Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 8: Khổ nhục kế
Sau khi trở về phòng liền thấy Xuân Ngọc ở trong phòng lo lắng đi đi lại lại.
“Xuân Ngọc, làm sao vậy? Nhìn bộ dáng của ngươi xem.”
“Vương phi người đã trở lại, ta vội muốn chết.” Xuân Ngọc đừng ở cửa chờ Đường Tĩnh vô số lần, rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ im lặng.
“Gấp gáp cái gì, không lẽ ta còn chạy đi được sao, ngươi xem, không phải ta đã trở lại sao?”
Nói xong, đứng trước mặt Xuân Ngọc xoay tròn một vòng, dương dương đắc ỹ.
“Vương phi hiện tại đã lập gia đình, phải xem Vương gia làm trọng, làm sao có thể tùy hứng như vậy?”
“Ôi, được rồi, Xuân Ngọc ngươi đừng dong dài nữa, đều sắp thành bà già rồi. Cẩn thận qua mấy năm nữa đều mọc nếp nhăn, không gả được ra ngoài.” Đường Tĩnh trêu chọc Xuân Ngọc.
“Ôi Vương phi.” Xuân Ngọc xấu hổ tức giậm chân, Vương phi hiện tại động một chút là trêu chọc nàng, nàng cực kì xấu hổ.
“Ta mặc kệ, về sau Vương phi ra ngoài phải mang theo ta.” Xuân Ngọc thật sự không yên tâm.
“Được, Xuân Ngọc nói cái gì thì là cái đó. Được rồi, nhanh chuẩn bị nước tắm cho ta,.” Nói xong duỗi duỗi thắt lưng hướng lên giường lớn nằm, Xuân Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của Vương phi chỉ có thể lắc đầu ra ngoài.
Hôm sau, Đường Tĩnh mang theo Xuân Ngọc đến chỗ hẹn, Xuân Ngọc nhìn thấy Mộ Dung Thiên Cẩn như nhìn thấy người ngoài hành tinh, ánh mắt mở to, lá gan Vương phi ngày càng lớn:
“Vương phi.” Xuân Ngọc cẩn thận túm lấy góc áo của Đường Tĩnh.
“Sao?” Đường Tĩnh bất mãn nhìn nàng.
“Có chuyện gì về rồi lại nói.”
Nói xong liền đi đến chỗ Mộ Dung Thiên Cẩn, chỉ để lại Xuân Ngọc một mình ở đó, nếu để cho Vương gia biết Vương phi nhà mình ở trên đường cái nói nói cười cười với nam nhân, không được, nàng nhất định phải trông kĩ Vương phi, đành cẩn thận đuổi theo Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Cẩn đi tới mấy cửa tiệm, nghe Mộ Dung Thiên Cẩn phân tích từng ưu khuyết điểm của từng cửa hàng.
“Như thế nào, ngươi vừa ý nhà kia sao?” Nhìn ánh mắt Đường Tĩnh đầy bội phục, Mộ Dung Thiên Cẩn buồn cười hỏi.
“Ừ.” Đường Tĩnh cảm thấy khó xử, ánh mắt cầu cứu nhìn Mộ Dung Thiên Cẩn.
“Ngươi cảm thấy như thế nào, ta dốt đặc cán mai, để ngươi quyết định đi.”
Vẻ mặt Đường Tĩnh xoắn xuýt vui vẻ nhìn hắn.
“Vậy thì chọn nhà kia đi, đoạn đường này nhiều người đi lại, tiền thuê cùng hợp lý.”
Sau khi chọn cửa hàng, hai người sóng vai đi trên đường, nhiều ngày như vậy nàng còn chưa đi dạo nơi này, thấy cái gì cũng mới mẻ, cho dù mặt nạ thông thường cũng phải nhìn, nhìn đến đồ ăn vặt mỹ vị cùng không nhịn được mà nếm thử, cảm thấy ăn ngon liền để cho Mộ Dung Thiên Cẩn nếm thử, bị vẻ mặt yêu thích của Đường Tĩnh cuốn hút, Mộ Dung Thiên Cẩn cũng buông lỏng cùng Đường Tĩnh nháo thành một đoàn.
