[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Chương 169 - Phó Du (pn)


Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 169 – Phó Du (pn)

Có Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm trợ giúp, Lâm Cung hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề trưởng thành của Ngọc Chi. Các nàng tựa như hai người mẹ vừa chu đáo vừa ôn nhu mang đến cho Tiểu Ngọc Chi cuộc sống trọn vẹn nhất. Du Hân Niệm từ chối cho nàng đi học mẫu giáo, không học toán không dạy ngoại ngữ, lại càng không cần phải thuộc lòng Đường thi Tống từ gì hết, liền mang nàng đến tham gia đủ loại lớp học ngoại khóa vỡ lòng, mở mang tâm trí, rèn luyện cân bằng, nâng cao sức mạnh, hoàn thiện nhân cách.

Phó Uyên Di thật đúng là không biết trẻ nhỏ còn có những khóa học chân chính có ý nghĩa đối với giai đoạn đầu đời như thế, nàng nhớ lại nàng hồi còn nhỏ chỉ biết chạy rong chơi khắp núi, làm bạn với quỷ, cũng chưa từng nghiêm chỉnh học qua cái gì.

Chuyện này đều phải nhờ vào Du Hân Niệm.

Du Hân Niệm chưa từng nuôi dưỡng một đứa trẻ, bản thân nàng tuổi tâm lý cũng không quá 25 – 26 tuổi, không có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ con, nhưng nàng từng có một cặp em trai em gái, ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng, bắt chước theo kế hoạch nuôi dưỡng của ba mẹ nàng trước kia cũng có thể nắm bắt được đôi chút, đỡ phải đi chệch hướng.

Lâm Cung chưa từng có ý kiến gì đối với phương châm nuôi dạy trẻ con của Phó Uyên Di và Du Hân Niệm, nàng nhìn Tiểu Ngọc Chi lớn lên từng ngày, từ lúc chỉ biết ngồi cho đến lúc bắt đầu tập đi, bắt đầu nói được mấy tiếng y y nha nha, bắt đầu có bằng hữu, có món đồ chơi mà chính mình yêu thích.

Lâm Cung luôn đi theo phía sau các nàng, nhìn Phó Uyên Di ôm nàng đi tản bộ dưới ánh tịch dương, Du Hân Niệm đẩy xe nôi đi theo bên cạnh, tựa như các nàng là thân sinh cốt nhục, là một gia đình ba người vô cùng mỹ mãn.

Ngọc Chi đã là nhân loại, một người sống sờ sờ, sinh động, một người có vỡ lòng có trưởng thành có thuần thục cũng có già yếu và tử vong. Nàng lại một lần nữa mất đi ký ức, lại một lần nữa không nhớ rõ bản thân là ai, lại quên đi tất cả những thứ quan trọng đối với nàng.

Nhưng mà không hề gì, những thứ nàng quên mất, Lâm Cung đều sẽ giúp nàng nhớ kỹ.

Lâm Cung đi theo phía sau nàng, cảm thấy cứ như vậy thủ hộ nàng trọn đời trọn kiếp, cho đến vòng luân hồi kế tiếp, chờ đợi ngày nàng đạt tới niết bàn.

Lâm Cung tự cảm thấy mình không phải là một người hiểu phong tình, cho dù lòng có tương ứng, nhưng đối với Ngọc Chi vô cùng yêu thích mình, nàng cũng cực ít biểu lộ nhiệt tình. Nàng không lãng mạn lại càng không biết lãng mạn, thế nhưng lúc này đây, liền đem tất cả những gì nàng nợ Ngọc Chi đều trả lại cho nàng ấy đi.

Sau khi làm ra quyết định lâu dài này, trong lòng Lâm Cung ngược lại thoải mái không ít, khóe miệng mỉm cười đi theo nàng.

