[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Chương 58 - Con Người Dù Có Bao Nhiêu Lần Nói Sẽ Dứt Bỏ Đều Không Dứt Bỏ Được


Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 58 – Con Người Dù Có Bao Nhiêu Lần Nói Sẽ Dứt Bỏ Đều Không Dứt Bỏ Được

Khi Du Hân Niệm trở về văn phòng, còn chưa đi vào cửa chợt nghe bên trong có tiếng người xa lạ nói chuyện, nàng dè dặt đi vào, nhìn thấy Phó Uyên Di cùng một cô gái lạ mặt đang ngồi ở ghế sofa, đứng bên cạnh ghế sofa là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn tráng kiện.

Vị khách lạ mặt nghe thấy tiếng bước chân cũng xoay đầu nhìn về phía cửa. Cô gái ngồi trên ghế sofa kia trông rất quen mắt, ánh mắt nhìn về phía Du Hân Niệm có chút địch ý.

Đã gặp qua nàng ở đâu rồi nhỉ? Du Hân Niệm thừa nhận trí nhớ của bản thân không tốt lắm, cũng vì gặp mặt thoáng qua không kịp nhớ liền tiêu tán.

“Cô còn hẹn người khác a Phó lão sư.” Cô gái đó dường như có chút không vui, sau khi nhìn thấy Du Hân Niệm thì lập tức lấy kính râm từ trong túi xách ra đeo vào.

“Không, nàng là nhân viên của tôi. Phương Phương, cô đã trở về?” Phó Uyên Di nhìn nàng cười.

Ai là Phương Phương a. Du Hân Niệm lễ phép nhìn người nọ mỉm cười, nhìn qua hẳn là khách hàng rồi. Nhìn người này dáng vẻ lập dị như thế chắc là nhân vật của công chúng.

Đã lâu như vậy Phó Uyên Di rốt cuộc có kim chủ mới rồi sao? Du Hân Niệm không muốn quấy rầy việc làm ăn của nàng, cả người mệt mỏi lại càng không muốn nở nụ cười cho qua, liền đi lên lầu, chờ Phó Uyên Di chiêu đãi kim chủ của nàng xong rồi mới lôi kéo nàng tới kể lại chuyện đã phát sinh hôm nay.

Dường như có một số việc nếu không nói ra từ đầu tới đuôi cùng Phó Uyên Di thì sẽ bỏ sót mất cái gì đó quan trọng, sự việc cũng sẽ không được trôi chảy.

“A!” Du Hân Niệm đi được nửa đường thì đột nhiên nghe thấy Ngọc Chi kinh hô, “Phương Phương! Cô mau nhìn xem! Đây không phải là đại minh tinh Chung Vân Mẫn của các cô sao? Ai nha má ơi, sao lại trở thành như vậy rồi!”.

Chung Vân Mẫn? Du Hân Niệm vừa mới lên tới lầu, đứng ở góc rẽ nhìn xuống. Thật sự, nếu không phải Ngọc Chi nói thì nàng thật đúng là không nhận ra Chung Vân Mẫn.

Du Hân Niệm đối với giới giải trí trên cơ bản là không quan tâm, đám bạn bè đồng bọn bên người nàng cũng yêu thích chơi đùa thưởng ngoạn các ngôi sao giải trí, nhưng nàng và Lô Mạn đều vô cùng xem thường, hễ cùng nhau tụ hội thì ra lệnh rõ ràng cấm mang các ngôi sao đến bồi tiếp. Tuy nhiên không phải lần nào tụ hội các nàng cũng là chủ nhà, nàng đã từng gặp qua Chung Vân Mẫn này trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn nào đó của Lô Mạn.

Lúc đó Chung Vân Mẫn là người mới vừa ra mắt, sau khi đóng xong một bộ phim điện ảnh của một đạo diễn danh tiếng thì liền nhanh chóng phất lên. Bộ phim điện ảnh đó quay rất khá, đạo diễn cũng là người Lô Mạn thích, hai người còn đến rạp chiếu phim xem để ủng hộ. Sau đó gặp lại Chung Vân Mẫn tựa hồ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường…… Đúng rồi, nàng mập lên rất nhiều.