Xuân Ngọc ở phía sau nhìn hai người thân mật như vậy trong lòng vừa nóng vừa giận, không có cách nào, không chỉ có Xuân Ngọc sốt ruột mà Dịch Phong vẫn luôn đi theo Đường Tĩnh cũng lo lắng, ai cũng đều thấy được Vương gia quan tâm Vương phi, nửa đường nhảy ra Tứ vương gia này không phải là quấy rối sao. Hắn chẳng quan tâm Đường Tĩnh, vội vàng chạy về phủ, hắn muốn nhanh chóng bẩm báo tin tức này cho Vương gia.
Trong thư phòng.
“Ngươi nói thật sao?” Mộ Dung Thiên Thần áp chế sự phẫn nộ trong lòng, bình tĩnh hỏi.
“Đều là thật.”
Ngoại trừ không muốn bị Vương gia phạt, hắn nói giảm đi một chút.
“Được, được được,“ Mộ Dung Thiên Thần nói liền ba chữ được.
“Vương gia?” Dịch Phong lên tiếng hỏi, Vương gia làm sao lại cảm thấy được.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Mộ Dung Thiên Thần vẫy tay phân phó Dịch Phong lui ra.
Dịch Phong lui ra, lý trí cũng biến mất.
“Bốp.” Bàn tay to vung lên, hất mạnh mọi thứ trên bàn xuống, hai nắm đấm nắm chặt lộ ra ngoài tay áo, đáy mắt trầm xuống, Vương phi của hắn sao có thể như vậy? Nàng tận tâm tận lực cứu hắn, hắn cho rằng nàng để ý hắn, nhưng nàng lại dây dưa không rõ với Tứ ca.
Không được, đã trêu chọc hắn còn muốn toàn thân rút lui, làm gì có chuyện tốt như vậy. Trong đầu hiện lên từng chút từng chút những ngày cùng nàng ở chung, nàng mang cho hắn kinh hỉ, cảm động, giống như lúc hắn chìm trong nước lại tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Lúc này Mộ Dung Thiên Thần thậm chí hy vọng độc của mình không cần giải, nếu mình được giải độc, nàng có phải sẽ rời đi, cùng với Tứ ca song túc song phi? Không, tuyệt không thể để nàng rời khỏi…
Giống như sống mãi trong bóng đêm nhìn thấy được ánh sáng, đó là tất cả hy vọng của hắn, hắn làm sao cam tâm để nàng rời đi.
“Quản gia, đi tìm một lị Thiên lý say.” Thiên lý say có cái tên dễ nghe, nhưng là độc dược ngàn năm hiếm có, uống xong sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng chỉ làm cho người trúng độc đau khổ không chịu nổi.
“Vương gia, người muốn cái này làm gì?” Vừa mới nghe trong thư phòng truyền ra âm thanh, hiện tại Vương gia lại muốn độc dược, không phải trong lòng nghĩ quẩn đấy chứ, Mặc thúc lo lắng.
“Bảo ngươi đi lấy thì đi đi còn nói nhiều như vậy làm gì.” Mộ Dung Thiên Thần không kiên nhẫn quát hắn.
“Vâng, vâng.” Quản gia lập tức đi, loại thời điểm này không nên để Vương gia tức giận.
Đường Tĩnh ăn uống no say mang theo Xuân Ngọc vui vẻ về phủ.
“Vương phi, ngươi xem không phải là Dịch hộ vệ sao?” Cũng phải, là Dịch Thiên chạy tới đón.
“Tự nhiên thay đổi hộ vệ như vậy làm cái gì chứ?” Đường Tĩnh ngăn hắn lại.
“Vương phi, người đã trở lại, nhanh… nhanh theo ta hồi phủ, Vương gia… Vương gia…” Dịch Thiên thở hồng học.
“Vương gia hắn làm sao?” Nghe được Mộ Dung Thiên Thần xảy ra chuyện, trái tim Đường Tĩnh như thắt lại.
“Vương gia hắn, hắn…”
“Thôi, về phủ trước.” Thấy hắn không nói rõ, Đường Tĩnh túm chặt lấy hắn chạy nhanh về phủ.
