Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 49 – Lô Mạn Xoay Đầu Nhìn Thoáng Qua, Đúng Lúc Đối Mặt Du Hân Niệm
Du Hân Niệm từ trên bong tàu tầng ba đi nhanh xuống, gió biển rất lạnh, nhưng khuôn mặt của nàng vẫn bị một loại cảm xúc không tên nướng cho nóng lên.
Trong lòng cam chịu là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Thời điểm trong lòng cam chịu việc Lô Mạn và Tương Tranh Thanh ở bên nhau nàng ít nhiều còn cảm giác có một tia may mắn, có lẽ Lô Mạn không phải hung thủ, có lẽ các nàng ở bên nhau chỉ là một sự hiểu lầm. Cho dù khi nghe được những lời nói linh tinh từ đám bạn kia của Tương Tranh cũng đã khiến cho nàng có chuẩn bị tâm lý, nhưng cái ý nghĩ “Tương Tranh Thanh là nhất sương tình nguyện” vẫn luôn ăn sâu trong nhận thức của Du Hân Niệm.
Sự thật đã giáng thẳng một đòn vào mặt nàng, một chưởng này đánh cho nàng vừa mê man, lại vừa thanh tỉnh.
Nàng một mình đứng ở tầng hai phía sau phòng đa năng, trầm tư hồi lâu, vỗ vỗ mặt, hạ quyết tâm quay trở lại. Vừa quay đầu lại chỉ thấy Phó Uyên Di đang đứng dựa ở đó. Nếu không phải Phó Uyên Di hai chân chạm đất, thì thực sự rất giống quỷ.
“Yên tâm.” Du Hân Niệm bước đi lướt qua bên người Phó Uyên Di, “Trước khi điều tra rõ chân tướng tôi sẽ không chết, càng đừng nói là nhảy xuống biển tự sát.”
Phó Uyên Di “ừm” một tiếng, nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Các nàng vẫn còn ở đó sao?”
“Bạn gái cô đi rồi.”
Du Hân Niệm giận dữ quay đầu lại: “Nàng không phải bạn gái tôi!”.
Trái ngược với sự phẫn nộ của Du Hân Niệm, Phó Uyên Di bốn lạng đẩy ngàn cân, rất ngoan ngoãn mà nói: “Ừm, đã biết.”
“……” Du Hân Niệm bị thái độ của nàng tạt một chậu nước lạnh, chật vật nhưng lại bình tĩnh hơn đôi chút.
Phía sau phòng đa năng chính là quầy bar, Du Hân Niệm nhìn hướng về ánh đèn sáng rực kia, thấy Henry cùng Trương Quân Đình.
“Cô muốn làm thế nào để thu thập Huyết Tâm của Lô Mạn?” Phó Uyên Di nói, “Nghĩ ra cách chưa?”.
Ở trước mặt Lô Mạn mắng chửi chính mình để chọc giận Lô Mạn? Du Hân Niệm cười bản thân ngu ngốc, bất luận Lô Mạn có phải là hung thủ hay không, nàng ấy hiện tại đã lựa chọn Tương Tranh Thanh, đây là bằng chứng tốt nhất cho thấy nàng ấy đã buông bỏ được quá khứ. Đừng nói có bao nhiêu lời bịa đặt đã rơi vào trong tai Lô Mạn, chỉ với những câu chuyện nhảm nhí nàng nghe được trong tối nay thôi cũng đã đủ để viết thành một quyển sách, Lô Mạn từ lâu hẳn đã có miễn dịch rồi.
Loại phương pháp mắng chửi bôi nhọ này có xác suất thành công đặc biệt thấp, cũng có thể sẽ lãng phí vô ích hai tháng thời gian của nàng.
“Lâm Cung.” Du Hân Niệm xoay người gọi một tiếng.
Lâm Cung từ đầu vai của Phó Uyên Di yếu ớt hiện lên: “Chuyện gì?”.
“Cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Lâm Cung nhíu mày: “Giúp cô? Chuyện này cô phải hỏi nàng.” Lâm Cung hướng về Phó Uyên Di bĩu môi.
Du Hân Niệm liền nhìn Phó Uyên Di.