Chung Vân Mẫn là một người cực kỳ thích ăn uống mà lại có thể chất cực kỳ dễ mập. Năm đó trước khi đi thử vai cho bộ phim đã giúp nàng thành danh kia, vì muốn được nhận vai diễn mà nàng đã liên tục một tháng ba bữa chỉ ăn táo, mỗi ngày đắm mình trong phòng tập thể hình, mấy lần té xỉu đập vỡ cả cằm, dạ dày cũng bị loét thủng, cuối cùng là gầy xọp xuống hẳn và giành được vai diễn. Sau khi thành danh tinh thần được thả lỏng đôi chút, thể trọng từ đó mà tăng lên, khi nhìn thấy nàng ở ngoài đời thì đã mập đến sắp không còn hình người nữa.

Người bạn kia của Lô Mạn hình như đã từng có tình ý đối với Chung tiểu thư trong một khoảng thời gian dài, cho nên chuyện của nàng cũng từng chút một tiến vào trong lỗ tai Du Hân Niệm.

Bản thân là ngôi sao nên Chung Vân Mẫn nhất định phải duy trì vóc dáng xinh đẹp hoàn hảo, nhưng dùng hết biện pháp cũng không ngăn chặn được thể trọng điên cuồng gia tăng. Tuổi càng lớn, thời gian trong nghề càng dài, cảm giác mới lạ của mọi người đối với nàng cũng giảm bớt, chết người nhất chính là sau này lại không có một kiệt tác nào có thể vượt qua được tác phẩm tiêu biểu ngày xưa của nàng. Danh tiếng xuống dốc càng gây thêm cho nàng áp lực lớn hơn nữa, mà phương pháp làm giảm áp lực tốt nhất chính là… ăn.

Mỗi lần nàng xuất hiện trước công chúng đều nghe rất nhiều những lời phê bình, nói nàng mập đến biến dạng, không phù hợp để làm một nghệ sĩ. Nàng muốn đi hút mỡ, nhưng nàng rất sợ để lại di chứng.

Du Hân Niệm trước khi chết hình như đã từng nhìn thấy ảnh chụp của nàng ở trên mạng, phóng viên ác ý chụp bức ảnh nàng bị lộ bụng mỡ và cằm nọng, dẫn tới một tràng cười nhạo.

Mà thời gian ở Nhân giới đã trôi qua hơn 5 năm, Chung Vân Mẫn lại có thể gầy xuống? Hơn nữa còn gầy đến không thể tưởng tượng nổi, hai bên má giống như bị dao gọt đi mất hai miếng thịt, mấy khớp xương cánh tay lồi ra ở bên ngoài lớp trang phục, thực sự chứng minh cho cái gọi là da bọc xương.


Vậy là, nàng cũng bị quỷ quấn thân, bị quỷ giày vò thành như vậy?

Du Hân Niệm vẫy tay về phía Ngọc Chi ý bảo nàng lại đây.

“Cô đừng có ở đó quấy rầy việc làm ăn của Phó tiểu thư. Kim chủ chạy mất, đem cô đi bán cũng không bù lại được.”

Ngọc Chi không phục: “Người sống không nhìn thấy tôi, làm sao mà quấy rầy việc làm ăn của nàng được chứ.”

Du Hân Niệm tò mò: “Mà sao cô cũng biết các minh tinh ở Nhân giới?”.

“Hiển nhiên thôi, thương nhân ở Nhân giới các cô làm ăn buôn bán đều bất chấp là người sống hay người chết. Nói ra cô có thể sẽ không tin, phim ảnh ở Nhân giới các cô cũng được phát hành ở Minh phủ. Không phải buôn lậu, mà là theo con đường chính quy bán bản quyền đến cho Minh phủ. Cho nên phim điện ảnh của vị Chung đại minh tinh kia tôi cũng từng xem qua, nàng cũng rất nổi tiếng ở Minh phủ đó.”

