[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Chương 67 - Cô Quyết Định Đi


Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 67 – Cô Quyết Định Đi

Sau khi trở về văn phòng Phó Uyên Di ngủ mê man mấy ngày, kéo theo Lâm Cung cũng chưa từng lộ diện.

Du Hân Niệm vài lần bồi hồi đứng ở trước cửa phòng nàng muốn vào xem nàng, đều có chút do dự. Dù sao thì bản thân mình là khách, không mời mà tự động đi vào thì thật sự không lễ độ. Hơn nữa người ta đang ngủ mà, ai biết mặc quần áo ngủ kiểu gì, cũng không chắc có mặc hay không nữa.

Lâm Trạch Bạch ngược lại có đi vào vài lần, Du Hân Niệm hỏi nàng tình hình Phó Uyên Di như thế nào, Lâm Trạch Bạch trấn an nàng: “Không cần quá lo lắng đâu, đại bảo bối chính là quá mệt mỏi thôi, một hơi thu bắt nhiều quỷ như vậy nhất định là thân thể hư hao, ngủ chắc cũng phải vài ngày.”

“Không cần đi bệnh viện sao? Như vậy không ăn không uống sao được?”

“Yên tâm, nàng vốn dĩ cũng không nặng dục vọng ăn uống cho lắm, có đôi khi muốn, bản thân mấy ngày không ăn cũng được. Nàng chỉ cần ở cùng một chỗ với Lâm Cung thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn.”

Mấy ngày không ăn cũng được…… Du Hân Niệm lại bắt đầu hoài nghi nàng có phải là người hay không.

Du Hân Niệm hỏi qua Ngọc Chi, trước khi nàng bị thu bắt vào trong túi bùa thì đã nhìn thấy những gì, Ngọc Chi nói ngày đó nàng đi theo Trần Xu cùng đến phòng thay đồ, Trần Xu đem bì thư bằng giấy lụa mở ra……

“Là cái gì?” Du Hân Niệm háo hức hỏi.

“Thư tình.”

“Hả?”

Ngọc Chi nhớ lại cũng cảm thấy có chút xấu hổ: “Là một bức thư tình có hình trái tim.”

“…… Ai đưa cho nàng?”

“Không biết, tôi chỉ thấy trên hình trái tim đó có viết chữ love you, khi Trần Xu mở ra thì tôi đã bị túi bùa kia hút vào rồi.”

Du Hân Niệm như thế nào cũng không nghĩ tới thần thần bí bí lén lút trao đổi lại là một bức thư tình…… Hơn nữa thời đại này mà còn có người viết thư tình bằng tay, thật không biết nên đánh giá như thế nào.

Du Hân Niệm nghe theo lời Phó Uyên Di không một mình hành động nữa, Ngọc Chi đi theo nàng một tấc cũng không rời. Các nàng ngồi trong căn tin nhân viên khách sạn xa xa nhìn thấy Trần Xu một lần, Trần Xu đi đến cùng Trương Quân Đình nói mấy câu sau đó bỏ đi.

Trần Xu không có tới tìm nàng, tựa hồ đối với chuyện theo dõi hay chuyện túi bùa kia không hề để trong lòng chút nào.

Du Hân Niệm nhớ lại chiếc xe Buick và bức thư tình vào đêm đó, dù sao vẫn cảm thấy đó là manh mối không thể xem nhẹ.

Mãi cho đến ngày thứ năm Phó Uyên Di mới từ trong phòng đi ra. Lúc ấy Du Hân Niệm đang cùng Ngọc Chi và Lâm Trạch Bạch ở dưới lầu ăn cơm, Phó Uyên Di từ trên lầu nghiêng đầu nhìn xuống chào hỏi các nàng: “Hi, đã lâu không gặp.”

Du Hân Niệm lập tức buông đũa: “Cô tỉnh rồi? Khá hơn chút nào không?”.

“Cũng không tệ, chính là có thể một ngụm ăn sạch cả một con lợn.” Phó Uyên Di yếu ớt cười cười, dáng vẻ có phần tiều tụy chọc người đau lòng.

“Mau mau, xuống đây ăn một chút đi!” Lâm Trạch Bạch cũng không keo kiệt, vội vàng đi vào phòng bếp chuẩn bị thêm chén đũa.


