Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 39: Vui đùa ầm ĩ


Đọc truyện Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi – Chương 39: Vui đùa ầm ĩ

Ngày ấy từ Thượng Thư phủ trở về, Nhạc Sở Nhân liền bắt đầu cải biến Vương phủ. Mọi người không biết vì sao, Phong Duyên Thương lại chỉ cười không nói gì cho nên liên tục hơn mười ngày toàn bộ hộ vệ Vương phủ không có lúc nào yên tĩnh cả.

Thích Kiến mang theo bốn năm hộ vệ của Thất vương phủ cùng hơn mười hộ vệ của ngũ Vương phủ vào Kỳ Vân Sơn từ bảy tám ngày trước lấy thảo Nhạc Sở Nhân muốn. Kỳ thật, hộ vê ngũ vương phủ dưới sự trợ giúp của Thích Kiến lấy ma thảo cùng bách mao thanh để trồng “độc tường” cho ngũ Vương phủ, bởi vì liên tục một tháng qua, ngũ Vương phủ đã nghênh đón không dưới mười lần quấy rầy ám sát.

Nhạc Sở Nhân chuyển ra khỏi Lạc Sương các, vào ở Nguyệt Viên Lâu đối diên. Tầng hai là chỗ ở của nàng. Nàng đem giường ngủ không thoải mái thay đổi thành một chiếc siêu lớn. Bốn góc có màn che tạo thành một thành thế giới riêng.

Dưới nêm có gần trăm cái lò xo đơn giản chống đỡ cho nên rất đàn hồi. Nhạc Sở Nhân yêu nhất loại giường này, mỗi lần nhảy lên có thể bắn lên thật cao.

Một nửa thiên thính lầu một đổi thành phòng tắm, cái ao được lót đá cẩm thạch khiến nước càng trong suốt. Con đường nhỏ ở giữa phân hai phần nóng lạnh, còn có một con đường dưới đất dùng dẫn xả nước ra ngoài. Phòng tắm như vậy ở Đại Yến tuyệt đối là đọc nhất vô nhị. Không cần nhân công vận chuyển nước xa xôi, nước lạnh dẫn từ giếng nước, nước ấm dẫn luôn từ lô phòng (phòng đun nước hay sao á) ở hậu viện Nguyệt Viên lâu.

Ngay cả Phong Duyên Thương đến xem cũng phải tán thưởng phòng tắm này xay dựng tốt. Nhạc Sở Nhân đắc ý dào dạt khoanh tay đi ở bên người hắn cùng xem Nguyệt Viên Lâu đã được cải biến hoàn toàn.

Khi đi đến lầu hai nhìn đến chiếc giường siêu cấp lớn kia, đuôi lông mày Phong Duyên Thương giơ giơ lên tán thưởng:

“Giường không tệ.”

“Dĩ nhiên, còn có cái càng hảo ngoạn nha.”

Nhạc Sở Nhân híp mắt cười cười, đợi đến khi Phong Duyên Thương đến gần bên giường, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ ra tay đẩy Phong Duyên Thương đổ lên giường.

Nhưng mà, Nhạc Sở Nhân nghĩ thật hay, tay Phong Duyên Thương lại nhanh hơn, ngay khi hắn dưới chân lảo đảo chuẩn xác cầm lấy cổ tay Nhạc Sở Nhân mang theo nàng cùng ngã xuống giường.

“Ân!”

Ngay sau đó chính là tiếng rên của Phong Duyên Thương, cả người hắn đều rơi vào trong giường mà trên người đè nặng Nhạc Sở Nhân bị hắn túm đổ.


“Ngươi kéo ta làm gì? Vốn định cho ngươi thử xem lực đàn hồi của nó, ngươi khẳng định không ngủ qua loại giường này.”

Ghé vào trên người Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân lải nhải. Nâng nửa người trên lên lại không khỏi sửng sốt.

Phía dưới, Phong Duyên Thương bị nàng đè lại gắt gao, khuôn mặt tuấn mỹ hơi ửng hồng. Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi Phong Duyên Thương lóe lóe, cảm giác được trên người mềm mại, trong lòng có một chút nhộn nhạo không khống chế được.