“Bán bản quyền cho Minh phủ?” Du Hân Niệm còn tưởng chính mình nghe nhầm, “Ai bán?”.

“Chính công ty điện ảnh bán a.”

“Bán được đến Minh phủ? Bán thế nào a, đốt xuống cho các cô?”

“Đốt cũng có thể, tự mình đưa đến Minh phủ cũng có thể. Minh phủ chúng ta cũng có công ty giải trí đó nha, chỉ là bọn họ không tự mình đóng phim, mà là dùng tiền đi mua của người ta, sau khi mua về thì cũng cho chiếu công khai giống như rạp chiếu phim của các cô, thu tiền vé xem phim.”

Ngọc Chi quả thực đã mở ra một cánh cửa dẫn tới một thế giới mới cho Du Hân Niệm: “Tuy rằng không hiểu lắm về thế giới tâm linh mê tín này của các cô, nhưng so với Nhân giới cũng có vài điểm tốt hơn”.

Ngọc Chi: “Điểm nào?”.

“Các cô đều biết dùng tiền mua bản quyền.”

Lâm Trạch Bạch bưng trà tiếp đãi, Phó Uyên Di cùng Chung Vân Mẫn nói chuyện tới hơn mười giờ đêm, vị đại minh tinh này và trợ lý của nàng mới cùng nhau rời đi.

Du Hân Niệm nghe thấy người đi rồi, vẻ mặt đáng thương đứng từ trên lầu ngóng xuống.

“Hửm?” Phó Uyên Di nhìn nàng, “Đói bụng?”.

Du Hân Niệm xấu hổ mà gật đầu.

“Tiểu Bạch, thức ăn khuya làm xong rồi chứ?”


“Sắp xong ngay đây!”

Phó Uyên Di nói với Du Hân Niệm: “Chung tiểu thư mang theo lễ vật đến, đặt ở trên bàn trà, cô tới nhìn xem là cái gì.”

Du Hân Niệm nhìn gói quà kia tựa hồ giống rượu, đi xuống lầu mở ra thì thấy quả nhiên là rượu, chính là rượu Yamazaki 25 năm phiên bản giới hạn, đã ngừng sản xuất, giá thị trường của một chai này cũng khoảng 3-4 vạn.

“Rượu tốt nha.” Lúc này Lâm Trạch Bạch mới bưng thức ăn khuya lên, làm cho dạ dày của Vương Phương bắt đầu chộn rộn.

Cả ngày hôm nay vì chuyện Lô Mạn mà nàng cũng chưa ăn gì, buổi tối khi trở về liền đói meo, lúc này rượu ngon thịt ngon đang vẫy gọi nàng, đừng nói là Vương Phương, mà một ít dục vọng ăn uống trong chính bản thân nàng cũng bị kích thích.

Lâm Trạch Bạch nhìn thấy thức ăn bị nuốt sạch liền đau lòng, Ngọc Chi lại còn nhào vô giúp vui cắm một cây nhang thơm ở giữa bàn, Lâm Cung nằm dựa trên vai Phó Uyên Di dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Du Hân Niệm rót rượu vào cốc đưa cho Phó Uyên Di, đây là bầu không khí trên bàn ăn mà Du Hân Niệm đã dần quen thuộc.

“A? Chung Vân Mẫn không phải bị quỷ quấn thân? Vậy thì tới tìm cô làm gì?” Du Hân Niệm đã lấp đầy bụng, rót một cốc rượu trước tiên đưa lên mũi hít ngửi, không biết có nên uống hay không. Thân thể Vương Phương này không chịu được rượu cồn, nàng cũng không muốn lại lần nữa uống một ngụm liền đổ gục, say chết tại đây.

“Bắt quỷ là chuyện cực nhọc, chỉ khi nào trả nhiều thù lao tôi mới thích nhúc nhích mà thôi. Bình thường các trường hợp mà văn phòng chúng ta nhận được đại đa số đều là loại này như của Chung tiểu thư, không cần phải vào sinh ra tử, dễ dàng kiếm tiền.” Phó Uyên Di tửu lượng có vẻ không tệ, uống hết một cốc rượu whisky mà sắc mặt không hề thay đổi, chẳng mấy chốc phân nửa chai rượu tốt phiên bản giới hạn có tiền còn mua không được đã vào trong bụng nàng.

