Đọc truyện Bệnh Yêu – Chương 78: Chảy máu mũi
“Trời nóng quá, bốc hỏa, sau này em ít mua khoai tây chiên và bắp rang lại đi!”
***
Mạnh Thính vô cùng vất vả nhịn cười.
Cô vội vàng hỏi anh: “Anh vẫn chưa trả lời em là mua cái gì nữa đó?”
Giang Nhẫn đã đến thành phố B chưa được mấy ngày thì Cao Nghĩa bên kia liên tục hối thúc, anh cúi đầu xem đồng hồ, bây giờ đã 21giờ 35 phút rồi, chỗ này cách trường học của cô hơn bốn mươi phút đường xe.
Anh nói: “Sữa bò, khăn mặt, bàn chải đánh răng, đồ ăn. Mấy thứ khác anh nghĩ không ra, em cứ xem đó mà làm.”
Mạnh Thính gật đầu một cái.
Cô hiểu đám con trai thường không thích mua sắm, chỉ xem Giang Nhẫn đi theo như người phụ giúp. Thế là cô mua một chiếc khăn mặt màu tối và một bàn chải đánh răng, Giang Nhẫn nhìn thấy chỉ nhàn nhạt liếc qua, không lên tiếng.
Mạnh Thính nghĩ lát nữa còn phải xem phim, vậy nên cô đi mua thêm bắp rang và khoai tây chiên.
Cô rất chu toàn, trong lòng tính toán từng con số, Giang Nhẫn đã rất cực khổ rồi, cô thầm nghĩ phải cố gắng dùng tiền của anh ít đi mới được. Tuy nhiên không thể khiến cho anh chàng này khó chịu, thế là cô mua những món chất lượng khá tốt, có điều không nhiều lắm.
Giang Nhẫn đưa tay cầm một túi quần lót của nữ loại dùng một lần ném vào xe đẩy hàng.
Mạnh Thính ghé người vào tấm kính nhìn chăm chú vào từng con cá vàng trong đó, sóng nước lấp lánh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như sáng bừng lên, cô vui vẻ nói: “Giang Nhẫn, hai chú cá vàng ở nhà em lớn lên nhiều lắm rồi đấy. Còn hoạt bát hơn những con cá trong này nữa.”
Anh nghe cô nói mà trong lòng mềm mại.
Hai con cá kia là anh tặng cô vào ngày sinh nhật. Cô bắt không được bọn chúng, anh chỉ tiện tay mà đã gom được một bể cá vàng kia. Không nghĩ đến cô còn nuôi chúng tốt như vậy.
Sau khi đi dạo xong một vòng siêu thị, đến lúc tính tiền, Giang Nhẫn lên tiếng trước: “Em ra ngoài trước đợi anh.”
Lúc tính tiền anh lấy cái túi quần lót dùng một lần cho nữ ra khiến nhân viên siêu thị mỉm cười đầy thiện ý.
Giang Nhẫn thanh toán xong xuôi, ra ngoài nhìn thấy Mạnh Thính đang đứng chờ anh trên con đường thành phố B.
Cô mặc một chiếc áo thun đơn sơ màu trắng và một chiếc quần Jean, mái tóc dài buông xuống, vài sợi tóc rối trên trán đang nhẹ nhàng lung lay theo chiều gió. Thành phố này sắp sửa nghênh đón mùa thu đến, cô đứng dưới hàng cây bên đường, không một tiếng động nhưng lại đẹp tuyệt vời.
Ban đêm có chút lạnh, con đường này không thuộc khu vực lân cận của trường đại học, xung quanh đa số đều là những người đã có tuổi, muốn đến rạp chiếu phim gần nhất cũng phải mất đến hai mươi phút.
“Giang Nhẫn, để em cầm phụ anh.”
Anh lấy từ trong túi ra một gói khoai tây chiên rồi đưa cho cô.
Cô ôm lấy gói khoai tây chiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh đong đầy ý cười: “Em cầm cái này có được không?”
Gò má cô nóng lên, cũng không đòi cầm giúp anh nữa.
