[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Chương 161 - Ngọc Lâm (pn)


Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 161 – Ngọc Lâm (pn)

“Tiểu nương tử, đầu thai chưa?”

Lời này nói ra vô cùng lỗ mãng, ý tứ trêu đùa rõ ràng làm cho cơn giận của Lâm Cung từ trong lòng nổi dậy, đón lấy đóa hoa bị vò nát, nàng nâng tay lên, bạch cốt tiên rít gào quét ngang qua thế trận vạn quân lao về hướng Ngọc Chi!

Một chiêu này Lâm Cung ra tay vô cùng ngoan độc, dùng hết toàn bộ quỷ khí, vô số đoạn tay chân bị đứt rời cuồn cuộn dâng lên, cả một nhóm binh đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền bị quất qua đến mức người ngã ngựa đổ! Mặc cho bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra một chiêu này quả thực tàn nhẫn, nhưng vị tướng quân kia vẫn đứng ở tại chỗ không né không tránh, không thèm liếc mắt nhìn bạch cốt tiên đang lao tới kia, chỉ chăm chú nhìn Lâm Cung, ý cười nơi khóe miệng cũng chưa từng giảm đi chút nào.

Từ sinh đến tử, từ người đến quỷ, Lâm Cung vẫn đều là anh tài kiệt xuất oanh liệt, từ khi nào lại bị kẻ khác khinh thường đến mức này? Gương mặt bên dưới lớp mặt nạ kia càng nhìn càng giận, không nhịn được lửa giận công tâm, sự hung tợn trong tay lại gia tăng thêm một phần sức lực, quất tới cánh tay phát đau, không chút lưu tình, cho dù khuôn mặt này có xinh đẹp đến đâu cũng phải quất cho nó nát nhừ!

Trong phút chốc, một tiếng nổ “Ầm” rung chuyển khiến chúng quỷ trong lòng khiếp sợ, chỉ nghe được âm thanh đó tựa như là da tróc thịt bong, dư chấn của nó cũng quật đổ luôn một số chiến mã.

Các tướng sĩ của quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền bị uy lực của một roi này làm cho khiếp sợ không thôi, bọn họ thân kinh bách chiến đã từng chạm trán qua vô số nhân vật lợi hại, lại rất hiếm khi gặp phải một hảo thủ như thế này. Quỷ Vương trước mắt đây quả thực không giống như bình thường, cũng không trách được bao nhiêu cao thủ của Minh phủ đều thảm bại ở trong tay nàng.

Chủ nhân của bạch cốt tiên hiểu được chiêu này thật sự đã đánh trúng đối phương, rung chấn đến mức lòng bàn tay mình đều đau, nhưng cảm giác trong tay cứ là lạ, không giống như là quất rơi máu thịt, ngược lại giống như là quất vào cốt thép.

Khi lớp bụi đất bốc lên từ từ tan đi, vị tướng quân kia vẫn đứng sừng sững bất động ở phía xa, ngay cả chút biểu cảm rất nhỏ giữa hai hàng lông mày cũng không hề thay đổi.

Nàng vậy mà lại có thể mạnh mẽ hóa giải toàn bộ lực đạo từ bạch cốt tiên đánh tới.


Lâm Cung giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thực sự là bị cả kinh không nhỏ.

Ngọc Chi nâng một cánh tay lên chống đỡ, bạch cốt tiên quấn mấy vòng dọc theo cánh tay nàng, siết thật chặt. Vài sợi tóc đen chậm rãi rơi xuống, nơi giữa khóe mắt và tóc mai của Ngọc Chi, dần dần hiện lên một vệt đỏ hồng. Vệt đỏ hồng kia càng lúc càng đậm sắc, cuối cùng cũng rỉ ra chút máu.

“Chỉ dùng vĩ lực đã có thể làm ta bị thương, xem ra là nhân vật không thể khinh địch.” Ngọc Chi túm chặt đầu roi, giống như sợ đối phương chạy mất, hỏi, “Tiểu nương tử, ngươi tên là gì?”.

Lâm Cung túm chặt đầu bên này của bạch cốt tiên từng chút gia tăng lực đạo lôi kéo trở về, trên mặt không chút dấu vết, chỉ cùng đối phương âm thầm phân cao thấp: “Danh húy của bổn vương há có thể để lọt vào lỗ tai ô uế của ngươi. Bớt sàm ngôn đi, chẳng qua chỉ là tay sai của Minh phủ, cho dù có kết bè kết đội, bổn vương muốn đánh đuổi các ngươi bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt.”

