Beta Này Quá Cá Mặn

Chương 45: Vận Chuyển Cây Giống


Bạn đang đọc Beta Này Quá Cá Mặn – Chương 45: Vận Chuyển Cây Giống


Cố Hâm vất vả lắm mới nhịn được đến giờ tan học, thì lại bị giáo viên gọi ra ngoài.
Bạn học mới rất yên tĩnh, Giang Thần tò mò thì tò mò, nhưng vẫn còn lễ phép, không hỏi thẳng Tưởng Nhất Bách chuyện của người ta.
Đối phương đến cùng vẫn là một Omega, Tưởng Nhất Bách dường như có mối quan hệ không tồi, thế nên sau giờ học Giang Thần cũng không định lôi kéo hỏi này hỏi kia.
Cho đến tận khi nghỉ trưa, cả đám đều phải đến nhà ăn ăn cơm.
Trên mặt bạn học mới vẫn đề rõ hai chữ lạnh lùng, nhưng lại chủ động nói chuyện với bọn họ.
Cậu ta hỏi Tưởng Nhất Bách: “Tưởng Nhất Bách, nhà ăn trường học ở đâu?”
Tưởng Nhất Bách: “Hay cậu đi ăn cùng chúng tôi nhé.”
Giang Thần đương nhiên không có ý kiến, Cố Hâm im lặng không nói, mọi người coi như là hắn đồng ý.
Nhóm bốn người bình thường hôm nay lại nhiều thêm một, ai cũng không thể nói chuyện thoải mái như ngày thường, đến Vệ Mông muốn nói gì cũng cẩn thận hơn.
Đoạn Vũ nhìn qua là biết không phải một người thân thiện, trên thực tế, đúng là không phải.
Tưởng Nhất Bách đến cùng vẫn là người giỏi giao tiếp nhất hội, dẫn đầu phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Đương nhiên, Giang Thần chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, chỉ đang một mực chăm chú quan sát Đoạn Vũ mà thôi.
Năm người ngồi ở cửa sổ giữa phòng ăn, xung quanh khá yên tĩnh.
Tưởng Nhất Bách: “Đoạn Vũ, không phải đang ở Nhất Trung rất tốt sao, sao lại chạy đến Tam Trung thế này? Cố Hâm không ở đó thì ông chính là người đứng đầu toàn khối rồi.”
Đoạn Vũ nói ra lời than phiền của một học sinh giỏi: “Cậu ta không ở đó, không có động lực cạnh tranh, làm người đứng đầu cũng không có ý nghĩa.”
Vệ Mông nhanh mồm nhanh miệng: “Vậy cậu vì anh Hâm của chúng tôi mà chuyển đến Tam Trung sao?”
Đoạn Vũ thẳng thắn gật đầu: “Xem như là thế đi, có Cố Hâm mới có động lực tranh đua.”
Giang Thần nhìn thoáng qua Cố Hâm, nhíu mày: Nợ đào hoa?
Cố Hâm sao lại không biết ý của Giang Thần, cười cười, lắc đầu.
Không phải.
Đoạn Vũ trong lòng chỉ có học tập, cậu ta chỉ muốn thắng Cố Hâm mà thôi.
Nhưng cho dù là Tưởng Nhất Bách hay Giang Thần thì đều không tin, ai lại vì tranh một vị trí thứ nhất mà phải chuyển trường chứ? Lý do gì thế này?
Cố Hâm nói: “Không có gì để so cả.”
Đoạn Vũ không nói gì, mà quay sang hỏi Tưởng Nhất Bách: “Tôi có thể đổi chỗ ngồi với cậu không? Tôi muốn ngồi cùng bàn với Cố Hâm”.
Mọi người nghe xong đều im lặng, Đoạn Vũ này dám nghĩ dám nói ghê.
Tưởng Nhất Bách đem vấn đề này vứt sang chỗ Cố Hâm: “Muốn tôi đổi không?”
Cố Hâm quả quyết từ chối: “Không cần.

