Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 274: Thiếu


Đọc truyện Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi – Chương 274: Thiếu

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đinh Đương bĩu môi: “Cũng đâu phải mỗi hôm nay. Trong khoảng thời gian này, ngài ấy thường xuyên phái người tới đây để đón tiểu Thế tử đi. Nô tỳ nhất quyết không đồng ý, lần này có thể là nghe nói Vương phi đã trở lại, nên Bắc Vương mới tự mình đến đây.”

Nhạc Sở Nhân thở sâu: “Được rồi, đều tránh ra hết đi, để hắn đi vào.”

Nàng vừa dứt lời, đám mật vệ đang bày trận địa sẵn sàng đối đầu với quân địch đều tỏ ra ngạc nhiên, thái độ chán ghét của họ đối với Bùi Tập Dạ quả thực rất rõ ràng. Nhưng mệnh lệnh của Nhạc Sở Nhân bọn họ lại không thể không nghe, cuối cùng đại môn rốt cuộc đã mở ra.


Cửa vừa mở, người đã lâu không thấy liền xuất hiện. Hoa phục đen như mực bao lấy thân hình cao lớn, tóc dài buộc sau đầu, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt tinh xảo. Khả năng thời gian này hắn vẫn luôn ở chiến trường, vì vậy mà gầy đi thấy rõ, nhưng vẫn là một bộ dáng thiếu niên như cũ. Hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đứng trên thang lầu, nháy mắt khuôn mặt tràn ra ý cười, đôi lúm đồng tiền nhợt nhạt nhìn cực kỳ đáng yêu. (MTLTH.dđlqđ)

“Biết nàng đã quay về, lần này sẽ không cự tuyệt bản thiếu chứ? Bản thiếu tới đón con.” Mặc kệ cái nhìn chán ghét khinh bỉ của đám ám vệ, hắn vẫn tiêu sái lên lầu tựa như một cơn gió, rất khốc suất cuồng bá duệ.

Nhạc Sở Nhân từ trên cao nhìn xuống, nhướn mày nói với hắn: “Bắc Vương điện hạ, rõ ràng ngươi nên ở chiến trường mới phải.”

“Vậy thì sao? Nam nhân mà, phải vừa lên chiến trường, cũng phải về thăm con ta một chút. Phải để con ảnh hưởng của ta nhiều hơn, chớ giống Cần Vương ẻo lả như phụ nhân.” Hắn ngửa đầu nhìn nàng, hai người đều đứng trên bậc thang, khí thế không người nào thua người nào.

“Niên Phi là con ta, không có quan hệ gì với ngươi hết.” Nhìn hắn như vậy, Nhạc Sở Nhân tất nhiên cũng chẳng có lời hay để mà nói với hắn. Vả lại tất cả mật vệ đều đang nhìn họ, hắn một câu con ta, hai câu con ta khiến cho nàng cảm giác không được tự nhiên.


Bùi Tập Dạ không để ý hừ hừ, làm bộ không kiên nhẫn: “Ít nói nhảm đi, nàng rõ ràng nói sẽ không tính toán gì với bản thiếu, hiện tại là sao đây?”

“Tất nhiên ta sẽ giữ lời. Thế nhưng điều kiện trên chiến trường thực sự rất gian khổ, chờ đến khi chiến sự kết thúc, tất cả mọi chuyện đều trần ai lạc định, ngươi đến đón Niên Phi cũng không muộn.” Nàng khoanh hai tay vào nhai, gằn từng tiếng, rõ ràng thực trấn định.

“Nàng xác định?” Tựa hồ không tin nhân phẩm của Nhạc Sở Nhân, biểu tình hoài nghi của Bùi Tập Dạ thực sự rất khiến người ta giận sôi gan.

“Tất nhiên.” Nhạc Sở Nhân không kiên nhẫn, giọng điệu cũng không mấy tốt.

Thế nhưng Bùi Tập Dạ lại không thèm để ý, đôi con ngươi tinh xảo sâu thêm vài phần: “Một khi đã như vậy, vậy thì chờ mọi việc yên ổn rồi hãy nói sau. Vậy thì bản thiếu đã mất công tới đây một chuyến, có thể cho bản thiếu nhìn con một lát không? Các ngươi đoạt Niên Phi đi mấy tháng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn con cũng không cho bản thiếu.” Nói xong, hắn bước tiếp lên bậc thang, còn mười phần kiêu ngạo dùng ngón trỏ đẩy Nhạc Sở Nhân sang bên cạnh, xong mới tiêu sái đi lên.

Nhạc

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.