Béo Mới Là Đẹp

Chương 4: Béo và gầy


Đọc truyện Béo Mới Là Đẹp – Chương 4: Béo và gầy

Lý Viện Viện chìm sâu vào giấc ngủ, buổi đêm nàng ngủ rất yên, không tung chăn cũng không ngáy, đầu rúc vào đống chăn, hiếm khi xoay người.

Yến Tư Thành thu dọn bàn uống nước, sau đó tìm được giấy bút trên bàn học, liền mang tới bàn uống nước, ngồi ngay ngắn, hạ tiếng TV xuống mức nhỏ nhất.

Công chúa đang ngủ, về lý mà nói y không nên ngồi bên cạnh, nhưng y phải nhanh chóng tìm ra quy luật của thế giới này, cho nên mới phải tận dụng từng giây từng phút. Yến Tư Thành nghiêm túc xem TV, dù là tiết mục khôi hài tới mức nào, y vẫn luôn cau mày, để ý tới từng chi tiết nhỏ, cứ như thể đang thám thính quân tình trọng yếu, gặp chỗ không rõ, y còn nghiêm túc ghi lại.

Đồng hồ báo thức trên tường kêu tích tắc, tiếng Lý Viện Viện hít thở đều đều, y vẫn ngồi thẳng tắp xem TV thâu đêm. Cho đến lúc trời tờ mờ sáng, y mới buông bút, cả đêm nhìn ánh đèn vô tuyến, chữ dày đặc năm trang giấy.

Xoa đôi mắt khô rát, Yến Tư Thành nhìn quanh nhà, Lý Viện Viện vẫn giữ tư thế như cũ, say sưa ngủ, môi hơi chuyển động, không biết đang mơ thấy đồ ăn ngon gì, thần sắc khoan khoái, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Yến Tư Thành nhớ rõ hồi nhỏ, lần đầu tiên y thấy công chúa là ở bên hồ nước trong phủ, nàng khóc rất đáng thương, lúc đó Yến Tư Thành không biết nàng là ai, trời tối nên cũng không thấy rõ xiêm y, y hiếu kỳ bèn tới hỏi dăm câu, Lý Viện Viện vừa khóc tu tu, vừa rên rỉ lầm bầm: “Không có bánh phù dung, không được ăn bánh phù dung…”

Hoá ra vì một chiếc bánh phù dung…

Yến Tư Thành nhất thời trầm ngâm, sờ soạng lôi ra hai chiếc kẹo gừng đưa cho nàng: “Ta không có bánh phù dung.” Y nói: “Nhưng kẹo gừng cũng ngọt lắm đấy. Ăn không?”

Tiểu cô nương nhìn kẹo gừng trong tay y, đôi mắt to vụt sáng, tựa như ánh sáng chợt bừng lên, ngẩng đầu liếc Yến Tư Thành rồi lại liếc chiếc kẹo, cuối cùng chỉ lấy một cái, đút vào miệng, nàng trợn tròn mắt, chớp chớp mi, những giọt nước còn vương nơi hốc mắt tựa như những hạt châu rơi xuống, mát lành như gió xuân, xua tan nỗi buồn.

“Ngon lắm.” Miệng còn đang ngậm kẹo, thế mà vẫn nói “ngon”.

Yến Tư Thành lại đưa nốt cái còn lại cho nàng. Thế nhưng Lý Viện Viện lại đẩy tay y về: “Cái này ngon lắm, huynh cũng ăn đi.”

Kẹo gừng nào ngon tới vậy chứ… Yến Tư Thành tuy biết, nhưng vẫn ăn theo ý nàng. Nhìn đôi mắt to tròn của cô bé, Yến Tư Thành bỗng nhiên cảm thấy thật ngon.

“Ngon hơn bình thường.” Y nhận xét, đổi lại là gương mặt tươi cười của Lý Viện Viện.

Tuy rằng sau này do mấy cái kẹo gừng đó mà y bị quở mắng rất nhiều, vì công chúa sức khoẻ kém, không thể ăn uống tùy tiện, nhưng Yến Tư Thành cũng không thấy bị thiệt thòi, y mãi mãi ghi nhớ gương mặt tươi tắn vui vẻ khi ấy của nàng, giống hệt như gương mặt nàng đang ngủ hiện giờ.


Hạnh phúc mà an bình.

Y mong cả đời này Lý Viện Viện đều có thể sống yên bình hạnh phúc như thế.

Bảo y đổi cả tính mạng để giữ gìn cũng không hề gì, y sẵn lòng liều mạng bảo vệ nàng.

Lý Viện Viện bị hương thơm đánh thức.

Yến Tư Thành đặt đồ ăn trên bàn, cung kính thưa: “Công chúa, đồ ăn sáng xong rồi, công chúa rửa mặt rồi dùng bữa.”

Lý Viện Viện ngẩn người, một bát cháo vẫn toả hơi nóng, mấy đĩa đồ ăn sáng tinh tế.

“Tư Thành dậy sớm làm à?”

“Vâng.”

Lý Viện Viện không nói nữa, vào phòng vệ sinh rửa mặt, đóng cửa lại.