Du Hân Niệm và Phó Uyên Di vẫn còn đang đánh cuộc, Tiểu Ngọc Chi sẽ gọi ai là mẹ trước, Tiểu Ngọc Chi đang ngả đầu trên vai Phó Uyên Di nửa tỉnh nửa mê cảm giác được cái gì đó, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, bất ngờ nâng đầu dậy. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Lâm Cung.

“Na.” Tiểu Ngọc Chi bỗng nhiên nở nụ cười, hai bàn tay nhỏ bé vỗ vào nhau, khiến cho Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm đều dừng bước.

Ngọc Chi đưa bàn tay về phía Lâm Cung, tiếp theo là giang hai tay ra, tỏ vẻ muốn nàng ôm một cái.

Lâm Cung bối rối nhìn Phó Uyên Di thả Ngọc Chi vào trong lòng nàng, cẩn thận dè dặt mà nghe theo lời Phó Uyên Di hướng dẫn nàng làm thế nào để ôm đứa nhỏ cho vững chắc lại thoải mái.

Tiểu nãi bao* vừa thơm vừa mềm vững vàng rơi vào trong lòng Lâm Cung, nàng nhìn Ngọc Chi chìa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của chính mình, giống như là nhìn thấy kỳ trân dị bảo gì đó. Bộ dáng này buồn cười đến mức làm cho mọi người đều bật cười, Lâm Cung cảm thán: “Tiểu hỗn đản, ngươi nên mau chóng lớn lên đi.”


(*Tiểu nãi bao: đứa trẻ còn chưa dứt sữa)

Ngọc Chi nhìn Lâm Cung một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng, kêu một tiếng: “Mẹ.”

Ba người ở đây đều ngây ngẩn sững sờ, giống như tưởng mình nghe lầm.

Ấm áp vừa rồi toàn bộ đều biến mất, Lâm Cung vẻ mặt khó tin nhìn Ngọc Chi, hỏi: “Ngươi gọi ta…… là gì?”.

Giống như sợ Lâm Cung không có nghe rõ, Ngọc Chi ở trong lòng nàng cọ tới cọ lui, phát âm rõ ràng lại kêu một tiếng: “Mẹ.”

Lâm Cung đang ôm bằng cả hai tay bỗng ném nàng ra ngoài, Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm vội vã bay tới tiếp được nàng.

“Cậu muốn làm nàng ngã chết sao?” Phó Uyên Di các nàng hoảng sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lâm Cung sắc mặt trắng bệch, vừa buồn vừa giận nói: “Sớm chết sớm siêu sinh, trong thời gian các người còn sống tớ sẽ cho các người chứng kiến tên hỗn đản này luân hồi hết lục thế!”.

Sau khi hai người trấn an Quỷ Vương một lúc lâu, chuyện này mới xem như là bỏ qua.

Chuyện Ngọc Chi làm cho Du Hân Niệm bận rộn một khoảng thời gian dài, mỗi ngày cùng Phó Uyên Di hai người vui vẻ không biết mệt, ngay cả hội quán đấu kiếm cũng đã rất lâu rồi nàng không có tới.

Đến khi trở lại hội quán đấu kiếm thì phát hiện cô bé rất có thiên phú kia lại đến, đang được huấn luyện viên hướng dẫn riêng, đeo trang bị bảo hộ đặc biệt có sức sống, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, lúc huấn luyện viên luyện tập đối kháng với nàng cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

Du Hân Niệm thấy cô bé kia tư thế oai hùng hiên ngang, cuối cùng làm dấy lên ý chí chiến đấu từ lâu đã sa sút của nàng, trong lòng có chút ngứa ngáy muốn thi đấu một trận.

Nàng đeo trang bị bảo hộ đi đến trước mặt cô bé kia, để cho nàng cùng chính mình đối chiến.

Cô bé không chút khách khí, nàng cao ráo chân dài bước rộng, tiến lui tự nhiên, cực kỳ hung mãnh. Du Hân Niệm thi đấu đến vui sướng, tựa hồ đã lâu lắm rồi không gặp được đối thủ ngang tài.

