Bạn đang đọc [bhtt] Chuyện Ta Không Biết – Ninh Viễn – Chương 151 – Liễu Khôn Nghi (pn)
Tứ giới mênh mông, Đại Côn Luân sừng sững.
Từ thời khai thiên lập địa cho đến nay, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, Tứ giới vô số lần đại chiến huyết tẩy càn khôn, rồi sau đó, gỗ mục cây mới, khắp nơi hồi sinh, thiên địa đã từng trải qua vô số luân hồi, cho tới hiện tại.
Trong từng thời đại Tứ giới đều có danh gia vọng tộc nổi lên, mấy trăm năm gần đây người thuộc Nhân giới có sức ảnh hưởng nhất ở Tứ giới đó chính là Phó gia luyện quỷ và Liễu gia dưỡng quỷ.
Hai nhà Phó Liễu là thế giao, Liễu gia phát đạt cho đến nay cũng chưa tới trăm năm, đúng lúc sản sinh người hiền tài, phồn vinh thịnh vượng. Mà thời điểm nữ nhi độc nhất của Liễu gia Liễu Khôn Nghi ra đời chính là lúc hồng quang đầy trời, kỳ tinh lóa mắt, đúng là điềm lành vô cùng.
Liễu gia không giống như Phó gia chiếm giữ một mảnh Phiên Dương Thử sáu trăm năm chẳng chuyển dời, bọn họ không thể chịu đựng được những ngày tháng khổ sở đoạn tuyệt với nhân thế, Liễu gia vẫn luôn sinh sống ở thành thị, người ngoài nhìn qua sẽ thấy không có gì khác biệt so với những gia đình bình thường.
Liễu Khôn Nghi từ nhỏ đã thích ở trong nhà làm chút chuyện cổ quái. Khác với những cô bé bình thường thích chơi búp bê, bất kể là vật gì, chỉ cần có khe hở hoặc mối nối nàng nhìn thấy liền tháo gỡ ra hết. Từ lúc còn nhỏ chỉ là tháo gỡ những món đồ chơi hay văn phòng phẩm, người trong nhà còn chịu đựng được. Tuổi càng lớn lên, nàng không thỏa mãn với mấy thứ đồ vật nhỏ bé này nữa, từ cái bàn cái ghế sofa cho đến đồ điện trong nhà, không có một thứ nào có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng. Đến khi nàng lớn hơn một chút nữa…… ba mẹ nàng đem xe khóa thật kỹ, không dám để cho nàng phát hiện.
Lúc sáu tuổi nàng lật tung cả Liễu gia tháo gỡ toàn bộ, cũng dưỡng được một tiểu quỷ đầu tiên. Tiểu quỷ kia bị Liễu cha đặt vào trong một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, mang đi dạo khắp nơi như chim trong lồng, bày ra cho mấy người bạn của mình xem. Mấy người bạn đồng thanh khen ngợi — tiểu quỷ màu sắc tươi sáng, quỷ khí mạnh mẽ, đúng là loại quỷ thượng đẳng. Loại quỷ này cũng bị Khôn Nghi dưỡng đến ngoan ngoãn vâng lời, khuê nữ nhà ngươi thật đúng là tuyệt vời, sau này lớn lên nhất định có thể giúp cho Liễu gia phát dương quang đại!
Liễu Khôn Nghi được xưng là kỳ tài trăm năm của Liễu gia, nhưng nữ thiên tài này trong quá trình trưởng thành cũng gặp phải rất nhiều tiểu phiền toái, tiểu phiền não. Mấy loại tiểu phiền toái tiểu phiền não đó hiển nhiên có thể dễ dàng giải quyết, nhưng nhìn chung trong nhân sinh sáu năm mênh mông của nàng, có một đại phiền toái, đại phiền não nói không nghe đánh không chết diệt không xong — đó chính là bạn thuở nhỏ của nàng, Phó Uyên Di.
