Bạn đang đọc Beta Này Quá Cá Mặn – Chương 67: Chờ Bạn Trai
Vào buổi chiều sinh nhật của Cố Hâm hôm đó, Giang Thần có thêm một cậu bạn nhỏ năm tuổi đính kèm, cậu vui vẻ dẫn theo cậu em họ này đi một vòng trước mặt các bạn học.
Em họ của Cố Hâm chắc chắn là một đứa trẻ mê sắc.
Cậu bé rất yêu thích Giang Thần, cả tối hớn hở bám lấy cậu, Giang Thần đi đến đâu, bé đi đến đó, làm cho cô của Cố Hâm cũng vui theo.
Các bạn học lớp tám chơi rất thoải mái, trong bữa tiệc nào ca hát, nào nhảy nhót.
Cả đám dồn hết sức lực giải tỏa tất cả những áp lực của học sinh lớp mười hai bị dồn nén suốt mấy tháng qua, chơi đùa la hét ầm ĩ.
Ông nội Cố sắp xếp toàn bộ đồ uống cho bữa tiệc này đều là nước trái cây, không có rượu, nhưng mọi người ai cũng chơi đùa rất vui vẻ.
Phụ huynh Cố Hâm ở lại cho đến khi Cố Hâm thổi nến xong rồi cũng lần lượt rời đi, để lại không gian cho lũ trẻ.
Cậu em nhỏ của Cố Hâm chơi với Giang Thần cả tối lại bám anh không chịu về nhà, nhưng mà chơi được một lát, cậu bé mệt nên buồn ngủ.
Giang Thần dỗ dành cậu, hứa mấy ngày nữa sẽ đến tìm cậu chơi, cậu bé mới ngoan ngoãn theo mẹ trở về.
Chủ nhật chơi vui vẻ nhưng thứ hai còn phải đến trường, mọi người không dám chơi quá muộn, nếu không thì cửa nhà có lẽ cũng không vào nổi nữa.
Chừng năm sáu giờ tối, tiệc tan, cả biệt thự lớn như thế chỉ còn Cố Hâm và Giang Thần ở lại dọn dẹp.
Cố Hâm tìm được phần quà của Giang Thần trong một đống quà tặng, trong mắt hắn, chỉ có món quà này là món quà đặc biệt nhất.
Hắn muốn bóc quà.
Hắn rất tò mò Giang Thần tặng gì cho mình.
Giang Thần nói: “Hay là mở hộp quà khác trước đi?”
Cố Hâm lắc đầu: “Không muốn”.
Chiều nay các bạn học đã nháo loạn đòi Cố Hâm bóc quà của Giang Thần, nhưng sao Cố Hâm có thể đồng ý, món quà quan trọng thế này hắn muốn bóc riêng.
Vẫn như mọi năm, Cố Hâm cẩn thận từng li từng tí bóc quà, mỗi năm chỉ có một sinh nhật, món quà này rất quý giá.
Mỗi món quà Giang Thần tặng hắn, hắn đều nhớ rất rõ.
“Cẩn thận thế sao?” Giang Thần chủ động dựa vào người hắn.
“Đương nhiên, đây là món quà sinh nhật mười tám tuổi ông tặng tôi mà”.
Cố Hâm trân trọng nói.
Hắn mở hộp quà, bên trong là một lá bùa bình an được chạm khắc từ gỗ lớn cỡ bằng bàn tay, bên trên khắc những nét chữ nhỏ nhắn méo mó.
[Cố Hâm đề tên bảng vàng]
Cố Hâm nghĩ ra rất nhiều thứ, nhưng hắn không ngờ Giang Thần sẽ tự tay khắc bùa bình an cho hắn, ngàn vàng khó cầu.
“Đầu tuần ông bảo không quan tâm đến tôi nữa, chính là để đi dâng hương sao?”
“Ừ”.
Giang Thần gật đầu, cậu còn lôi kéo cả Vệ Mông đi cùng, cố ý không cho Vệ Mông đăng ảnh lên vòng bạn bè, không thì món quà này không còn là niềm vui bất ngờ nữa.
“Nhưng mà bùa bình an không phải phải mua ở trong chùa miếu sao?”
“À, cái này do tôi tự khắc, sau đó đem đến chùa khai quang”.
Giang Thần tự động bỏ qua quá trình dùng tiền ở giữa.
Cố Hâm cảm động vô cùng, muốn ôm Giang Thần một cái.
“Thần Thần, sao ông tốt thế”.
“Vì tôi là người bạn tốt nhất của ông mà”.
Giang Thần nói thế.