Khu nhà của Giang Nhẫn khi còn học cấp hai rất gần đây, anh vừa đi vừa giải thích với cô: “Trong nhà có TV rất lớn dùng để chiếu phim.”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có bà nội là thương yêu anh nhất. Giang Nhẫn bị Giang Quý Hiển đuổi đến quân khu đại viện, bà nội Giang khi ấy đã tuôn rơi nước mắt, sợ cháu trai bảo bối của bà chịu khổ nên mua toàn là đồ tốt cho anh. Căn nhà này cũng là bà nội Giang đứng tên, căn nhà được bố trí rất thoải mái và dễ chịu, ba phòng ngủ một phòng khách, đầy đủ tiện nghi.
Thời còn niên thiếu, anh đã dành riêng toàn bộ một phòng dùng để đặt một cái TV màn hình lớn để chơi game.
Xem phim cũng rất thuận tiện.
Giang Nhẫn đi vào trước, anh cởi giày, động tác nhanh nhẹn tùy ý, không cẩn thận lộ ra mắt cá chân, Mạnh Thính rũ mắt xuống liền nhìn thấy vết thương trên mắt cá chân của anh.
Nơi ấy đã từng sâu đến mức thấy cả xương, từ mắt cá chân đến chân đều bị gãy xương, cho nên bây giờ khi anh đi đường mới bị tật như vậy.
Giang Nhẫn cũng không ngại, anh mang đôi vớ đen giẫm lên sàn nhà, tìm giày cho Mạnh Thính.
Con trai chân dài cao lớn, anh mang đến đôi dép lê rồi ngồi xổm xuống tháo dây giày cho cô.
Mạnh Thính chỉ lo quan sát vết thương của anh, cô không đứng vững liền ngây ngốc vịn lấy bả vai anh.
Giang Nhẫn cười nói: “Ngoan lắm.”
Thiếu nữ mang đôi vớ màu trắng có vài đường nét trang trí hoa văn, bên trên mu bàn chân còn có một chú hổ hoạt hình. Anh nhớ mang máng hình như còn có hình con gấu nữa nhưng không nhớ rõ món đồ ấy gọi là gì.
Bàn chân cô còn không dài bằng bàn tay của anh nữa, thoạt nhìn vô cùng xinh xắn.
“Hình như anh lấy đôi hơi lớn so với chân em thì phải?”
Gương mặt Mạnh Thính đỏ ửng, cô lui lại hai bước tự cởi đôi giày Cavans ra. Sao anh lại cởi giày giúp cô nữa chứ, dạng người giống như anh, kiêu ngạo lại lạnh lùng cứng rắn vô cùng, nhưng đây đã là lần thứ hai anh làm vậy rồi.
Mạnh Thính bối rối mang dép lê vào, đáp lại anh: “Ừm, hơi dài.”
Giang Nhẫn bắt gặp dáng vẻ thẹn thùng của cô thì cười một tiếng. Anh không làm khó cô nữa, đến tủ lạnh lấy sữa.
Căn nhà đã nhiều năm rồi không có người ở, sáng nay anh mới dọn dẹp xong nên bây giờ nhìn qua xem như là sạch sẽ.
Có điều quần áo cỡ nhỏ kia không thể mặc được nữa, dù sao cũng là quần áo thời anh học cấp hai, vì vậy quần áo anh đang mặc trên người lúc này chỉ là bộ đồ giá rẻ tùy tiện mua bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Giang Nhẫn cất xong đồ đạc liền thấy Mạnh Thính đang nhìn mình, dời mắt đi thì không được, mà không dời đi thì cũng không xong.
Trong lòng anh chợt mềm mại: “Bây giờ không tò mò nữa rồi hả?”
Mạnh Thính nhớ đến hậu quả của việc “tò mò” lần trước, cô nhỏ giọng nói: “Không tò mò.”
Giang Nhẫn lại nói: “Vậy chúng ta xem phim trước nhé?” Anh bật đèn phòng chơi game của mình lên, ánh đèn bên trong có chút xinh xắn. Cấp hai năm đó, trong phòng còn có ánh đèn rực rỡ hơn nhiều, lấp la lấp lánh. Lúc đầu, nó được dùng để tạo nên bầu không khí chơi game đầy quyết liệt sôi nổi.
Đầu ngón tay anh khẽ dừng lại một chút, chỉ bật hai ngọn đèn lên. Ánh đèn nhìn qua dịu dàng hơn khi nãy nhiều, cũng không có âm thanh phát ra.
Mặt trước TV đặt một chiếc ghế sô pha, nhìn qua có chút xa xỉ, phía trước là một đống các cần điều khiển chơi game.