Phó Uyên Di sau khi rửa mặt xong thì đi thang máy xuống lầu, lúc ngồi xuống bên cạnh Du Hân Niệm cả người còn mềm rũ, tóc trên trán bị dính nước hơi ẩm ướt, đôi mắt sưng đỏ nhìn qua thiếu đi khí thế ngày thường, lại thêm một phần thân thiết.

Ngọc Chi ăn no bụng, hỏi: “Lâm Cung đâu?”.

Lâm Cung từ trên đỉnh đầu Phó Uyên Di bay ra, nhìn thấy Ngọc Chi thì cơn tức giận lại bừng bừng: “Sao hả, tìm được miệng rồi?”.

Ngọc Chi cười khà khà: “Đa tạ Quỷ Vương đại nhân niệm tình chúng ta cùng ở trong một cái túi, thủ hạ lưu tình.”

“Tôi nên đem cái miệng cô đi sung quân biên cảnh.”

Ngọc Chi nhìn thấy bộ dáng tức giận của nàng thì càng thêm đắc ý: “Cô cũng không nỡ a.”

Lâm Cung bay tới muốn tát vào mặt nàng, Phó Uyên Di lại nắm nàng xách trở về: “Lúc đang ăn cơm không được càn quấy.”

“Rốt cuộc là ai càn quấy trước đây hả! Uyên Di! Cậu sao lại nói giúp cho tên hỗn đản này!” Lâm Cung giương nanh múa vuốt.

Lâm Trạch Bạch cầm chén đũa đi ra thuận tiện đổ thêm dầu vào lửa: “Ai nha, không nghĩ tới tình cảm các người cũng tốt như vậy.”

Lâm Cung tức giận nói: “Cô không có mắt nhìn sao?! Tốt chỗ nào?!”.

Lâm Trạch Bạch bị nàng rống thì không dám lên tiếng, nhưng Ngọc Chi ngược lại không chút nào sợ hãi, tiếp tục mỉm cười nói:

“Không phải sao, tốt đến mức có thể kết hôn rồi.”

Lâm Cung: “……” giận dữ bay trở về trong thân thể Phó Uyên Di, không thèm đi ra nữa.

Ngọc Chi chỉ chỉ vào cái chén, vui vẻ hài lòng nói: “Thêm chén canh nữa!”.

Phó Uyên Di lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, lúc này mới dần dần có huyết sắc trở lại. Hỏi quả cầu thủy tinh nhốt quỷ trước đó đã đưa đến Liễu trạch hay chưa, Lâm Trạch Bạch nói: “Yên tâm, đều xử lý thỏa đáng cả rồi.”

“Đưa đến chỗ Liễu tiểu thư?” Du Hân Niệm chớp mắt mấy cái, hỏi.

“Đúng vậy, tôi nhờ Khôn Nghi mang bọn ác quỷ đó tới Minh phủ, để cho Minh phủ xử lý bọn chúng.”

“Là vậy a.” Du Hân Niệm còn tưởng rằng nàng sẽ giữ lại đám ác quỷ đó để tế pháp khí của nàng, hóa ra…… là muốn đưa đến Minh phủ.

Phó Uyên Di hỏi: “Mấy ngày nay Trần Xu thế nào?”.

Du Hân Niệm nói: “Cô không phải đã bảo tôi không được một mình hành động sao, tôi không có theo dõi nàng nữa.”

Phó Uyên Di “ừm” một tiếng, gật đầu: “Ngoan.”


Du Hân Niệm: “…………”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Phó Uyên Di dường như rất sợ lạnh, đi ra ngoài không chỉ mặc áo choàng mũ lông vừa dày vừa nặng, còn thêm một chiếc khăn choàng cổ thật dài, gần như đem toàn bộ cơ thể mình bao bọc lấy.

Hôm đó vào giờ cơm trưa Du Hân Niệm vừa đi xuống lầu, liền thấy Phó Uyên Di đứng trong đại sảnh khách sạn, một thân trang phục thần thần bí bí khiến cho ai nấy đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu lại nhìn.

“Sao cô lại tới đây?” Du Hân Niệm tâm tình rất tốt, bước nhanh tới.

“Ru rú ở trong nhà nhiều ngày thế này cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí.” Phó Uyên Di nhìn nàng cười.