Hai nhà Phó Liễu là thế giao, mặc dù núi non nghìn trùng cách trở, cũng vô pháp ngăn cản được tình nghĩa thắm thiết của hai nhà mà liên tiếp gặp nhau. Điều này có nghĩa là bất luận Liễu Khôn Nghi có nguyện ý hay không, từ lúc nàng sinh ra đã có một kẻ trên danh nghĩa là “bạn thuở nhỏ” chờ nàng.
Bạn thuở nhỏ của nhà người ta là cái dạng gì? Hai cô bé mua quần áo giống nhau, cặp sách giống nhau, nắm tay nhau cùng đi đến trường. Đến kỳ nghỉ thì cùng một chỗ chơi đùa, có đồ ăn ngon thì sẽ nghĩ đến đối phương đầu tiên, có phiền não thì sẽ đến tâm sự với đối phương đầu tiên — đây mới là bạn thuở nhỏ hàng thật giá thật, là khuê mật cưới hỏi đàng hoàng a.
Nhưng Phó Uyên Di thì sao?
Liễu Khôn Nghi sợ cái gì thì nàng mang đến cái đó, bọ ngựa năm chân cũng được, thằn lằn một mắt cũng được, nhìn thấy trước tiên liền đưa đến trước mặt Liễu Khôn Nghi. Hễ trông thấy nàng khóc đến kinh thiên động địa, người bạn thuở nhỏ này liền cười đến cong oằn cả người.
Có nhân tính không hả?
Liễu Khôn Nghi khi đó vừa mới đắm chìm trong sự khai thông với thế giới xa lạ và mới mẻ này, còn chưa thể tu luyện ra một thân áo giáp uy vũ. Mặc dù chỉ mới sáu tuổi, nàng đã tự xưng chính mình không phải là một baby.
Chẳng qua là người bạn tốt thuở nhỏ, người chị em tốt của nàng – Phó Uyên Di lại dùng bọ ngựa năm chân cùng thằn lằn một mắt đến nói với nàng rằng — cậu vẫn là bé cưng thích khóc.
Đối với người bạn thuở nhỏ này, Liễu Khôn Nghi vẫn luôn cự tuyệt.
Phó Uyên Di bị Phương Trúc Ác Anh đoạt đi Quang Chúc Tinh, mất đi thị lực, hai tiểu cô nương đã từng ôm nhau khóc đến nước mắt đầm đìa.
Chuyện này đối với Tiểu Khôn Nghi tạo nên sự xúc động rất lớn, nàng từng hạ quyết tâm phải chiếu cố thật tốt người bạn tốt của nàng. Nàng muốn bồi tiếp ở bên cạnh nàng ấy, cùng nàng ấy lớn lên, mang nàng ấy đi qua tất cả những ngõ ngách của thế giới. Cho dù Uyên Di nhìn không thấy, cũng chẳng sao, nàng làm ánh mắt của Uyên Di, chiếu cố nàng ấy cả đời.
Hồi tưởng chính mình lúc còn nhỏ là một nữ tử ôm ấp trái tim ôn nhu, Liễu Khôn Nghi hoài nghi, nếu như nàng không quen biết Phó Uyên Di, hiện tại có phải là nàng có thể sống bình thường một chút rồi hay không.
Vốn tưởng rằng Phó đại ma vương ánh mắt bất tiện thì có thể an phận một chút, có thể thành thành thật thật không gây chuyện không khiến người khác phiền não nữa? Không ngờ, sau khi ánh mắt này cánh cửa sổ này bị đóng lại, ông trời lại còn mở ra cho nàng một cánh cửa khác rực sáng hơn, quả thực là hất tung mái nhà đập bể tường dày, mở ra một hình thức nhân sinh mới không biết xấu hổ.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được, một đứa nhỏ bị mù có thể dùng tiểu quỷ làm ánh mắt chạy khắp núi rừng, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, trong phạm vi hơn trăm mét dựa vào tiếng bước chân có thể phán đoán được người tới là ai, có thể đem con nhện đỏ mà Liễu Khôn Nghi sợ nhất nhét vào trong cặp sách của nàng một cách chuẩn xác……
Sau khi Liễu Khôn Nghi đã vứt đi ba chiếc cặp sách liền quyết tâm dốc sức trả thù, nhưng lại bị mẹ nàng ngăn cản.