“Cô dự định làm thế nào?” Phó Uyên Di hỏi.
“Tôi còn nhớ lần trước ngươi bám vào thân thể Trương Quân Đình vẫn còn sống.” Du Hân Niệm nói với Lâm Cung, “Cho dù là người sống cô cũng có thể bám thân, đúng không?”.
“Đúng thì thế nào?”
“Sau khi bị bám thân có tạo ra cho nàng thương tổn rất lớn không?”
“Nói đến vấn đề này thật sự là xem thường bổn vương rồi. Bổn vương thu phóng quỷ khí thoải mái, cũng chỉ có bọn tiểu quỷ các cô không biết nặng nhẹ, miễn cưỡng bám thân người sống hấp thụ dương khí của người sống, lúc đó mới khiến cho nhân khí mất đi linh hồn tiêu tan mà chết. Bổn vương……”
“Tốt.” Du Hân Niệm cắt ngang lời nàng, “Tôi muốn nhờ cô một lần nữa bám vào thân thể Trương Quân Đình.”
“Không được!”
Không đợi Lâm Cung trả lời, Ngọc Chi đột nhiên lao tới, lạnh lùng nói: “Du Hân Niệm! Cô sao lại có thể càng ngày càng làm bừa vậy? Cứ lần lượt bám thân, thoát thể, đảo loạn âm dương! Cô vừa nói nếu không phải tại tôi cô cũng sẽ không đứng ở đây, đúng vậy, tôi chưa từng phủ nhận sai lầm trước đó của tôi, nhưng mà tôi đã cố gắng để chuộc lỗi. Nhưng còn cô thì sao? Cô vẫn liên tục tạo ra thêm nhiều sai lầm cô còn không hiểu sao!”.
Du Hân Niệm không nhìn nàng, tiếp tục cùng Lâm Cung nói ra ý tưởng của mình.
Lâm Cung hỏi Phó Uyên Di: “Thế nào?”.
Phó Uyên Di gật đầu: “Đi thôi.”
“Các người……” Ngọc Chi tứ cố vô thân, tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
“Được, vậy hiện tại hành động được rồi.” Du Hân Niệm đang muốn đi, Ngọc Chi chắn ở trước mặt nàng thấp giọng nói:
“Cô xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai. Cô căn bản không biết Phó gia đáng sợ thế nào, không biết những oan hồn bị luyện thành pháp khí kia có bao nhiêu thống khổ.”
“Tôi không quan tâm.” Du Hân Niệm trực tiếp đánh tan nàng, cất bước đi thẳng về phía trước. Bước nhanh đến bong tàu tầng ba, quả nhiên không thấy bóng dáng Lô Mạn.
“Cô không quan tâm……” Ngọc Chi không buông tha, tiếp tục đi theo bên người nàng thì thầm, ngoảnh đầu liếc mắt nhìn Phó Uyên Di và Lâm Cung một cái, hạ giọng nói, “Cô là không quan tâm, nhưng cô có biết hay không, hiện tại cô làm việc này không chỉ có ảnh hưởng đến cô, còn có khả năng ảnh hưởng đến những người khác về sau!”.
Du Hân Niệm suy tư, Lô Mạn đã đi nơi nào rồi? Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, nàng ấy hẳn là không có rời đi. Đúng rồi…… Du Hân Niệm dự tính đi thử thời vận một phen.
“Du Hân Niệm!” Vẫn bị Du Hân Niệm xem nhẹ, Ngọc Chi rít gào nói, “Cô có biết vì sao cô hiện tại lại ở chỗ này không! Chính là bởi vì……”
Du Hân Niệm quay đầu lại, nửa câu sau của Ngọc Chi đã sắp thốt ra khỏi miệng, bỗng nhiên thanh âm của Lâm Cung giống như một loài côn trùng giảo hoạt tiến vào trong màng nhĩ của nàng.
“Nói đi a, chỉ cần cô nói ra, đám tiểu quỷ xung quanh đây có thể sẽ làm việc miễn phí cho cô, lan truyền khắp toàn bộ Minh phủ. Minh Vương lập tức sẽ biết.”
Lời này của Lâm Cung làm cho Ngọc Chi chợt câm miệng, toàn bộ sống lưng đều phát lạnh.