Ngọc Chi nhìn bộ dáng lãnh ngạo của nàng trong lòng càng phát nhiệt, xoay tay một cái liền đem roi quấn vào trong lòng bàn tay, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười hưng phấn, từng chút một lôi kéo Lâm Cung về hướng của nàng. Trên bạch cốt tiên này trải đầy gai xương sắc bén, Ngọc Chi dám dùng tay trần nắm chặt bạch cốt tiên, hiển nhiên là đâm vào tay nàng khiến máu tươi chảy ròng ròng. Ngọc Chi lại giống như là không cảm giác được đau đớn, gia tăng lực đạo kéo mạnh hơn nữa.

Đôi bên giằng co, bạch cốt tiên bị lôi kéo đến rung lên khanh khách. Lâm Cung tức giận đến đỏ bừng hai mắt chống lại ý cười thoải mái của Ngọc Chi, lửa giận trong lòng hóa thành quỷ khí màu đen dữ dội bao phủ toàn thân.

Ngọc Chi thấy nàng quỷ khí mãnh liệt, gương mặt trái xoan xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng, biết nàng tâm tư cao ngạo, lúc này tức giận không thể nhịn, đúng là lúc xúc động dễ dàng khinh suất.

Ngọc Chi cất cao giọng nói: “Tiểu nương tử tính khí nóng nảy cay độc, cũng là đối thủ tốt hiếm thấy, đúng lúc, bổn tướng quân nhiều năm rồi chưa gặp được kình địch, bồi bổn tướng quân thư giãn gân cốt cũng coi như là một chuyện tốt.” Ngọc Chi đem Sơn Hải họa kích ném cho phó tướng Bích Nghị bên cạnh, bàn chân đạp một phát phóng vút lên không trung, thật sự bay về hướng Lâm Cung.


Lâm Cung thấy nàng dám chủ động tới gần, nhưng lại đem pháp khí giao vào trong tay người khác……

Đúng là quá sức khinh thường.

Lâm Cung nắm một chưởng tràn đầy quỷ khí đánh về phía bụng Ngọc Chi. Chiêu này nếu như không tránh kịp, nhất định sẽ đâm xuyên qua phủ tạng trong bụng nàng đến nát vụn mà chết. Nhưng nếu nàng né tránh kịp, liền một kích nổ chết phó tướng của nàng, cũng là để cho nàng vĩnh viễn không tìm về được pháp khí, xem nàng làm thế nào còn kiêu căng ngạo mạn nữa.

Bất quá vào khoảnh khắc trong đầu Lâm Cung hiện lên đủ loại kết quả kia, phương pháp ứng đối liên quan cũng được suy tính rõ ràng từng cái một. Nhưng vị tướng quân kia không chỉ có dùng tay trần tiếp được bạch cốt tiên, tựa hồ ngay cả một đòn này cũng thật sự muốn lấy thân thể ra chắn đỡ.

Lâm Cung không chút khách khí tung một chưởng vào giữa bụng nàng, nhưng điểm này của nàng thực sự cứng rắn, ngược lại khiến cho người ra chiêu khó hiểu không thôi.

Ngọc Chi nhíu mày lại, từ khóe miệng rịn ra một bụm máu.

Lâm Cung cũng không ngạc nhiên: “Đầu óc không tốt lại cũng có thể làm tướng quân?”.

Ngọc Chi dễ như bỡn chế trụ cổ tay nàng, dùng sức kẹp chặt cánh tay Lâm Cung quặt ra phía sau, đè ép ở phía trên thắt lưng, vòng lấy thắt lưng nàng dùng sức kéo nàng sát vào trong lòng mình.


Thân mình mềm mại tiếp xúc với áo giáp lạnh băng, làm cho đáy lòng của Lâm Cung phát lạnh, khuôn mặt của Ngọc Chi đang gần trong gang tấc.

Lâm Cung giận dữ, dùng sức mạnh kích khởi thân mình muốn giãy thoát khỏi sự giam cầm của nàng, hai tay của Ngọc Chi vòng chặt lấy eo nàng, lại ho ra một ngụm máu, nhưng lực đạo vẫn không chút giảm đi.

“Quỷ Vương đại nhân cảm thấy bổn tướng quân vì sao phải buông vũ khí?” Ngọc Chi nhìn Lâm Cung đang ở trong lòng mình nói, “Cũng không phải là khinh thường. Ngược lại chính là Quỷ Vương ngươi, khinh thường ta.”

Chính xác.

Lâm Cung sở dĩ dùng roi, chính là bởi vì nàng là quỷ, lấy khí làm sức mạnh thật sự là đánh đâu thắng đó. Nhưng thi triển công phu ở cự ly gần, nàng chắc chắn sẽ bị vây trong thế bất lợi. Đối phương lần đầu gặp mặt, chỉ mới một chiêu đã nhìn ra rõ ràng nhược điểm của nàng, thật là một nhân vật lợi hại thân kinh bách chiến.