Hóa ra Chung Vân Mẫn không phải vì quỷ quấn thân mà phiền não, nàng là tới cầu tìm quỷ quấn thân.

Chung Vân Mẫn từ một năm trước đã bắt đầu tìm đến đây, bỏ ra số tiền lớn để từ nơi này của Phó Uyên Di “thỉnh” tiểu quỷ trở về, mang theo trên người hấp thụ dương khí, khống chế thể trọng.

“Hấp thụ dương khí khống chế thể trọng?” Du Hân Niệm nghi hoặc.

“Cũng giống như chuyện cô hiện tại đang làm đối với thân thể Vương Phương.”

Du Hân Niệm không nghĩ tới còn có người chủ động làm vậy: “Vậy đối với thân thể không phải sẽ bị tổn hại rất lớn sao?”.

“Đúng.” Phó Uyên Di thẳng thắn.

“Vậy cô vì sao lại nhận lời?”

“Vì sao lại không?” Phó Uyên Di cũng hiểu được nỗi nghi hoặc của nàng, “Mỗi người coi trọng những chuyện khác nhau, đối với nàng mà nói sự nghiệp quan trọng hơn sinh mệnh. Công việc của tôi cũng không phải dạy bảo người khác nên đi con đường nào, mà là giúp họ thoát khỏi phiền não. Hôm nay Chung tiểu thư tới là để thỉnh một vị tiểu quỷ có thể trọn đời lưu lại bên người nàng.”

“……Trọn đời?”


“Nàng muốn kết hôn.” Phó Uyên Di chậm rãi nhấm nháp rượu, “Chính là tuần này sẽ tổ chức tiệc cưới, đúng rồi, địa điểm tổ chức tiệc cưới hình như là chọn khách sạn của các cô đấy. Chồng nàng hình như là một thương gia giàu có, có thể cho nàng cuộc sống sung túc, chỉ duy nhất có một chuyện, đó là mong muốn nàng duy trì vóc dáng, bởi vì nàng cần phải tham dự rất nhiều sự kiện quan trọng.”

“Cho nên nàng cả đời đều phải làm bạn với tiểu quỷ?” Ngọc Chi chen vào nói, “Con người hiện tại thật mới lạ, người ta đều là đuổi quỷ, chính nàng lại tự chiêu cho mình một con quỷ.”

Lâm Trạch Bạch cũng cảm thán: “Gả cho đại gia thì sao chứ, cố tình để cho tiểu quỷ hấp thụ dương khí, có tiền cũng mất mạng.”

Lâm Cung: “Cô làm sao biết nàng là vì tiền?”.

“Chẳng lẽ gả cho đại gia còn có thể là vì tình yêu?”

“Chẳng lẽ kẻ có tiền sẽ không xứng có được tình yêu thực sự?”

Câu này của Lâm Cung làm cho Lâm Trạch Bạch phản ứng chậm nửa nhịp. Phó Uyên Di tiếp tục rót rượu cho chính mình: “Đúng rồi Du tiểu thư, nói một chút chuyện của cô đi, hôm nay cô mới là đầy rẫy thăng trầm.”

Du Hân Niệm kỳ thực đã muốn một mình cùng Phó Uyên Di nói chuyện, Lâm Trạch Bạch và Lâm Cung đều nhìn nàng, khiến nàng có chút ngượng ngùng, thậm chí lúc này còn có Ngọc Chi ở đây…… Du Hân Niệm có chút không sẵn sàng đem quan điểm của mình phân tích chuyện của chính mình, huống hồ còn là vấn đề tình cảm cực kỳ riêng tư.