Đoạn Vũ, đừng gây phiền phức cho tôi nữa.”
Đoạn Vũ nhỏ giọng nói: “Hẹp hòi, rõ ràng sợ tôi vượt mặt cậu.”
Cố Hâm: “Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được, tôi không muốn ngồi cùng bàn với cậu”.
Đoạn Vũ bị từ chối thẳng thừng lại chẳng cảm thấy khó chịu, bình thản nói: “Chẳng thay đổi chút nào”.
Cho dù là nam Omega hay nữ Omega, Cố Hâm sẽ luôn giữ một giới hạn rộng ngang sông Hoàng Hà, chưa từng vượt qua ranh giới.
Giang Thần cảm thấy nghe họ nói chuyện quá mệt người, lời lời đều có hàm ý, ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu.
Ăn được một nửa, Giang Thần không muốn ăn nữa, đến cả món sườn chiên cậu thích cũng còn những hai miếng.
Cố Hâm mặc dù nghe Đoạn Vũ nói chuyện nhưng vẫn để tâm đến Giang Thần: “Sao không ăn nữa?”
Giang Thần nói: “Buổi sáng ăn nhiều, trưa không đói lắm.”
Từ nhỏ đến lớn Cố Hâm đều giúp Giang Thần ăn nốt đồ ăn thừa.

Từ nhỏ hai đứa trẻ đã được dạy không được lãng phí đồ ăn, hắn chủ động gắp sườn chiên của Giang Thần về đĩa của mình.
Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông theo hai người bọn họ một học kỳ nên không lạ gì, còn Đoạn Vũ thì là lần đầu tiên bắt gặp.
Trước kia Đoạn Vũ chưa từng thấy Cố Hâm ăn nốt đồ thừa hộ ai, không khỏi nhìn Giang Thần thêm vài lần.

Tên người này hình như là Giang Thần, cậu ta có nhớ.
Cố Hâm đối xử với Giang Thần khác người thường, hình như mối quan hệ giữa hai người họ còn tốt hơn cả Tưởng Nhất Bách, cũng càng thân mật hơn.
Bạn học mới vào lớp nhưng không ngay lập tức kết giao bạn bè, luôn mang theo sự cẩn thận và kiêu ngạo của chính mình.
Đến ngày hôm sau, Đoạn Vũ hình như cũng chỉ mới nói chuyện với bạn cùng bàn và nhóm Giang Thần mà thôi.
Tan học Giang Thần và Cố Hâm cùng về nhà, câu chuyện giữa hai người không tránh khỏi nhắc đến Đoạn Vũ.

Sự xuất hiện của Đoạn Vũ khiến Giang Thần cảm thấy rất mới mẻ, nhưng cũng làm cậu có chút rầu rĩ không vui.
“Đoạn Vũ chuyển trường vì ông là thật hay giả thế?”
Cố Hâm nói: “Đương nhiên là giả.”
Giang Thần: “Sao lại thế?” Rõ ràng hôm nay Đoạn Vũ vô cùng nghiêm trang nói mình muốn vượt qua Cố Hâm.
Cố Hâm: “Mặc dù nói sau lưng người khác không tốt cho lắm, nhưng chắc chắn Đoạn Vũ sẽ không chuyển trường vì một ai cả.

Cậu ta cũng chuyển đến Nhất Trung lúc đang học lớp tám, hình như do bố mẹ ly hôn thì phải, cậu ta được bố nuôi dưỡng, lần này chắc là cũng có lý do khác”.
Giang Thần: “Vậy chẳng phải cậu ta rất đáng thương sao?”
Cố Hâm lắc đầu: “Không tiếp xúc mấy, nhưng chắc không đến nỗi đáng thương đâu.

Tưởng Nhất Bách kể gia cảnh nhà cậu ta không tệ.”
Dưới tình huống bình thường, người háo thắng luôn muốn mình đứng đầu.

Cố Hâm không còn ở Nhất Trung nữa, cậu ta đã trở thành người đứng đầu.

Là một người đứng đầu liệu có cần phải chuyển đến Tam Trung nữa không? Chắc chắn cậu ta đến Tam Trung là có nguyên nhân.
Giang Thần không phải người tò mò quá mức, hỏi đến tận cùng tất cả mọi gốc rễ của đối phương, nhưng đúng lúc cậu lại là thành viên của nhóm 4O và 1B.

Nhóm Omega trong này luôn là những người thích náo nhiệt thích ăn dưa, hôm nay đã điều tra ra chuyện CP bên Nhất Trung năm đó.

Tương lai nếu con đường học hành không thuận lợi, nhóm Omega này của lớp cậu có thể chuyển sang làm paparazzi, cũng coi như là một đầu ra hoàn hảo.
“Tinh Vũ CP?” Giọng nói của Giang Thần nâng cao thêm hai độ, tràn đầy hứng thú nhìn Cố Hâm trước mặt.
“Bạn bè trêu chọc thôi”.

Vẻ mặt Cố Hâm tràn ngập bất đắc dĩ.