“Con nói con cùng Uyên Di tức giận cái gì vậy chứ? Mắt nàng đều nhìn không thấy nữa rồi. Con khi dễ một bạn nhỏ bị mù cũng không phải là trẻ ngoan nha.”
Liễu Khôn Nghi tức giận không có chỗ trút: “Mắt nàng nhìn không thấy…… Tiểu quỷ ở trên núi đều bị nàng bắt hết rồi! Đều làm ánh mắt của nàng cả rồi! Nàng không chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mắt, còn có thể nhìn thấy được từng ngõ ngách của Phiên Dương Thử! Con nhện đỏ nói bắt liền bắt, toàn bộ đều quăng vào trong cặp sách của con……” Nói được một nửa Liễu Khôn Nghi trở nên nóng nảy, mắt đỏ hồng, mếu máo nói, “Mẹ, người lúc nào cũng nói giúp nàng…… Con không có khi dễ nàng, đều là nàng khi dễ con…… Mẹ không thương con ……”
Liễu mẹ vội vàng ôm lấy nữ nhi lệ rơi đầy mặt mà dỗ dành, Liễu Khôn Nghi cọ cọ vào ngực bà mà khóc.
“Được rồi được rồi, đều là mẹ không đúng. Nhưng mà Khôn Nghi a, các con là bạn tốt, Uyên Di đúng là có chút nghịch ngợm, nhưng mẹ nhìn ra được nàng rất thích con. Các con không nên giận dỗi, nên cùng nhau chơi đùa vui vẻ a.”
“Ai muốn nàng thích, con mới không thích nàng!”
“Được được được, không thích, không thích.”
Phó Uyên Di còn chưa có xuất hiện đã chọc Liễu Khôn Nghi khóc một trận, đến khi đại ma vương thật sự xuất hiện thì sẽ như thế nào đây?
Cố tình đúng vào ngày hôm sau, Phó Uyên Di liền tự mình chạy tới Liễu gia.
Liễu Khôn Nghi vốn đang ở trong phòng chơi với chậu cây nhỏ của nàng, chậu cây nhỏ nở hoa, thật vất vả mới hấp dẫn đến một tiểu dã quỷ. Liễu Khôn Nghi đang hết sức chăm chú quan sát dã quỷ kia, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của mẹ mình và Phó Uyên Di ở trong phòng khách.
“Chào a di! Khôn Nghi có ở nhà không ạ?”
Lông tơ toàn thân Liễu Khôn Nghi đều dựng đứng cả lên.
Đừng nói! Đừng nói với nàng!
Liễu mẹ đương nhiên không có nghe được tiếng lòng hò hét của nữ nhi: “Khôn Nghi ở trong phòng đấy.”
Một tràng tiếng bước chân dồn dập đang tiến đến nơi này của nàng — cậu nói xem, đứa trẻ bị mù vì sao bước chân lại mạnh mẽ như thế?
Liễu Khôn Nghi chạy như điên ra ngoài, không biết hôm nay tên hung thần hỗn đản này lại nghĩ ra trò đùa cổ quái gì muốn tới khi dễ nàng, nàng từ hậu viện chạy một mạch thật nhanh tới bờ sông, còn tưởng là như vậy thì có thể tránh thoát được Phó Uyên Di.
Mặc dù về phương diện thủ công, thuật dưỡng quỷ, thuật hình nhân có thiên phú như thế nào, thì nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, đầu óc còn đơn giản. Con sông kia cách Liễu gia không xa, vả lại từ cổng sau của Liễu gia đi ra thẳng một đường liền có thể đến bờ sông. Liễu Khôn Nghi chạy vội đến tận mười phút, cảm thấy khoảng cách này cũng đủ xa, Phó Uyên Di chắc chắn sẽ tìm không ra nàng, liền an tâm ngồi xuống.