Lâm Cung là người đầu tiên nhìn ra ý tứ khác trong ánh mắt nàng: “Nga, tớ biết rồi, các người muốn thế giới hai người đúng không? Được được được, tớ đi không quấy rầy các người, này hai người các ngươi cũng nhanh chóng thức thời đi thôi.”

“Hở?” Du Hân Niệm đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị trêu chọc, đang muốn kéo Lâm Cung lại biện minh cho chính mình, Lâm Cung đã xoay người chui vào trong thân thể Phó Uyên Di không cho nàng cơ hội, Ngọc Chi và Lâm Trạch Bạch cũng bừng tỉnh hiểu ra, “Nga” một tiếng rút lui.

Dưới lầu chỉ còn lại Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di hai người, Du Hân Niệm cuối cùng lại cảm thấy bầu không khí có phần cổ quái, Phó Uyên Di thì ngược lại giống như không có việc gì, uống một cốc rồi lại một cốc.

“Cô không uống một cốc sao?” Phó Uyên Di hỏi.

“Cô lại muốn khiêng tôi trở về sao?”

“Không thành vấn đề, cô hiện tại đã gầy đi nhiều rồi không phải sao? Tôi gắng gượng cũng có thể túm cô lôi đi trên mặt đất.”

“……Phó tiểu thư cô đừng học theo Lâm Cung nói linh tinh, cô thật sự không biết là tôi đã trải qua một ngày khúc chiết ly kỳ như thế nào đâu! Nếu không phải tôi da mặt dày miệng lưu loát, phỏng chừng đến bây giờ còn bị nàng bắt giữ lại ở chỗ đó.”

Du Hân Niệm đem chuyện đã phát sinh hôm nay kể một lần từ đầu đến cuối cho nàng nghe, lúc nói xong thì rượu trong tay Phó Uyên Di cũng vừa lúc bị uống cạn sạch.

“Tôi có chút không rõ.” Du Hân Niệm nằm nhoài người trên bàn, nghe được âm thanh tích tắc từ đồng hồ treo tường. Nó vừa mới báo quá giờ.

Từ sau khi biết mắt Phó Uyên Di nhìn không thấy, nàng đối với toàn bộ đồ vật bên trong văn phòng này đều có một tầng nhận thức mới. Mỗi sáng sớm đúng giờ tự động mở chương trình đọc bản tin thời sự, đồ dùng trong nhà bốn góc đều là hình tròn, đồng hồ treo tường thông báo giờ…… Chúng nó từ sớm đã ở đây ám chỉ đặc điểm của chủ nhân văn phòng này, vậy mà Du Hân Niệm tới bây giờ mới phát hiện.

“Hửm?” Phó Uyên Di nồng nặc mùi rượu, thanh âm cũng có phần phiêu bổng, trong ánh mắt nhìn Du Hân Niệm có ba phần say mê bảy phần dò xét.

“Tôi không rõ thái độ của Lô Mạn. Trải qua vài lần tiếp xúc khiến cho tôi cảm giác nàng tựa như là người yêu vẫn luôn tìm kiếm tôi, hoặc tựa như là muốn xác định hung thủ đã giết chết người yêu mình. Càng có nhiều thời điểm tôi sợ hãi nàng, nàng gần như đã không còn là người mà tôi quen thuộc nữa, nàng có được hơn 5 năm thời gian mà tôi hoàn toàn xa lạ, cũng có thể…… Tôi từ trước đến giờ chưa từng thực sự hiểu rõ nàng……”


“Cô cần phải hiểu rõ nàng sao?” Phó Uyên Di nói, “Nếu biết nàng là hung thủ giết chết cô thì sao? Cô sẽ làm như thế nào?”.

Du Hân Niệm ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra tia hung ác: “Tôi có đuổi tới chân trời góc biển cũng phải giết chết nàng, bất kể phải trả giá đại giới gì cũng phải giết chết nàng. Hung thủ là nàng so với hung thủ là kẻ khác càng khiến tôi phẫn nộ hơn vạn lần.”

“Vậy nếu hung thủ không phải nàng thì sao? Nếu nàng còn yêu cô thì sao?”

