Đọc truyện Béo Mới Là Đẹp – Chương 17: Thức ăn và giảm béo
Xung quanh tĩnh lặng, Lý Viện Viện sờ bụng mình, nghĩ nếu mình gây ra hiểu
lầm, vậy chính mình phải xử lý mới xong. Bởi vậy nàng véo thịt, khiến
cái bụng rung lên chằm chặp: “Bác ơi, toàn là thịt thôi. Không có trẻ
con đâu. Bác hiểu lầm rồi.”
Đến lượt Yến Thành Quốc ngớ ra, ông nhìn Yến Tư Thành bằng ánh mắt khó tin, rồi trông còn khiếp sợ hơn cả hồi nãy: “Cô…” Ông nhất thời nghẹn
họng: “Cô cô…”
Bỗng từng tràng tiếng động reo lên, hoá ra là chiếc điện thoại di động mà ban nãy Yến Thành Quốc tức giận ném ra.
Lý Viện Viện lúc lắc người chạy đến, nhặt điện thoại lại thổi phù phù, mặt phồng lên hệt cái bánh bao, thổi sạch bụi rồi, cô lại chạy vài bước tới trước mặt Yến Thành Quốc: “Bác ơi, của bác này.”
Yến Thành Quốc nhìn Lý Viện Viện một lát, rồi như thể tiếp nhận tách trà
con dâu dâng cho, run tay cầm lấy điện thoại: “Ừ…” Ông cầm điện thoại
nhưng không nghe máy, ngỡ ngàng quan sát Lý Viện Viện một lượt từ trên
xuống dưới.
Lý Viện Viện vẫn mỉm cười, để mặc ông ngó nghía. Cho đến tận lúc điện
thoại ngừng reo, rồi kêu lên lần nữa, Yến Thành Quốc mới mở lên, xoay
người nghe máy.
Lý Viện Viện vẫn tươi cười như cũ, Yến Thành Quốc hình như có chuyện gấp,
vội vã rút chìa khoá xe ra, cúp máy, vừa bước tới xe vừa cao giọng giáo
huấn: “Giờ tao có việc bận, hôm khác sẽ xử lý mày.” Nói rồi ông sập cửa
xe, đi mất.
Dõi theo hướng Yến Thành Quốc rời đi, Lý Viện Viện bấy giờ mới ngừng tươi cười.
Cô cúi đầu, chỉnh lại áo, thầm nhủ hôm nay thật mất mặt, quần áo không
chỉnh tề, cúc áo còn bắn thẳng vào mặt trưởng bối, rồi lại bị coi là có
thai… Lý Viện Viện thở dài thườn thượt.
“Đi thôi.” Cô ỉu xìu khoát tay bảo Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành im lặng đuổi theo, trên mặt vẫn còn sưng do bị Yến Thành Quốc
đánh, Lý Viện Viện nhìn anh, bỗng thấy không hiểu sao hôm nay bọn họ lại nhếch nhác thế này, bèn cất giọng hỏi: “Sao anh lại đánh người thế?”
Tuy hỏi vậy, nhưng Lý Viện Viện biết, mặc dù Yến Tư Thành tập võ từ nhỏ,
nhưng vô cùng chín chín trầm tĩnh, xử sự ổn thoả đáng tin cậy, chắc chắn sẽ không tự dưng gây sự, anh làm vậy, thể nào cũng có nguyên nhân.
Yến Tư Thành nghe hỏi nhưng không trả lời, Lý Viện Viện nói: “Anh không nói em cũng đoán ra được.” Chắc là Yến Tư Thành nghe thấy những lời đồn
nhảm về cô rồi. Lý Viện Viện thở dài nói: “Tư Thành sau này đừng… làm
vậy nữa, dù sao nơi đây cũng không phải Đại Đường… Mà dù là Đại Đường
đi chăng nữa, có thể nhẫn nhịn được thì vẫn hơn.”
“Ừ.”
Giờ Tý, mười một giờ đêm, dù là ở thế giới hiện đại thì trên đường cũng
vắng bóng người. Dọc đường về nhà, chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe
phóng vút qua, còn thì bốn bề vắng lặng.
Nhìn bóng lưng Lý Viện Viện, Yến Tư Thành hồi tưởng đủ loại sự tình ban nãy, ánh mắt chợt trở nên ấm áp.
Lý Viện Viện không biết, lúc cô giơ tay chắn trước người anh, Yến Tư Thành vô cùng cảm động. Không phải trước đây công chúa chưa từng cứu giúp
anh, lúc anh bị quan to quý nhân gây khó dễ, lúc bị quan khách chế nhạo, Lý Viện Viện đều ra mặt đỡ giùm, nhưng cô chưa từng, khiến anh chấn
động, khiến anh…
Yến Tư Thành chợt dừng chân, ôm ngực, trái tim bỗng chợt xao xuyến khiến anh không thể hiểu nổi.