Lý Viện Viện nhìn vào gương, thầm nhủ hiện giờ tuy nàng trở nên xinh đẹp, nhưng vẻ ngoài của Yến Tư Thành lại không được đẹp cho lắm, hơn nữa, trang phục của y càng làm y có vẻ thiếu chiều sâu. Nghĩ vậy, Lý Viện Viện đột nhiên có cảm giác Yến Tư Thành phải chịu thiệt thòi.

Mặt khác, tới thế giới này, Yến Tư Thành không chỉ phải phụ trách việc an toàn cho nàng, ngay cả chuyện ăn ở quét dọn y cũng phải kham hết, nàng còn không thể trả tiền công cho y, tính thẳng ra, nàng còn đang dùng tiền của y nữa!

Yến Tư Thành lại phải chịu thiệt thòi hơn nhiều rồi.

Công chúa hơi phiền muộn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào bù đắp cho Yến Tư Thành.


Lý Viện Viện ngồi xuống, nhìn cơm nước đầy đủ trên bàn, lại ngoái sáng nhìn người đang đứng thẳng, Yến Tư Thành e ngại hỏi: “Công chúa?”

“Tư Thành không ăn à?”

“Thuộc hạ sẽ dùng sau.”

“Cùng ăn đi.” Lý Viện Viện bật kêu: “Ngươi cũng thấy người ở đây luôn ăn cùng nhau mà.” Nàng chỉ vào chiếc TV bật suốt đêm, bên trong đang hiện quảng cáo, người một nhà ăn uống vui vẻ hoà thuận bên nhau.

Yến Tư Thành quỳ gối, lẳng lặng cúi đầu: “Thuộc hạ không dám vượt quá bổn phận.”

Lý Viện Viện nhẹ nhàng thở dài: “Đứng lên đi.”

Nàng cũng không biết nên khuyên như thế nào. Nhìn Yến Tư Thành chờ nàng ăn sáng xong, thu dọn bàn sạch sẽ, Lý Viện Viện lại càng cảm thấy Yến Tư Thành đang chịu nhiều thiệt thòi.

Nàng ngồi trên đệm, nhìn Yến Tư Thành rửa bát, chăm chú suy tư bản thân nên làm thế nào để đền bù cho y, bỗng thấy tấm đệm rung rung, vẳng tới tiếng động nhỏ, nàng sờ xuống dưới, lôi ra điện thoại di động, tiếng chuông lập tức to lên.

Hai chữ “Trương Nam” hiển thị trên màn hình, nhớ tới sự vô lễ của người này hôm qua, Lý Viện Viện hơi chau mày, nhưng vẫn nghe điện thoại: “Xin chào!”

Đối phương thấy Lý Viện Viện lễ phép như vậy thì hơi ngây ra, rồi mới cất tiếng: “Sáng hôm nay có buổi tập lúc chín giờ, đừng quên đấy.”

Lý Viện Viện đăm chiêu tư lự, tuy nàng không biết phải tập gì, nhưng hình như trước kia “Lý Viện Viện” vẫn đang làm chuyện này, hôm trước nghe Chu Tình kể, “Lý Viện Viện” còn có vẻ rất coi trọng nữa.

Nếu nàng muốn hoà nhập vào thế giới này, dựa vào thân thể “Lý Viện Viện”, vậy nhất định cũng phải hoàn thành việc của Lý Viện Viện, nàng gật đầu đáp: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”

Tắt máy, Lý Viện Viện mới sực nhớ ra, nàng quên không hỏi chín giờ sáng là canh giờ nào…


Để không tới muộn, Lý Viện Viện mau chóng thay đổi trang phục, vừa đi vừa hỏi người chỉ chỗ tới phòng tập, Yến Tư Thành vẫn như thường ngày, theo sau nàng khoảng ba bước chân.

Có vẻ vẫn còn sớm, trong trường thi thoảng có vài người qua lại, đường tới phòng tập khá vắng vẻ, trong hành lang chỉ vẳng tiếng bước chân của hai người họ, song vừa rẽ ngoặt, nàng liền nghe thấy âm thanh tinh tang, lảnh lót trong trẻo, những âm điệu đơn giản dần vang rõ, rồi càng lúc càng réo rắt, một khúc nhạc vô cùng hay mà Lý Viện Viện chưa từng nghe qua.

Lý Viện Viện vừa thầm nhủ khúc nhạc này thật quá đỗi êm dịu, vừa bước nhanh chân hơn, mở cừa phòng ra, đứng im tại cửa, không đi vào, mắt hướng về phía chàng trai trên sân khấu.

Chàng trai mặc áo phông màu xám nhạt, phối với quần bò, mái tóc ngắn, đôi tay thon dài, ngón tay uyển chuyển lướt trên phím đàn như cá nhảy tanh tách, đánh lên bản nhạc khiến Lý Viện Viện mê say, gương mặt cậu ta sáng sủa tròn trĩnh, bờ vai nở nang, bụng hơi lồi thịt.

Lý Viện Viện nhất thời cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Chao ôi… Thật là một chàng trai tuấn tú.