Ngọc Chi xoay phắt lại, thấy Lâm Cung nằm tựa ở phía sau Phó Uyên Di, một người một quỷ đều đang nhìn nàng cười, cười đến âm hiểm. Quỷ khí giống như một ngọn lửa rực cháy làm hốc mắt nóng lên, Ngọc Chi bất giác lui về phía sau vài bước.
“Có một số việc, người khác nói một nghìn một vạn lần cũng vô dụng. Cho dù sẽ có nguy hiểm, sau khi tự mình trải qua mới có thể thấu hiểu, mới có thể hối hận.” Phó Uyên Di giơ tay quét qua đầu vai mình, hai vai Lâm Cung chợt dựng thẳng, tóc trắng bay bay, trong nháy mắt thoát ly Phó Uyên Di, phát ra một tiếng rít đáng sợ bay thẳng về hướng Trương Quân Đình.
Ngọc Chi trơ mắt nhìn Quỷ Vương Lâm Cung xua đuổi tất cả tiểu quỷ, chui vào thân thể người sống.
Nàng nhìn bóng dáng quyết tâm không chùn bước của Du Hân Niệm, biết nàng ấy căn bản sẽ không nghe lời nói của chính mình, căn bản sẽ không để tâm đến ý kiến của chính mình…… Ngọc Chi quay đầu, biến mất giữa bóng đêm.
Trương Quân Đình nguyên bản vốn đang cùng Henry nói chuyện công việc, một luồng khí lạnh cực độ từ sau lưng ập tới, đánh tan toàn bộ ý thức của nàng, năm ngón tay buông lỏng, ly rượu trong tay liền rơi xuống đất.
Henry hét lên một tiếng kinh hãi, phản ứng chậm mất nửa nhịp, muốn chụp lại ly rượu nhưng đã không kịp.
Trương Quân Đình bất thình lình khom người, kẹp lấy ly rượu.
Rượu bên trong ly không chút suy suyễn.
Henry: “……Trương chủ quản, cô đây là đang biểu diễn kỹ năng gì vậy.”
Trương Quân Đình ngẩng đầu, lãnh ngạo liếc hắn một cái, cầm ly rượu đặt qua một bên, bỏ đi.
Henry sững sờ tại chỗ, ánh mắt vừa rồi…… Chuyện gì xảy ra! Sao lại cảm thấy rất có mị lực? Hửm hửm hửm?
Lô Mạn một mình đứng ở trạm lặn, ánh trăng tròn chiếu xuống mặt biển xa xa, loáng thoáng nhấp nhô.
Đại dương mênh mông sâu thẳm mà rét lạnh, tựa hồ đang chứa đựng một bí mật vĩ đại, chỉ chực chờ phá tung làn nước, lao vào vòng tay con người để tháo gỡ.
Lô Mạn sắc mặt không chút thay đổi tiến về phía trước từng bước, rồi dừng lại.
Nàng không có mặc trang phục lặn, cũng không mang theo bất cứ thiết bị lặn nào, y phục mỏng manh trên người đã sớm bị gió đêm đông xuyên thấu.
“Mặc Mặc.”
Đôi mắt trầm tĩnh của Lô Mạn bỗng nhiên trở nên lóe sáng, nàng lập tức quay đầu lại.
“Ai?”
Âm nhạc du dương phía trên đầu cùng tiếng người nói chuyện có phần xa xăm, gần trong gang tấc chính là một mảnh u ám.
Tiếng sóng biển vẫn đang ở bên tai, vậy thì tiếng gọi lúc nãy cũng không phải ảo giác.
Lô Mạn hai mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm mảnh u ám trước mặt.
“Mặc Mặc.”
Thanh âm đó lại vang lên, Lô Mạn hoàn toàn bất động, đôi môi mở ra rồi khép lại, đến lần thứ hai thì mới thốt ra được hai chữ đã rất lâu chưa nói ra miệng:
“Tiểu Niệm?”
Trương Quân Đình bị Lâm Cung bám thân đang đứng phía sau trạm lặn, nghe thấy tiếng bước chân của Lô Mạn đang tới gần, lập tức nói: “Chị đừng đến đây.”