Hai người đấu xong toàn thân mồ hôi nhễ nhại, cô bé kia mệt mỏi thoát lực ngã xuống đất, hỏi huấn luyện viên: “Là ai vậy a, sao lại lợi hại như vậy?”.

Huấn luyện viên cười nói: “Đây là lão bản của chúng ta.”


“Lão bản?”

Cô bé nhìn về phía Du Hân Niệm, Du Hân Niệm tháo trang bị bảo hộ xuống đối mặt nàng cười, cô bé trong nhất thời liền ngây ngẩn……

“Hoan nghênh em thường xuyên đến hội quán đấu kiếm của chúng tôi.”

Cô bé ấp úng lên tiếng, Du Hân Niệm nhìn bộ dáng này của nàng cảm thấy đáng yêu, liền hỏi tên nàng. Cô bé tên là Lam Ngọc, năm nay mười sáu tuổi, đang học cao trung.

“Chị chắc chắn là chưa dùng hết toàn lực.” Lam Ngọc tuy rằng tuổi không lớn, nhưng năng lực quan sát cũng rất tốt, Du Hân Niệm đương nhiên là không dùng toàn lực, “Chị có thể thu nhận em làm đồ đệ không? Em muốn theo chị học tập.”

Đồ đệ?

“Vậy là em liền thật sự nhận nàng làm đồ đệ?”

Phó Uyên Di tới đón Du Hân Niệm về nhà, Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi ngồi ở phía sau, đặt Ngọc Chi ngồi an ổn trên ghế dành cho trẻ em: “Đúng vậy, em thấy nàng rất có tiềm lực, muốn tự mình bồi dưỡng.”

“Bồi dưỡng? Bồi dưỡng thành cái gì? Tuyển thủ Olympic? Giành vinh quang cho đất nước?” Phó Uyên Di giống như một khẩu súng liên thanh mà chất vấn, “Vận động viên các em không phải là từ nhỏ đã bắt đầu được huấn luyện chuyên nghiệp rồi sao? Xuất phát nửa chừng như thế này cũng được sao?”.

Du Hân Niệm bị nàng liên tiếp chất vấn trở nên sửng sốt, suy nghĩ một chút liền nở nụ cười.

Phó Uyên Di từ trong kính chiếu hậu thấy nàng cười đến gian xảo, nhướng nhướng mày hỏi: “Du tiểu thư cười đến gian xảo như vậy làm cái gì? Chị thậm chí còn chưa nhắc tới một đống lễ vật mà học viên của hội quán tặng cho em nằm ở trong cốp xe đâu. Em có chỗ nào giống lão bản a, giống ngôi sao đi lưu diễn hơn, lần nào cũng nhận được cả tấn lễ vật, các tiểu đệ đệ tiểu muội muội tặng quà trông thấy em mặt đều đỏ lên giống như quả đào, em còn giang tay nhận lấy toàn bộ. Ai nói đây không phải là thời buổi coi trọng diện mạo chứ.”

Du Hân Niệm tươi cười không đổi, ghé vào lưng ghế phía trước, dán sát bên tai Phó Uyên Di cười nói: “Giấm chua nồng nặc a Phó tiểu thư.”

Phó Uyên Di lớn tiếng tuyên bố: “Đúng vậy, chị ghen đấy.”

Du Hân Niệm cười ha ha, nhéo mặt nàng một cái: “Đừng náo loạn, lưu diễn cái gì, mấy món đồ kia đều là giao vào trong tay quản lý để quản lý đưa cho em, em cũng không biết. Được rồi, chị không thích em đều đem vứt hết.”

“Ai, đừng a.” Phó Uyên Di nghiêm chỉnh lên chút ít, “Tấm lòng của người ta em đừng chà đạp như vậy. Được rồi, em thu nhận cũng được, chị nhìn sơ qua rồi, chủ yếu đều là đồ dùng cho trẻ con, biết em có một đứa con gái mọi người đều ghi nhớ đến chúc mừng.”