“Ăn cơm trưa không? Vừa đúng lúc, tôi mời cô ăn cơm nha.” Nhìn thấy Phó Uyên Di lại hồi sinh, Du Hân Niệm đặc biệt vui vẻ, cũng không có nghĩ xem sự vui vẻ này là xuất phát từ đâu, chỉ không ngừng cười toe toét. Phó Uyên Di hoàn toàn không khách khí:

“Được a, đi.”

“Cô muốn ăn cái gì, món Hoa món Tây hay là món Nhật?”

“Cô quyết định đi.”

Du Hân Niệm nghĩ Phó Uyên Di trước đây thường xuyên đến nhà hàng khách sạn ăn cơm, không chừng đồ ăn chỗ này nàng cũng đã ăn đến chán ngấy rồi. Bệnh nặng mới khỏi sẽ thay đổi khẩu vị mới mẻ kích thích cảm giác thèm ăn, thế là quyết định hôm nay đi ra ngoài ăn.

Trong con đường nhỏ gần khách sạn M có một nhà hàng Nhật đặc biệt không tệ, giá cả đối với giới bình dân mà nói là khá cao, một bữa cơm thôi phỏng chừng có thể nuốt sạch một tháng tiền lương ở bộ phận đặt phòng của Du Hân Niệm. Nhưng mà tiền bạc đối với nàng mà nói chưa bao giờ quan trọng. Trước kia khi còn là Du gia đại tiểu thư thì không quan trọng, hiện tại lại càng không quan trọng.

Nhà hàng Nhật có một gian phòng nhỏ riêng tư, Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di đi vào phòng ngồi trên những tấm đệm cói, Ngọc Chi cũng cùng vào theo: “Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy nha, tất cả mọi người đều mặt mày tươi tắn đáng mừng a. Đến đến đến, Phương Phương mau lấy cho tôi một cây nhang. Thực đơn đâu rồi tôi muốn gọi món ăn!”.

“Bất kể lúc nào cũng ồn ào huyên náo như vậy.” Lâm Cung ném ra ánh mắt ghét bỏ từ sau lưng Phó Uyên Di hiện lên.

Ngọc Chi đã tìm được biện pháp đối phó Lâm Cung, hoàn toàn không sợ nàng: “Tôi đây há mồm không chỉ có ồn ào mà còn có thể ăn uống, Quỷ Vương đại nhân ngài cũng đừng có chớp mắt, tôi ăn một mạch hết hai mươi khay mì soba cho cô xem.”

Nghĩ đến âm thanh nàng hút sợi mì thôi Lâm Cung đã cảm thấy ghê tởm, Lâm Cung “vù” một tiếng biến mất.

“Sao lại đi rồi? Lâm Cung không ăn sao?” Du Hân Niệm hỏi.

“Nàng không yêu thích thức ăn ở nhân gian cho lắm, bình thường cũng không ăn.”

Du Hân Niệm gọi ba phần ăn có mức giá 1500, Ngọc Chi cảm động muốn rơi nước mắt, nhang thơm đều đã được cắm sẵn đâu vào đấy!

Bên ngoài phòng ăn là hành lang, khách vào nhà hàng đều phải cởi giày, chân trần đạp trên lớp đệm cói tạo ra âm thanh trầm đục. Bên ngoài là một nam một nữ tựa hồ đang nói chuyện, Du Hân Niệm nhìn thấy Phó Uyên Di có vẻ như bị thanh âm kia thu hút, liền hỏi: “Làm sao vậy?”.

“Thực trùng hợp a.” Phó Uyên Di nói, “Trần Xu.”


Vừa nghe đến tên Trần Xu, Du Hân Niệm lập tức nổi lên cảnh giác, Phó Uyên Di nói nàng ta đi cùng một người đàn ông cao khoảng 1m80 đến đây, người đàn ông kia có chân trái hơi lệch, khẩu âm tựa hồ không phải người bản xứ ở thành phố G.

Hiệu quả cách âm của căn phòng này cũng không tệ, Du Hân Niệm căn bản ngay cả thanh âm của Trần Xu cũng chưa hề nghe thấy, vậy mà Phó Uyên Di lại còn có thể nghe ra được là nàng ta đi cùng người có dáng dấp thế nào đến đây…… Phó Uyên Di tuy rằng ánh mắt nhìn không thấy, nhưng trong lòng còn sáng tỏ hơn cả mặt gương.