Lô Mạn đột ngột dừng bước.
“Vì sao?” Lô Mạn suy tư chốc lát, nàng dĩ nhiên nghe ra được thanh âm này không phải thuộc về Du Hân Niệm, “Cô không phải em ấy, cô là ai?”.
Trương Quân Đình dù sao cũng chỉ là một chủ quản bộ phận buồng phòng, Lô Mạn nhận không ra giọng của nàng cũng rất bình thường. Mà biệt danh “Mặc Mặc” này chính là Du Hân Niệm đặt cho, chỉ Du Hân Niệm mới có thể gọi nàng như vậy — đây chính là phương pháp tốt nhất khiến cho Lô Mạn liên tưởng đến Du Hân Niệm trước nhất.
Lâm Cung cong miệng, nhìn trời, dựa theo kịch bản của Du Hân Niệm mà nói: “Chị biết tôi là ai. Chị không phải đã sớm nhận ra rồi sao?”.
Hô hấp của Lô Mạn trở nên nặng nề, nàng chậm rãi dựa vào một bên.
“Chị dừng lại.” Lâm Cung lại lần nữa khuyên răn, “Đừng tới gần, bằng không đối với cả chị lẫn tôi đều không tốt.”
Mười năm sớm chiều ở chung, Lô Mạn biết rõ ngữ khí và cách nói chuyện của Du Hân Niệm. Tuy rằng giọng nói không giống, nhưng Lô Mạn lại không thể không ngầm thừa nhận một thực tế hoang đường — Du Hân Niệm đã chết có lẽ đang ở phía sau trạm lặn này.
Lô Mạn quả thực không tới gần hơn nữa, “Em, thật là em sao?”.
Cổ họng của Lô Mạn cuồn cuộn sôi, thanh âm có chút run rẩy.
Lâm Cung tiếp tục dựa theo yêu cầu của Du Hân Niệm mà nói: “Các nàng đều nói là chị giết tôi. Mặc Mặc, tôi chỉ muốn chị nói thật một câu, người giết tôi có phải là chị không?”.
Sau khi lời này được ném ra, rốt cuộc lại không nhận được câu trả lời.
Lâm Cung kinh ngạc, sao không có động tĩnh gì? Đang muốn lén nhìn ra bên ngoài xem sao, một loạt tiếng bước chân không chút do dự mà đến gần, đúng là Lô Mạn đang chạy điên cuồng về phía nàng!
Mặc dù là Bách Quỷ Chi Vương cũng không thể ngờ được một phen biến cố như vậy, Lô Mạn chạy tới với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt sắp đến ngay trước mặt rồi. Lâm Cung trừng to hai mắt theo thói quen định dùng quỷ khí đánh văng Lô Mạn, nhưng nàng hiện tại ở trong thân thể Trương Quân Đình, chính là giống như một người phàm trần, cái gì cũng làm không được.
Lâm Cung đang muốn thoát khỏi thân thể Trương Quân Đình, chợt thấy một luồng ánh sáng màu đỏ hồng đuổi theo sau lưng Lô Mạn, vù một phát chui vào trong cơ thể nàng, không có máu cũng không có vết thương, cứ như vậy biến mất tăm.
Thân thể Lô Mạn lung lay một chút, nhanh chóng trở nên vô lực, té ngã trên đất.
Lâm Cung bước ra nhìn, thấy Du Hân Niệm trong tay đang cầm Hồn Nguyên Ngọc, đứng ở phía sau Lô Mạn. Huyết Tâm của Lô Mạn đang chậm rãi thành hình, mà vẻ mặt của Du Hân Niệm thì mang theo vài phần hoảng sợ và khó tin. Tựa hồ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Huyết Tâm của Lô Mạn rất nhỏ, hai lần trước thu thập Huyết Tâm đều có kích cỡ như quả tắc, nhưng của Lô Mạn lại chỉ bằng một cái móng tay út.
“Người này, sao lại đột nhiên chạy tới……” Lâm Cung mở miệng nói được nửa câu, nửa câu còn lại giống như đột nhiên bị người ta bóp chặt.
Lô Mạn bất ngờ hơi co giật, cử động thân mình.