“Gì cơ?” Cố Hâm sững sờ, cảm động vừa rồi biến thành khó chịu, thấy Giang Thần đang mỉm cười mới biết cậu đùa mình, “Tại sao tôi còn chưa được tấn thăng chứ? Có thể từ Hâm quý phi lên Hâm hoàng hậu không?”
“Hầu hạ trẫm thật tốt”, Giang Thần giơ ngón tay nâng cằm Hâm quý phi, cúi đầu hôn hắn một cái.
“Ái phi hôm nay ăn gì vậy, miệng ngọt quá”.
“Đương nhiên là bệ hạ…” Lời còn lại bị Cố Hâm nuốt hết xuống, hắn chủ động chặn miệng Giang Thần, hôm nay hắn tròn mười tám tuổi, muốn hôn người trong lòng thêm hai cái.
“Còn nhớ ba lời hứa với tôi không thế?”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, phải có ngoại lệ”.
“Ba lời hứa đó là quyền của tôi”.
“Hết hôm nay thì lại là quyền của ông”.
“Chỉ giỏi cãi”.
Thời gian vui sướng luôn nhanh chóng qua đi, một tháng tiếp theo, Giang Thần và Cố Hâm vẫn phải vùi đầu bận rộn học tập như cũ.
Chờ đến khi ngẩng đầu lên, Giáng Sinh đã đến.
Giang Thần và Cố Hâm giống như thường ngày, tự học xong thì cùng nhau về nhà.
Họ nhìn thấy đường phố đã trang trí chào đón lễ hội, có thêm vài phần màu sắc vui mừng.
“Giáng Sinh đến rồi”.
“Ừ, năm nay chúng ta đón Giáng Sinh thế nào đây nhỉ”.
“Có nghĩ cũng không qua được, mai là thứ tư, phải thi”.
Mỗi tháng họ đều phải trải qua một kỳ thi tháng, gần đây đã quen với nhịp sống mệt mỏi này, cố thêm nửa năm thì cuộc sống học sinh cấp ba cũng kết thúc.
Cố Hâm không để ý đến các cửa hàng bên ngoài trưng bày sản phẩm gì, hắn chỉ nhớ đến một chuyện duy nhất.
Thời tiết quá lạnh, hai người không đi xe đạp, hôm nay quyết định thư giãn một lát, cùng nhau đi bộ về nhà.
“Thần Thần, ông có từng nghĩ đến chuyện thi vào cùng một trường với tôi không?” Cố Hâm khép tay, thổi hơi nóng vào lòng bàn tay.
“Gì cơ?” Giang Thần đang bị cối xay gió bên đường hấp dẫn, không ngờ Cố Hâm đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này.
“Tôi muốn nói, ông cùng tôi thi vào Thanh Bắc nhé”.
Cố Hâm nói, “Không muốn tách ra nữa”.
Hắn trước giờ không dám đề cập là vì sợ tạo áp lực cho Giang Thần, nhưng khi ôn tập đến giai đoạn này rồi, hắn vẫn muốn nói ý nghĩ của mình cho Giang Thần nghe.
“Tôi không cam đoan mình sẽ thi đỗ, nhưng tôi sẽ cố thi đỗ một trường học không cách quá xa ông”.
Đến giai đoạn hiện tại, Giang Thần cũng không muốn làm trái lời Cố Hâm nữa.
Hai người họ yêu nhau, cậu sẽ cố gắng hết sức để có thể ở bên cạnh hắn.
Vì thế nên mấy tháng nay cậu luôn cố gắng thức khuya dậy sớm, cho dù rất buồn ngủ nhưng vẫn ráng nhịn.
Thi đại học xong cậu nhất định phải ngủ bảy ngày bảy đêm.
Không biết thế nào cậu lại đột nhiên nhớ tới, có lần cậu nghe bảo kỳ phát tình của Omega nếu không được khống chế sẽ dài đến bảy ngày bảy đêm, cũng không biết là thật hay là giả.
Cậu có phần tiếc nuối nhìn về phía Cố Hâm còn đang mải vui mừng vì Giang Thần muốn thi vào cùng trường với mình: “Hâm Bảo, ông không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Đáng tiếc gì cơ?”
“Không thể ở cạnh một Omega, không được hưởng thụ sự vui vẻ chỉ Alpha mới có.
Tôi tìm hiểu rồi, chứng dị ứng của ông tuy hiếm gặp nhưng dựa theo sự phát triển của y học hiện tại thì vẫn có thể trị khỏi”.
Giang Thần nói thật.
Cố Hâm hiểu, Giang Thần không có cảm giác an toàn.
Hắn nắm tay Giang Thần bỏ vào túi áo mình.