Ngọc Chi dùng bạch cốt tiên trói hai tay Lâm Cung ở sau lưng, Lâm Cung thừa cơ giãy dụa, xoay người bỏ chạy. Còn chưa chạy được mấy bước đã bị kéo trở về, Ngọc Chi cuối cùng lại đem đầu còn lại của bạch cốt tiên cột thành một nút chết, vòng trên cánh tay của chính mình.

“Ngươi……” Lâm Cung tức giận nói, “Bạch cốt tiên này bách luyện không gì tổn hại được, trong Tứ giới không ai có thể chặt đứt được nó, ngươi dùng nó khóa cùng một chỗ với ta để làm chi hả?!”.

Ngọc Chi “Nga?” một tiếng, nói: “Như thế cũng vừa vặn, ta cùng tiểu nương tử từ nay về sau không xa rời nhau.”

Lâm Cung bị khóa hai tay, trái lại không chút khách khí đá một cước vào ngực Ngọc Chi. Ngọc Chi trước đó nhận lấy một kích của nàng vốn đã đại thương nguyên khí, một bụm máu ứ đọng ở trong ngực suy yếu không chịu nổi, một cước này đá tới nàng chỉ là một đòn chắn, bị chấn động đến ngực phát đau, thân thể trì trệ hồi lâu.


Lâm Cung cười lạnh: “Vì truy bắt bổn vương, ngươi cũng là hao tổn tâm huyết.”

Ngọc Chi lau đi vết máu ở khóe miệng nói: “Tiểu nương tử tướng mạo xinh đẹp, bằng không thì bổn tướng quân đã một chiêu giết chết giảm bớt phiền toái rồi.”

Lâm Cung lại một lần nữa giận run lên, phó tướng Bích Nghị thấy Ngọc Chi vừa hồ nháo một trận bị trọng thương, sợ nàng gặp bất lợi, liền ra lệnh một tiếng, quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền lại đánh tới. Phần đông quỷ binh phía Lâm Cung thấy tình thế này cũng chậm rãi chạy tới, đại quân hai bên lại một lần nữa giáp đánh, mà Lâm Cung cùng Ngọc Chi bị khóa cùng một chỗ, lại không giống như tướng sĩ chém giết uy phong lẫm liệt, trái lại giống như đôi tiểu phu thê đang cãi nhau, đánh xáp vào nhau, quả thực khó coi.

Lâm Cung trăm phương nghìn kế muốn kéo dài khoảng cách với người nọ, Ngọc Chi lại hết lần này đến lần khác ném không ra đạp không ngã đánh không nát, cứ dính vào trên người nàng.

Lâm Cung sinh ra ở phủ tướng quân, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, cho dù vũ đạo lộng côn trở thành một thế hệ danh tướng cũng không giống như kẻ mãng phu bình thường, sự kiêng kị lớn nhất của nàng chính là cùng người khác thân cận. Nàng ghét nhất là hơi thở của người xa lạ, nhưng hiện tại chính là cái tình huống gì đây a!

Lâm Cung tức giận đến mắng to: “Ngươi tên tặc nô này! Cách xa ta một chút!”.

Ngọc Chi ai thán một tiếng: “Tiểu nương tử xua đuổi mãnh liệt quá, bổn tướng quân không còn khí lực nữa, đành phải dựa vào chỗ này thôi.”

Mười vạn quỷ binh nói thì nhiều, cũng không hẳn thật sự có thể đối đầu chém giết với quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền cường tráng mãnh liệt được mấy canh giờ. Bích Nghị một tay cầm Sơn Hải họa kích của Ngọc Chi, một tay còn lại chém tới, hơn mười quỷ binh bị chém đến hồn phi phách tán. Mắt thấy quỷ binh đại bại, Bích Nghị ném pháp khí đi định trở lại nghênh tiếp tướng quân, đem Quỷ Vương kia trói lại quẳng về Minh phủ là xong. Thế nhưng bên trong loạn quân tìm kiếm thật lâu, làm thế nào cũng tìm không thấy được thân ảnh tướng quân.

Tướng quân đi đâu rồi? Ngay cả Quỷ Vương cũng không thấy.

Một tia yêu khí rất nhỏ không thể nhìn thấy được nổi lơ lửng giữa bầu trời đêm hỗn loạn, trong tình cảnh chém giết một đao vung tới, yêu khí vốn yếu ớt trong phút chốc liền tiêu tan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.