Đương lúc rối lòng, Lý Viện Viện đi trước bỗng dừng lại gọi: “Tư Thành.” Cô hỏi nghiêm túc: “Anh có thấy em rất béo không?”
Yến Tư Thành ngạc nhiên, che giấu tâm tình, vô thức thốt: “Công chúa.” Hình như chỉ có gọi như vậy anh mới có thể bình tâm lại. Mặc dù cách xưng hô này đã bị Lý Viện Viện cấm dùng.
Lý Viện Viện bây giờ cũng chẳng còn tâm tình nào bắt lỗi Yến Tư Thành,
nàng chỉ nói: “Lúc trước em cứ tưởng bản thân có thể thích nghi với thế
giới này, chỉ cần học tập kiến thức của họ, làm theo quy tắc của họ thì
có thể sống tốt.” Đèn đường hắt bóng mờ lên mặt nàng, không rõ vui buồn: “Nhưng giờ mới biết, gầy cũng là quy tắc của họ, em phải học theo.”
“Công chúa không cần nghe theo bọn họ mà tự xem thường chính mình…”
“Không phải thế.” Lý Viện Viện tiếp lời: “Lúc em đến nhà ăn, nếu ăn ít hơn
bình thường, đầu bếp sẽ trêu đùa vài câu, đến lớp học, ngồi đúng phải
chiếc ghế gãy, bạn học cũng trêu chọc rằng em nặng quá nên mới gãy, đến
thư viện, lúc ngồi đọc sách, người khác luôn vô thức cách xa em, hoặc sẽ hỏi em lùi gọn vào một chỗ được không. Đó đều chỉ là những chuyện vụn
vặt, em chẳng hề để ý, nhưng hôm nay…” Lý Viện Viện day trán, thở dài
đánh thượt: “Lại bị bố anh hiểu nhầm là đang có bầu…”
Gương mặt sưng đỏ của Yến Tư Thành càng đỏ bầm lên, chẳng qua đèn đường quá tối nên không thấy rõ.
“Chuyện này liên quan tới danh dự, xem ra em phải sửa đổi thôi.” Chuyện liên
quan tới danh tiết của bản thân, Lý Viện Viện hạ quyết tâm: “Bắt đầu từ
sáng mai, em sẽ giảm một nửa khẩu phần ăn!”
“Công chúa chớ vội…”
“Tư Thành, anh biết mà, em đâu phải người không có chính kiến. Khi trước em muốn thay đổi quan niệm thẩm mỹ thiển cận của người nơi đây, nhưng lại
không biết người thực sự thiển cận chính là em, em quá bảo thủ, suy nghĩ quá ngây thơ.”
Lý Viện Viện nói năng kiên quyết, Yến Tư Thành trầm ngâm, rồi nhẹ nhàng nói: “Sáng mai anh định làm món cháo hạt sen.”
Lý Viện Viện cứng đờ người.
“Ừm…” Cô cắn răng: “Vẫn phải giảm thôi.”
Lần thứ hai nói ra từ đó, Lý Viện Viện cảm nhận sâu sắc rằng, nói dễ hơn làm.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện tuy trông rất khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ăn
nửa bát cháo hạt sen! Nhìn bát cháo vẫn còn phân nửa, Yến Tư Thành hơi
ngẩn ra, đến lúc Lý Viện Viện vội vội vàng vàng tới trường, Yến Tư Thành đành để chỗ còn lại vào tủ lạnh, rồi đứng tựa lưng vào cửa tủ, vừa lo
lắng vừa trầm tư.
Lý Viện Viện đói bụng cả ngày, đến sẩm tối, cô bắt đầu suy đi nghĩ lại,
rốt cuộc “thay đổi thẩm mỹ của thế giới này” với “giảm béo” thì cái nào
dễ hơn.
Tối nay Yến Tư Thành có buổi tập ở CLB, vẫn chưa trở về, Lý Viện Viện đành
phải ôm bụng lăn qua lộn lại trên sô pha. Được một lúc, cô không nhịn
nổi nữa, mò tới mở tủ lạnh toan mở ra, nhưng đúng lúc này điện thoại di
động reo vang, là Trương Nam gọi tới.
Vở kịch đã kết thúc, tiệc liên hoan cũng chén no nê rồi, Trương Nam còn
tìm cô làm gì nhỉ? Lý Viện Viện hoang mang nghe máy: “A lô?”
“Lý Viện Viện, mấy tháng tới cô có rảnh không?”
Lý Viện Viện ngạc nhiên: ” Chắc là có.”
“Vở kịch lần trước của chúng ta thầy giáo phụ trách nhóm kịch thấy rất khá, thầy ấy còn rất thích cô, sắp tới diễn ra lễ hội văn hoá sinh viên, lại có một vở kịch nữa, thầy giáo muốn tôi tham gia, còn bảo tôi hỏi cô có
muốn diễn tiếp không.”