“Tôi không thích bị người khác kéo vào gán ghép linh tinh”.
Giang Thần có thể hiểu, hai người một bên là học sinh giỏi nhất khối, một bên là học sinh giỏi nhì khối.

Một bên là Alpha đẹp trai mù mắt người ngoài, lại dịu dàng khiêm tốn.

Bên còn lại là Omega xinh đẹp lạnh lùng, đương nhiên sẽ bị người khác não bổ thành một cặp đôi yêu nhau lắm cắn nhau đau.
“Uầy, tôi còn tưởng bên Nhất Trung các ông mỗi ngày chỉ biết học và học, học đến mức làm người ta phát điên.

Ai ngờ còn có người rảnh rỗi đi ship CP cơ đấy”.

Nhưng vừa nghĩ tới ai cũng có thể bị gán ghép với Cố Hâm, trong lòng cậu lại cảm thấy hơi khó chịu, đột nhiên lại kéo chủ đề về mình, “Vậy nếu hai chúng ta là một đôi thì tên CP là gì được nhỉ?”

Cố Hâm không hề nghĩ đến chuyện Giang Thần có thể nhắc đến CP giữa hắn và cậu, không khỏi nhớ đến bài viết trên diễn đàn bị mình báo cáo, bỗng nhiên cảm thấy hối hận, sao mình lại báo cáo bài viết đó cơ chứ?
Cố Hâm không nhịn được, nói tên CP nhóm học sinh trong trường đặt cho hai người họ: “Tinh Thần?” (Sao trời)
“Hình như nghe hay hơn Tinh Vũ đó”.

Nụ cười trên mặt Giang Thần sáng bừng lên, tràn đầy phấn khởi nói.

“Hay chúng ta cũng làm một cái đi, nghe thú vị ghê!”
Một cái CP thôi mà lại kích thích ham muốn thắng bại của cậu, con cá muối cũng có ngày muốn trở mình.
Giang Thần nhớ mình đã quen biết Cố Hâm nhiều năm như vậy, cùng thi đấu đoạt giải, cùng trốn học, cùng trèo tường, cùng huấn luyện, cùng lên sân khấu, chuyện gì cũng đã từng làm, tại sao không ai ship CP này?
Cố Hâm do dự nói: “Không cần cố gắng tự xào CP đâu”.

Thật ra hắn đang nghĩ mình có nên đi xóa cái báo cáo bài viết trên diễn đàn kia không.
Giang Thần bị Cố Hâm lôi ra khỏi tàu điện ngầm, lẩm bẩm: “Tôi cũng chỉ nói thế thôi mà”.
Cậu lười như thế, sao có thể tự đi tìm phiền phức cho mình chứ.
Mặc dù Giang Thần chỉ tiện miệng nhắc đến mà thôi, nhưng sau khi Cố Hâm về nhà, càng nghĩ càng thấy ý nghĩ này của Giang Thần có thể thực hiện.

Đêm đó hắn lên diễn đàn trường, tìm kiếm Tinh Thần CP, ngoài ý muốn phát hiện ra chiếc thuyền này vẫn còn đang hoạt động.
Cố Hâm nghĩ thầm, mình không tốn sức đã tìm được rồi, nhưng phải làm sao để cho Giang Thần xem mà không lộ ra chuyện này do chính hắn tìm kiếm bây giờ? Thật phiền não.
Lớp 10-8 có học sinh chuyển trường, nghe nói vô cùng xinh đẹp.

Một tuần sau đó có không ít bạn học đi ngang qua lớp 10-8 chỉ vì ngắm học sinh mới chuyển đến này.

Có người nhỏ giọng bàn tán với nhau, vô cùng hâm mộ bảo, tại sao Alpha, Beta, Omega đẹp nhất trường đều ở lớp 10-8 vậy? Trường học cố ý à?
Lãnh đạo trường rất vô tội, họ chỉ chia học sinh theo nhân số thôi mà.