“Lâm Cung, làm phiền cậu một chuyện.” Phó Uyên Di nói.

Lâm Cung dùng đầu ngón tay nghịch quấn một lọn tóc dài, bộ dạng lười nhác trồi lên: “Thế nào?”.

Trần Xu hôm nay vô cùng bực dọc, kỳ thực là từ khi nàng nhận được bức thư tình của Vương Hằng Bảo thì trong lòng đã luôn bực dọc không ngừng. Nàng vẫn luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ thực sự đã nói chuyện với nhau rõ ràng rồi, nhưng đối phương lại không cho là như vậy, vẫn không chịu chấm dứt, thậm chí lần trước trong cuộc hội nghị cấp cao của khách sạn Vương Hằng Bảo còn ngồi vào bên cạnh nàng, khi lão bản đang đứng ở trên phát biểu, Vương Hằng Bảo ở dưới này lại lén lút dùng chân cọ cọ nàng.

Vừa chán ghét, lại vừa phiền muộn, Vương Hằng Bảo tựa như một miếng thuốc dán trên da, dùng xong rồi muốn vứt bỏ cũng không xong, vẫn cứ dính sát lấy nàng, quả thực so với lũ bè đảng của Lô gia tại khách sạn còn đáng ghét hơn. Lúc trước làm sao lại có thể lên giường với hắn vậy chứ?

Hôm nay sau khi tan tầm Vương Hằng Bảo lại chờ nàng ở bên ngoài văn phòng, trước lúc Trần Xu bước ra đã vừa cãi nhau với mẹ nàng một trận. Mẹ nàng nói muốn mua nhà, Trần Xu hỏi bà ấy, căn nhà hiện tại đang ở rất tốt tại sao lại muốn mua? Mẹ nàng ấp a ấp úng nói nhà hiện tại quá nhỏ, chỉ có 100 mét vuông, lại chỉ có một tầng. Khu chợ đối diện cả ngày người đến người đi ồn ào muốn chết, còn chưa nói đến trường học ở phía sau nhà, mỗi lúc nghỉ giữa giờ quả thực không thể chịu nổi. Trần Xu cười lạnh, thật không, trong một năm ngài có thể ở trong nhà được mấy ngày? Không phải đều đến chỗ bạn trai trẻ của bà đó sao? Tháng trước vừa mới đi Bắc Mỹ mua sắm cả một xe tải đồ đạc trở về, còn chưa yên ổn được vài ngày đã nhớ nhung căn nhà cạnh trường học của tôi rồi? Đi nói cho bạn trai trẻ kia của mẹ, không có cửa đâu!

Không đợi mẹ nàng nói xong Trần Xu đã quăng điện thoại đi, một bụng căm hờn tích tụ năm xưa làm thế nào cũng không tiêu tán được.

Mẹ nàng từ lâu đã không còn cuộc sống của một bà chủ giàu có nữa nhưng vẫn cứ tin chắc số mạng của mình chính là bà chủ giàu có, tìm một gã tiểu bạch kiểm du thủ du thực mở một công ty bù nhìn, cả ngày thề non hẹn biển nói chính mình sẽ kiếm được vài chục triệu cho bà ấy mua xe mua túi xách mua du thuyền, kết quả thì sao? Đến bây giờ vẫn là bòn rút tiền của mẹ nàng mà sống — cũng chính là tiền của nàng.

Gã tiểu bạch kiểm đó thật ra tuổi tác cũng không nhỏ, ngoài bốn mươi, chính là nhỏ hơn mẹ nàng vài tuổi, trước đây có mở một công ty kinh doanh đèn đóm gì đó, tiền kiếm được cả năm còn chưa đủ để phát tiền lương. Nhân viên vì bị nợ tiền lương nên đến đập nhà đập xe hắn, hắn lại còn khăng khăng muốn sĩ diện, bảo lão thái thái dọn đến căn nhà chật hẹp của hắn mà ở, còn quăng ra một câu: Tôi ở thành phố G có xe có nhà còn có công ty, tôi sẽ không để cho mẹ cô chịu một chút ủy khuất nào. Đàn ông mà, nên gánh vác trách nhiệm này chứ.