“Ông hiểu lầm rồi, người tôi thích là ông, không phải vì vấn đề giới tính, cho dù ông là Alpha, tôi cũng chỉ thích ông.
Tôi đã nghĩ kỹ chuyện của chúng mình rồi, Thần Thần, mặc dù nước mình chưa cho phép nam Alpha và nam Beta kết hôn, nhưng chúng ta có thể ra nước ngoài.
Tôi nghĩ như vậy đấy, tương lai tôi sẽ mãi chỉ có duy nhất một người bạn đời là ông mà thôi”.
“Nghĩ lâu dài đến thế rồi sao?” Giang Thần tự than thở mình không so nổi, cậu nghĩ có lẽ Cố Hâm đã thích mình rất lâu rất lâu, bình thường mình ôm hắn suốt ngày, chắc chắn trong lòng hắn vui như hoa nở? Thế mà cậu còn mệt mỏi suy nghĩ lâu như vậy.
“Phải sớm nghĩ kỹ chứ, lỡ đâu nguyện vọng thành sự thật thì sao?” Không đúng, nguyện vọng của hắn đã thành sự thật rồi.
“…!cũng đúng”.
Giang Thần được hắn dỗ cảm thấy rất dễ chịu.
“Mai là sinh nhật ông rồi, chút nữa lên nhà tôi lấy quà nhé, sợ mai thi về muộn không kịp đưa”.
“Được”.
Giang Thần cho rằng sớm hay muộn cũng được, chỉ là mai đi học nên sinh nhật cũng không được tổ chức ăn mừng gì.
Hai người nắm tay về nhà, bố Cố mẹ Cố còn chưa về đến, Cố Hâm vào trong phòng ngủ lấy quà ra đưa cho Giang Thần.
Nhìn món quà rất to, cầm trên tay cũng rất nặng.
“Quà gì thế? Sao nặng vậy?” Giang Thần còn nghĩ hắn tặng mình một cái máy chơi game có giá trị, trong lòng rất vui.
“Về nhà mở ra liền biết.” Cố Hâm không dám đối mặt với Giang Thần.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa, Giang Thần không tiếp tục ở lại trong phòng Cố Hâm nữa.
Lúc trước cậu chẳng cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ mối quan hệ thay đổi, cậu bắt đầu cẩn thận hơn, tránh gây ra những hiểu lầm xấu hổ.
Người trở về là mẹ Cố, thấy Giang Thần ôm một hộp quà thì không nói gì, chỉ hỏi cậu có muốn ăn khuya không.
“Dạ, không ạ.
Dì ơi, mai chúng con phải thi, con xin phép về trước”.
“Ừ, về sớm ngủ đi nhé.
Thi đại học cũng không cần cố quá sức, phải nghỉ ngơi thư giãn hợp lý”.
Mẹ Cố đã sớm xem Giang Thần thành con dâu tương lai, nhìn chỗ nào cũng thấy thuận mặt, còn muốn bảo Cố Hâm đưa Giang Thần về.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhớ ra người ta ở ngay tầng trên mới cố nuốt câu này xuống.
Ôi, hai đứa bé ở quá gần, con trai bà không thể hiểu nổi niềm vui đưa bạn trai về nhà.
“Vâng, dì.” Giang Thần gật nhẹ đầu, cậu và Cố Hâm còn chưa chính thức yêu đương, phụ huynh hai nhà đã biết.
Chắc chẳng có phụ huynh lớp mười hai nào lại thoải mái như họ.
“Cuối tuần dì hầm canh gà, con nhớ xuống uống nhé”.
Mẹ Cố lại dặn dò.
“Dạ, vâng”.
Giang Thần hiện giờ có hơi sợ mẹ Cố Hâm, bị phụ huynh quan tâm quá cũng hơi áp lực.
Về đến nhà, mẹ Giang còn chưa ngủ, bà hỏi Giang Thần tối mai có muốn xin nghỉ ra ngoài ăn sinh nhật không.
Giang Thần bảo ngày mai cậu phải thi, tối cũng phải lên lớp tự học.
Cậu muốn nghỉ ngơi thật, nhưng vừa mới hứa với Cố Hâm sẽ ôn bài cho tốt rồi.
“Vậy đợi tối con về ăn bánh sinh nhật nhé”.
“Vâng”.
Chuyện này thì không có vấn đề gì.
Giang Thần không kịp chờ đợi chạy về phòng bóc quà sinh nhật của Cố Hâm.
Năm nay hắn đóng gói quà rất đơn giản.
Giang Thần mở hộp quà, giấy bọc ngoài còn không có.
Cậu nghi ngờ có phải Cố Hâm thấy mình đã thích hắn rồi thế nên cảm thấy không cần tốt với cậu như xưa nữa, quà mà cũng tùy tiện thế sao!