Lớp 10-8 có số học sinh ít nhất khối mười, học sinh mới chuyển đến đương nhiên sẽ được phân vào lớp tám, hơn nữa giáo viên còn quan tâm lo lắng hỏi học sinh mới đến muốn vào lớp nào, người ta đồng ý chọn lớp 10-8, giáo viên muốn học sinh nhanh chóng hòa nhập đương nhiên là đồng ý rồi.
Sau khi thi học sinh giỏi Toán xong, Cố Hâm nhận được giải thưởng vinh dự, kỳ này lại bị kéo đi thi Lý, bắt đầu bận bù đầu.
Mới tham gia chưa được bao lâu, thầy Vật Lý lại mở một lớp học thêm, mỗi tối học một buổi, Cố Hâm đành phải học thêm hai tiếng mỗi ngày.
Không chỉ có Cố Hâm tham gia, Đoạn Vũ cũng tham gia, cậu ta đã tham gia vào những kỳ thi Vật Lý từ những năm cấp hai.
Nghe nói sau này còn phải sang trường khác huấn luyện, nhưng đều do trường cử đi, mỗi trường chỉ có một vài chỉ tiêu, thế nên các bạn học trong đội tuyển Vật Lý ai cũng ra sức học tập để nhận được chỉ tiêu đó.
Học kỳ mới đến, người mới đến, thế nhưng các bạn học chỉ bàn luận được một thời gian là thôi, cảm giác mới mẻ qua đi thì ai cũng bình thường trở lại.
Đoạn Vũ là một người lạnh lùng, nhưng hễ có ai nhờ vả vẫn giúp đỡ tận tình.

Còn Cố Hâm, hắn luôn nói mình không rảnh, hoặc là lấy cớ còn phải giảng bài cho Giang Thần, Giang Thần vĩnh viễn là cái cớ tốt nhất của hắn.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, băng tuyết đã tan, chứng tỏ mùa xuân sắp đến.
Ngày mười hai tháng ba là ngày Tết trồng cây.
Trường tổ chức cho toàn bộ học sinh tham gia hoạt động trồng cây.
Lại làm khó kẻ không thích dậy sớm!
Giang Thần giờ đã khôn khéo hơn, không muốn Cố Hâm đánh thức đúng giờ nên trước khi đi ngủ đều nhớ bỏ chú bướm nhỏ trên cổ ra.

Lúc Cố Hâm lên tầng tìm cậu, cậu có thể ngủ thêm năm phút, quản lý thời gian ngủ rất chặt chẽ.


Còn người Giang gia đã ném luôn nhiệm vụ gọi Giang Thần dậy cho Cố Hâm rồi.
Có thể nói, cả nhà họ buông bỏ hai tay, để tự Cố Hâm giải quyết.
Cố Hâm cảm thấy nếu Giang Thần dùng thời gian ngủ để suy nghĩ đến học tập chắc chắn đã thành một học sinh siêu giỏi, nhưng hắn chẳng nỡ ép buộc cậu, chỉ cần cố gắng giúp Giang Thần thi đỗ một trường cùng thành phố với hắn là được.
Số lần hắn xuất hiện ở Giang gia càng ngày càng nhiều, hiện giờ đã đến tình trạng tự mở cửa mà vào, thế nhưng người Giang gia cũng không cảm thấy có gì không đúng, dù sao ai cũng bận, chẳng rảnh tay mà ra mở cửa cho hắn.

Hắn lại có mật mã, muốn vào lúc nào cũng được.

Tháng ba ở Lan Thành vẫn rất lạnh, nhưng so với mùa đông thì có thể nói là xuân đã về hoa nở rộ.
Giang Thần bị Cố Hâm gọi dậy.
Cậu miễn cưỡng mở hai mắt ra, Cố Hâm đang quỳ một gối xuống giường lay cậu.
Ý nghĩ đùa ác trong lòng cậu sinh sôi, vươn tay kéo Cố Hâm xuống.

Cố Hâm không đề phòng, ngã sấp xuống chăn của cậu, may mà hắn kịp phản ứng mới không đè Giang Thần bẹp dí.
Thế mà Giang Thần còn thầm thì tố cáo: “Mẹ ơi, Hâm Bảo, ông đè chết tôi rồi!”.
Khuỷu tay Cố Hâm chống bên giường, cách Giang Thần chỉ có 10cm, lôi chứng cứ ra cãi lại: “Ai bảo ông kéo tôi, tôi chống một chân không giữ cân bằng được.