Chạy tới phòng Mộ Dung Thiên Thần, sắc mặt hắn xanh tím, môi trắng bệch, đau đớn nằm trên giường, Đường Tĩnh chạy đến bắt mạch cho hắn, không tệ, may mắn không lấy mạng hắn, nhưng đau đớn này đủ để hắn chịu, phân phó quản gia đi sắc thuốc, nhìn thân thể hắn đau đớn mà co người lại, trong lòng Đường Tĩnh nhịn không được mà đau đớn, ông trời đối với hắn thật không công bằng, từ nhỏ mất Mẫu phi, lại trúng kịch độc nặng.
(Xấu hổ quá, cơ mà hảo thủ đoạn nha, ko thì làm sao bắt được bả về tay nhể ^_^)
Trái tim hai người trong giờ phút này như dính chặt vào nhau…
Trấn an Mộ Dung Thiên Thần uống thuốc xong.
“Mặc thúc, nói đi, tại sao lại thế này?” Vẻ mặt Đường Tĩnh tức giận, nóng vội sẽ bị loạn, sau khi hồi phục tâm trạng Đường Tĩnh cảm thấy kì lạ, có ai hạ độc lại hạ độc bình thường như vậy.
“Vương phi minh xét.” Mặc thúc quỳ xuống đất, nói rõ chân tướng cho nàng nghe. Sau khi nghe xong, trong lòng Đường Tĩnh nhấc lên ngọn sóng lớn, nghĩ tới loại khả năng này, không nghĩ hắn vì chính mình mà phải dùng khổ nhục kế.
An tĩnh canh giữ bên cạnh giường hắn, nhìn gương mặt tuấn mỹ xuất thần của hắn, cho đến lúc hắn từ từ mở mắt ra.
“Ngươi tỉnh, có chỗ nào không thoải mái nữa không?” Đường Tĩnh lo lắng hỏi, sợ hắn vẫn bị độc dược ảnh hưởng.
“Không có gì.” Vừa mới tỉnh lại, giọng nói của hắn suy yếu. Thật tốt, hắn biết chỉ cần mình không thoải mái tỉnh lại sẽ nhìn thấy nàng ở bên cạnh hắn, nhớ kỹ lúc nãy nàng không ngại phiền toái mà an ủi hắn.
Nếu để cho hắn chọn lại một lần nữa, cho dù đau đớn hắn cùng phải làm như vậy.
“Sao lại ngu ngốc như vậy?” Sao có thể vì nàng mà thương tổn mình như vậy, nếu không phải quản gia vụng trộm đổi thuốc, mạng của hắn bây giờ còn ở đây sao.
“Vì sao lại là Tứ ca?” Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào nàng, mọi thứ Tứ ca đều xuất chúng, thái độ bên ngoài như nhân vật thần tiên, làm sao không làm ngươi rung động, so sánh với Tứ ca, hắn không có bất cứ ưu thế gì.
Nhẹ nhàng nâng tay, không tự chủ mà ôm lấy Mộ Dung Thiên Thần, giọng nói mềm mại đáng yêu an ủi hắn.
“Ta không biết hắn là Tứ ca của ngươi, nếu biết ngươi có phản ứng lớn như vậy ta sẽ không cùng hắn đi lại.” Đường Tĩnh thở dài, nàng thật sự không biết hắn là Vương gia, nếu biết chỉ sợ trốn còn không kịp, nàng chỉ muốn ở đây làm một người bình thường.
“Thật sao? Ta không vui ngươi sẽ không gặp Tứ ca phải không?” Nghe được lời nàng nói, trong lòng Mộ Dung Thiên Thần dâng lên sự vui vẻ, gương mặt tái nhợt cũng tràn đầy vui sướng.
“Ngươi để ý ta đúng không?”
Để ý sao? Đúng vậy, mấy ngày này nàng thừa nhận có một chút cảm giác đặc biệt với hắn, nhất là hôm nay, lúc nghe nói tất cả, lòng nàng đã mềm như hồ nước.
Bình tĩnh nghĩ lại, làm một cơ sở ngầm ở phe địch, hắn giữ lại mình đã là tốt lắm rồi.
“Lan nhi.” Mộ Dung Thiên Thần vùng vẫy ngồi xuống, khẩn trương ôm chặt lấy Đường Tĩnh.
“Lan nhi, ta có thể đợi, đợi đến lúc nàng yêu ta, nhưng ta không thể chịu được cảnh ngươi đưa trái tim mình cho người khác… Ta…” Mộ Dung Thiên Thần đầy giọng mũi, áp lực, đau đớn.