Ai mà ngờ được, nàng lại không ngất đi!
Lâm Cung và Du Hân Niệm cũng không dự đoán được sẽ có cục diện như vậy, Lô Mạn xoay đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc đối mặt với Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm trong lòng kinh hoàng, hai tay run lên, Huyết Tâm rơi xuống.
Lô Mạn ánh mắt đờ đẫn, tựa như nhìn thấy Du Hân Niệm lại tựa như không nhìn thấy. Nàng buông lỏng cơ thể, thân mình mềm nhũn như nước, một lần nữa nằm xuống, lúc này mới hoàn toàn rơi vào hôn mê.
“Huyết Tâm.” Một tiếng nhắc nhở của Phó Uyên Di làm cho Du Hân Niệm phục hồi lại tinh thần, Huyết Tâm của Lô Mạn sau khi rơi xuống đất thì lăn về phía trước, sắp sửa lăn xuống tới trung tâm bong tàu ở tầng một rồi!
Du Hân Niệm cực kỳ sợ hãi, kia chính là hai tháng của nàng! Hi vọng của nàng!
Du Hân Niệm liều lĩnh tiến lên, gần như là áp sát sàn tàu mà trượt người tới trước.
Huyết Tâm…… Huyết Tâm!
Huyết Tâm sắp bay ra khỏi trạm lặn rồi, Du Hân Niệm hét lớn một tiếng nhảy lên, thân thể nặng nề không nhảy tới khoảng cách mà nàng dự tính liền đổ ập xuống. Nàng trong lòng cảm thấy không ổn, giơ tay cố sức một phen, không với tới……
“Nguy hiểm!”
Ngay khi Du Hân Niệm rơi xuống đất thì nghe thấy Lâm Cung kinh hô, Phó Uyên Di từ một hướng khác chạy tới bắt lấy Huyết Tâm.
Huyết Tâm lăn tới đường biên của trạm lặn thì thoáng nẩy bật, bắn lên, lơ lửng giữa một hàng thủy đao dựng thẳng đứng, sắp sửa rơi xuống bong tàu náo nhiệt ở tầng một bên dưới.
Phó Uyên Di tựa như không phát hiện được một hàng thủy đao kia, tựa như không để ý mà lao ra, trái tim của Du Hân Niệm gần như vọt lên tới cổ họng, trong đầu trống rỗng, chỉ kịp la to một tiếng “A –”.
Phó Uyên Di đương nhiên nghe được tiếng kinh hô của Lâm Cung, cũng nghe được tiếng la to của Du Hân Niệm, nhưng mu bàn tay của nàng vẫn không chút do dự xẹt qua đầu sắc nhọn của thủy đao, đầu ngón tay chỉ cách Huyết Tâm không tới một phân.
“Ssshhh……”
Phó Uyên Di đâm sầm vào lan can bảo hộ, làm cho một hàng thủy đao bị xô ngã lộn xộn.
Huyết Tâm một đường rơi thẳng xuống, Du Hân Niệm vội vàng đứng dậy chạy đến sát lan can nằm úp sấp nhìn xuống. Trạm lặn và bong tàu ở tầng một có khoảng cách nhất định, bữa tiệc tại bong tàu ở tầng một vẫn đang tiếp diễn, tiếng nhạc như nhấn chìm toàn bộ âm thanh ở tầng trên.
Một vị phu nhân tóc dài tao nhã đang mở ví cầm tay ra, sau lưng đột nhiên có người khẽ vỗ vai bà ấy: “Ai nha, thật là cô nha Thân phu nhân!”.
Thân phu nhân quay đầu lại, đồng thời bày ra nụ cười thật tươi, Huyết Tâm của Lô Mạn cứ thế một đường thẳng tắp rơi vào trong ví cầm tay của bà ấy.
“Xin chào xin chào.” Thân phu nhân gặp được người quen lập tức bày ra dáng vẻ tươi cười chuẩn mực, khép ví lại, kéo sát vào trong cổ tay mình, “Đã lâu không gặp……”
“Chết tiệt! Như vậy cũng được sao!” Du Hân Niệm chưa từng thấy qua một quả bida nào lại rơi vào lỗ chuẩn đến vậy.