Giang Nhẫn thu gom lại đống cần điều khiển kia rồi tìm kiếm đầu đĩa DVD màu đen.
Khi tìm được rồi anh nói: “Toàn là phim cũ thôi, em đừng để ý nhé.”
“Không sao, để em phụ tìm.”
Anh để Mạnh Thính ngồi đó rồi đi khởi động TV, lúc này chợt nhớ đến cái gì đó, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Thính đỏ bừng, cô sững sờ nhìn chiếc hộp trước mặt.
Giang Nhẫn bước qua, đưa điều khiển từ xa cho cô rồi rũ mắt nhìn xuống.
Mẹ nó! Anh quên mất trong này còn có mấy tấm hình nhạy cảm của đám anh em năm đó mang tới.
Những bức hình nhạy cảm đó được in rất rõ ràng trên trang bìa.
Năm đó cái phòng chơi game này của anh trở thành một nơi hiếm có trong toàn bộ đại viện quân khu, mọi người đều tập trung ở đây phóng túng một lần. Khi đó tuổi tác của Giang Nhẫn không lớn bằng họ, lúc anh liếc mắt nhìn những thứ này thì thấy không hứng thú lắm nên cùng Hạ Tuấn Minh ra ngoài chơi bóng.
Giang Nhẫn lấy hai tấm hình kia lại, rũ mắt xuống liền đối diện với một đôi mắt long lanh nước.
Anh cong môi: “Sao vậy, em muốn xem cái này hả? Không cho phép xem!”
Mạnh Thính vừa thẹn vừa xấu hổ: “Ai thèm nhìn thứ đó chứ, anh nói bậy!” Cô rất muốn đánh anh quá đi!
Anh cười: “Ừm, không có gì hay đâu.”
Anh tiện tay ném nó vào thùng rác.
Mạnh Thính hỏi anh: “Anh đã xem rồi à?”
Anh cũng thẳng thắn nói: “Có xem qua một chút, hồi đó còn nhỏ nên tò mò thôi. Nhưng không thể nói là anh thích được, mấy thứ này đều không phải của anh. Sao vậy? Trong lòng em, anh cầm thú như thế sao?”
Cô không lên tiếng, trong mắt phản chiếu dáng vẻ của anh, dường như rất muốn nói sao anh có thể hư hỏng như vậy chứ hả? Lại còn nhìn qua rồi nữa chứ.
Điều Giang Nhẫn muốn giải thích với cô không phải ý như vậy, cho dù đám người bọn họ có là những nam sinh mọt sách đi chăng nữa, cũng không dám nói bản thân mình chưa xem qua những thứ này. Lần đầu tiên của đám con trai đều dành cho tay của mình. Theo sinh lý mà nói thì nam sinh hiểu biết sớm hơn về phương diện này so với nữ sinh. Nhưng anh chưa bao giờ cùng với người nào làm qua mấy loại chuyện kia.
Nhưng khi anh nhìn thấy cặp mắt to trong suốt ra vẻ hiểu rõ nhưng khéo léo che đậy kia của cô thì trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Anh cũng thảm lắm. Sống trong gia đình đơn độc, mẹ lại qua đời rất sớm, anh đối với phương diện này quả thực thiếu kinh nghiệm vô cùng.
Được rồi, cô không hiểu thì không hiểu vậy. Cũng không cần cô phải hiểu những thứ đó làm gì, tự bản thân anh kiểm điểm: “Đều tại anh hết, anh sai rồi, cam đoan sẽ không tái phạm. Thính Thính đừng tức giận nữa nhé?”
Cô cắn môi khẽ đáp: “Không tức giận.”
Cô nhớ đến Triệu Noãn Chanh từng cho cô xem mấy thứ kia, nếu Giang Nhẫn mà biết được nói không chừng sẽ nổi điên lên mất thôi. Cô rất chột dạ à nha.
Giang Nhẫn ngồi cùng với cô chọn phim.
Phần lớn bộ phim bên trong thuộc thể loại Kungfu võ thuật, có vài bộ là phim HongKong, tuy rằng Mạnh Thính không quá kén chọn mấy thể loại phim, nhưng đại đa số con gái đều không thích xem đánh nhau.
Cuối cùng chỉ còn lại thể loại viễn tưởng và phim ma.
Giang Nhẫn hỏi cô: “Em muốn xem cái nào?”
Mạnh Thính rất sợ phim ma, nhưng phần trang bìa phim cô chọn kia nhìn qua cũng không đáng sợ lắm.