Sau một lúc lâu, hai người vẫn nhìn như vậy, Nhạc Sở Nhân cũng có chút không được tự nhiên, thoáng nâng lên thân mình:

“Giường này thế nào?”

Vừa nói, vừa chậm rãi thối lui.

Phong Duyên Thương nhìn nàng, không có trả lời câu hỏi :

“Vương phi, nàng có vẻ thêm không ít thịt.”

Đè hắn vào giường thực nghiêm kín a.

Lời này vùa nói xong, cảm giác xấu hổ nháy mắt biến mất vô tung, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, xoay người một cái từ trên người hắn xuống dưới, thật mạnh tạp ở bên cạnh thành công đem bên người Phong Duyên Thương bắn lên.

“Quả thật không sai.”

Nảy lên hai cái, Phong Duyên Thương đột nhiên cười rộ lên, tán thưởng chiếc giường này rất thú vị.


Nhạc Sở Nhân tà tà nhìn hắn:

“Những thứ qua tay ta, thứ gì không phải tinh phẩm?”

Phong Duyên Thương phụ họa gật gật đầu:

“Vương phi lời này không sai, ngay cả trên người vương phi nhiều ra chút thịt cũng đều là tinh phẩm.”

Cười cười thấy nàng biến sắc mặt, tiếng cười càng lớn hơn.

Nhạc Sở Nhân thật sự không còn gì để nói, tên cổ nhân này lại bắt đầu chọc tức nàng.

“Phong Duyên Thương, ngươi muốn chết.”

Nhìn hắn cười đến kiêu ngạo, Nhạc Sở Nhân nghiến răng. Mạnh mẽ lao lên đem hắn đặt tại giường véo niết.

Phong Duyên Thương trốn không thoát, nhưng tay nàng dùng lực không nhỏ, tuy hắn đau nhịn không được nhíu mày, nhưng càng nhịn không được cười.

“Ân khụ, chúng ta đến thật không đúng thời điểm a!”

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một đạo âm thanh vừa xấu hổ lại có chút trêu đùa. Nhạc Sở Nhân đang ở trên giường “chiến đấu” dừng lại động tác, xoay người lại thấy Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô đứng đó nhìn hai người bọn họ cười cười.

“Tiến vào cũng không biết gõ cửa, nếu thấy cái gì không nên xem , ta cũng không phụ trách giúp các ngươi trị ánh mắt.”


Xoay người từ trên người Phong Duyên Thương xuống dưới, Nhạc Sở Nhân cũng chẳng hề để ý. Nàng cùng Phong Duyên Thương lại không làm gì ám muội , tự nhiên cũng không sợ người khác nói.

Phong Duyên Thiệu lắc đầu, đối Nhạc Sở Nhân siêu cấp Da mặt dày này cũng không thể nề hà. Nhìn nhìn bào đệ rõ ràng bị “cahf đạp” vô tình từ trên giường ngồi xuống, khẽ thở dài, phu cương ở đâu?

“Người ta là vợ chồng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bất luận kẻ nào cũng không có quyền can thiệp. Sở Nhân, hôm nay ta là đặc biệt tới tìm ngươi , có một số việc ta muốn hướng ngươi thỉnh giáo.”

Kỳ thật nàng rất sớm trước đó đã muốn cầu Nhạc Sở Nhân a.

Nhạc Sở Nhân vuốt vuốt mái tóc bị rối loạn, nghe Diêm Tô nói vậy, quay đầu nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương còn ngồi ở trên giường, dựng thẳng lên lông mày không tiếng động đối hắn đe dọa, sau đó xoay người cùng Diêm Tô rời đi.

Phong Duyên Thương lơ đễnh, cười nhìn Nhạc Sở Nhân rời đi, mới vươn tay nhu nhu bên sườn bị nàng véo, thật đúng là rất đau.