Mà ông toàn ngủ tận trong góc tường, muốn gọi dậy còn phải bò vào trong nữa”.
Thực ra trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ, lông mi Giang Thần vừa dài vừa cong, đẹp mắt chết đi được, nhìn mãi chẳng chán.
Gương mặt cậu vừa trắng vừa mềm, Cố Hâm chọc chọc ngón tay vào mặt cậu: “Nhanh lên”.
Giang Thần bắt lấy ngón tay của hắn: “Không được chọc mặt, ông phiền quá đi.”
“Không chọc thì ông lại ngủ mất.” Cố Hâm nói, “Còn nữa, tôi không phiền.”
Hắn còn rất thích gọi Giang Thần rời giường, chọc má cậu thêm hai cái.
“Tôi dậy tôi dậy mà.” Giang Thần sợ hắn còn muốn chọc thêm, “Tôi không muốn có lúm đồng tiền đâu.”
Khi còn bé người lớn thường hay bảo chọc má nhiều sẽ sinh lúm đồng tiền, đến giờ cậu vẫn tin tưởng tin đồn này.
Lề mề một hồi lâu, Giang Thần cuối cùng cũng bò dậy được.

Lúc cậu đi ra rửa mặt, Cố Hâm cúi đầu chôn mặt lên gối của cậu, khẽ hít một hơi.
Từ sau kỳ nghỉ đông, Giang Thần không đến nhà hắn ngủ nữa, hắn có chút nhớ thương.
Nơi trường học bố trí hoạt động trồng cây là một ngọn núi ở ngoại thành, ngọn núi này vốn là một nơi xanh biếc đầy cây cối, nhưng bây giờ lại trọc lóc, nguyên nhân thì phải kể đến chuyện từ năm ngoái.
Tháng mười hai năm ngoái có mấy người trẻ tuổi thích mới mẻ, chạy đến đây chơi.

Chơi thì cứ chơi thôi, lên núi chụp ảnh thì chẳng sao, nhưng những người trẻ tuổi này nhất thời phấn khởi, đêm đến chất lửa nướng thịt.
Núi hoang cằn cỗi, lại vào mùa đông khắp nơi đều có cành khô cỏ khô, mấy người trẻ tuổi này không có ý thức phòng cháy, sau khi nướng thịt xong thì không dập tắt hết lửa, sau khi họ rời đi thì ngọn núi bốc cháy, cháy sạch một mảng rừng.

May mà nhân viên bảo vệ đã về nhà nghỉ ngơi từ sớm, nên không ai bị thương.
Sau đó những người này không chỉ bị phạt tiền mà còn bị phạt tội.
Trường học dùng tin tức xã hội này làm tài liệu tiêu cực giảng dạy cho học sinh, sau đó lôi kéo các bạn học đến đây trồng cây.

Dù sao thì người đông sức nhiều, lại còn có ý nghĩ giáo dục.
Cứ như vậy, các bạn học Tam Trung bị trường kéo đến đây, phân phối nhiệm vụ xuống từng lớp.

Giáo viên lại chia tổ, yêu cầu mỗi tổ phải đào bao nhiêu hố, trồng bao nhiêu cây.
Giang Thần ngồi trước Cố Hâm nên họ được phân vào cùng một tổ.

Mỗi lớp đều có người đến dạy họ phải trồng cây như thế nào.
Giang Thần được giao cho một chiếc cuốc, tốt lắm, đây là bắt cậu đào hố hả?
Cố Hâm lặng lẽ đổi nhiệm vụ với cậu: “Hay để tôi đào hố nhé? Ông cùng Lưu Sâm đi vận chuyển cây giống đi.”
Cây giống thực ra cũng không phải cây nhỏ, nhưng nói nặng thì không nặng, chỉ là tương đối cao, một người mang về không thành vấn đề, hai người cùng mang cũng được.

Giang Thần quyết định lén lười, giao cuốc cho Cố Hâm.

Dưới sự chỉ đạo của giáo viên, các bạn học phải đào hố cởi áo khoác ra, vén tay áo, bắt tay vào việc.
Đừng nhìn người chỉ đạo nhẹ nhàng thế kia mà lầm, khi chính tay bạn động vào thì có khi còn phồng rộp cả tay, đào hố thực sự là một công việc mệt mỏi.
Giang Thần nhấc cây giống lên, thấy nó không nhẹ như cậu tưởng tượng thì lại hơi hối hận.

Bởi vì muốn chuyển cây giống thì phải đi qua một sườn núi thật dài, cây giống cao ngang ngửa cậu, mới đi một đoạn cậu đã mệt nhoài.

Nhưng cậu không biết làm sao, thiếu niên Beta vẫn phải làm mặt lạnh vác cây giống lên mà đi thôi.
Vừa đi được một nửa, cậu liền muốn nghỉ, nhưng không kiếm được lý do, bởi vì các nữ sinh khác đều đang thở hổn hển mà ôm cây giống tiến lên phía trước.
Cuối cùng cậu cũng thấy được một bạn học đứng nghỉ bên con dốc phía trước, người cũng quen thuộc.

