Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 330: Thiếu


Đọc truyện Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi – Chương 330: Thiếu

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Không được nói mấy lời như vậy!”

“Được.” Nhìn mắt cô, Diêm Cận cúi người, hai người càng ngày càng gần nhau, hắn in lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

Nhấc chân hắn để quấn băng gạc, tuy miệng vết thương ở bên ngoài, cô muốn băng lại thật chặt.


Băng qua đùi trong, ngón tay đụng đến da thịt hắn, Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng thổn thức. Sau đó ngửa đầu nhìn hắn, cười hề hề: “Đại Tướng quân, đùi anh rắn thật.” Rắn như đá tảng vậy, rất có cảm giác.

Nếu cô không nói gì, Diêm Cận còn không thấy xấu hổ. Thế nhưng cô lại còn dám dán tay vào đùi trong hắn, còn nhéo nhéo mấy cái. Lỗ tai hắn đỏ hết rồi.

“Anh xấu hổ à? Hai tai anh đỏ hết rồi. Đừng ngại, em chỉ ngạc nhiên vì độ cứng rắn của chân anh thôi mà.” Một vòng lại một vòng băng gạc, tầm mắt cô dần cùng chẳng thành thật nữa. Hơi hướng lên trên một chút, toàn thân Diêm Cận chỉ còn một cái quần lót, hình dạng thứ gì đó nhìn có vẻ rất rõ ràng.

Nhịp tim Diêm Cận gia tốc, nhìn bàn tay cô, cơ thể dần cứng đờ.

Hắn không nói gì, thò tay túm lấy gối ôm bên cạnh, lẳng lặng đặt giữa hai chân, che lấy địa phương kia.


Cô giương mắt nhìn hắn, lại nhìn cái gối ôm hắn ôm trong lòng, đột nhiên phá lên cười. (MTLTH.dđlqđ)

“Đại Tướng quân, anh làm cái gì vậy? Sợ em quấy rối anh sao?” Xoay người ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế sô pha, cười không thở nổi.

Diêm Cận không nói, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt rõ ràng rất quẫn bách.

“Ha ha ha, cười chết em rồi. Em chưa xấu hổ, anh


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.