm của nàng ta!
Một lần nữa lên xe, trước mắt nhìn không thấy xe của Trần Xu cũng không thấy xe cảnh sát. Truy đuổi tội phạm cũng không phải lái xe đi hóng gió, từ sớm đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.
“Không sao.” Phó Uyên Di nói, “Tôi đã để cho Lâm Cung đi theo nàng, nàng trốn không thoát đâu.”
Ngọc Chi nhịn không được tán dương: “Phó đại tiên thực cơ trí!”.
Phó Uyên Di và Lâm Cung có thể trao đổi nội tâm ở cự ly xa, Lâm Cung nói: “Xe của Trần Xu đang chạy hướng đến trung lộ Macao.”
“Trung lộ Macao?” Du Hân Niệm kinh ngạc, hướng đó không có nhà ga cũng không có bến cảng, là khu dân cư đông đúc, nàng đi đến trung lộ Macao để làm gì? Bỗng sực nhớ ra, nhà của Trần Xu ở ngay tại trung lộ Macao.
Lúc này lại chạy về nhà?
Trần Xu cũng không phải kẻ ngu ngốc, công bằng mà nói, Trần Xu cũng được xem như là một người khôn lỏi. Dưới tình huống xe cảnh sát đang bám theo không rời mà nàng lại có thể chạy về nhà? Đây là đang suy nghĩ cái gì?
Người tính không bằng trời tính, có một số việc nếu chỉ đơn giản nói ra sẽ không có ai tin, người nghe đều sẽ cười cho qua: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”.
Có thể có những thời điểm, chân tướng chính là trùng hợp như vậy, bất kể ngươi có tin hay không.
Trần Xu cũng không phải cố ý muốn vượt đèn đỏ, đụng chết người. Ngay khoảnh khắc đèn đỏ sáng lên trong đầu nàng đã trống rỗng, điện thoại di động nắm chặt trong tay, từng câu từng chữ mà cậu nàng đang nói nàng đều nghe không rõ.
Điện thoại bị rơi ở đâu rồi nàng không biết, cảnh sát đang cách nàng bao xa nàng cũng không biết. Nàng chỉ còn nhớ rõ nhà nàng ở đâu, mẹ nàng ở đâu.
Lúc đứng ở trước cửa nhà, cánh cửa quả thật là đang mở, bên trong đứng đầy người, tất cả đều là thân thích cùng bạn bè của mẹ nàng.
Lão mặt trắng đứng ở phía ngoài cùng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Xu một cái, hốc mắt đỏ hồng, không nói lời nào.
Trần Xu không biết bản thân mình đã dùng đến bao nhiêu sức lực xô đẩy những ai, xuyên qua đám đông người, nhìn thấy mẹ nàng đang nằm trên ghế sofa ở phòng khách.
“Mẹ cô vừa qua đời sáng sớm nay, bệnh tim tái phát.” Lão mặt trắng bước đến nói bên tai Trần Xu, “Tôi dùng điện thoại của bà ấy gọi cho cô nhưng cô không bắt máy……”
Lời nói của lão mặt trắng truyền vào trong tai nàng vang lên ong ong, nàng nhìn gương mặt của mẹ nàng, căn bản là đang ngủ thôi mà, tại sao lại nằm ngủ ở chỗ này? Tại sao không vào trong phòng ngủ mà nằm? Áo ngủ sao lại nhăn nhàu như thế? Có nhiều người nhìn như vậy, ngươi có thể ăn mặc chỉnh tề một chút được không? Ngươi không phải quý phu nhân sao? Không phải là đến chết cũng muốn sống trong lộng lẫy xa hoa sao?
Lão mặt trắng vẫn đang nói cái gì đó, Trần Xu điên tiết, quay phắt người lại dùng hết toàn bộ sức lực của mình vung một cái tát vào mặt hắn.
Lão mặt trắng bị đánh mà choáng váng, Trần Xu rống to: “Mày không phải yêu bà ấy sao! Tại sao lại để bà ấy nằm ở phòng khách! Để cho nhiều người như vậy nhìn?!”.
Cảnh sát bất ngờ ập vào đem nàng ấn ngã xuống đất, Trần Xu nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, khổ sở ngẩng đầu nhìn mẹ nàng. Mẹ nàng hơi hé miệng, trên gương mặt đã phủ một màu xám tro của tử vong.
Cổ họng của Trần Xu bị nước mắt chảy xuống lấp kín, phát ra âm thanh gào rú hỗn độn như loài dã thú.
“Mẹ — a a a –”
Bỗng nhiên một mũi tên xuyên qua đám người bắn tới, trúng vào giữa lưng nàng. Trần Xu chớp chớp mắt, sau đó hôn mê.
Du Hân Niệm cầm Huyết Tâm của Trần Xu từ trong đám người lui trở ra, nàng nhìn thi thể của mẹ Trần Xu, quả thực không thể ngờ tới.
Vốn tưởng rằng Trần Xu hận thấu mẹ nàng, nhưng kết quả là nàng vẫn rất quan tâm.
Cảnh sát xuất hiện vượt ra khỏi dự kiến của mọi người, vốn tưởng rằng họ đến đây là vì lão thái thái vừa qua đời, không ngờ là đến bắt con gái bà ấy mang đi.