Hắn nếu thật sự có thể làm được như những lời đã nói thì tốt rồi, Trần Xu hơn nửa cuộc đời luôn tranh cãi cùng lão thái thái coi như là có thể đưa mẹ già đáng ghét của mình ra bên ngoài. Đáng tiếc lão thái thái mắt bị mù, ngay cả Trần Xu đều có thể đếm được, số tiền mà gã mặt trắng kia vơ vét trên người lão thái thái tổng cộng có thể lên tới mấy vạn? Lão thái thái mới vừa dọn đến đó ở đã chịu không nổi cảnh nhà một tầng không có phòng vệ sinh, lại còn đầy chuột, vội vàng tìm người sửa chữa trang trí lại căn nhà một phen, tốn hơn mười vạn không nói, gã mặt trắng còn nói, làm ông chủ đi ra ngoài mà lái một chiếc xe tồi tàn thì thật mất mặt, lão thái thái lập tức lo liệu mua cho hắn một chiếc BMW. Sau đó lại dẫn gã mặt trắng đi du ngoạn Bắc Mỹ để mở mang tầm mắt, lại ăn uống lại mua sắm, hưởng thụ toàn bộ hành trình theo đẳng cấp phú hào.

Lão thái thái cả đời chưa từng đi làm một ngày nào, sau khi ông chồng nhảy lầu để lại một núi nợ nần, số tiền âm sáu chữ số. Lão thái thái không có tiền, nhưng Trần Xu thì có.

Trần Xu từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu vừa đi học vừa đi làm thêm, cái gì có thể kiếm được tiền thì làm cái đó, giúp bạn cùng phòng làm cơm, đi đánh giày cho người qua đường, đi rửa ly dĩa cho McDonalds trước buổi tối, đi dạy kèm cho học sinh trung học…… Nàng không có thời gian dành cho bản thân, chỉ điên cuồng kiếm tiền, nhưng kết quả là vẫn không đủ cho mẹ nàng vung tiền như rác, mua một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, nói như vậy mới xứng với quần áo đẹp bà ấy mới mua.

Trần Xu đã từng vô số lần muốn vung một đao chém chết mẹ nàng, cuối cùng vẫn đều thủ hạ lưu tình. Không phải là nàng còn yêu thương gì mẹ nàng, nàng đối với bà ấy chỉ có chán ghét, nàng chẳng qua là không muốn cuộc đời của mình lại chấm dứt vào lúc này.

Trần Xu sau khi bắt đầu tiến vào khách sạn M liền toàn tâm toàn ý muốn leo lên cao, quen biết được Du Hân Niệm chính là ông trời đã ban cho nàng cơ hội tốt nhất, nàng không thể bỏ lỡ.

Mấy năm gần đây nàng vẫn thăng tiến không ngừng, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí giám đốc bộ phận khách hàng, một tháng thu nhập gần hai vạn, mà mẹ nàng thì dần dần phát hiện ra con gái mình càng ngày càng có tiền, liền tìm cách ép ra từ trên người nàng càng nhiều thứ béo bở nhất có thể.

“Con chắc chắn là mỗi tháng thu nhập không chỉ có hai vạn. Con chắc chắn còn có nguồn thu nhập khác.” Lão thái thái nói thẳng, bà ấy cũng hiểu được với mức độ tiêu xài của bản thân mình, chỉ có hai vạn của Trần Xu thì không thể nào gánh vác nổi.

“Tôi kiếm được bao nhiêu thì có liên quan gì tới bà chứ?” Trần Xu đóng sầm cửa bỏ đi.

Nàng đã từng vô số lần muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ nàng, nhưng kỳ quái là, cho đến hôm nay nàng vẫn chưa thể làm được.

Chỉ cần mẹ nàng vừa xuất hiện, bao nhiêu tâm tình tốt đẹp trong lòng đều biến mất không còn sót lại chút gì. Mà trong cuộc đời nàng lại một lần nữa xuất hiện một người như thế — Vương Hằng Bảo.

Khác với mẹ nàng chỉ biết moi tiền của nàng, Vương Hằng Bảo là một loại người cực đoan khác, hắn nỗ lực, hận không thể vét sạch cả cuộc đời mình trao cho Trần Xu, nhưng Trần Xu không thích hắn.