Chạy ra ngoài quá gấp gáp, Liễu Khôn Nghi cái gì cũng không mang theo, chỉ có thể ở bờ sông ngẩn người.
Nàng nghĩ Phó Uyên Di đi một vòng không gặp mình thế nào cũng sẽ bỏ đi…… Nàng từ sáng sớm vừa ngủ dậy đã lo săn sóc chậu cây kia, bữa ăn nhẹ giữa buổi sáng cũng chưa kịp ăn, lúc này cái dạ dày lại bắt đầu kêu gào rồi.
Hay là trở về?
Không được…… Uyên Di nhất định còn chưa đi, đợi lát nữa vậy……
Rột rột……
Rột rột rột.
Liễu Khôn Nghi ngồi ở bờ sông, tứ chi mảnh khảnh co quắp lại. Mặt trời chói chang chiếu rọi xuống đầu, trong bụng đói khát, nàng thật không biết chính mình đã tạo nghiệt gì a, có nhà lại không thể về.
Đúng lúc này, trong tay đột nhiên xuất hiện một chùm quả từ một cái cây đỏ au. Trông chúng giống như những quả nho nằm thành một chùm, đặc biệt cổ quái đột ngột từ dưới đất mọc lên, giống như là đặc biệt cung cấp cho nàng ăn.
Liễu Khôn Nghi nhìn chùm quả kia hồi lâu, nhớ tới lời mẹ nàng đã từng nói: “Mấy thứ bên ngoài không được ăn bậy, những người bên ngoài không được tin bậy.”
Nàng do dự thật lâu, nhìn chung quanh quan sát chùm quả này, nhớ mang máng nó đặc biệt tương tự như “quả xích muội” trong tập tranh ảnh tư liệu thực vật Tứ giới.
Trong tập tranh ảnh tư liệu đó nói như thế này: Quả xích muội, cây nhỏ màu xanh thuộc họ dây leo, cành nhỏ hình trụ, quả có màu đỏ tươi hình cầu hoặc hình trứng, phổ biến ở Nhân giới và Yêu giới. Loại quả này làm thanh cổ họng nhuận phổi, có thể giúp tiêu đàm hết ho, thúc đẩy sự tăng trưởng của khung xương.
Đích thực rất giống quả xích muội!
Liễu Khôn Nghi tự mình ở trong lòng đưa ra kết luận sau đó lập tức hái xuống đưa vào trong miệng mình.
Khi ngậm một quả ở trong miệng Liễu Khôn Nghi lại do dự. Trong sách nói quả xích muội đã biến mất ở Nhân giới rồi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Loại quả này có hình dạng đa phần tương tự, chẳng lẽ nàng đã nhận sai?
Liễu Khôn Nghi đang do dự, bỗng nhiên phía sau có một âm thanh vang lên: “Cậu ăn cái gì vậy?”.
Liễu Khôn Nghi bị dọa đến hết hồn, chỉ nghe “ực” một tiếng, cả một quả kia liền bị nàng nuốt xuống.
Liễu Khôn Nghi quỳ rạp trên mặt đất ho khan không ngừng, Phó Uyên Di đụng đến chùm quả trong tay nàng, vừa sờ vào sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cậu vừa rồi ăn cái này sao?!”
Liễu Khôn Nghi thật vất vả mới trở lại bình thường, nước mắt còn đọng ở khóe mắt. Thấy Phó Uyên Di vẫn là tìm được nàng, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, cũng lười trốn nữa: “Đúng vậy, thế nào.”
Phó Uyên Di sắc mặt như màu tương, tràn ngập sợ hãi. Nàng đem chùm quả đặt vào trong tay Liễu Khôn Nghi, trầm giọng nói: “Đây là quả độc của Yêu giới, Nhập Tỏa Cốt. Người ăn phải nó…… Không ai có thể sống quá hai mươi ngày.”
Tiểu cô nương sáu tuổi không chút tâm cơ Liễu Khôn Nghi sắc mặt biến đổi lớn, hai tay run lên, chùm quả rơi xuống mặt đất.