“Không được, thứ gì chị không thích đều không thể mang về nhà, vứt hết vứt hết.”


Lúc này còn chưa khởi động xe, Phó Uyên Di liền tháo dây an toàn ra xoay người lại túm lấy Du Hân Niệm, Du Hân Niệm vô cùng nhanh nhẹn, nghiêng mình một cái liền né tránh được.

“Tiểu hỗn đản, không để yên cho em đâu.” Phó Uyên Di chỉ chỉ ngón tay hướng về phía nàng, “Có phải lại muốn nếm thử pháp thuật lợi hại của chị không? Đêm nay không tha cho em.”

Du Hân Niệm chụp lấy bàn tay nàng: “Trước mặt trẻ con nói cái gì vậy chứ. Được rồi nhanh chóng trở về thôi, tối nay còn phải tắm rửa cho đứa nhỏ.”

Tên của Ngọc Chi cứ như vậy được xác định, để thuận tiện cho sinh hoạt liền theo họ của Phó Uyên Di, lấy tên là Ngọc Chi.

Buổi tối đang tắm rửa cho Ngọc Chi, điện thoại di động của Phó Uyên Di chợt vang, nàng trước hết chạy ra tiếp điện thoại, Du Hân Niệm cùng Lâm Cung ở bên trong hầu hạ, bị nước bắn tung tóe ướt đẫm toàn thân.

Cho dù có luân hồi thì bản tính vẫn như trước khó sửa đổi, Ngọc Chi lớn lên một chút rõ ràng trở nên nghịch ngợm, thay đổi phương pháp dằn vặt người khác, nếu sau này bắt đầu biết đi biết chạy, nhất định sẽ là một tiểu chuyên gia phá nhà phá cửa.

Du Hân Niệm toàn thân ướt đẫm đi ra, thấy Phó Uyên Di đứng ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhưng vừa đối diện với Du Hân Niệm, lập tức liền mở ra vẻ tươi cười. Du Hân Niệm cũng vừa nhấc lên vẻ tươi cười, đã thấy nàng xoay người sang hướng khác.

Du Hân Niệm không thích mùa đông ở thành phố G. Nếu có tuyết rơi thì cũng được, nhưng nếu không có tuyết thì sẽ là ẩm lạnh thấu xương. Thực không khéo, năm nay không có tuyết, toàn thành phố giống như bị ngâm ở trong hầm băng, sau cơn mưa trên mặt đất kết thành một lớp băng thật dày, số người phải nhập viện do ngã bị thương gia tăng dữ dội.

Phó Uyên Di muốn mang cả nhà đi suối nước nóng nổi tiếng ở lân cận thành phố G để ngâm nước, xua tan giá rét.

Du Hân Niệm trưng cầu ý kiến của Phó Uyên Di, cũng vào cuối năm, muốn chuẩn bị một phúc lợi cho các huấn luyện viên cùng học viên ở hội quán đấu kiếm, không tốn công đi xa, đi ngâm suối nước nóng ở vùng phụ cận cũng rất thích hợp, hỏi xem Phó Uyên Di có đồng ý để nhiều người như vậy cùng đi hay không. Nếu như nàng cảm thấy không được tự nhiên thì sẽ sắp xếp một chuyến hành trình khác.

“Đừng, chị thấy cũng rất thích hợp.” Phó Uyên Di chung quy vẫn là một người rất hiểu chuyện, “Địa điểm em chọn, chị ra tiền.”

Du Hân Niệm nói: “Đừng, hội quán đấu kiếm ít nhiều gì vẫn có chút lợi nhuận, bình thường chị đã bỏ ra không ít rồi, lần này cứ để em.”

Phó Uyên Di “Ồ” một tiếng, thần thần bí bí kề sát tới hỏi: “Nào nào nào, chia sẻ một chút cho chị biết, hiện tại tính tổng thu chi em còn để dành được bao nhiêu tiền riêng?”.