Kiếm được cái cớ chính đáng, Giang Thần liền ôm cây giống chạy qua.
“Sao không đi nữa thế?” Giang Thần khó có khi chủ động quan tâm đến bạn học như vậy.
Bạn học được quan tâm này chính là bạn học mới chuyển trường – Đoạn Vũ.
Đoạn Vũ cũng bị chia cho nhiệm vụ vận chuyển cây giống.
Cậu ta là Omega, lại là học sinh giỏi chuyển từ Nhất Trung đến, hơi gầy, không có sức mấy.
Bình thường trên lớp cậu ta rất lạnh nhạt, không thân quen với các bạn học Omega khác, lại bị phân đến tổ không ai quen biết.

Cậu ta chỉ quen nhóm Cố Hâm, Tưởng Nhất Bách nhưng ai cũng có việc bận của riêng mình.
Cho đến khi gặp được Giang Thần lười biếng.
Đoạn Vũ hơi ngạc nhiên, cậu ta nhớ rõ Giang Thần đi học chỉ có ngủ và ngủ, mỗi ngày đều mệt mỏi uể oải, không xiêu vẹo trên đường thì cũng nằm sấp trên bàn học mà ngủ.

Mỗi khi ra ngoài, chỉ cần có Cố Hâm bên cạnh thì cậu sẽ dựa dẫm vào người Cố Hâm, chẳng khác gì hai đứa trẻ sinh đôi.

Cậu ta còn từng âm thầm chê bai Giang Thần không khác gì đứa bé, sao suốt ngày dính lấy Cố Hâm, nhưng mỗi lần định nói chuyện này với Cố Hâm thì luôn bị hắn cắt đứt.
“Cây giống hơi nặng”.

Đoạn Vũ nghĩ thầm, Giang Thần định giúp cậu ta mang cây giống sao?
Cậu ta coi như cũng được hoan nghênh, lúc nãy từng có Alpha hỏi có cần giúp đỡ không nhưng cậu ta từ chối, bởi vì biết đối phương đang có ý đồ gì.
Giang Thần lại tỏ ra đồng cảm: “Đúng là rất nặng, vậy chúng ta cùng ngồi nghỉ một lát đi”.
Đoạn Vũ: “…” Không phải muốn giúp cậu ta vác cây giống lên núi sao?
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp, Giang Thần vừa bò lên cái dốc nhỏ, dựa vào cây giống, không muốn đi đâu nữa.
Đoạn Vũ đã nghỉ đủ rồi, Giang Thần vẫn còn thờ ơ.
Đoạn Vũ bắt đầu mang cây giống lên sườn núi, nhưng thấy Giang Thần không định đuổi theo, không khỏi hỏi cậu: “Không đi sao?”
“Đi.” Giang Thần nhìn chung quanh không có ai nghỉ ngơi, đành vác cây giống lên đuổi theo.
Đoạn Vũ còn tưởng Giang Thần sẽ phụ mình vác cây giống lên núi, nào ngờ cậu còn đi chậm hơn cậu ta, căn bản chẳng nhờ vả được gì!
Cậu ta còn phải cổ vũ Giang Thần: “Cố lên, lên hết sườn núi này là đến nơi rồi.”
“Con dốc này dốc tầm 20 độ đấy, nhìn cũng thấy mệt rồi.” Giang Thần chậm rãi đi tới.
“Cũng không đến nỗi nào.” Ông là một Beta, sao còn tính toán chi li thế hả.
Đi một lát, Giang Thần lại ám chỉ với Đoạn Vũ: “Cậu không muốn nghỉ nữa à?”
Đoạn Vũ tưởng là cậu quan tâm mình: “Tôi còn có thể đi, không cần nghỉ ngơi đâu.”
“À.” Giang Thần vô cùng tiếc nuối, thực ra cậu lại muốn nghỉ một lát.
Đoạn Vũ dường như có thể cảm nhận có một đôi mắt u oán phía sau nhìn mình, sống lưng phát lạnh, không khỏi đi nhanh mấy bước.
Mà lúc này Cố Hâm đang đổ mồ hôi như mưa, liếc mắt thấy Đoạn Vũ đang đi cùng Giang Thần, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Hắn cuốc một cuốc xuống, đào ra một cái hố to.
Vệ Mông bên cạnh sùng bái nhìn hắn: “Anh Hâm, anh khỏe vãi!”
Cố Hâm:….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.