Có lẽ là do Phó Uyên Di hỏi rất ôn nhu, làm cho oán khí trong lòng Du Hân Niệm trong nháy mắt liền tiêu tan.

Nếu nàng còn yêu cô thì sao?

Du Hân Niệm trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tôi không biết…… Tôi cũng đã chết, tôi không mang thể mang đến cho nàng tương lai……”

Phó Uyên Di đứng lên có chút loạng choạng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng: “Mang theo ký ức của quá khứ trở lại nhân gian thật sự là một chuyện rất tàn nhẫn, lựa chọn báo thù chẳng khác nào lựa chọn đối mặt với nỗi sợ hãi và sai lầm lớn nhất của đời người. Vì sao có nhiều người bị giết hại như vậy lại lựa chọn quên đi, lựa chọn buông bỏ kiếp này mà trực tiếp luân hồi? Luân hồi là lựa chọn của đại đa số, không thể nói là tuyệt đối chính xác, nhưng đích thực là một lựa chọn khiến cho bản thân thoải mái. Bởi vì bọn họ hiểu được, con người dù có bao nhiêu lần nói sẽ dứt bỏ đều không dứt bỏ được.”

Du Hân Niệm hốc mắt đỏ lên, sự vật trước mắt đã trở nên mơ hồ.

“Nhưng mà.” Giọng nói của Du Hân Niệm có hơi khàn khàn, “Không phải là sẽ không cam lòng sao? Sinh mệnh là như thế nào mà kết thúc, là bị ai làm cho kết thúc. Sống cả đời đã có nhiều chuyện mình không biết ẩn giấu sau lưng như vậy, sẽ không có suy nghĩ muốn giải đáp sao? Nếu không thể biết đời này mình đã sống như thế nào, làm sao có thể cam tâm tình nguyện bắt đầu lại một cuộc đời mới? Tôi làm không được. Nếu là người có tình, mấy đời mấy kiếp tôi cũng không muốn cắt đứt; người vô tình, thịt nát xương tan tôi cũng không sợ đau, tôi có thể vứt bỏ, tôi chỉ cần sống có thể hiểu được.”

Rõ ràng hốc mắt đều đỏ, nước mắt đều đã dâng lên rồi, vì sao vẻ mặt vẫn quật cường đến như vậy?

Du Hân Niệm đã chết, nhưng lại có sức sống mạnh mẽ chói lóa như thế.

Phó Uyên Di một lần nữa ngồi xuống: “Vậy cô dự tính bước tiếp theo sẽ làm thế nào?”.

“Trần Xu.” Du Hân Niệm nói, “Nàng không phải là hung thủ giết tôi, nhưng nàng nhất định biết được một ít chuyện trọng yếu.”

“Tôi nhắc nhở cô một chuyện.” Phó Uyên Di biểu tình nghiêm túc, nàng rất ít khi có vẻ mặt như vậy, “Chuyện này hiện tại cô muốn điều tra cũng không đơn giản, sau lưng có một thế lực tỏa ra mây mù, đang ngăn cản cô tìm ra hung thủ.”

Du Hân Niệm hỏi: “Là thế lực nào?”.

“Tạm thời, tôi cũng không biết.”

Chuyện này ngay cả Phó Uyên Di cũng không biết…… Du Hân Niệm không khỏi bất an.

“Nhưng tôi sẽ tận lực hỗ trợ cô, giúp cô hoàn thành tâm nguyện.”

Dáng vẻ tươi cười của Phó Uyên Di mang theo men say, không thể phủ nhận, biểu cảm này tỏa đầy mị lực. Cho dù nàng có hoán đổi thành một túi da chẳng mấy xinh đẹp, thì vẫn sẽ luôn là một người vô cùng đáng tin cậy, một cô gái phi thường làm cho người ta say mê.

Du Hân Niệm không có hỏi Phó Uyên Di vì sao lại để tâm đến chuyện của chính mình, nàng không muốn biết câu trả lời này.

Thời gian nàng ở nhân gian chỉ có 17 tháng, có thể sẽ càng ngắn hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.