Lý Viện Viện bước vào phòng tập, nhìn mãi về phía chàng trai, quên hẳn sự tồn tại của Yến Tư Thành.

Nàng càng lúc càng tới gần, càng lúc càng nhìn rõ gương mặt chàng trai, mắt xếch, môi mỏng, Lý Viện Viện cơ hồ nghe rõ trống lòng đang đập thình thịch.

Đột nhiên có người xuất hiện, cậu nam sinh bỗng hoảng sợ, dừng đàn, Lý Viện Viện ngỡ ngàng, toan giải thích: “Không… Không phải, tôi không cố ý làm phiền cậu, tôi thấy khúc nhạc rất êm tai…”

Cậu nam sinh thở phào nhẹ nhõm: “Là Lý Viện Viện à.”

Nghe cậu gọi tên mình, Lý Viện Viện bỗng nhớ ra tên gọi của cậu – Tiểu Bàn (Hơi mập).

Chờ chút… Không phải chứ, tên của cậu ta… Là Tiểu Bàn ư?

Nhưng Lý Viện Viện không hề thấy cậu ta béo, trong mắt nàng, vóc người của cậu ta thuộc dạng “trung bình”, có thể nói là… vừa phải cân đối.

Là kiểu nàng thích.

“Tôi cứ tưởng có người tới gây phiền phức cơ.” Tiểu Bàn nhảy xuống sân khấu, phần thịt ở bụng rung lên nhịp nhàng: “Sao hôm nay cậu tới sớm vậy? Chẳng phải hôm qua cậu bị ngã à, sao không nghỉ thêm đi? Hôm nay tuy là thứ bảy nhưng phải tập luyện cả ngày đấy.”


Lý Viện Viện nghiêng đầu đáp, mặt hơi ửng hồng lên: “Tôi không sao. Ngã nhẹ ấy mà. Cám ơn cậu đã quan tâm.”

“Khách sáo quá. Thật ra chuyện hôm qua, bọn tôi cũng hiểu do Trương Nam nói năng hơi quá đáng, nhưng cậu ta là người luôn đề cao sự hoàn mỹ, cậu cũng biết mà, sao lại kích động tới nỗi nhảy xuống làm gì, chỉ khổ thân mình thôi.”

Thật là một chàng trai biết quan tâm tới người khác.

Lý Viện Viện vô thức đỏ mặt, vui vẻ trò chuyện với cậu ta, thời gian bất tri bất giác trôi qua, phòng tập đầy người lên, có người gọi Tiểu Bàn lại, cậu ta liền chạy lên giúp những người bê đàn dương cầm xuống rồi ra ngoài.

Lý Viện Viện vẫn dán mắt vào cậu ta, cảm giác không muốn rời.

“Lý Viện Viện.” Bỗng nhiên một giọng nói kỳ quái vang lên. “Tới đây.”

Lý Viện Viện quay đầu lại, một chàng trai cao gầy bước đến, trong tay cầm theo mấy quyển sổ trắng.

Trương Nam.

Lý Viện Viện nhìn anh ta bằng ánh mắt quái lạ, thầm nghĩ “Lý Viện Viện” trước kia sao lại có thể thích kiểu người kỳ quặc thế này, kiểu đàn ông còm nhom tong teo này nhìn thật xấu, sao lại thích anh ta được nhỉ, lại còn hay tỏ ra dữ dằn với người khác nữa, đâu có được ôn hoà dễ gần như Tiểu Bàn chứ.

Đàn ông chỉ nên tỏ vẻ dữ dằn với người lạ thôi, trước mặt đàn bà con gái, cần phải hiền lành như mèo.

Nàng thầm nghĩ như vậy, nhưng vẫn tới chỗ Trương Nam.

“Đây là kịch bản mới của cô.” Trương Nam dúi một quyển vào tay nàng: “Chỗ cô diễn không ổn tôi đã cố gắng sửa lại rồi đấy.” Anh ta không hề nói câu nào thừa thãi, cũng không nhắc tới chuyện hôm qua, đi thẳng vào việc chính, có điều mày vẫn cau chặt, vừa giải thích cho Lý Viện Viện vừa đau đầu bảo: “Cô xem trước đi, cố gắng đào sâu suy nghĩ tính cách nhân vật, nàng ta là công chúa Đại Đường, thiên chi kiêu nữ, lúc ức hiếp người khác thì sẽ ngạo mạn phách lối như thế nào…”

Lý Viện Viện hơi hoảng hốt, không nghe được câu tiếp, chỉ hỏi ngược lại: “Tôi diễn vai gì vậy?”

Trương Nam nhăn mặt: “Cô đừng bảo với tôi là đến bây giờ cô vẫn không biết cô đóng vai gì nhé? Tập nhiều ngày như vậy rồi, đầu óc cô bận đuổi theo bươm bướm à?”

Lý Viện Viện lật kịch bản trong tay, chợt nở nụ cười: “Biết rồi.” Nàng nheo mắt cười: “Tôi diễn vai công chúa Đại Đường…”

Là công chúa Đại Đường đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.