Nếu không phải vì chuyện kia, nàng cũng sẽ không lên giường với gã ngốc này.

Hôm nay Vương Hằng Bảo lại đến đây tìm nàng, Trần Xu vốn định mặc kệ hắn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đó, nàng lại không thể không để ý.

“Tôi mời em ăn cơm.” Vương Hằng Bảo nói rất hào phóng.


Trần Xu không nói tiếng nào, cầm túi xách đi ra.

Hai người đi vào nhà hàng Nhật sang trọng nằm trong khu vực vắng vẻ, ít người, nói chuyện cũng thuận tiện.

Vương Hằng Bảo để cho nàng gọi món, Trần Xu nói không đói bụng: “Muốn nói gì thì nói nhanh đi.”

Vương Hằng Bảo cười cười: “Em cảm thấy tôi phiền đến vậy sao? Tôi đã làm gì khiến cho em chán ghét? Bộ dạng của tôi cũng rất đẹp trai a.”

Trần Xu bĩu môi, miễn cưỡng cười khẩy một cái.

Vương Hằng Bảo nói: “Tháng trước tổng cộng sáu mươi vạn, hai mươi vạn của em đã nhận được rồi chứ?”.

Trần Xu theo bản năng nhìn thoáng qua cánh cửa đang khép kín, “Ừ” một tiếng.

“Tiền tới quá chậm.” Vương Hằng Bảo nói, “Các em đều quá nhát gan, bên bộ phận vật tư tôi đã lo liệu hết rồi, phía trên còn có giám đốc Tư chống đỡ, em đệ trình danh sách vật tư, tôi đi mua, giám đốc Tư đối chiếu một lần, tiền liền ào ào tiến vào tài khoản, các em vì sao làm việc mà còn dè dặt từng li từng tí như vậy?”.

Trần Xu “hừ” một tiếng: “Anh con mẹ nó có bệnh sao? Không biết cái gì gọi là cẩn trọng chạy được thuyền vạn năm hả?”.

Vương Hằng Bảo nói: “Tôi chỉ cảm thấy các em quá cẩn thận, rụt rè do dự.”

Trần Xu không nói lời nào, trong lòng mắng hắn ngu đần.

Vương Hằng Bảo một mình uống rượu, cắm cúi ăn, cuối cùng lấy ra một xâu chìa khóa để ở trước mặt nàng: “Khu số 1 đường Tân Hoàn, của em.”

Trần Xu: “Có ý gì?”.

“Có ý gì chứ…… Tôi mua cho em đó! Em không phải từng nói phiền chán mẹ em sao? Đến đó ở đi, né xa thì em cũng bớt phiền một chút.”

Trần Xu liếc mắt nhìn Vương Hằng Bảo: “Dùng tiền đó mua?”.

“Hỏi thừa, nếu không thì tôi lấy đâu ra tiền.” Vương Hằng Bảo vẻ mặt đỏ ửng, cười hà hà, “Trần Xu em nói xem có phải là tôi rất ti tiện không a? Biết rõ em ghét tôi, mà vẫn cứ bám chặt lấy em. Tôi thật là con mẹ nó ti tiện……”

Trần Xu giúp hắn rót thêm ly nước: “Đừng uống nữa.”

Vương Hằng Bảo nói: “Làm hết năm nay, tôi sẽ không làm nữa.”

“Không làm nữa? Anh muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được. Tôi sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ có ngày ngồi tù.”

Trần Xu cầm tay hắn: “Anh ngốc, chuyện này trời biết đất biết chỉ có chúng ta ba người biết, còn ai vào đây biết được nữa?”.

Vương Hằng Bảo cười hì hì, cầm tay nàng đáp lại.

Trần Xu khóe miệng khẽ hiện lên một tia ghét bỏ, rất nhanh, liền đè nén lại ý niệm này.

Hai người ở chỗ này cảmthán sự việc được lên kế hoạch chu toàn, trên trời dưới đất chỉ có họ thôngminh nhất, lợi hại nhất. Mà Ngọc Chi cùng Lâm Cung ngồi hai bên bàn trái phảimắt thấy tai nghe được toàn bộ câu chuyện, nâng má nhìn bọn họ, tấm tắc khôngngừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.