Chả lẽ đây chính là cảm giác có được rồi thì không trân trọng nữa?
Cậu tiếp tục mở quà, thấy trong đó có ba cuốn vở dày, bìa sách cũng rất bình dị, không phải Cố Hâm viết nhật ký tình yêu cho cậu đấy chứ?
Được, được, hóa ra cậu hiểu lầm Cố Hâm rồi! Giang Thần ôm hy vọng tràn đầy lật cuốn vở đầu tiên.
Cậu đọc nhanh như gió.
…
Sau khi mở hết ba quyển vở ra, Giang Thần hận không cầm điện thoại di động lên mắng Cố Hâm một trận!
Cuối cùng cậu chỉ ngồi trước bàn học cười mắng: “Tên điên này”.
Có ai lại soạn tất cả những kiến thức trọng tâm đem làm quà sinh nhật cho bạn trai chứ!
Có lẽ trừ Cố Hâm sẽ không tìm được người thứ hai!
Sáng hôm sau, Giang Thần ăn xong mì trường thọ mẹ Giang nấu rồi mới đi xuống nhà.
Cố Hâm đang đứng dưới tầng đợi cậu, Giang Thần tức giận lườm hắn một cái.
“Hài lòng về món quà chứ?” Cố Hâm cũng muốn tự bật cười.
Giang Thần không muốn để ý đến hắn, vượt qua hắn đi về bến tàu điện ngầm.
“Thần Thần, đừng giận mà.”
“Hôm nay không cho phép nói chuyện với tôi!”.
Giang Thần quay người nhìn hắn chằm chằm.
Cậu biết Cố Hâm muốn mình đỗ cùng trường đại học với hắn, cậu vui lòng.
Nhưng khi nhìn thấy quà sinh nhật là sách ôn tập thì cậu tức giận, rõ ràng đó là món quà sinh nhật mười tám tuổi cậu vô cùng chờ mong kia mà!
“Nghe tôi giải thích đã.” Cố Hâm ở phía sau cố gắng đuổi theo.
“Không nghe.” Giang Thần bịt lỗ tai.
Hai người một trước một sau vào bến tàu điện ngầm.
Giờ cao điểm sáng sớm, tàu điện ngầm đầy ắp người, Cố Hâm đi sát bên Giang Thần, chen vào trong.
Hai người họ không đứng xa nhau, Cố Hâm một mực nắm chặt ngón tay Giang Thần: “Thần Thần, đừng giận mà, tôi chuẩn bị lâu lắm đấy”.
Giang Thần quay đầu không thèm để ý tới hắn, Cố Hâm lại phải mượn sự chen chúc trong tàu điện, ghé vào tai Giang Thần nói nhỏ.
Tai Giang Thần bị hơi thở nóng hổi của hắn làm ngứa ngáy, nghiêng đầu lườm hắn.
Tàu điện ngầm đến bến mới, Giang Thần theo quán tính nhào về phía trước, môi hôn thẳng lên cằm của Cố Hâm.
“Cám ơn đã tha thứ nhé”.
Cố Hâm nắm chặt tay cậu: “Thật sự ghét quà của tôi đến thế sao? Do tôi tự tay viết cả đấy”.
“Ngậm miệng.” Giang Thần cảm thấy hôm nay cơn giận của mình không thể nào tan hết được.
Cuộc thi bắt đầu, Giang Thần bị Cố Hâm làm phiền cả sáng chẳng còn lại chút áp lực nào, thuận lợi làm hết bài.
Môn thi cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Giang Thần nhìn bài thi nhếch miệng cười.
Hóa ra là vậy, Cố Hâm cố ý tặng món quà này để giúp cậu giảm áp lực.
Kỳ thi thử này dùng đề thi chung của toàn thành phố, các thầy cô rất quan tâm, bắt xếp học sinh theo phòng riêng biệt không khác gì thi đại học.
Môn thi cuối cùng Giang Thần làm xong sớm, nộp bài trước năm phút.
Cậu biết Cố Hâm thi ở phòng học nào, chạy thẳng đến hành lang chờ hắn.
Chủ nhiệm giáo dục – thầy Hứa đi ngang qua: “Giang Thần, em đứng ở đây làm gì?”
Giang Thần thoải mái, dùng âm thanh tất cả mọi người xung quanh nghe thấy trả lời: “Dạ thưa thầy, em chờ bạn trai!”
Gân xanh trên trán Lão Hứa nổi lên: “Hai em lên văn phòng với tôi!”
Cố Hâm mới nộp bài xong không biết nguyên do: “…”.