“Nàng không thể như ngày hôm nay… Ta… Ta nghe được ngươi và Tứ ca…”
Hai thân thể gần sát như vậy, xung quanh Đường Tĩnh đều là hơi thở của hắn, mặc dù ngăn cách bởi quần áo nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập trái tim trong lồng ngực của hắn, trầm ổn mà kiên định, là cảm giác hơn hai mươi năm qua nàng chưa bao giờ biết.
“Được.” Đường Tĩnh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhìn vào đôi mắt của hắn, giống như một hồ nước trong veo không gợn sóng, nhìn thấy được rõ gương mặt của nàng. Hắn như vậy không ai có thể cự tuyệt được.
“Về sau ta sẽ không gặp Tứ vương gia nữa, ngươi… ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, sau này không được làm việc ngốc nghếch như vậy nữa.” Đỡ hắn nằm xuống, vừa muốn đứng dậy thì cố tay bị nắm chặt.
Đường Tĩnh xoay người.
“Nàng ở trong này cùng ta nghỉ ngơi.” Ánh mắt cầu xin của Mộ Dung Thiên Thần làm cho nàng không đành lòng cự tuyệt, khó xử.
“Nàng yên tâm đi, ta sẽ không làm xằng bậy.”
Bộ dáng này của nàng làm cho hắn cảm thấy có chút tổn thương, nhưng nàng không cự tuyệt hắn đã là may mắn lắm rồi, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ từ từ mọc rễ nảy mầm trong lòng nàng.
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Nếu đã muốn tiếp nhận hắn vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi.
Ngày hôm sau, Đường Tĩnh nhanh chóng thức giấc, vài năm sống trong quân ngũ làm cho nàng tạo thành thói quen dậy sớm, thoải mái vươn hai tay, định ngồi dậy.
Sao? Tay trái đụng đến một đoàn mềm mềm, lại còn co dãn, nàng nhịn không được sờ sờ một chút, thật thoải mái.
“Vương phi mới sáng sớm đã ăn đậu hủ của Bổn vương, làm cho Bổn vương sao có thể chịu nổi.” Bên tai truyền đến âm thanh chế nhạo, mang theo một chút trêu đùa. Oành, trí nhớ tối hôm qua hiện ra, làm sao nàng lại quên vẫn còn ở trong phòng của hắn, Đường Tĩnh xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao.
Bộ dáng khó xử của nàng rơi vào trong mắt Mộ Dung Thiên Thần, chưa trang điểm lộ rõ như đang yêu, đôi mắt long lanh như nước, hàng lông mày tinh tế cong cong hướng hai bên, hàng mi dài đậm vì xấu hổ, giận dữ mà run rẩy, rõ ràng… có phong tình.
“Ngươi, ngươi mau ngồi dậy.” Đường Tĩnh đẩy đẩy hắn, hắn còn ở chỗ này thì mắc cỡ muốn chết.
“Không muốn, không có việc gì không bằng cứ nằm vậy để Vương phi ăn đậu hũ cũng tốt.”
“Ngươi…” Nhắc tới chuyện túng quẫn này, Đường Tĩnh khó khăn phản bác, càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Ngươi… Ngươi không dậy thì ta dậy.” Nổi giận đùng đùng xuống giường, một vừa hai phải thôi, Mộ Dung Thiên Thần cũng không nói gì nữa, chỉ từ từ ngồi dậy, xuống giường tao nhã mặc quần áo, nhìn không ra bộ dạng công tử nhà giàu dở bộ dạng lưu manh.
“Mặt người dạ thú.” Đường Tĩnh trong lòng thầm mắng hắn.
“Vương phi có dự định gì không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Đường Tĩnh trừng mắt, phòng bị nhìn hắn.
“Bây giờ thời tiết tốt như vậy không bằng chúng ta ra ngoài một chút.” Nàng cũng ra ngoài dạo phố với Tứ ca còn chưa bao giờ ra ngoài với mình đấy.
“Được.” Không cho nàng gặp Tứ vương gia, nàng không có việc gì không bằng ra ngoài đi dạo. Tuy kiếp trước chưa yêu đương nhưng Đường Tĩnh cũng hiểu tình cảm của bọn họ phải từ từ bồi dưỡng.