Lý Viện Viện đặt tay vào cửa tủ, hỏi: “Lần này diễn vở nào?”
“Khổng Tước Đông Nam Phi.”
Lý Viện Viện hứng thú hẳn lên, mấy hôm nay đọc sách, Lý Viện Viện biết vở
“Khổng Tước Đông Nam Phi” này trước đây gọi là “Thê tử của Tiêu Trọng
Khanh”, hồi còn ở Đại Đường, lúc buồn chán cô cũng từng đọc bài nhạc
phủ* này. Nhất thời, cô lại nhận thấy cảm giác liên quan kỳ lạ khi vượt
nghìn năm thời gian tới đây. Cô vui vẻ gật đầu, nói: “Vở kịch này tôi
biết. Muốn tôi nhập vai ai?”
*Đọc thêm về thể loại nhạc phủ và vở kịch được nhắc đến tại đây: http://.saimonthidan.com/?c=article&p=1579
“Mẫu thân của Tiêu Trọng Khanh.”
“…” Lý Viện Viện nghĩ: “Lại sắm vai ác, còn già cả nữa…”
Trương Nam ôn hoà hỏi: “Cô đồng ý không?”
Lý Viện Viện suy nghĩ một lát, rồi cười nói: “Được, tôi đóng. Tôi đoán lần trước anh được làm đạo diễn, vậy lần này thể nào cũng được đóng vai
chính, đến lúc đó tôi sắm vai mẹ anh, mượn việc công trả thù riêng một
chút, chắc hẳn sẽ rất thú vị.”
“Được, vậy để tôi báo lại với thầy.”
Bên kia xong việc định cúp điện thoại, Lý Viện Viện nhìn bàn tay mình đặt
trên tủ lạnh, bỗng dưng bật thốt: “Nghe nói trước đây tôi từng thích
anh, cho hỏi tại sao anh không vừa mắt tôi?”
Đối phương trầm ngâm, như thể đắn đo cân nhắc rồi mới trả lời: “Cảm thấy không hợp.”
Lý Viện Viện dò hỏi: “Do dáng người tôi đúng không?”
“Cũng có một phần do nguyên nhân này…”
“Cảm ơn anh!” Lý Viện Viện thoả mãn cúp máy.
Cảm ơn anh ta đã giúp cô có động lực buông cửa tủ lạnh ra…
Lúc Yến Tư Thành về nhà, Lý Viện Viện đang nằm ngay đơ trên giường, bởi nghĩ đi ngủ thì sẽ không thấy đói.
Nghe tiếng đóng cửa lại, cô hé mắt nhìn Yến Tư Thành: “Tư Thành về rồi à.”
“Đánh thức công… Đánh thức em à?”
Lý Viện Viện lắc đầu: “Anh mau chóng rửa ráy rồi đi ngủ thôi.” Cô mơ màng lẩm bẩm: “Ngủ rồi sẽ không đói bụng nữa.”
Yến Tư Thành thính tai, nghe thấy rõ những lời này, anh cau mày mở tủ lạnh
ra, thấy cơm chiều mà mình chuẩn bị trước khi đi Lý Viện Viện không hề
động đến, ngay cả bát cháo còn thừa ban sáng cũng vẫn còn nguyên trong
tủ.
Yến Tư Thành ngó Lý Viện Viện đang cuộn tròn như con tôm nằm trên giường, mày cau càng chặt.
Hôm sau, Lý Viện Viện cơ hồ bị hương thơm thức ăn dựng dậy. Cô ngồi dậy,
tóc tai bù xù, đầu óc lơ mơ, nhưng đôi mắt thì phát hiện ra ngay đồ ăn
trên bàn: “Vằn thắn thịt lợn! Há cảo hấp! Cháo da!”
Lý Viện Viện đọc rõ tên từng món. Yến Tư Thành ngồi ngay ngắn cạnh bàn uống nước: “Viện Viện, anh mới mua về đấy. Vẫn còn nóng.”
Bụng Lý Viện Viện kêu vang tới nỗi Yến Tư Thành cũng nghe thấy được. Cô lao
xuống giường chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng lúc ngồi vào bàn ăn,
chỉ cắn một cái há cảo, ăn nửa bát vằn thắn, rồi dừng.
“No rồi?” Yến Tư Thành hỏi.
Lý Viện Viện lắc đầu nguầy nguậy.
Yến Tư Thành thận trọng đẩy bát cháo lên trước mặt Lý Viện Viện: “Công chúa dùng thêm đi.” Ngữ khí của anh đầy vẻ thỉnh cầu, bất thần thốt ra cả
chữ công chúa.
Lý Viện Viện cắn răng nhẫn nhịn, sau cùng chỉ ăn thêm một cái há cảo rồi nói: “Không ăn nữa đâu.”
Nhìn một bàn đồ ăn, Yến Tư Thành nhăn nhó đau khổ.
Ôi, trẻ hư không chịu ăn, thật là sầu…