Phong Duyên Thiệu đi tới, vừa nhìn Phong Duyên Thương vừa lắc đầu:

“Uổng công Tô nhi còn nói đệ đem nàng hàng phục, hóa ra đệ chính là hàng như vậy .”

Phong Duyên Thương mặt mày sung sướng:

“Hôm nay huynh đích thân lại đây chắc là vì chuyện hắn ở nam cương đi? Đi thư phòng đi, sáng nay mật vệ đưa tới tin tức mới huynh khẳng định cảm thấy hứng thú.”

Đứng lên giũ lại quần áo bị lộn xộn, cử chỉ phong nhã, nào có nửa phần bộ dáng vừa mới bị Nhạc Sở Nhân đặt ở dưới thân khi dễ.

Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô ra khỏi Nguyệt Viên lâu, trong viện im ắng, hai người đi đến trong đình ngồi đối diện nhau. Nhạc Sở Nhân đi thẳng vào vấn đề:

“Nói đi, muốn hỏi ta cái gì?”

Diêm Tô gật gật đầu, mặt mày dịu dàng bao phủ một tầng lo lắng:


“Là ca ca ta. Không sai biệt lắm ba tháng nay, huynh ấy viết thư cho ta càng ngày càng ít. Trước kia không sai biệt lắm nửa tháng một phong, nhưng gần một tháng rồi lại không có một phong thư. Ta đến chỗ vương gia hỏi thăm, hắn lúc đầu không có nói cho ta biết. Sau đó, ta cầu hắn thật lâu, hắn rốt cục nói cho ta biết Bắc Vương phái người ám sát ca ca, huynh ấy mệnh đại không chết nhưng lại giống như trúng độc. Tin này là mật vệ truyền về, cho nên đến nay hoàng thượng cùng triều đình cũng không biết.”

Cũng bởi vì Phong Duyên Thiệu phái mật vệ bảo hộ hắn, nếu không tin tức đã sớm truyền về hoàng thành .

Nhạc Sở Nhân nghe nàng nói, mi tâm nhíu lại:

“Cái gì nói giống như trúng độc?”

Diêm Tô nghĩ nghĩ nói:

“Thân thể huynh ấy hết thảy bình thường, quân y cũng kiểm tra không ra cái gì, nhưng là toàn thân vô lực. Nửa tháng trước, huynh ấy rút kiếm đều đề không thể làm nổi.”

Nàng trong mắt đầy lo lắng cùng nóng nảy. Từ chỗ Phong Duyên Thiệu nghe đến bản sự của Nhạc Sở Nhân sau, nàng liền vẫn muốn mở miệng nói chuyện này.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu:

“Nếu ngũ ca cùng Tiểu Thương Tử đều biết chuyện này, sao không nói cho ta biết?”

Diêm Tô đều có thể dự đoán được tìm nàng, hai người bọn họ làm sao có thể không thể tưởng được.

“Vương gia nhìn ngươi chữa trị Thích Kiến sau cùng lão thất nói qua chuyện này, nhưng là lão thất không đồng ý. Bắc Vương trời sanh tính tàn bạo tính cách âm hiểm, không chỉ là tam vương, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng cố kỵ hắn ba phần. Lão thất lo lắng ngươi xuất đầu sẽ chọc Bắc Vương chú ý, vậy ngươi liền nguy hiểm .”

Cho nên từ khi Diêm Cận phụng mệnh trấn thủ Bắc Cương, lòng của nàng luôn cảm thấy lo lắng sợ hãi.

“Tiểu Thương Tử nghĩ vậy không phải không có lý, tuy nhiên, hắn là ca ca ngươi, ta có thể cứu hắn tự nhiên sẽ không ngồi mặc kệ. Như vậy đi, ngươi mau chóng nghĩ biện pháp muốn hắn hoặc là người bên cạnh đem tình huống của hắn kể lại đưa tới cho ta, ta xem hắn rốt cuộc trúng loại độc gì.”

Diêm Cận là Đại Yến trấn sơn thạch nếu ngã xuống, Đại Yến tất loạn. Phong Duyên Thiệu còn không có ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Đại Yến này sao có thể rối loạn đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.