Du Hân Niệm thản nhiên nói: “Một xu cũng không còn.”

“Hả?”

“Xài hết rồi.”

Phó Uyên Di chớp mắt mấy cái, không khỏi thở dài: “Đúng thật là Du tiểu thư nhà chị. May mà chị tiếp nhận công việc mới, tính ra cũng có thể nuôi em thật tốt.”

Du Hân Niệm nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng: “Chị tiếp nhận công việc mới gì?”.


“Chính là chuyện trước đó đã cùng em đề cập qua, mối làm ăn với Diêm Tử Chiêm”

“Chị thực sự tiếp nhận mối làm ăn với Minh phủ?” Du Hân Niệm biết việc này có nghĩa là gì, Phó Uyên Di cuối cùng cũng một lần nữa tiếp quản Phó gia, tiếp nhận vị trí người thừa kế của Phó gia.

Phó Uyên Di nhìn nàng mỉm cười, đem ly rượu đưa vào trong tay nàng.

“Chị của chị nói đúng, chỉ cần chị một ngày không trở lại Phó gia chủ trì đại cục, nàng một ngày cũng sẽ không buông tha cho chị. Hơn nữa Tứ giới cần Phó gia, cần một Phó gia thanh khiết tuần hoàn. Chị vẫn luôn muốn vì thế gian đầy chuyện bất bình này làm ra chút cống hiến, như vậy bản thân mình cũng có được một khối của cải dồi dào, để cho dòng máu thuần thiện có thể kéo dài, đó hẳn là phương pháp tốt nhất.”

Một người sa vào hắc đạo là vô cùng dễ dàng, nhưng có thể bỏ xuống chấp niệm quá khứ mà ngược lại ôm lấy chính đạo lĩnh ngộ hiện tại, cần phải đấu tranh với chính bản thân mình không ít. Phó Uyên Di trở về chủ trì Phó gia đích thật là một chuyện tốt, bất kể là đối với nhân loại hay là quỷ hồn chưa từng làm điều ác lẽ ra nên nhận được thiện quả mà nói, nàng sẽ là một điểm cân bằng vĩ đại.

Chuyện suối nước nóng cứ như vậy được quyết định, Phó Uyên Di dự tính năm sau bắt đầu công việc, nghỉ ngơi đã rất lâu rồi, cũng nên làm một trận lớn.

Du Hân Niệm hết sức ủng hộ nàng, còn thần thần bí bí nói là trước đó đã mua quà mừng khởi công, xem như là vì công việc mới đóng góp một viên gạch.

Phó Uyên Di đối với sự “tiết lộ” này của nàng rất không hài lòng: “Đâu có ai tặng quà cho người ta mà còn báo trước vậy chứ, không phải sẽ làm cho người ta hồi hộp sao? Đưa trước cho chị là được rồi.”

“Không được, đã nói là quà mừng khởi công thì phải đưa vào ngày khởi công chứ.”

“Nếu chị không khởi công thì sao? Món quà này của em không phải cũng đã mua rồi sao?”

“Không khởi công em cũng có lý do để tặng.”

“Này!”

“Cái này có đưa sớm cho chị, cũng phải đợi đến hành trình suối nước nóng.”

Không nói thì tốt rồi, chuyện này vừa nói ra làm Phó Uyên Di hận không thể đêm nay lập tức xuất phát đi suối nước nóng. Du Hân Niệm thật vất vả mới dỗ dành được nàng, bảo nàng đi dỗ Ngọc Chi ngủ.

Đêm khuya tĩnh lặng, Phó Uyên Di đã ngủ rồi, Du Hân Niệm len lén lấy ra một cặp nhẫn nàng mới mua, có chút thấp thỏm không yên.

Món quà bình thường như thế này Phó Uyên Di hẳn là đã sớm đoán được rồi chứ, không thấy vẻ kinh hỉ gì, thậm chí nhìn không ra tâm tư của nàng.

Nàng sẽ thích chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.