Tên phim còn khá là văn chương nữa: “Ngày kinh hoàng”.*
(*) gốc là “Sau ngày hôm nay” nhưng Hedy thấy để là “Ngày kinh hoàng” thì hợp hơn.
Giang Nhẫn trầm mặc một lát rồi cầm lấy đĩa phim mở lên.
Anh vừa liếc nhìn qua, đây chắc hẳn là bộ phim ma đáng sợ nhất trong tủ phim này. Năm đó Hạ Tuấn Minh mở lên, một đám nhóc con trong đại viện quân khu ngồi trong phòng đã bị dọa phải gào khóc kêu loạn xạ.
Lúc đó Giang Nhẫn ôm cánh tay cười lạnh, xách Hạ Tuấn Minh ra ngoài đánh cho một trận.
Hạ Tuấn Minh tủi thân quá độ, lúc đầu anh ta chỉ muốn lấy ra dọa Giang Nhẫn, kết quả chính mình lại bị dọa đến hồn vía lên mây. Giang Nhẫn thì chẳng có mảy may chút sợ hãi nào.
Giang Nhẫn chợt nhớ đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của Mạnh Thính ở ngôi nhà ma kia, cô bị mấy nhân viên trong đó dọa đến nổi nước mắt tuôn rơi trông đáng thương vô cùng. Bàn tay anh khẽ dừng lại một chút, anh cũng chỉ là một người đàn ông, không phải là thánh nhân.
Sau đó anh không do dự nữa mà mở lên.
Cô nói đúng, anh chính là cầm thú.
Giang Nhẫn tắt đèn.
Ánh đèn lấp lánh tỏa sáng xung quanh căn phòng trong phút chốc tắt ngấm.
Anh gác chéo chân, quan sát phản ứng của cô.
Cửa sổ sát đất được mở ra, cơn gió đêm thổi đến. Mạnh Thính nghiêm túc xem nội dung của bộ phim.
Bắt đầu là cảnh phim một đôi tình nhân ở trường đại học cùng nhau đi trong cơn gió thanh xuân lãng mạn, bàn tay mảnh khảnh của cô gái xé mở túi bắp rang rồi chia cho chàng trai.
Giang Nhẫn vừa xem vừa ăn.
Cô gái kia quay đầu lại.
Sau đó cô gái trong màn ảnh liền tử vong!
Bị xe đâm “ầm” một phát, đầu óc nở hoa.
Giang Nhẫn nhai bắp rang, đầu lưỡi khẽ chạm vào lớp đường mạch nha bên trong, anh đang cố nhịn cười.
Mạnh Thính cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô nhẹ nhàng phân tích cùng anh: “Vụ tai nạn xe cộ kia là có âm mưu phải không? Có phải cảnh sát sẽ tra án, sau đó tìm ra thủ phạm thật sự phía sau bức màn hay không?”
Giang Nhẫn không chớp mắt đáp: “Không biết nữa, anh chưa xem.”
Mạnh Thính có chút hoảng sợ.
Hai phút sau, cả người cô đều thấy không ổn lắm!
Cô gái sau khi chết thì biến thành nữ quỷ, mỗi đêm đều trở về tìm chàng trai. Mà chàng trai kia bị vây khốn trong một ngày đó, người bạn gái ma của anh ta cứ liên tục lặp đi lặp lại mỗi một cách thức tử vong khác nhau, sau đó buổi tối còn đến tìm anh ta… vậy nên tên phim mới gọi là “Ngày kinh hoàng”.
Trên màn hình lúc này xuất hiện gương mặt đầy máu me của nữ quỷ.
Hình ảnh quá chân thật, màn hình TV HD, Mạnh Thính ngồi trên ghế sô pha ngay trung tâm, khuôn mặt xám xịt, khủng khiếp của nữ quỷ dường như chuẩn bị dịch chuyển đến ngay trước mắt cô.
Tay cô không cần chắc túi bắp rang nữa, trở nên ngây dại.
Cô bị dọa đến không dám nhúc nhích, không dám nói mình sợ hãi, cũng không nhào vào lồng ngực anh, thậm chí còn không phát ra tiếng khóc nào.
Trong phim nhân vật nam chính bị dọa sợ thành bộ dạng gì thì cô cũng mang dáng vẻ y hệt.