Trần Xu gần như hóa thành một vũng bùn, khóc nức nở dọc đường đi: “Để cho tôi đưa tiễn mẹ tôi đoạn đường cuối cùng…… Cầu xin các người…… Tôi muốn đưa tiễn mẹ tôi đoạn đường cuối cùng……” Khi nàng bị dẫn vào trong xe cảnh sát, lão mặt trắng xông lên chắn trước đầu xe, cảnh sát xuống xe định kéo hắn ra, lão mặt trắng liền nói:
“Đồng chí cảnh sát, xin các người thương xót, bà ấy chỉ có duy nhất một đứa con gái, không thể không có người lo tang sự cho bà ấy a!”
Cảnh sát cũng không khoan nhượng, kéo hắn qua một bên hỏi: “Anh là gì của nàng?”.
Lão mặt trắng suy nghĩ hồi lâu, yếu ớt nói: “Tôi…… Tôi là…… người yêu của mẹ nàng.”
Trần Xu vẫn bị mang đi, Du Hân Niệm đứng ở hàng hiên nhà nàng nhìn xuống, đưa mắt nhìn theo xe cảnh sát rời đi.
Bạn bè thân thích trên lầu còn không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng đều nhìn thấy được Trần Xu thất thố khóc lớn.
Cậu của Trần Xu nói, hai mẹ con nhà này bình thường cãi nhau không ít, có đôi khi còn phun ra bao nhiêu lời cay độc hiểm ác, nhưng kỳ thực họ vẫn yêu thương nhau. Năm đó ba của Trần Xu mắc nợ mà tự tìm đến cái chết, ban đầu cũng không phải là muốn một mình nhảy lầu, hắn muốn cả vợ con mình cùng chết theo hắn. Trần Xu lúc ấy còn đang đi học, tan học vừa về tới nhà đã bị trói lại, bịt miệng nhốt vào trong tủ quần áo. Ba nàng cầm con dao làm bếp ngồi ở phòng khách hút thuốc, chờ vợ hắn trở về sau đó cả nhà cùng chết. Mẹ của Trần Xu trở về, tìm được Trần Xu liền cởi trói cho nàng, lúc này ba nàng tiến vào định chém người, mẹ nàng liều chết chống chọi để cho nàng chạy trốn, Trần Xu chạy thục mạng, chạy đi báo cảnh sát, lúc cảnh sát đến nơi thì ba nàng đã tẩu thoát, mẹ nàng bị chém bốn nhát vào cánh tay và sau lưng, nằm viện rất lâu mới bình phục trở lại.
Sau khi ba nàng nhảy lầu, Trần Xu luôn không ngừng kiếm tiền, mẹ nàng chính là có số giàu sang phú quý, dù thế nào cũng không chịu nghèo khổ, không chịu già nua.
Cũng là do mẹ nàng, không hiểu được tình cảm của đứa nhỏ, còn tưởng rằng quan hệ mẹ con này cả đời cũng không thể tốt lên được, kết quả, ai……
Du Hân Niệm đứng ở đó một lúc lâu, Phó Uyên Di bước đến bên cạnh nàng, không hề gọi nàng, cùng nàng nhìn về một hướng.
“Cô đang nhìn cái gì vậy?” Du Hân Niệm hỏi.
“Tôi bị mù, cái gì cũng nhìn không thấy.”
“Vậy cô……”
“Nhưng tôi còn nhớ rõ dáng vẻ của thế giới này, nhớ rõ ánh mặt trời, hình dạng trời xanh và mây trắng. Tôi biết cho dù thế giới này có biến hóa như thế nào nữa, chúng nó vẫn giữ nguyên diện mạo vốn có trước kia, sẽ không thay đổi.”
Trần Xu và Tư Minh Khải vừa mới bị cảnh sát bắt, Vương Hằng Bảo cũng đã trình hết cho cảnh sát toàn bộ bằng chứng tham ô công quỹ mà hắn bí mật lưu trữ.
Vương Hằng Bảo cũng không phải một kẻ hoàn toàn ngu ngốc, hắn vẫn vì tự bảo vệ mình mà để lại một chiêu bài.
Trần Xu và Tư Minh Khải đều bị định tội, đương nhiên, Vương Hằng Bảo cũng khó mà tránh khỏi cảnh lao tù.
Căn nhà ở khu số 1 đường Tân Hoàn bị tịch biên, toàn bộ những người có liên quan ở khách sạn M từ giám đốc tài vụ cho đến quản lý bộ phận vật tư cho đến giám đốc bộ phận dịch vụ khách hàng đều bị cảnh sát nhổ tận gốc, mà ngoại trừ lãnh đạo cấp cao ở tập đoàn ra thì không có ai biết được. Hội đồng quản trị tổ chức cuộc họp, đồng thời bắt đầu triển khai điều tra toàn diện bên trong tập đoàn, cũng gấp rút thương thảo chọn người đưa vào những chức vị còn trống.
Lô Mạn và Du Nhâm Tuyết, Du Nhiên Đông cùng tham dự, đều tự đề cử tài tướng đắc lực thuộc phe cánh của chính mình.
Chuyện này về sau sẽ nói.
Chuyện lo liệu tang sự cho mẹ Trần Xu đều đặt ở trên vai lão mặt trắng, lão mặt trắng chọn một nơi quang cảnh rực rỡ để hạ táng bà ấy.
“Biết em thích phôtrương, tôi để cho em phô trương.” Lão mặt trắng ôm hũ tro cốt của bà ấytiến vào nghĩa trang, “Em a, kiếp sau đầu thai cho tốt, an nhàn mà làm mộtđại tiểu thư. Đừng có khổ sở như vậy nữa.”