Giang Nhẫn đau lòng vừa buồn cười.
Anh có chút hối hận, cô sợ đến vậy ư?
Anh tắt TV đi, đưa tay ôm lấy cái đầu nhỏ của cô vào trong lòng: “Được rồi, không sợ, chỉ là giả thôi.”
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của người con trai trước mặt, lúc này mới khóc òa lên, ra sức chui vào trong ngực của anh.
“Con mắt của cô ta rớt xuống hu hu hu hu!”
Anh hôn lên đỉnh đầu của cô: “Không có rớt đâu, chỉ là hiệu ứng thôi, là giả đó.”
“Cô ta đi tới từ đằng sau.” Sống lưng cô phát run.
Bàn tay nóng rực của người con trai ôm lấy bờ lưng yếu mềm của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối nhìn lầm rồi, đó là người đạo diễn sắp xếp đó.”
Cô nắm chặt áo sơ mi của anh, khóc đến uất ức, thảm thương vô cùng. Nước mắt của cô làm ướt đẫm ngực anh khiến anh có chút luống cuống.
Giang Nhẫn ôm lấy cô rồi bật đèn lên.
Cô vô cùng sợ hãi, không chịu ngẩng đầu. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ không còn nhìn thấy những thứ đáng sợ, kinh khủng kia nữa.
Trái tim anh đau muốn chết.
Anh ôm lấy cô đi đi lại lại trong phòng, thì thầm dỗ dành cô: “Mấy thứ đó đều là giả hết, đừng sợ đừng sợ.”
Cô ôm cổ anh, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Giang Nhẫn không sợ quỷ, cũng không biết cái cảm giác sợ ma quỷ kia rốt cuộc là như thế nào. Năm đó đám nhóc ở đại viện quân khu bị dọa đến cả phòng tán loạn lên, cũng chỉ có hai đứa là không sợ.
Bọn họ đều sợ, nhưng anh lại không có cảm giác.
Nhưng giờ cô đang sợ hãi, lòng anh như bị người nào đó hung hăng đánh mạnh một cái.
Hồi lâu sau, gió đêm thổi qua tóc, cô mới ngây ngô ngốc nghếch tự an ủi mình: “Không có quỷ, là giả hết.”
Người sợ phim ma có an ủi thế nào cũng đều vô dụng, chỉ có thể tự mình nghĩ thông suốt. Cô nghĩ thông một hồi lâu mới ngẩng đầu, đuôi mắt như được điểm xuyết bằng những bông hoa đào, đôi mắt mang theo nước mắt của cô sáng chiếu dưới ánh đèn.
Làm sao có thể đáng yêu vậy được chứ.
Xinh đẹp đến mức khiến cho người ta muốn giày vò.
Giang Nhẫn quay đầu sang chỗ khác, thật không dám nhìn cô.
“Ổn rồi, anh buông ra nhé?”
Cô khẽ nức nở: “Em, em cảm thấy lỡ như…” Cô luôn cảm thấy nếu anh buông tay thì sau lưng mình sẽ chui ra thứ đáng sợ nào đó.
Giang Nhẫn cảm thấy cô đáng yêu đến mức khiến cho người ta muốn phạm tội.
Anh ôm cô đến phòng khách, ánh đèn thủy tinh màu trắng sáng trưng. Giang Nhẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thẳng vào cô.
Rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút.
Thân thể thiếu nữ thướt tha tinh tế, cô quỳ gối trên đùi anh.
Mạnh Thính nước mắt lưng tròng nhìn lại anh.
Hồi lâu sau, cô vươn tay chạm đến khuôn mặt của anh.
Thần kinh Giang Nhẫn căng cứng, toàn bộ cơ bắp trên người cũng căng cứng theo: “Em làm gì đó!”
Mạnh Thính chạm đến một chỗ rồi cho anh nhìn đầu ngón tay đầy máu mũi của mình.
Giang Nhẫn khô chết rồi, mẹ nó.
Anh quả thật không nên mở bộ phim kia lên xem.
Anh đương nhiên biết mình chảy máu mũi, anh cũng không phải vô cảm.
Hai cái ấy mềm mại kia dán vào người anh, anh không thể nào tỏ ra bình thường được.
Anh đã ham muốn có được cô từ lâu lắm rồi.
Anh hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Trời nóng quá, bốc hỏa, sau này em ít mua khoai tây chiên và bắp rang lại đi!”